“Tử—” Chữ “tử phụ” suýt nữa thì bật ra khỏi miệng nhưng bị Thanh Vũ cưỡng ép nuốt xuống.
Chúc Cửu Âm lại nghe thấy, giọng vội vã như đang giậm chân:
— Tử cái gì? Gọi nốt chữ kia ra xem nào!
— Hay là không biết gọi? Từ “phụ thân” mà khó vậy sao?
— Phụ thân phụ thân phụ thân phụ thân!
Thanh Vũ: “Này…”
Giọng nói của Chúc Cửu Âm trong đầu nàng liền im bặt.
Vân Tranh nghi hoặc hỏi: “Vũ Vũ, muội đang lẩm bẩm cái gì thế?”
Ánh mắt đại ca đầy lo lắng, như thể sợ rằng muội muội thông minh còn lại cuối cùng cũng bị tổn thương não bộ luôn rồi.
…
…
Thanh Vũ đưa tay ra hiệu bảo im lặng, rồi giơ mu bàn tay lên cho Vân Tranh xem.
Khi nhìn thấy ấn ký thời gian hiện ra trên tay nàng, đồng tử Vân Tranh lập tức co lại, trước là ngỡ ngàng, sau đó dường như hiểu ra điều gì, gật đầu.
Không bao lâu sau giọng Chúc Cửu Âm lại vang lên trong đầu Thanh Vũ:
— Tử phụ đây còn gọi ngươi là phụ thân rồi, lợi cũng chiếm rồi, ngươi cũng nên nguôi giận đi chứ?
Thanh Vũ đáp thầm: “Chẳng phải ngài không rời khỏi ngoại vực được sao? Giờ là chuyện gì đây?”
Nghe thấy cách nói chuyện của nàng lại bình thường như trước kia, tâm trạng Chúc Cửu Âm thoải mái hẳn, hừ một tiếng, không vòng vo nữa:
— Tử phụ ngươi đây là cảm nhận được ngươi đang gặp nguy hiểm nên mới hiện thân đến giúp!
— Phải nhớ lấy ơn của tử phụ này đấy nhé? Nữ nhi xấu xí!
Thanh Vũ: “Thật không đấy? Ta không tin.”
Ánh mắt nàng ánh lên vài phần giễu cợt: “Ngài là tới cầu viện ta phải không? Thiên hậu đã đến Chung Sơn đánh đổ sào huyệt của ngài rồi hả?”
Chúc Cửu Âm im lặng.
Thanh Vũ nói tiếp: “Muốn hợp tác thì phải thành thật.”
Trong Côn Luân giả này chỗ nào cũng kỳ lạ, vừa rồi thân thể nàng rõ ràng bị sức mạnh thời gian xâm nhiễm.
Giờ Chúc Cửu Âm lại truyền âm qua thời không, khiến sương mù trước mắt Thanh Vũ tan bớt, những nghi ngờ trước đây dần hiện rõ. Giờ chỉ cần một sợi dây là có thể xâu chuỗi tất cả lại với nhau.
Siêu sale bách hóa
Nàng không muốn tốn thời gian đấu khẩu với Chúc Cửu Âm nữa.
Chúc Cửu Âm:
— Ngươi nói đúng, Thiên hậu mà ngươi nói quả thực đã đến Chung Sơn, ta cũng đã giao thủ với bọn họ.
Thanh Vũ lập tức bắt lấy từ khóa “bọn họ”.
Quả nhiên sau lưng Thiên hậu còn có thế lực khác!
“Nói đi, bọn chúng là ai?”
— Tu La tộc.
Thanh Vũ cau mày. Tu La?
Nàng từng đọc thấy ghi chép về tộc này trong cổ tịch, nhưng chỉ là vài dòng ít ỏi, song có một điểm rất rõ ràng:
Tu La tộc tồn tại từ rất rất rất lâu rồi!
Họ gần như cùng thời với Bàn Cổ và các vị thần khai thiên khác.
Sau khi hỗn độn bị chia cắt, tộc này liền biến mất khỏi thế gian.
Chúc Cửu Âm:
— Thiên hậu đó là người Tu La tộc, nơi các người đang ở bây giờ chính là phế tích Côn Luân thời thượng cổ, khi hỗn độn chưa phân. Có kẻ đã giấu nơi này vào giữa dòng thời gian.
— Vì thế nơi đây mới có khí hỗn độn dày đặc như vậy, linh thảo linh mộc đều là kỳ vật từ thời thượng cổ.
Thanh Vũ khẽ giật khóe mày.
“Trừ ngài ra, còn ai trong Tu La tộc có thể điều khiển thời gian?”
— Không phải người Tu La tộc, mà là…
Chúc Cửu Âm ngừng một lát, rồi nói:
— Là ca ca ngươi.
Thanh Vũ quay sang nhìn Vân Tranh, huynh ấy cũng nhìn nàng: “Sao vậy?”
Chúc Cửu Âm:
— Không phải nhi tử xấu xí kia, mà là một đứa nghiệt tử ta dùng xương máu linh hồn của mình tạo ra từ trước.
Thanh Vũ trợn trắng mắt. Không thể nói đàng hoàng được sao?
Nàng đảo mắt suy nghĩ, biểu cảm kỳ quái: “Ngài tự tạo cho mình một đứa con bất hiếu hả? Rồi giờ hắn hợp tác với Tu La tộc? Hắn còn theo Thiên hậu tới phá ổ của ngài ở Chung Sơn nữa?”
“Khoan đã, giờ ngài đang trốn hả? Bị nhi tử mình đánh đến mức cụp đuôi chạy à?”
Giọng Chúc Cửu Âm bắt đầu gắt gỏng:
— Nó mà xứng sao? Nữ nhi xấu xí, ngươi coi thường ai đó?
— Nói thêm câu nữa, tử phụ đây cắt đứt quan hệ phụ tử với ngươi bây giờ!
Thanh Vũ bĩu môi. Nói như thể cái quan hệ phụ tử mong manh này vững chắc lắm vậy!
Thấy nàng không nói hỗn nữa, Chúc Cửu Âm hừ hừ rồi tiếp:
— Tên nghiệt tử kia tên là Chúc U, tuy chỉ là thứ phế phẩm tử phụ đây tạo ra, nhưng hắn quả thực có được một phần thần thông của ta.
— Hắn và Tu La tộc đến Chung Sơn là để cướp lấy thần ấn thời gian của ta, hừ, tiếc là… đời nào dễ vậy~
Thanh Vũ lập tức cảnh giác, cảm thấy thứ ấn ký trên tay mình giờ giống củ khoai nóng bỏng tay.
“Đừng nói với ta, thứ trên tay ta chính là cái thần ấn mà hắn muốn đoạt lấy?”
— Đúng thế! Ngạc nhiên chưa? Tử phụ yêu thương ngươi lắm nhé~
Sắc mặt Thanh Vũ đen kịt.
“Ngài thương ta thật đấy!”
Nàng đâu có ngu mà tin Chúc Cửu Âm thật sự đưa thần ấn này cho nàng!
Lúc ở ngoại vực, hắn ta miệng nói cho nàng mượn sức mạnh thời gian ba lần, nàng còn tin thật, vì dùng ba lần xong thì ấn ký trên tay nàng biến mất.
Nhưng thực tế là gì? Từ lúc ấy Chúc Cửu Âm đã giấu thần ấn vào người nàng rồi!
Dù thứ này ở trên người nàng nhưng nàng căn bản không thể dùng được thần lực bên trong nó. Chúc Cửu Âm rõ ràng là xem nàng như cái kho di động!
Giờ đã biết Tu La tộc nhất định phải lấy bằng được thần ấn, biết nó ở trên người nàng, chẳng phải sẽ điên cuồng đổ dồn sát thương vào nàng sao?
Biết Thiên hậu là người của Tu La tộc rồi, Thanh Vũ cũng hiểu mình và tộc này là sống còn không đội trời chung. Tuy nàng xưa nay không sợ phiền nhưng cũng phải là do nàng tự gây ra!
Người khác ném rận lên đầu nàng mà nàng còn cười nhận sao? Đừng hòng!
Thanh Vũ nghiến răng: “Đúng là Thời Thần Chúc Cửu Âm mà, ngài giỏi thật, tính toán kỹ càng quá!”
Ánh mắt nàng lóe sáng: “Để ta đoán tiếp nhé, chuyện ông bảo ta tìm một cơ thể thích hợp để ông thoát khỏi ngoại vực… cũng là để chuẩn bị cho hôm nay đúng không?”
“Tên Chúc U đó chính là thân xác ngài chuẩn bị từ trước đúng chứ? Nhưng giờ ngài không điều khiển được hắn nên mới dùng thần ấn làm mồi, dụ hắn tới liều mạng với ta, để ta giúp ngài chiếm lại thân xác ấy?”
Phải một lúc lâu sau Chúc Cửu Âm mới lên tiếng, giọng vẫn tự mãn:
— Nữ nhi à, ngươi xấu thật, nhưng đầu óc đúng là thông minh.
Thanh Vũ cười: “Cảm ơn lời khen của ngài.”
Chúc Cửu Âm:
— Tử phụ không cố ý giấu ngươi đâu, tên nghiệt tử đó có một phần năng lực thời gian, ta cảm nhận được ánh mắt của hắn thi thoảng đang dòm ngó. Lúc trước nếu ta nói thật với ngươi nhất định hắn sẽ phát hiện ra.
Thanh Vũ: “Ngài sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay.”
Chúc Cửu Âm:
— Ta là Thời Thần, dĩ nhiên có thể thấy được những mảnh vụn của tương lai.
— Quá khứ không thể thay đổi, còn tương lai biến hóa khôn lường. Dù là ta cũng không thể thấy hết được.
Thanh Vũ hít sâu một hơi.
Nàng nhớ lại lời Thái Nhất từng đánh giá về Chúc Cửu Âm: Thượng cổ, lão này chẳng ai ưa nổi, vì rất thích dùng thần lực thời gian để trêu đùa người khác.
Quả nhiên, có nghe bao nhiêu cũng không bằng tự mình nếm trải.
Thanh Vũ hiếm khi bị người khác dắt mũi như hôm nay.
Càng tức nàng càng bình tĩnh.
“Xem ra giờ chúng ta là cá mắc chung một lưới rồi, vậy thì nữ nhi đành phải thỉnh giáo tử phụ một câu — ván cờ trước mắt, phá thế nào đây?”
Giọng nàng âm trầm.
“Đừng có nói người bất lực nhé, người tuy ‘chết’, nhưng vẫn còn sức đấy. vì nếu ta mà toi thì ngài cũng chỉ còn nước ngồi chờ tên nghiệt tử đó róc xương hút tuỷ ngài thôi~”