Một lúc sau.
Thương Minh mặt không biểu cảm, nắm lấy móng vuốt lộ xương của mỹ nhân váy đỏ bên cạnh. Ánh mắt hắn hoàn toàn vô dục vô cầu, thanh tâm quả dục, lạnh lùng cao ngạo như vị thần quân năm xưa coi tình ái chẳng khác gì phân chó.
Mỹ nhân váy đỏ bị hắn nắm tay thì cười vừa lười biếng vừa yêu mị, nhưng trong mắt lại tóe ra những tia lửa giận hừng hực, thỉnh thoảng còn liếc nhìn ngay tim Thương Minh như thể đang chọn vị trí tốt nhất để móc tim hắn ra.
Vừa liếc, mỹ nhân đó vừa đưa tay còn lại như định véo eo mình một cái.
Thương Minh liếc mắt qua: “Tay ngươi đừng có động loạn.”
Mỹ nhân áo đỏ hừ một tiếng, khiêu khích nhướn mày: “Ca ca thật hung dữ nha~ Ta không nghe lời, huynh đánh ta thử xem?”
Thương Minh không thèm để ý, nắm lấy tay nàng ta kéo đi như kéo chó, trước khi đi còn quay đầu liếc nhìn hai người phía sau, ánh mắt thâm trầm.
Vân Tranh dõi mắt nhìn hai bóng người khuất dần, quay sang người bên cạnh, thần sắc kỳ quái: “Muội tính vậy không phải kiểu ‘lưỡng bại câu thương’ à? Làm địch tổn thương ngàn phần mà làm A Nghiên mất tám trăm.”
“Không có chuyện đó nha~”
…
…
Vân Tranh nhìn ‘Di Nhan’ đang không ngừng tháo xuống châu ngọc từ y phục, lấy linh thạch ra, gỡ hết đống đồ trang trí chói loà, cuối cùng còn không quên tháo luôn chiếc vương miện bạc đính đầy châu báu trên đầu xuống, khẽ thở dài một hơi:
“Vũ Vũ à…”
Thanh Vũ – chính xác là đang hoán đổi thể xác với Di Nhan – tháo sạch đống ‘của nợ nhà giàu’ trên thân thể điên khùng này, ngẩng đầu vung mái tóc bạc rồi nhét hết đống đồ đó vào tay Vân Tranh:
“Ca giữ lấy đi, để sau này làm sính lễ cưới thê tử”
Vân Tranh nghiêm túc nhận lấy ‘sính lễ tương lai’, nói: “Pháp thuật hoán hồn đổi xác này thật sự không tổn hại đến căn cơ của hai người chứ? Ta cứ thấy không ổn lắm.”
“Yên tâm đi~ Hồi trước muội với Di Nhan lên tam thập lục trùng thiên hành nghề đạo tặc, chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, từng dùng qua rồi.”
Ban đầu Di Nhan cũng không điên như bây giờ, pháp thuật hoán hồn này cũng chỉ là vô tình thi triển ra một lần, kết quả hắn và Thanh Vũ dính phải, suýt nữa vì thế mà trở mặt. Sau lần đó, Di Nhan không bao giờ dùng lại.
Thanh Vũ nhớ đến một lời đồn trong Thần tộc về mình: A La Sát Thiên ở địa phủ mỗi ngày ăn mười đứa trẻ Thần tộc.
Khóe miệng nàng giật giật, truy đến căn nguyên, lời đồn này chính là lỗi của Di Nhan!
Lúc đó nàng và Di Nhan vô tình hoán đổi thân thể một ngày, tên chim điên kia mượn thân thể nàng đi đánh mấy đứa nhỏ nhà thượng thần, còn rêu rao sẽ ăn thịt chúng nó.
Thật là…
Nàng vì tên chim điên này gánh quá nhiều tội!
“Giờ ba người các huynh đều đã sắp ‘rơi não’ đến nơi. Đối phương đã bày bẫy cho ta và Thương Minh, muội cùng hắn cùng bước vào có lẽ thật sự sẽ trúng kế.”
Thanh Vũ nói: “Bây giờ ta và Di Nhan đổi hồn, nếu trong tình huống này mà Thương Minh vẫn xuống tay nổi với thân thể ta thì ta thật sự kính phục hắn là hảo hán, nhận thua không lời nào.”
Aeon Shop
Vân Tranh: “……”
Chiêu ‘lấy điên trị điên’ này hắn thật không biết muội muội nhà mình sao mà nghĩ ra được.
Nhưng phải công nhận…
Hiệu quả thật sự rõ rệt.
A Nghiên (tức Thương Minh) lập tức thanh tâm quả dục, Di Nhan cũng dẹp luôn chấp niệm với Vũ Vũ, hơn nữa nếu như phía Thiên hậu Diệu Âm thực sự có âm mưu để A Nghiên và Vũ Vũ xảy ra chuyện gì đó, có Di Nhan chắn giữa, A Nghiên có điên cũng không ra tay nổi.
Chỉ là hình ảnh đó Vân Tranh không dám nghĩ sâu.
Cứ cảm thấy đầu mình sẽ bị ‘ô nhiễm’.
“Trước đây Di Nhan từng nói lúc đến gần Côn Luân hắn nghe được tiếng cảnh báo của mẫu thân mình.”
“Ta nghi ngờ thần hồn của Thiên Loan bá mẫu có thể đang bị nhốt trong Côn Luân giả này, chúng ta nhân cơ hội này tìm thử.”
Thương Minh và Di Nhan chỉ là mồi nhử được tung ra để Thanh Vũ và Vân Tranh âm thầm hành động.
Vừa hay Diệu Âm – đóa hắc liên hoa kia – đang ẩn giấu thân thể của Di Thiên Loan, đều là ẩn giấu khí tức, tưởng như không ai làm được vậy.
“Hồng Mông Cốt và khí hỗn độn đều là vật thượng cổ, dù Diệu Âm có dùng khí hỗn độn khống chế nơi này, nhưng đại ca có Hồng Mông Cốt trong người, muốn thoát khỏi tầm mắt của họ không thành vấn đề.”
Thanh Vũ ôm lấy cánh tay Vân Tranh, mắt sáng rực rỡ: “Chúng ta chơi trò chim sẻ rình sau nhé!”
Vân Tranh hoàn toàn đồng ý với độc kế của muội muội.
Chỉ là bây giờ nàng đang dùng thân thể Di Nhan ôm tay hắn, Vân Tranh cứ cảm thấy tê tê dại dại nơi cánh tay.
Thanh Vũ rút hai chiếc lông từ thân thể Di Nhan, hóa thành hai con rối giống hệt mình và Vân Tranh rồi ra hiệu cho ca ca ra tay.
Vân Tranh triệu hồi Hồng Mông Cốt, khí Hồng Mông có vài phần tương tự với khí hỗn độn nhưng thuần hậu và ôn hòa hơn, làn khí tím mờ mịt bao lấy hai người, thân ảnh và khí tức lập tức biến mất.
Chỉ để lại hai con rối từ tốn đuổi theo Thương Minh và Di Nhan.
Còn Thanh Vũ và Vân Tranh thì chọn một con đường khác, dẫn đường chính là đóa hoa Diệu Pháp thò đầu ra từ lòng ngực Vân Tranh.
Diệu Âm đúng là đã giấu khí tức mình rất kỹ, đến thần thức của Thanh Vũ cũng không tìm được.
Nhưng Diệu Pháp và Diệu Âm là liên hoa, dù Diệu Âm có giấu kỹ đến đâu Diệu Pháp cũng có thể cảm nhận được vị trí của nàng ta.
Hai huynh muội lần theo một đoạn, Vân Tranh chợt nghĩ tới điều gì, buột miệng hỏi:
“Vũ Vũ, tại sao muội lại cho rằng bẫy mà Thiên hậu và Diệu Âm bày ra là muốn A Nghiên với muội phá giới?”
“Đương nhiên là vì…” Thanh Vũ bỗng khựng lại, nhìn hắn: “Đúng rồi, tại sao ta lại nghĩ vậy nhỉ?”
Vân Tranh nghiêm túc: “Muội cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu mất trí rồi?”
“Không có đâu, đừng xem thường đầu óc của ta, khác hẳn với mấy người các huynh.” Thanh Vũ đáp không chút do dự.
Nàng bóp trán, cảm nhận kỹ, ánh mắt hiện lên nét nghi hoặc: “Có gì đó rất lạ… Suy đoán kia tự nhiên trồi lên, có cảm giác đã từng trải qua, giống như chuyện đang xảy ra hiện giờ trước kia ta cũng từng sống qua rồi vậy.”
“Có hơi giống lúc trước khi ta với huynh tiến vào dòng sông thời gian ở ngoại vực, quay về quá khứ.”
“Ca ca mà lại nghĩ ra manh mối trước cả ta thì lại càng bất thường. Không hợp với đầu óc của huynh.”
Vân Tranh gõ trán nàng, mặt đen lại: “Muội coi thường đầu óc của ta đến mức nào thế hả?”
“Á… tuy là huynh đánh lên thân thể Di Nhan nhưng bây giờ ta là người điều khiển, cũng thấy đau đó nha!”
Thanh Vũ vừa mắng vừa chợt cảm thấy mu bàn tay nóng lên.
Nàng cúi đầu, thấy trên mu bàn tay hiện ra một ấn ký hiệu quen thuộc.
Nhật nguyệt giao nhau – là ấn ký thời gian mà Chúc Cửu Âm từng khắc lên người nàng.
Ấn ký này rõ ràng đã biến mất rồi, sao lại xuất hiện trên tay Di Nhan?
Không – không phải xuất hiện trên Di Nhan – mà là khắc trên thần hồn của nàng, theo hồn mà hiện ra, nhưng… ấn ký này đã biến mất cơ mà? Giờ lại lộ diện là sao?
Đúng lúc Thanh Vũ còn đang nghi hoặc.
Một giọng nói quen thuộc, ngứa gan – so với trước đây yếu đi nhiều – vang lên trong đầu nàng, như xuyên qua thời gian mà đến:
— Ngạc nhiên chưa, bất ngờ không?
— Nữ nhi xấu xí!