Ngày Mục Anh đại hôn, cả kinh thành ngập tràn không khí vui mừng.
Hách Nghị dẫn theo thân binh đến rước dâu, còn Hách Hồng Anh lại cầm đầu một nhóm tiểu binh tung tiền mừng và kẹo cưới dọc đường.
Trong phủ Trấn Quốc Hầu, Mục Anh đã trang điểm xong, nhưng khi nhìn thấy Mục Ngạo Tuyết, nàng lập tức khóc đến mức nước mắt giàn giụa.
“Cô mẫu…”
Nàng gần như khóc không thành tiếng.
Mục Ngạo Tuyết cũng thấy cay cay nơi khóe mắt nhưng vẫn dịu dàng dỗ dành:
“Ngày tốt thế này, không thể khóc như vậy được.”
Bà đã biết mười năm qua Mục Anh đã trải qua những gì sau khi mình chết trận.
Chỉ hận rằng ký ức của bà khôi phục quá muộn, không thể tự tay băm vằm tên Vương Sinh thành trăm mảnh.
Nhưng lời tiếp theo của Thanh Vũ lại khiến bà cảm thấy hả giận.
“Tên Vương Sinh kia sau khi chết đã bị đày xuống địa phủ, con còn mở cửa sau cho hắn đầu thai vào đương súc sinh. Bây giờ chắc đã biến thành lợn rồi, sau đó lại hóa thành chó, rồi thành gà, vịt, cá… Dù thế nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là một món ăn trên bàn người khác.”
Thanh Vũ cười tủm tỉm nói:
“Hắn đầu thai gấp quá nên quên mất uống canh Mạnh Bà nhưng cũng không phải vấn đề lớn gì cả.”
Mục Ngạo Tuyết trầm mặc ngay tại chỗ.
Không hổ danh là nữ nhi nàng!
Không hổ danh là A La Sát Thiên!
Quả nhiên rất biết báo thù!
Lúc này, Mục Ngạo Tuyết và Mục Anh cũng không ôm nhau khóc quá lâu, vốn dĩ tính cách của hai người đều rất thẳng thắn và quyết đoán.
Tiểu Ngọc Lang cũng được gọi vào để bái kiến Mục Ngạo Tuyết.
Trong lòng Mục Anh có quá nhiều nghi vấn, mãi đến khi biết được Mục Ngạo Tuyết là Thần tộc hạ phàm nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.
Theo bản năng, nàng vừa mở miệng hỏi:
“Vậy… cô phụ…?”
Nhưng lời chưa nói xong Mục Anh đã lập tức hối hận.
Mục Ngạo Tuyết thoáng thất thần.
Phu quân của bà trong kiếp trước, người mà bà thật lòng yêu thương…
Mua ngay
Những ký ức và tình cảm ấy đều đã trọn vẹn trở lại, nhưng khi nghĩ đến chuyện phu quân đã chiến tử nơi sa trường, tim bà đau đớn như bị xé nát.
Và càng đau lòng, bà lại càng tỉnh táo hơn.
Bà là quân cờ mà Thiên đế bày ra để nhắm vào Thanh Vũ.
Vậy còn phu quân của bà thì sao?
Ông ấy có còn sống không?
Ông ấy có bị xóa đi ký ức, bị giấu trên tam thập lục trùng thiên như bà đã từng bị không?
Hay là… ông ấy đã đầu quân cho Thiên đế hoặc Thiên hậu?
Tất cả đều là bí ẩn.
Mục Ngạo Tuyết rất nhanh xua đi suy nghĩ này, dịu dàng trấn an Mục Anh:
“Hôm nay là ngày đại hỷ của con, không nên nhắc đến những chuyện này. Từ xưa, nữ tử xuất giá đều cần có trưởng bối chải tóc, ban phúc.”
“Thật may, lần này ta đã không bỏ lỡ.”
Mục Anh lau nước mắt, nở nụ cười.
Mục Ngạo Tuyết nhẹ nhàng cầm lược chải tóc cho nàng.
Một chải chải đến cuối, phu thê hòa thuận kính nhau như khách.
Hai chải chải đến cuối, đầu bạc không rời xa nhau…
Thanh Vũ đứng bên cạnh nhìn rồi lặng lẽ lui ra khỏi phòng tân hôn. Khi đi ngang qua tiểu Ngọc Lang nàng thuận tay xoa đầu hắn. Tiểu tử này mắt đã hoe đỏ.
“Sao vậy? Không vui vì mẫu thân con xuất giá à?”
Tiểu Ngọc Lang lắc đầu thật mạnh, giọng khàn khàn:
“Con là vui mừng vì mẫu thân thôi!”
Cậu bé vừa lau nước mắt vừa cười. Nhưng động tác quá mạnh khiến mặt cậu cũng đỏ ửng lên, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
“Hách phu tử là người rất tốt, thật sự rất tốt.”
Tiểu Ngọc Lang bỗng ngẩng đầu nhìn Thanh Vũ, nghiêm túc nói:
“Di à, cảm ơn người.”
Thanh Vũ phì cười, véo má cậu:
“Khi nào lại học cách khách sáo với ta thế?”
Tiểu Ngọc Lang nghiêm túc đáp:
“Chỉ nói cảm ơn bằng miệng thì không đủ chân thành.”
Cậu nắm chặt tay, ánh mắt lấp lánh kiên định:
“Di à, con sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ! Con muốn bảo vệ mẫu thân, cũng muốn giúp được di!”
“Con sẽ nỗ lực… nỗ lực trở nên lợi hại như Tử Uyên thúc! Đến lúc đó con nhất định có thể giúp di rồi!”
Thanh Vũ chớp mắt, từ tiểu tử này nhìn ra được tiềm năng làm…lừa trong tương lai.
Lương tâm ít ỏi còn sót lại của nàng khiến nàng tạm thời dẹp bỏ suy nghĩ tội lỗi kia.
Thúc ép trẻ nhỏ phát triển quá sớm không tốt lắm, chờ thêm vài năm nữa, ít nhất cũng phải để cậu thành niên rồi mới có thể bắt cậu làm nhiều việc hơn.
Dù sao thì bây giờ cậu cũng không ít việc để làm đâu!
“Được rồi, chỗ này giao cho con trông chừng.”
Thanh Vũ vỗ vai cậu, dặn dò:
“Chút nữa Hách phu tử đến rước dâu, nhớ đòi thật nhiều tiền mừng rồi mới cho vào đấy!”
Tiểu Ngọc Lang bất đắc dĩ cười khổ, tò mò hỏi:
“Di không ở lại cản cửa à?”
Thông thường khi tân lang đến đón dâu, nhà gái sẽ bày trò cản cửa, đặt ra ba cửa ải để thử thách hiền tế.
Với tính cách thích náo nhiệt của di, đáng lẽ không thể bỏ lỡ chuyện vui này mới phải.
“Có khách đến rồi, ta đi tiếp đón trước đã.”
Thanh Vũ vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía cổng tròn.
Dưới ánh trăng, Tiêu Trầm Nghiên đứng đó, hôm nay hắn cũng ăn vận thường phục, không lấy thân phận Hoàng đế mà đến.
Thanh Vũ bước tới, Tiêu Trầm Nghiên tự nhiên nắm lấy tay nàng, dắt nàng ra ngoài.
Hắn thấp giọng nói:
“A Ngốc bắt được một con chuột nhỏ.”
Thanh Vũ khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên đầy hứng thú:
“Ừm, vừa nãy ta cũng cảm nhận được có khí tức của Thần tộc xuất hiện trong kinh thành…”
“Mà còn rất quen thuộc nữa…”