Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 419.




Một câu “Trừng mắt nhìn ai, kẻ đó mang thai” của Thanh Vũ lập tức khiến bầu không khí chết lặng.

Bốn mắt nhìn nhau, giữa hai người là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

Thương Minh chớp mắt, nghiêm túc nói:

“Ta không có loại thần thông đó, nàng đánh giá quá cao ta rồi.”

Thanh Vũ chỉ xuống cái bóng dưới chân hắn:

“Vậy thì ngươi giải thích thử xem, chuyện con mèo con này là sao?”

Lần này Thương Minh lại không còn nhanh miệng như thường ngày nữa, hắn mím môi một lúc sau đó nói:

“Không muốn.”

Thanh Vũ trừng mắt nhìn hắn.

Thương Minh vẫn điềm nhiên:

“Tự nàng suy nghĩ đi.”

Dứt lời, hắn quay người bỏ đi để lại Thanh Vũ trừng trừng nhìn sau gáy hắn, ánh mắt hệt như muốn đục thủng một lỗ trên đó.

“Không nói thì thôi! Ta không thể đi hỏi nghiên mực nhà ta chắc?”

Thương Minh không quay đầu lại, thản nhiên đáp:

“Hỏi cũng vô dụng.”

Thanh Vũ nghiến răng ken két, cây chùy răng sói bằng vàng ròng trong tay nàng chớp hiện liên tục rồi lại biến mất, sát ý rục rịch, chỉ muốn giáng một đòn thật mạnh lên người hắn.

Nhưng sau vài hơi thở, nàng cố đè nén cơn giận, bình tĩnh lại.

Thấy nàng không nổi bão mà ngoan ngoãn theo sau, Thương Minh hơi ngạc nhiên, trong mắt mang theo ý cười:

“Nàng đối xử với ta hình như có chút khác trước.”

Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng.

“Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ không do dự mà xuống tay với ta.”

Thương Minh nhìn nàng đầy hứng thú:

“Chẳng lẽ nàng đã đồng ý để ta yêu nàng rồi?”

Acnes
Ánh mắt Thanh Vũ liếc hắn một cái, khóe môi nhếch lên đầy trào phúng:

“Ta đây là ném chuột sợ vỡ đồ.”

Thương Minh không hiểu.

Thanh Vũ hơi động đôi mắt đẹp, thản nhiên hỏi:

“Ngươi muốn ta đối xử với ngươi như trước kia hay là như bây giờ?”

“Tùy tâm ý nàng là được.”

Thương Minh đáp lời rồi lại tò mò hỏi:

“Chỉ là ta không hiểu, điều gì khiến nàng ném chuột sợ vỡ đồ?”

Ánh mắt Thanh Vũ lướt từ khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của hắn xuống dưới, dừng lại một chút rồi nhanh chóng dời đi:

“Nói trước nhé, chuyện ngươi và nghiên mực tranh nhau thân thể thì cứ tranh, nhưng đừng có mà hủy trứng của cái thân thể này.”

Thương Minh không có phản ứng gì, Thanh Vũ thấy hắn im lặng thì coi như ngầm đồng ý, liền xoay người bước đi, nhanh chóng nhập bọn với Viêm Lam và Dạ Du.

Năm kẻ không phải người cùng rời khỏi Tổ Châu, quay về Đại Ung.

Về đến Đại Ung, Thanh Vũ không muốn hồi cung mà định về phủ Trấn Quốc Hầu ở vài ngày, tiện thể thẩm vấn con Khai Minh Thú mà con lừa nhỏ của nàng đã nuốt vào.

Kết quả, Thương Minh lại giữ nàng lại.

“Làm gì đấy! Nam nữ thụ thụ bất thân, lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì!”

Thanh Vũ cảnh giác trừng mắt nhìn hắn nhưng lại thấy nét mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.

Giọng Thương Minh trầm thấp:

“Sau này ta sẽ không như vậy nữa, quá khứ… cũng chỉ là từng có ý nghĩ đó nhưng chưa từng thực sự làm gì.”

Thanh Vũ: Cái gì mà ‘như vậy’ với ‘không như vậy’? Ngươi nói cái quỷ gì thế?

Thương Minh chậm rãi nói tiếp:

“Huống hồ, ta muốn yêu nàng. Tình yêu và dục v.ọng vốn đồng hành, dùng ngoại lực cắt đứt chẳng qua chỉ là lách luật mà thôi, nàng có thể yên tâm.”

Thanh Vũ mất hai giây để hiểu ra, rồi môi đỏ khẽ hé:

“…Khoan đã… Chẳng lẽ ngươi im lặng suốt dọc đường chỉ để suy nghĩ về chuyện tách trứng?”

Tiểu Diệu Lừa đột nhiên vươn cổ dài ra:

“Tách trứng? Tách trứng gì? Ăn được không?”

Thanh Vũ và Thương Minh đồng thời im lặng.

Nhìn vào ánh mắt sâu không thấy đáy của tên cẩu biểu ca nhà mình, tiểu Diệu Lừa chột dạ rụt cổ lại, lí nhí nói:

“Không… không ăn thì thôi mà… Nhìn ta như vậy làm gì, ghê quá đi.”

Thanh Vũ không nhịn được bật cười, nàng bỗng chợt hiểu ra vì sao Diệu Pháp lại sợ Thương Minh đến thế.

Với cái tính tham ăn này, chắc chắn trong quá khứ con lừa này đã nhiều lần chọc giận hắn vì ăn vụng, rồi bị hắn chỉnh thảm không biết bao nhiêu lần.

“Diệu Pháp, ngươi trông chừng giúp ta một chút.”

Thương Minh nói: “Ta muốn bế quan vài ngày.”

Thanh Vũ nheo mắt nhìn hắn.

“Không cần lo, có nàng ở đây, ta không thể hợp nhất với ‘ta’ kia.”

Thương Minh thở dài nhẹ: “Nàng hẳn là rõ điều đó hơn ai hết.”

“Nói trước, ta không có lo lắng sống chết của ngươi đâu.”

Thanh Vũ lười nhác nói:

“Bế quan là vì hao tổn thần lực quá nhiều khi bố trí Phục Hy Trận à?”

Thương Minh khẽ gật đầu, tình trạng cơ thể hắn lúc này thực ra khá phức tạp.

“Chờ ‘ta’ kia tỉnh lại, ta sẽ nói rõ với nàng.”

Hắn cười nhạt: “Lời của ta, dù sao nàng cũng không thể tin toàn bộ được.”

Thanh Vũ không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn rời đi. Nàng tiện tay kéo tai tiểu Diệu Lừa:

“Sao? Không nỡ rời xa cẩu biểu ca nhà ngươi à?”

Diệu Pháp lắc đầu như trống bỏi, nhanh chóng dựa sát vào Thanh Vũ:

“Vẫn là ở bên biểu tẩu an toàn hơn.”

Mặc dù khi biểu tẩu nổi khùng lên cũng chẳng thua gì cẩu biểu ca cả…

Nhưng mỗi lần nghe Thương Minh nói “bế quan” Diệu Pháp liền nhớ lại một số ký ức không mấy tốt đẹp. Nó định nói gì đó nhưng khuôn mặt lừa vốn không biểu cảm mấy, cuối cùng lại giấu nhẹm cảm xúc này đi.

Vừa đặt chân tới kinh thành Viêm Lam đã biến mất dạng, chạy thẳng tới tửu lâu tìm rượu uống. Theo lời của Kim Ô đại nhân, rượu nhân gian tuy mang chút trọc khí nhưng lại có hương vị riêng biệt.

Dạ Du thì định chạy tới phủ Tướng quân nhưng nhớ tới lời “nhắc nhở” của Thanh Vũ trước đó, hắn cảm thấy khó chịu, thế là dứt khoát chạy đến Trấn Ma phủ để trút giận lên đám tiểu thần tiểu yêu đang tập luyện ở đó.

Thanh Vũ dắt Diệu Pháp về phủ Trấn Quốc Hầu.

Nàng vừa xoa tai con lừa nhỏ, vừa trầm tư hỏi:

“Ngươi có ấn tượng gì về con mèo bên cạnh Thương Minh không?”

“Biểu tẩu nói đến Huyền Miêu Miêu? Nó thì sao?”

“Nói thử xem, nó xuất hiện bên cạnh Thương Minh từ khi nào? Rốt cuộc là chuyện gì?”

Từ trước đến nay, cả Thanh Vũ lẫn Tiêu Trầm Nghiên đều chưa từng chú ý nhiều đến Huyền Miêu Miêu.

Con mèo ngốc đó vốn cũng không nhớ rõ bản thân, vừa ngớ ngẩn vừa đáng ghét, hai người họ chỉ coi nó như một con thú cưng mà thôi.

Nhưng hôm nay, câu “nhi tử” của Thương Minh thực sự làm Thanh Vũ nghẹn họng.

Trực giác nói với nàng rằng, sợi dây nhân quả giữa nàng và Thương Minh có lẽ liên quan đến Huyền Miêu Miêu.

Mà đúng lúc này, tên khốn Thương Minh lại chơi trò úp úp mở mở với nàng.

Diệu Pháp suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Cụ thể nó đến bên biểu ca từ khi nào ta cũng không nhớ rõ nữa nhưng chắc cũng phải năm, sáu nghìn năm rồi?”

“Dù sao thì trong trí nhớ của ta, biểu ca và nó luôn như hình với bóng. Người mà hắn ghét nhất là mấy kẻ ngu ngốc, thế mà lại vô cùng dung túng con mèo ngốc kia.”

“À đúng rồi! Ta nhớ ra rồi!”

“Có lần ta và Huyền Miêu Miêu đánh nhau, rõ ràng ta thắng! Vậy mà biểu ca lại thiên vị nó, phạt ta mất năm trăm năm khẩu phần ăn!”

“Sau đó ta không phục, hỏi biểu ca vì sao lại đối xử tốt với nó như vậy…”

“Ta chỉ nói đùa một câu: ‘Chẳng lẽ con mèo ngốc này đã từng cứu mạng biểu ca?’”

“Biểu tẩu đoán xem, biểu ca trả lời thế nào?”

Thanh Vũ hơi động ánh mắt:

“Hắn đáp một chữ ‘Ừ’?”

Diệu Pháp trừng to mắt lừa, suýt nữa muốn giơ móng lên giơ ngón cái.

Nó lẩm bẩm:

“Những năm tháng biểu ca không phải là người hắn chỉ nói lời cay nghiệt nhưng chưa bao giờ nói dối.”

“Nhưng nghĩ thế nào ta cũng không hiểu nổi, một con mèo ngốc nghếch như vậy làm sao có thể cứu mạng biểu ca?”

“Trong ký ức của ta, ngoài đại loạn Phần Thiên, biểu ca từ trước đến nay luôn là kẻ ‘thần ngăn giết thần, Phật ngăn giết Phật’, lúc nào cũng là mối nguy hiểm đối với người khác. Làm gì có chuyện hắn cần ai cứu mạng chứ?”

Diệu Pháp lầm bầm mãi không ngừng:

“Hơn nữa, bản thể của Huyền Miêu Miêu cũng rất kỳ lạ. Rõ ràng chỉ là một con búp bê vải có cánh, chẳng biết ai đã tạo ra nó mà lại lợi hại như thế.”

“Đúng rồi, cánh của nó trước đây rất buồn cười! Nhìn cứ như cái xương gà vậy, chẳng có chút thịt cũng chẳng có lông vũ gì cả.”

Thanh Vũ bỗng ngẩng mạnh đầu lên, lẩm bẩm:

“… Là nó.”

Diệu Pháp ngơ ngác:

“Nó? Nó là ai?”

Thanh Vũ chợt nhớ ra Huyền Miêu Miêu thực sự là ai—

Nó chính là…


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận