“Lần đầu đ/ộng tình” – loại lời lẽ như thế này cũng có thể tùy tiện thốt ra sao?
Đặc biệt là tiền đề của câu nói này lại là ‘mùi vị’ mà Di Nhan nhắc tới.
Kết nối tất cả lại, bất kể là người hay không phải người đang có mặt đều đỏ mặt tới tận mang tai, đầu óc đều trở nên mờ ám.
Càng đáng ngạc nhiên hơn là loại lời vàng ý ngọc đầy sắc thái như vậy lại thốt ra từ miệng của Thương Minh. Nếu là Di Nhan nói thì chắc cũng không đến nỗi khiến người ta kinh ngạc đến thế.
Các thần tướng đi theo Di Nhan hạ phàm vẻ mặt kỳ quái, nhìn nhìn Di Nhan, lại liếc trộm Thanh Vũ, tâm trạng khá phức tạp.
Thương Minh điện hạ đây có được coi là gần mực thì đen không nhỉ?
Đệ đệ điên khùng, thê tử bị ám ảnh bởi cái ác, mẫu thân bị tam giới truy lùng và một hắn tan vỡ, ừm, làm gì có ai không điên chứ?
Di Nhan khóe miệng giật giật, quạt lông che môi, ánh mắt khinh bỉ, nói nhỏ với Thanh Vũ: “Nàng sa đọa rồi sao? Hồi trước chẳng phải còn tự xưng là quỷ thuần khiết hay sao? Nàng không thấy có có lỗi với Tiêu Trầm Nghiên sao?”
Thanh Vũ mắt quỷ trợn trừng nhìn hắn: “Linh hồn lão nương trong sạch.”
…
…
Di Nhan liếc nàng, lời lẽ muốn ăn đòn vòng quanh miệng, cuối cùng biến thành nũng nịu: “Ta không quan tâm, ta cũng muốn~”
“Muốn cái rắm!”
Thanh Vũ một cước đá hắn bay ra.
Rõ ràng là đá vào hông hắn, nhưng tên điên này lại cố tình ngã về phía trước, mục tiêu: Thương Minh.
Thương Minh chẳng buồn né, để mặc Di Nhan lao vào mình.
Vừa mới túm lấy cổ tay Thương Minh thì tay hắn lập tức bị vặn lại, bị giữ chặt.
Ơ… ê ê ê?!
Di Nhan ngẩng đầu, đối diện với nụ cười xa cách lạnh nhạt, trong mắt lại không chút ý cười của ca ca tốt: “Đệ đệ đứng không vững sao? Không sao, ca ca kéo ngươi đi.”
Xương cổ tay của Di Nhan bị bóp đến phát đau, như bị một cái kìm sắt kẹp lấy vậy.
Con chim điên: “Quá thân mật rồi, ca ca.”
Thương Minh: “Chúng ta là huynh đệ, thân mật một chút cũng không sao.” Hắn nắm Di Nhan càng chặt hơn.
Di Nhan nhìn về phía Thanh Vũ: “Ta đã nói hắn còn điên hơn cả ta mà, nàng mau bảo hắn buông tay.”
Thanh Vũ trợn mắt: “Ngươi không phải muốn làm kẻ thứ ba sao, ca ca tốt của ngươi đây là cho ngươi cơ hội cùng hắn thắt chặt tình cảm đó.”
Cẩu Thương Minh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ, chẳng qua là không muốn con chim điên có cơ hội tiếp cận Sát Sát mà thôi.
Giày nam nữ
Thanh Vũ không để ý đến cuộc đối đầu nhỏ giữa cặp ‘huynh đệ dị phụ dị mẫu’ này mà nhìn về phía những người khác đi cùng Di Nhan.
Dẫn đầu thần tướng hạ phàm vẫn là người quen cũ —— Khổng Hạo.
“Khổng Hạo thượng thần lâu rồi không gặp nha, sao lại già đi vậy?”
Trong tóc Khổng Hạo có thêm vài sợi bạc, trông quả thực già đi không ít so với trước đây.
Hắn hành lễ với Thanh Vũ coi như chào hỏi nhưng không đáp lời.
Thanh Vũ chú ý tới sau lưng hắn còn có một bóng người lấm lét, khóe môi không khỏi cong lên.
“Thanh Loan thần tướng, trốn cái gì? Một thời gian không gặp liền không nhận ra ta rồi sao?”
Thanh Loan nhắm mắt lại chấp nhận số phận, bước ra hành lễ với Thanh Vũ.
“Sát Sát bệ hạ…”
Thanh Vũ bước lên trước, xấu tính nói nhỏ: “Quà đã tặng chưa?”
Thanh Loan u oán liếc nàng một cái.
Chỉ hận không thể quay ngược thời gian cho bản thân trong quá khứ uống mấy cân thuốc câm.
Nếu hắn sớm biết Lăng Sương Thần tướng chính là mẫu thân ở nhân gian của A La Sát Thiên và Vân Tranh, Thái Nhất thúc là phu quân ở nhân gian của Lăng Sương Thần tướng, làm sao hắn dám để ‘bại lộ tâm tư’.
Gan hắn lớn đến mức nào chứ, dám giành thê tử với Thái Nhất thúc, dám làm kế phụ của A La Sát Thiên sao?
Thanh Vũ cũng không trêu chọc Thanh Loan nữa, lần này mọi người đều có chuyện nghiêm túc cần làm.
Thương Minh ở lại để giúp Vân Tranh sắp xếp tàn hồn Vu tộc.
Dạ Du thì phối hợp với Khổng Hạo và các thần tướng khác điều tra tình hình các tiên môn ở Thập châu tam đảo bị khí xám thấm nhập.
Thanh Vũ không muốn làm lỡ việc, gọi Di Nhan cùng đi thẳng tới vị trí phế tích Côn Luân.
Chỉ là chuyến đi này còn có thêm một cái đuôi.
Huyền Miêu Miêu biến thành dạng mèo lớn, húc Thanh Vũ lên lưng mình xong, như đòi thưởng mà lắc lắc đầu về phía chủ nhân ngốc nghếch nhà mình.
Thanh Vũ vỗ đầu mèo lớn, trừng mắt nhìn nam nhân tâm cơ nào đó, vẻ mặt ghét bỏ lại khinh thường.
Đối phương mặt mày đạo mạo trang nghiêm, đón lấy ánh mắt của nàng, không trốn không tránh.
Cho đến khi Di Nhan chen ngang, định ngồi phía sau Thanh Vũ, thì Huyền Miêu Miêu lập tức vểnh mông, gầm nhẹ cảnh cáo, rồi tung chân bay vút đi.
Di Nhan nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông, tặc lưỡi một tiếng rồi quay đầu nói với Thương Minh: “Mèo giống tính chủ? Ca ca tốt nên quản giáo tiểu súc sinh nhà ngươi rồi.”
“A Ngốc không phải súc sinh.” Thương Minh giọng điệu nhàn nhạt, “Nó là nhi tử của ta và Sát Sát.”
Di Nhan: “…”
Con chim điên quay đầu bỏ đi.
Vân Tranh liếc nhìn Thương Minh: “Ta có thêm ngoại sanh mèo từ khi nào vậy?”
Thương Minh: “Sau này sẽ còn nhiều hơn.”
Vân Tranh: “…”
…
“Ngươi và Thương Minh rốt cuộc là sao? Nàng thật sự là một người ăn nhiều nam à? Tiểu oan gia!”
Di Nhan như một kẻ lắm lời, không ngừng lải nhải bên tai Thanh Vũ.
Những tiếng ‘tiểu oan gia’ đó như thể oán phu bị bỏ rơi đang gào khóc như đưa đám.
“Não ngươi không điên nữa, đổi thành cổ họng phát điên rồi phải không? Ăn hết cả nhà gà cục tác à? Suốt đường cứ cục ta cục tác?” Thanh Vũ một tay đẩy phắt khuôn mặt đang tới gần của hắn ra, nghiêm túc nhìn xuống mặt biển bên dưới.
Di Nhan ôm mặt mình xoay ba vòng, yếu ớt ngã xuống, ngã lên chiếc quạt lông vũ lơ lửng của mình, khóe mắt thấy Thanh Vũ hoàn toàn không để ý đến mình, hắn tự thấy mất hứng lại bật dậy.
“Phát hiện ra gì chưa?”
“Không có khí xám thoát ra, ta dùng thần thức dò xét, chỉ có duy nhất một khu phế tích. Thanh Vũ vuốt cằm: “Theo lời Hoàng Tiên Nữ và Tam Đậu nói, phế tích Côn Luân này đến thời gian sẽ tự nổi lên mặt nước, bí cảnh do phế tích hóa thành tràn ngập linh khí.”
“Nếu đã thần kỳ như vậy, không lẽ không để lại chút dấu vết nào.”
Nàng vừa nói vừa trực tiếp xuống biển, Huyền Miêu Miêu và Di Nhan đều theo sát phía sau.
Dưới biển sâu tĩnh lặng không tiếng động.
Sinh linh dưới đáy biển bị khí tức từ quỷ và chim áp chế, không dám đến gần.
Thanh Vũ và Di Nhan lặn sâu xuống dưới biển cả vạn dặm mới nhìn thấy toàn bộ diện mạo của phế tích Côn Luân.
Nơi này trông bình thường không có gì lạ, bên ngoài sớm đã bị rong tảo bao phủ, đã trở thành một phần của biển sâu, đừng nói khí xám thần bí, ngay cả linh khí cũng không còn sót lại chút nào.
Di Nhan vẫn luôn đi theo sau Thanh Vũ, đột nhiên có một giọng nói chui vào tai hắn.
Ban đầu hắn không để ý, cho đến khi giọng nói đó biến thành tiếng gọi như người, ngày càng rõ ràng, ngày càng quen thuộc.
—— Tiểu Nhan.
Di Nhan kinh hãi nhìn quanh bốn phía.
“Sao vậy?” Thanh Vũ nhìn thấy sự khác thường của hắn.
“Nàng có nghe thấy không?” Vẻ mặt Di Nhan nghiêm túc chưa từng có.
“Nghe thấy gì?” Thanh Vũ nhíu mày, nàng không nghe thấy bất kỳ tiếng động lạ nào.
Di Nhan: “Vừa rồi có người gọi…” Giọng hắn đột ngột dừng lại.
Bởi vì giọng nói đó lại xuất hiện trong tai hắn.
—— Đi đi! Đừng vào!
Di Nhan chắc chắn, đây là giọng nói của mẫu thân hắn!