Thái Thần rõ ràng là một vị thần không giỏi nói dối, cũng không giỏi che giấu tâm tư.
Với tính cách này ở tam thập lục trùng thiên quả thực là vô cùng hiếm thấy. Nhưng nếu nghĩ đến việc hắn xuất thân từ Thanh Đế tộc thì lại thấy hợp lý.
Thanh Đế tộc có thể nói là dòng nước trong giữa Thần tộc.
Họ hoặc chính trực ngay thẳng, hoặc đơn thuần thiện lương, hoặc ghét ác như kẻ thù, hoặc cô độc tránh đời. Tóm lại, người quái gở không ít, nhưng không giỏi tranh đấu, cũng chẳng giỏi giả tạo, lừa lọc.
Còn tại sao Thanh Vũ lại rõ ràng như thế ư?
Haiz… Vì người Thanh Đế tộc quá dễ bị lợi dụng.
Năm xưa Viêm Lam từng được Thanh Đế ban ân, Phạn U cũng có giao tình với Thanh Đế. Quỷ tộc và Thanh Đế tộc cũng xem như có chút duyên nợ.
Thái Thần bị Tiêu Trầm Nghiên một lời nói trúng tim đen, có hơi hoảng loạn trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, chân thành đáp:
“Ta xuất hiện ở kinh thành là vì chuyện riêng.”
“Việc này không liên quan đến tranh chấp tam giới, chỉ là gia sự của Thanh Đế tộc. Mong điện hạ và bệ hạ thông cảm, ta không tiện tiết lộ.”
“Ta nguyện lấy danh nghĩa Thanh Đế bệ hạ của tộc ta mà thề, nếu có lời giả dối nguyện bị trời phạt, tộc ta bị trời bỏ rơi!”
Khóe miệng Thanh Vũ co giật:
“Cũng không cần nghiêm trọng vậy… Thanh Đế tộc đâu đến mức tội đáng diệt tộc chứ…”
May mà Thanh Đế tộc toàn là kẻ có hiếu, nếu mà sinh ra mấy “đại hiếu tử” như Di Nhan hay nghiên mực nhà nàng, chẳng phải cả tộc sớm đã bị trời diệt sạch rồi sao?
Tiêu Trầm Nghiên cảm nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của thê tử liền lườm lại một cái.
Gì đây? Chẳng lẽ hắn chưa đủ hiếu thảo?
Thanh Vũ: Được, được! Thật là một lòng hiếu thảo vĩ đại! Chờ huynh hiếu chết Thiên hậu nữa là xong!
Thái Thần không chú ý đến màn đấu mắt của hai phu thê kia bởi vì hắn cũng rất căng thẳng. Trong vô thức, ánh mắt hắn chạm phải con lừa nhỏ trong góc phòng.
Ban đầu Thái Thần không để ý, nhưng khi nhìn thấy đoá hoa trên đầu Tiểu Diệu Lừa hắn bỗng cảm thấy rất quen thuộc.
“Bông hoa kia không giống vật phàm, trông rất giống sen tiên của Dao Trì. Sao lại mọc trên đầu một con lừa nhỏ nơi nhân gian?”
Tiểu Diệu Lừa căng thẳng cả người nhưng nó vô cùng nhanh trí, không hề dời mắt mà chỉ ngây ngô nhìn Thái Thần.
Ánh mắt đờ đẫn, hoàn toàn chính là một con lừa ngốc nhân gian.
Thanh Vũ khẽ “ồ” một tiếng, tùy tiện đáp:
“Bản tọa thích lừa, nam nhân của bản tọa thích hoa. Tiện tay hái một bông ở Dao Trì cài lên đầu con lừa béo nhà ta, không được sao?”
Thái Thần nào dám có ý kiến, vội vàng đổi chủ đề:
Siêu sale bách hóa
“Lần này ta tiến vào kinh thành đã cảm nhận được khí tức của Diệu Pháp thần nữ.”
Nói đến đây chân mày hắn khẽ nhíu lại:
“Ta đuổi theo khí tức của nàng ta đến nơi này rồi bị đánh bất tỉnh. Chỉ e sự xuất hiện của ta đã khiến nàng ta đề phòng, có lẽ đã trốn mất rồi.”
Tiểu Diệu Lừa: Không có đâu, ta đang ở ngay trước mặt ngươi này. Chỉ tiếc là ngươi không thấy được~
Gương mặt Thanh Vũ nghiêm túc:
“Hóa ra là vậy. Bản tọa đã biết rồi! Lập tức phái quỷ sai truy bắt nàng!”
“Có điều, Diệu Âm và Diệu Pháp là điệt nữ của Thiên hậu, trơn tuột như lươn. Tiểu quỷ dưới trướng bản tọa đã truy lùng họ nhiều ngày mà vẫn không có manh mối.”
“Không ngờ Diệu Pháp lại trốn ngay dưới mí mắt bản tọa. Quả nhiên là bản lĩnh hơn người!”
Thanh Vũ tán dương không chút do dự, làm cho con lừa nhỏ trong góc mắt sáng lấp lánh.
Hí hí! Được biểu tẩu khen rồi!
Thái Thần cũng gật đầu:
“Diệu Pháp thần nữ đích thực là rất lợi hại.”
Tiểu Diệu Lừa: Chết tiệt! Sắp phổng mũi lên rồi!
Tiêu Trầm Nghiên ở bên cạnh trông thấy cảnh Thanh Vũ lừa gạt thần, thật không đành lòng nhìn vẻ mặt thành khẩn gật đầu của Thái Thần, ánh mắt đảo qua thấy con lừa đang phổng mũi, càng thấy nhức mắt.
Cuối cùng hắn dứt khoát nhắm mắt lại, coi như không nhìn thấy gì hết.
Thanh Vũ chém gió một hồi, thấy đã đủ thời cơ liền trực tiếp ra tay:
“Thái Thần thần tướng cũng thấy rồi đấy, nếu Diệu Pháp đã ẩn nấp thì bản tọa cũng khó mà tìm ra nàng ta.”
“Dù sao ngươi cũng phải tìm hai tỷ muội họ rồi giao người cho bản tọa. Vậy chi bằng… bỏ qua mấy bước rườm rà, trực tiếp đem pháp bảo của ngươi cho bản tọa mượn, chẳng phải tiện lợi hơn sao?”
Thanh Vũ vung tay thật khí thế:
“Người, bản tọa tìm giúp ngươi! Kinh thành, ngươi muốn ở đâu thì ở! Hoàng cung hậu cung cũng cho ngươi ở luôn!”
Không đợi Thái Thần kịp nói gì, Thanh Vũ đã nắm chặt vai hắn, cười ha ha:
“Không cần cảm ơn, cũng không cần từ chối! Hai tộc chúng ta giao tình bao năm, hà tất phải khách sáo!”
“Ta làm việc ngươi cứ yên tâm!”
Thái Thần há miệng rồi lại ngậm, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, ấp úng:
“Bệ hạ… tiểu thần… tiểu thần thật sự không thể…”
“Sao? Thái Thần thần tướng là muốn xa cách với ta? Hay là Thanh Đế tộc cũng giống những Thần tộc khác, khinh thường Quỷ tộc, muốn phân rõ giới hạn với địa phủ?”
Thái Thần toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích:
“Tiểu thần tuyệt đối không có ý đó! Chỉ là pháp bảo mà Thiên đế bệ hạ ban tặng đã được người đích thân phong ấn vào thần hồn của tiểu thần. Tiểu thần có thể sử dụng nó nhưng không thể để nó rời khỏi mình quá mười bước. Nếu xa hơn nó sẽ tự động quay về thần hồn của tiểu thần.”
Thanh Vũ nhướng mày.
Tiêu Trầm Nghiên nghe xong cũng mở mắt, khẽ nhíu mày, lặng lẽ lắc đầu với Thanh Vũ.
Nàng lập tức hiểu ý, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối:
“Hóa ra là vậy.”
“Nếu thế bản tọa cũng không làm khó Thái Thần thần tướng nữa.”
Nói rồi nàng đứng dậy, phủi phủi bụi vốn không tồn tại trên áo:
“Ngươi chỉ có hai ngày, hãy nhanh chóng giải quyết chuyện riêng rồi rời khỏi kinh thành ngay.”
“À đúng rồi, hôm nay là ngày đại hỷ của biểu tỷ ta ở nhân gian, Thái Thần thần tướng có muốn đến uống ly rượu mừng không?”
“Không… Không cần đâu.” Thái Thần vội đứng dậy từ chối, “Tiểu thần hoàn thành việc riêng xong sẽ lập tức rời đi.”
Thanh Vũ gật đầu, cũng không hỏi thêm việc riêng của hắn là gì.
Dù sao kinh thành nằm ngay dưới mí mắt nàng và Tiêu Trầm Nghiên, Thái Thần làm gì bọn họ không thể không biết.
Nếu hắn không muốn nói nàng cũng nể tình giao hảo giữa hai tộc, không muốn ép buộc quá mức. Trước cứ để hắn tự do hành động, xem xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Sau khi Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên dắt theo một con mèo và một con lừa rời đi…
Thái Thần rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không chần chừ, lập tức rời khỏi nơi này.
Nghĩ đến cảnh bản thân bất tỉnh trong thanh lâu, lúc tỉnh dậy lại thấy trong miệng bị nhét một cái yếm của nữ nhân hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa bực bội.
Diệu Pháp thần nữ đúng là nghịch ngợm quá đáng!
Sao nàng ta có thể như thế được?!
Dù gì cũng nên lấy một đôi tất nhét vào miệng hắn còn đỡ hơn là dùng yếm của nữ nhân chứ!
Hắn lẩm bẩm:
“Thật kỳ quái…”
Thái Thần bộc trực chứ không ngốc.
Dù hắn dùng Vạn Tượng Sâm La Bàn để truy tìm khí tức của Diệu Pháp, nhưng hắn tuyệt đối không tin với thực lực của A La Sát Thiên và Thương Minh Thái tử lại có thể để mặc Diệu Pháp nhởn nhơ ngay trước mắt mà không hay biết.
Chuyến đi này của hắn…
Nhìn thế nào cũng giống như tự chui đầu vào lưới!
Nhưng Thái Thần không muốn dính dáng vào trận tranh đấu này.
Ngay cả việc nhận lệnh truy tìm Diệu Âm và Diệu Pháp cũng là bị ép buộc.
Việc hắn nói muốn giao lại tung tích hai tỷ muội kia cho bọn họ cũng không phải lời dối trá.
Nhưng…hắn cũng có tính toán riêng.
Ví dụ như, sau khi báo lại hành tung của hai tỷ muội ấy cho A La Sát Thiên và Thương Minh Thái tử hắn cũng sẽ bí mật trình báo lên tam thập lục trùng thiên.
Còn chuyện hai tỷ muội cuối cùng rơi vào tay ai thì phải xem bên nào mạnh hơn rồi!
Thiên đế dùng ca ca hắn để uy h**p hắn?
Hắn cũng không ngại gây chút phiền toái cho Thiên đế!
Lần này lấy được Vạn Tượng Sâm La Bàn, tìm người lại càng thuận lợi.
“Huyết mạch của đại ca… Sao lại xuất hiện ở nhân gian?”
“Rõ ràng đại ca vẫn luôn hôn mê bất tỉnh mà…”
Thái Thần không hiểu, nhưng việc này là do tộc lão mượn bố trận của Thanh Đế lão tổ suy đoán ra.
Đứa trẻ đó…
Huyết mạch của đại ca…
Chính là sinh cơ của đại ca!