Do đại hôn của Hách Nghị và Mục Anh, khắp kinh đô đều tràn ngập không khí vui mừng, dân chúng rộn ràng kéo nhau về con phố chính để xem lễ đón dâu.
Nếu nói trong kinh thành lúc này nơi nào vắng vẻ nhất thì chính là thanh lâu kỹ viện.
Trong hậu viện Hoa Lâu.
Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên vừa đặt chân đến, sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái.
Tiêu Trầm Nghiên nhìn thấu tâm tư của nàng, nhàn nhạt nói:
“Chỉ có con tiểu Huyền Quy kia mới thích chạy đến mấy chốn phong nguyệt này.”
Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng:
“Giải thích gì chứ? Nhìn cái bộ dạng chột dạ của huynh kìa.”
Tiêu Trầm Nghiên liếc mắt nhìn nàng, thầm nghĩ: Giải thích vẫn tốt hơn là phải quỳ bàn giặt.
Tầng ba, gian phòng kín.
Thanh Vũ vừa bước vào liền trông thấy Thái Thần thần tướng bị trói chặt như bánh chưng, miệng bị nhét vải, đang hôn mê bất tỉnh.
Huyền Miêu Miêu đắc ý ngồi chồm hỗm trên ngực hắn, một chân trước bá đạo đạp lên mặt người ta.
Vừa thấy Thanh Vũ, nó lập tức nhảy vọt qua, miệng kêu “meo meo” liên hồi như đang khoe công.
Thanh Vũ đảo mắt nhìn lại, phát hiện trên mặt Thái Thần còn in hằn dấu vuốt mèo, khóe miệng nàng giật giật.
“Thiên đế phái hắn xuống đây?”
“Vạn Tượng Sâm La Bàn đang trong tay hắn?”
Huyền Miêu Miêu: Meo meo meo~
— Đúng rồi đó! Nhưng pháp khí đó hắn giữ chặt lắm, không giật nổi! Thế nên ta đánh ngất hắn trước! Ta thông minh không!
Thanh Vũ lười khen nó, tránh để con mèo ngu này vênh đuôi lên tận trời.
Nàng chống cằm nhìn chằm chằm vào Thái Thần, nghi hoặc lẩm bẩm:
“Thanh Đế tộc xưa nay nổi danh thanh tâm quả dục, giữ mình trong sạch…”
“Thiên đế phái hắn xuống phàm trần làm nhiệm vụ, cớ sao lại chạy đến thanh lâu?”
Một cái đầu lừa từ ngoài cửa sổ thò vào, còn nấc cụt một tiếng nồng nặc mùi rượu:
“Rượu hoa ở đây ngon quá! Không thua gì mật hoa ở Dao Trì đâu~”
Thanh Vũ vừa thấy Diệu Pháp lập tức đã hiểu ra.
Siêu sale bách hóa
Nàng liếc sang Tiêu Trầm Nghiên, nhếch môi cười:
“Giỏi thật đấy, biết cách thả mồi câu cá phết nhỉ?”
Tiêu Trầm Nghiên: “…”
Hắn lạnh lùng liếc qua Diệu Pháp khiến con lừa sợ đến mức lại nấc thêm cái nữa, sau đó hấp tấp chui qua cửa sổ vào phòng.
Nhưng đáng tiếc, thân thể nó quá tròn trịa, sau khi hai chân trước vào được, cái bụng bự của nó lại bị kẹt chặt ngay cửa sổ.
Cuối cùng vẫn là Huyền Miêu Miêu vươn đuôi quấn cổ Diệu Pháp, mạnh mẽ kéo nó vào.
Thanh Vũ nhìn cảnh tượng ngu xuẩn trước mắt, quay đi chỗ khác, sợ rằng nếu nhìn lâu sẽ bị truyền nhiễm sự thiểu năng.
Tình huống hiện tại quá rõ ràng.
Tiêu Trầm Nghiên cố tình để Diệu Pháp tiết ra một chút khí tức, dụ kẻ ẩn nấp trong tối lộ diện.
Nhưng ai mà ngờ… con lừa nhỏ này lại có đôi chân không chịu yên, tự tìm đường đến thanh lâu!
Càng trùng hợp hơn, Thái Thần lại tìm đến đúng lúc này.
Kết quả chính là…
Hậu duệ Thanh Đế danh giá, xuống phàm trần mà lại bị đánh ngất trong thanh lâu, trông chẳng khác nào một tên ăn quỵt bị người ta đập gậy vào gáy.
Thanh Vũ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Thái Thần, nhẹ giọng nói:
“Tỉnh dậy đi nào, chuẩn bị dìm lồng heo rồi.”
Thái Thần không có phản ứng.
Thanh Vũ búng tay một cái, lập tức có một gáo nước Hoàng Tuyền xuất hiện tạt thẳng vào mặt hắn.
Nước Hoàng Tuyền từ địa phủ thấm đẫm lòng tham, sân hận, si mê.
Đối với Thần tộc, nước này chẳng khác nào dầu sôi đổ lên thịt bò, chua xót tột bậc!
Miếng vải nhét trong miệng Thái Thần cũng không ngăn được tiếng kêu thảm thiết trong cổ họng hắn, hắn lập tức tỉnh táo, khắp người bốc lên từng làn khói.
May mà Thần tộc đều ‘da dày thịt béo’, không đến nỗi chết vì một gáo nước Hoàng Tuyền, Thanh Đế tộc lại giỏi nhất về phép hồi xuân chữa thương, chỉ trong chớp mắt, Thái Thần đã trở lại bình thường.
Chỉ là trong mắt vẫn còn chút ngơ ngác bối rối
Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng:
“Thái Thần thần tướng to gan thật đấy. Xuống phàm trần tìm vui, uống rượu hoa không trả tiền. Thanh Đế tộc các ngươi không cần mặt mũi nữa à?”
Một cái nồi đen to tướng úp xuống đầu Thái Thần. Hắn lập tức hốt hoảng.
Không phải!
Hắn không có!
Rõ ràng hắn xuống đây tìm người, cớ sao lại thành ra thế này?!
Lúc hắn vừa vào kinh Vạn Tượng Sâm La Bàn đã cảm nhận được khí tức của Diệu Pháp, thế nên hắn theo hướng dẫn mà lần theo.
Nhưng ngay lúc hắn vừa xuất hiện liền bị khí đen vây lấy, sau đó… hắn mất ý thức!
“Ưm… ưm ưm!!”
Thái Thần cố gắng giãy giụa để nói chuyện nhưng miệng bị nhét vải, căn bản không thể nói rõ.
Hắn dứt khoát dùng sức nhổ mạnh, đẩy miếng vải ra, lớn tiếng kêu oan:
“Ta không phải! Ta không có!”
“Không có sao? Vậy thứ này là gì?”
Thanh Vũ chỉ tay vào vật thể mà Thái Thần vừa nhổ ra, gương mặt tràn đầy chính nghĩa.
Thái Thần hạ tầm mắt nhìn, đồng tử lập tức chấn động.
Thứ hắn vừa phun ra rơi xuống đất liền bung ra, hóa ra lại là… một cái yếm đỏ thẫm!
Ngay lập tức, hắn cảm nhận được mùi son phấn nồng nặc vẫn còn ám trong miệng, gương mặt đại biến, suýt chút nữa thì ói ngay tại chỗ.
Thái Thần hoảng hốt nhìn quanh, vừa trông thấy Tiêu Trầm Nghiên, sắc mặt hắn lại càng thay đổi.
“Thương Minh Thái tử…”
Tiêu Trầm Nghiên điềm nhiên:
“Thái Thần thần tướng xuất hiện ở nhân gian là để tìm bản tọa gây phiền phức?”
Thái Thần chối đây đẩy:
“Điện hạ, xin đừng hiểu lầm! Ta đến nhân gian tuyệt đối không phải để gây chuyện! Ta phụng lệnh Thiên đế xuống đây tìm kiếm hai vị thần nữ Diệu Âm và Diệu Pháp.”
Trong góc phòng, Diệu Pháp, kẻ đã thu liễm khí tức và ngụy trang thành một con lừa ngốc vô hại, chớp chớp mắt, im thin thít.
Rõ ràng trước khi Thái Thần bị đánh ngất hắn chưa từng nhìn thấy chân dung hung thủ, nếu không Diệu Pháp đâu dám lộ diện trắng trợn thế này?
Nhưng…
Tên này có cần phải thành thật đến mức này không?
Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Lại còn có loại thần thành thật thế này sao?
Thái Thần vừa mở miệng đã chơi ngay chiêu “chân thành tuyệt đối”, hoàn toàn ngoài dự đoán của bọn họ.
Dù gì đi nữa, trong biến cố Côn Luân Thanh Vũ đã đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu Diệu Âm và Diệu Pháp.
Nhưng dù vậy, Viêm Lam và Dạ Du cũng từng đánh nhau với hắn để cướp Khai Minh Thú mà?
Vậy mà hắn chẳng hề oán hận chút nào ư?
Thanh Vũ nhìn thẳng vào mắt Thái Thần, hoàn toàn không cảm nhận được sát khí hay địch ý, thậm chí còn thấy được trong đó một tia ấm ức.
Nàng nhướng mày, chậm rãi hỏi:
“Ngươi cứ thế mà nói thẳng mệnh lệnh Thiên đế giao cho mình, không sợ ta và hắn sẽ cản trở sao?”
Thanh Vũ giơ ngón tay cái chỉ về phía Tiêu Trầm Nghiên, bộ dáng rõ ràng là tự nhận cả hai là một cặp quỷ thần gian xảo.
“Bản tọa có nghe Viêm Lam và Dạ Du nói rồi. Nếu không phải ngươi và đám binh tôm tướng tép của ngươi chặn đường, bọn họ đã sớm bắt được Khai Minh Thú chứ đâu để hai ả kia giành mất?”
Thanh Vũ mặt không đổi sắc, dõng dạc bịa chuyện.
Ở góc phòng, con lừa nhỏ ngơ ngác nghe đến mức đần mặt ra, lại còn muốn giơ móng khen ngợi tẩu tẩu của mình một cái.
Thái Thần trầm mặc trong chốc lát rồi trang nghiêm đáp:
“Hôm đó ở Côn Luân, Viêm Lam đại nhân đã nương tay. Thái Thần ta luôn ghi nhớ trong lòng.”
“Thanh Đế tộc xưa nay không có thù hằn với địa phủ, cũng không muốn bị cuốn vào tranh chấp của tam giới.”
“Ta không biết vì sao bệ hạ muốn có được Khai Minh Thú nhưng hiện tại nó đã bị Diệu Âm và Diệu Pháp đoạt đi. Trên điểm này, mục tiêu của bệ hạ và Thiên đế là giống nhau.”
Thanh Vũ nheo mắt:
“Vậy ngươi định làm gì?”
Thái Thần: “Trước khi hạ phàm Thiên đế đã ban cho ta pháp bảo có thể giúp ta tìm được tung tích hai người bọn họ.”
Căn phòng trở nên yên ắng.
Thanh Vũ không lên tiếng.
Tiêu Trầm Nghiên cũng mặt không đổi sắc, ánh mắt sâu xa khó lường.
Tình huống này… có phải quá thuận lợi không?
Có gì đó sai sai?
Thái Thần: “Sau khi tìm thấy bọn họ, ta nguyện ý báo trước vị trí của họ cho bệ hạ và điện hạ.”
Thanh Vũ mỉm cười:
“Vậy điều kiện của ngươi là gì?”
Thái Thần hít sâu một hơi:
“Xin hai vị cho phép ta lưu lại kinh thành ba ngày… không, chỉ hai ngày là đủ.”
Càng kỳ lạ hơn.
Tiêu Trầm Nghiên đột nhiên mở miệng:
“Ngươi xuất hiện ở kinh thành… không phải chỉ để truy tìm Diệu Âm và Diệu Pháp.”
Lời nói vô cùng chắc chắn.
Gương mặt Thái Thần khẽ biến sắc.
Đôi mắt Thanh Vũ chợt sáng lên.
Chuyện này thú vị rồi đây.
Nếu Thái Thần tìm ra Diệu Pháp chỉ là một sự trùng hợp, vậy thì…
Mục đích thực sự của hắn khi đến kinh thành là gì?