Giây lát sau, người ngồi trước mặt Thương Minh đã đổi thành Vân Tranh.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân ngốc nghếch nhà mình, Huyền Miêu Miêu bực bội quẫy đuôi.
Vân Tranh kéo tay Thương Minh đặt cố định lên eo mình, “A Nghiên, người còn sợ ngã sao? Nè, vịn chặt vào. Vũ Vũ nói người bị nội thương, dũng khí bị tổn thương, người không khỏe thì phải nói chứ.”
Thương Minh vẻ mặt lãnh đạm nghe hắn lải nhải: “Dũng khí không bị tổn thương, là tổn thương lỗ tai.”
Vân Tranh: “Hửm?”
Thương Minh: “Ngươi đừng nói nữa, đau tai.”
Hắn nghiêng đầu nhìn sang bên kia, Thanh Vũ quay lưng về phía hắn, ngồi trên đám mây âm u do Dạ Du triệu hồi, tư thế như một nữ đại vương.
Dạ Du chống tay lên trán, vừa che mặt vừa tiện đường chặn tầm nhìn của Thương Minh, vẻ mặt đau khổ nhìn chằm chằm Thanh Vũ:
“Đồ quỷ chết tiệt, ta vì ngươi mà chịu đựng quá nhiều rồi.”
…
…
Thanh Vũ lườm hắn một cái, nghĩ đến ‘trải nghiệm xui xẻo’ ở ngoại vực, tay lại thấy ngứa ngáy.
Nàng đã nói mấy ngày nay về quên làm gì rồi, là quên tìm kẻ gieo rắc ôn dịch tính sổ mà!
Dạ Du thấy vẻ mặt nàng là biết chuyện chẳng lành, lập tức đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói: “Vì đồ quỷ chết tiệt nhà ngươi, ta lên núi đao xuống biển lửa không từ nan, chút thù hằn của này của biểu muội phu không đáng nhắc tới!”
Thanh Vũ cười lạnh, véo vào phần thịt mềm trên đùi hắn vặn mạnh một vòng, Dạ Du đau đến nhe răng trợn mắt.
Chuyện phấn linh xui xẻo coi như được cho qua.
Chuyến này Thanh Vũ và họ định đi tìm cái gọi là phế tích Côn Luân, nhưng trước khi đi tiện đường ghé qua đảo Bồng Lai trước, sắp xếp cho những tàn hồn Vu tộc đi theo Vân Tranh.
Còn về những đệ tử tiên môn từng vào Côn Luân trong những năm này, chỉ dựa vào Hoàng Tiên Nữ bọn họ điều tra chắc chắn là không đủ.
Tam thập lục trùng thiên đã nhận được tin tức, sẽ phái thần tướng xuống đốc thúc việc này.
Nơi hai bên gặp nhau cũng được chọn ở đảo Bồng Lai.
“Ngươi và biểu muội phu rốt cuộc sao vậy? Lúc trước còn tốt đẹp, hai người ở riêng trong thần vực một lúc đã xảy ra chuyện gì?” Dạ Du hiếu kỳ không chịu nổi.
Đừng nhìn một thần một quỷ này giả vờ như không có chuyện gì, thực ra là lúng túng muốn chết.
Thanh Vũ lườm hắn: “Ngươi mù à? Hắn là Thương Minh, ngươi gọi hắn là biểu muội phu cái gì.”
Dạ Du nhướng mày, dùng hai ngón tay mở hé một khe nhìn lén Thương Minh, vừa chạm vào ánh mắt kia thì lập tức khép tay lại, hạ giọng: “Ta còn tưởng hắn đã biến về thành biểu muội phu rồi, sao vẫn là cẩu Thái tử vậy?”
Thanh Vũ ánh mắt khẽ động: “Ngươi thấy hắn càng ngày càng giống nghiên mực?”
Mỹ phẩm Obagi
“Đúng vậy, lúc hắn mới xuất hiện, ánh mắt đó trong sạch như đã chặt đứt nghiệp duyên vậy, bây giờ ánh mắt hắn nhìn ngươi không hề trong sạch chút nào.”
Dạ Du trêu chọc: “Thần tâm vàng vọt rồi nha~”
Thanh Vũ âm u nhìn hắn: “Ta không thấy thần tâm hắn vàng vọt, ngược lại có con quỷ nào đó sợ là sắp quỷ tâm hoảng loạn rồi, Nhật Du nhà ngươi đâu?”
Nhắc tới Nhật Du, Dạ Du không cười nổi nữa.
Hắn nhếch mép, Thanh Vũ hừ nói: “Sao, nhân gian qua ba mươi năm rồi mà huynh đệ nhà ngươi vẫn còn uống sữa?”
Dạ Du thở dài một tiếng: “Lại không phải thiểu năng, làm gì có ai ba mươi tuổi còn uống sữa?”
Hắn xoa xoa mi tâm, nói: “Bây giờ một đống chuyện phiền phức, chuyện nhỏ này của ta vốn không muốn nói làm phiền ngươi.”
“Bớt lời thừa.”
“Nhật Du lớn rồi, nhưng mà… đầu óc hắn có vấn đề.”
Thanh Vũ kinh ngạc: “Hắn chưa từng tiếp xúc với con chim điên kia đúng không? Sao lại có vấn đề về đầu óc? Không phải, bệnh điên của Di Nhan cũng không lây mà.”
“Nếu đầu óc có vấn đề kiểu Di Nhan thì còn đỡ…”
Dạ Du vẻ mặt sầu thảm, kể qua tình hình của Nhật Du. Nói ngắn gọn là — trí nhớ của Nhật Du có vấn đề, nhưng vấn đề này chỉ xảy ra với một người duy nhất: chính là Dạ Du.
Hắn nhớ tất cả người thân bằng hữu quanh mình, chỉ không thể nhớ nổi người huynh đệ ruột là hắn. Dù hôm nay có nhớ, ngủ một giấc dậy thì hôm sau lại quên mất.
“Nghĩa mẫu cũng giúp ta xem qua rồi nhưng vẫn không có cách giải quyết.”
Nghĩa mẫu trong miệng Dạ Du là chỉ Mục Ngạo Tuyết, ba mươi năm này hắn dựa vào mặt dày vô sỉ của mình, thành công trở thành nghĩa tử của Mục Ngạo Tuyết.
Từ ‘biểu ca hờ’ của Thanh Vũ, đến ‘đường đệ’ của Tiêu Trầm Nghiên, bây giờ là ‘nghĩa tử’ của Mục Ngạo Tuyết.
Dù sao thì mối quan hệ này loạn hết cả lên, nhưng ‘thân càng thêm thân’ thì đúng là không sai.
“Vậy huynh đệ ngươi bây giờ đang làm người sống ở đâu?” Thanh Vũ nhướng mày: “Ta không thấy hắn ở kinh thành.”
Dạ Du sắc mặt càng thêm u ám, “Hắn đang làm đệ tử ở Quỷ Vương Tông tại Tụ Quật Châu.”
“Lúc trước thì là môn đồ La Sát, giờ lại thêm Quỷ Vương Tông… Quỷ Vương Tông này lại là thứ quỷ quái nào lập ra?”
Dạ Du liếc nàng một cái, yếu ớt nói: “Quỷ Vương Tông thờ phụng Bắc Phương Quỷ Đế.”
Thanh Vũ: “Không hổ là Bắc phụ của ta.”
Dạ Du: Ha ha, không hổ là ngươi, thấy phụ thân liền quỳ.
“Chả trách hôm nay ngươi nhất quyết đòi đi theo, là lo lắng cho Nhật Du phải không? Hắn cũng từng đến Côn Luân?”
Dạ Du ừ một tiếng, lại thở dài.
Thanh Vũ thấy bộ dạng tang thương của hắn, vốn định nhân từ một chút, không đâm vào tim hắn nữa, nhưng không nhịn được vẫn muốn báo thù vụ phấn linh xui xẻo kia.
“Ba mươi năm, ngoài chuyện buồn huynh đệ không nhận ra ngươi, còn có chuyện buồn nào nói ra cho ta vui vẻ một chút không?”
Dạ Du liếc xéo nàng.
Thanh Vũ chống cằm, “Ngươi làm thế nào mà ba mươi năm rồi vẫn chưa theo đuổi được Hách Hồng Anh?”
“Nghĩa mẫu nói nàng có linh căn, thu nàng làm đệ tử, lại đưa nàng đến Thập châu tam đảo rèn luyện, trách ta sao được” Dạ Du cười gượng gạo.
Thanh Vũ cũng cười: “Đúng là oan ức cho ngươi quá.”
Dạ Du: “Xem trò cười của ta, vui chưa?”
“Vui.” Thanh Vũ hất cằm: “Vẫn là phải xem ngươi xui xẻo ta mới thấy kiếp làm quỷ này vui vẻ vô cùng a.”
Dạ Du thấy bộ dạng kiêu ngạo xấu xa của nàng, tức đến trợn trắng mắt, trợn một lúc, chính mình cũng không nhịn được cười.
“Đồ quỷ chết tiệt vô lương tâm.”
Miệng thì mắng, nhưng ánh mắt liếc sang đôi tay vẫn còn để lộ xương trắng của Thanh Vũ, trong mắt thoáng qua vẻ xót xa.
Thôi vậy, cứ để đồ quỷ chết tiệt này vui vẻ đi.
Ai bảo nàng suốt ngày xông pha trận mạc, chuyện gì cũng lao lên phía trước chứ.
Chỉ là Thanh Vũ xem trò cười của người khác cũng không xem được bao lâu.
Đợi bọn họ đến đảo Bồng Lai Thanh Vũ đã bị bóng hình vừa trắng tinh vừa diễm lệ phía trước làm hoa cả mắt.
Di Nhan đầu đội vương miện khảm bảo châu, tay cầm quạt lông xoắn ngọc tơ, y bào trắng muốt thêu bằng ánh ngân hà và tinh quang, tóc bạc phiêu dật, châu báu lấp lánh, chói đến mức mắt quỷ cũng đau.
Thanh Vũ: “Sao ngươi lại đến đây?”
Di Nhan phe phẩy quạt tiến lên, không chút khách khí chen vào giữa nàng và Thương Minh, chớp mắt nói: “Tất nhiên là phụng chỉ nhạc phụ xuống giúp Sát Sát nàng nha~”
“Ủa? Mùi gì vậy?”
Di Nhan mũi khịt khịt, ngửi trái ngửi phải, bỗng nhiên tiết sát lại gần Thương Minh rồi đột ngột ngửa ra sau, lấy quạt che mũi, trong mắt lộ ra vài phần ý cười và trêu chọc:
“Aiya, trên người ca ca sao lại có mùi chua nồng nặc thế này? Là thấy đệ đệ nên không vui sao?”
Thương Minh: “Không vui nhưng cũng không phải mùi chua.”
Di Nhan cười như không cười: “Không chua sao? Ta ngửi rõ ràng là chua mà.” Hắn làm bộ khoác tay Thanh Vũ, có chút khiêu khích nhìn Thương Minh.
Sắc mặt Thương Minh không đổi, nhàn nhạt nói: “Chuyện xảy ra đột ngột, chưa kịp tắm gội thay y phục đã lên đường, để đệ đệ chê cười rồi.”
Nụ cười Di Nhan hơi khựng lại, chợt nhướng mày.
Chuông báo động trong lòng Thanh Vũ vang lên, vừa định bảo Thương Minh im miệng liền hắn nói với vẻ chân thành mà thẳng thắn:
“Lần đầu độ/ng tình, mê muội mất lý trí.”
“Sát Sát, làm nàng mất mặt rồi.”
“Lần sau ta sẽ thu dọn ổn thỏa rồi mới đi lại trước mặt người khác.”
Thanh Vũ: “…”
Di Nhan: “…”
Người này… hắn dựa vào cái gì mà mang bộ mặt vô tội thanh khiết kia để nói ra mấy lời th/ô tục như thế chứ!