Lời của Thanh Vũ giống như kim nhọn, đâm thẳng vào tim Chúc Cửu Âm.
Hắn hừ hừ vài tiếng, có lẽ là tự biết đuối lý, nên cũng không cãi cố nữa, nói:
— Thời gian là toàn tri toàn năng. Tuy tử phụ ngươi là Thời Thần nhưng cũng không phải chính là thời gian. Có điều, nơi ngươi đang đứng hiện giờ thời gian bị xáo trộn, ta có thể chỉ điểm cho ngươi vài điều.
Thanh Vũ chau mày: “Xáo trộn?” Đôi mắt đẹp của nàng khẽ chớp, nhớ lại cảm giác quen thuộc lạ lùng mà mình vừa mới có khi nãy.
Chúc Cửu Âm nói tiếp:
— Trong nhóm người các ngươi hẳn là có kẻ đã sử dụng sức mạnh thời gian. Nói một cách đơn giản, chính là có người đến từ tương lai.
— Ngươi từng bước vào dòng sông thời gian, thần ấn của Thời Thần cũng ký thác trong cơ thể ngươi. Bởi vậy, trong khu vực thời gian hỗn loạn này, mức độ bị ảnh hưởng của ngươi sẽ thấp hơn tất cả mọi người.
— Ta từng nói với ngươi rồi, thời gian có khả năng tự điều chỉnh. Ngươi hẳn đã cảm nhận được điều đó chứ? Cái cảm giác từng trải qua, như thể mọi việc đã từng xảy ra, cả những thứ bỗng dưng xuất hiện trong đầu ngươi nữa.
Thanh Vũ như bừng tỉnh, sắc mặt trở nên vi diệu.
…
…
Vậy là linh cảm của nàng là thật? Cái bẫy mà Thiên hậu và Diệu Âm bày ra ở trung tâm chính là để nàng và Thương Minh làm mấy chuyện “mờ ám” kia?
Dàn dựng cả vở kịch to như vậy chỉ để làm mỗi chuyện đó?
“Chẳng phải quá dư thừa sao? Quá khứ vốn không thể thay đổi, theo như lời tử phụ nói, nếu có kẻ quay lại thời điểm này thì vì điều gì?”
“Chẳng lẽ từng thất bại, giờ quay lại để bị đánh gục lần nữa?”
Giọng của Chúc Cửu Âm lượn lờ:
— Hử? Ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao, vào thời kỳ hỗn độn là không có khái niệm thời gian?
Thanh Vũ mặt đen lại: “Ngài nói lúc nào?”
Chúc Cửu Âm thong dong:
— Nói bây giờ cũng chưa muộn.
— Hiện giờ các ngươi đang ở phế tích Côn Luân thời thượng cổ, cũng chính là nơi quy luật thời gian ở trạng thái nửa vô hiệu.
— ‘Quá khứ’ ở đây… có thể bị thay đổi.
Răng hàm sau của Thanh Vũ lại bắt đầu ngứa ngáy: “Mấy chuyện này lần sau có thể nói sớm không!”
Chúc Cửu Âm:
— Không ảnh hưởng nhiều đâu. Khả năng của Chúc U là có hạn. Hơn nữa… nữ nhi xấu xí à… Sao ngươi chắc được rằng, ‘quá khứ’ của các ngươi thật sự đã toàn thân mà lui khỏi bí cảnh Côn Luân?
Siêu sale bách hóa
Thanh Vũ sững người.
“Nếu như chúng ta khi đó không toàn thân trở ra, vậy Thiên hậu và bọn Tu La dùng sức mạnh thời gian quay lại lúc này để làm gì? Cho vui à?”
Chúc Cửu Âm:
— Có vẻ như ngươi đánh giá Đề Lê quá cao rồi. Ả ta không đại diện cho Tu La tộc, bên trên ả còn có Đế Đà — một trong những kẻ nắm quyền thực sự trong Tu La tộc.
Đề Lê?
Đế Đà?
Thanh Vũ nhíu mày: “Đề Lê là tên của Thiên hậu trong Tu La tộc? Ngài vừa nói Đế Đà chỉ là một trong những kẻ nắm quyền, vậy còn ai nữa?”
— Sáu đại đế của Tu La tộc, Đế Đà chỉ là một trong số đó. Có một tin tốt và mấy tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?
Thanh Vũ: “Bớt vòng vo, nói thẳng.”
Chúc Cửu Âm bật cười:
— Tin tốt là: Tu La tộc không đoàn kết. Sáu vị đại đế có tính cách hoàn toàn khác nhau, không phải ai cũng muốn phục quốc.
— Còn tin xấu thì… hiện tại đã có bốn đại đế của Tu La tộc tỉnh lại rồi, trong đó có tên rắc rối nhất — Thập Nan, hiện đang ở bí cảnh Côn Luân.
Khóe mắt Thanh Vũ giật giật.
Chúc Cửu Âm lại nói:
— Hắn chính là kẻ mượn sức mạnh thời gian từ Chúc U. Có khi so với Đế Đà còn phiền hơn. Đế Đà thì say mê quyền lực, còn Thập Nan thì như một con sâu ngứa, không chịu ngồi yên.
— Hắn coi vạn vật là trò chơi, chỉ cầu vui. Thích khiến vạn vật sa đọa, phóng đại chấp niệm rồi quan sát bộ dạng điên loạn của chúng, chơi đến hỏng mới thôi.
— Nhìn tình hình hiện tại, có vẻ ở ‘quá khứ’ hắn chưa chơi đủ nên mới dùng sức mạnh thời gian quay lại, tiếp tục cuộc vui với các ngươi.
Thanh Vũ không còn muốn cười nữa.
Thập Nan à?
Tên này nàng nhớ rồi.
Tốt lắm, cuối cùng cũng biết tại sao ba người Thương Minh bị biến thành ngu si.
“Còn hai vị đại đế tỉnh lại kia thì sao?”
— Vị thứ ba là ai thì ta cũng không rõ.
— Còn vị thứ tư…
Giọng của Chúc Cửu Âm bỗng chập chờn.
Thanh Vũ nhíu mày.
Đúng vào lúc then chốt lại cắt ngang thế này?
“Ai là người thứ tư?”
— Sát Phạt Già Lam.
Giọng của Chúc Cửu Âm trở nên vội vã:
— Ta chỉ kịp nhìn thấy hắn tỉnh lại, không thể thăm dò thêm. Vừa rồi khi ta quan sát kỹ hơn, thần thức của Chúc U dường như đã nhận ra. Chắc hắn từng giao thủ với Già Lam.
— Tạm thời ta phải rút lui, kẻo bị đứa nghiệt tử kia bắt được.
— Tìm cách dụ Chúc U ra khỏi núi Chung Sơn, hắn ở trong đó sức mạnh sẽ mạnh hơn.
“Chờ đã,” Thanh Vũ vội hỏi: “Trong lần ‘quá khứ’ mà ngài thấy chúng ta vào bí cảnh Côn Luân, ta có từng hoán hồn với Di Nhan không?”
— Không.
Chúc Cửu Âm hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí nàng.
Thanh Vũ lật mắt đầy bất mãn.
Nhận tử phụ này đúng là chịu lỗ thật rồi.
Hiện tại nàng không chỉ phải đối phó với Diệu Âm và tên điên Thập Nan trong bí cảnh Côn Luân mà còn phải nghĩ cách dụ nghịch tử Chúc U ra ngoài.
May mà trước khi đi nàng và Thương Minh đã sai Huyền Miêu Miêu đi đến ngoại vực.
Chúc Cửu Âm tốt nhất hãy cầu nguyện cho ngoại tôn mèo của hắn đủ bản lĩnh!
Thanh Vũ nhớ đến vài cơ quan nàng gài trên người Huyền Miêu Miêu, có khi thật sự có thể dẫn Chúc U ra khỏi ngoại vực.
Nhưng bên bí cảnh Côn Luân vẫn phải nhanh chóng phá giải cục diện, nếu không thì sẽ bị giáp công cả hai mặt!
Thanh Vũ nhanh chóng tóm tắt lại tin tức có được từ Chúc Cửu Âm cho Vân Tranh.
Vân Tranh nhíu chặt mày.
Tâm trí vốn đã hỗn loạn, giờ càng như một mớ tơ vò.
“Nghe có vẻ rất phức tạp, mà hình như chẳng có gì có lợi cho chúng ta cả.”
“Cái tên Thập Nan kia đột nhiên xen vào, có khi nào gây biến cố cho A Nghiên và Di Nhan không?”
Thanh Vũ lắc đầu: “Không, vẫn còn một điểm có lợi cho chúng ta.”
“Ta đã hỏi tử phụ rồi. Hắn nói ở lần trước khi chúng ta vào bí cảnh Côn Luân, ta chưa từng hoán hồn với Di Nhan. Đó chính là biến số.”
“Còn về tên Thập Nan kia, hắn là kẻ địch của chúng ta nhưng cũng có thể là ‘đồng đội heo’ của Tu La tộc.”
Vân Tranh ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Suy luận này là từ câu phản vấn ẩn ý của Chúc Cửu Âm mà Thanh Vũ rút ra.
Chúc Cửu Âm từng nói:
— Sao ngươi chắc được rằng, ‘quá khứ’ của các ngươi thật sự đã toàn thân mà lui khỏi bí cảnh Côn Luân?
Nếu ở một nhánh thời gian khác bọn họ từng bị diệt trong bí cảnh Côn Luân, thì lần này Thập Nan dùng sức mạnh thời gian để lặp lại một lần nữa, rất có thể… lại đang giúp họ?
Vậy thì, hiện tại kết cục vẫn chưa định, thắng bại năm năm!
Do ảnh hưởng từ thời gian xáo trộn, càng tiến gần đến khu trung tâm, cảm giác quen thuộc của Thanh Vũ càng mạnh, thậm chí trong đầu còn chớp hiện từng đoạn ký ức.
Nàng đã mơ hồ đoán được cục diện mà Diệu Âm và Thiên hậu sắp đặt ở trung tâm.
Còn về thân phận thật sự của Thập Nan, nàng cũng đã có suy đoán.
So với những “lá bài ngửa” này, điều khiến nàng lo nhất vẫn là biến số khác.
—— Sát Phạt Già Lam.
Vị Tu La Sát Đế đột nhiên tỉnh lại này khiến nàng có cảm giác cực kỳ bất an.
Ngay khoảnh khắc đó trong đầu Thanh Vũ lại tuôn trào một đoạn hình ảnh hỗn loạn.
Trong đó có Dạ Du, và cả… Nhật Du!
Chính là cảnh tượng từng xảy ra trong bí cảnh Côn Luân, nay sắp sửa tái hiện một lần nữa!
“Đi! Mau đuổi theo Di Nhan và Thương Minh!”