Ở trung tâm của phế tích Côn Luân, Hoan Lạc trận được khởi động.
Khổng Hạo như một kẻ chăn dắt bầy súc vật, ép các đệ tử tiên môn tiến vào vòng trong.
Ngay khi bước vào trận, toàn bộ đệ tử tiên môn lập tức bị ảnh hưởng bởi Hoan Lạc trận.
Vẻ kinh hoàng trên gương mặt họ tan biến, ánh mắt dần trở nên mơ hồ hỗn loạn, tiếng thở dồn dập đầy đè nén hoặc hưng phấn bắt đầu vang lên, trên gương mặt mỗi người hiện lên vẻ ửng hồng kỳ quái.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, một loại dây leo màu tím đỏ như mạch máu bò lên từ cổ chân bọn họ.
Hàng ngàn hàng vạn dây leo như xúc tu, từng sợi một nâng bổng các đệ tử tiên môn lên không trung. Trên mỗi dây leo có những cái miệng nhỏ như giác hút của bạch tuộc.
Khi dây leo quấn lấy con người, những cái miệng đó lập tức mọc ra những chiếc răng nhỏ cong vào trong, cắm sâu vào da thịt.
Người bị quấn lấy thở ngày một dồn dập, giống như đang trải qua một chuyện…không tiện nói rõ. Luồng khí mê muội trào ra từ thân thể họ bị miệng hút trên dây leo hút đi, dồn về nơi sâu thẳm của đại trận.
Khổng Hạo cũng không thoát khỏi, trở thành một trong những kẻ bị vắt kiệt.
…
…
Thần lực trên người hắn vô cùng tinh thuần, lượng khí mê muội tỏa ra đủ để sánh với cả vạn người.
Nhưng luồng khí mê muội kia xuất hiện quá nhanh, khiến dây leo rùng mình một chút, sau đó dù có cố gắng thế nào cũng không hút được nữa, Khổng Hạo cũng như rơi vào trạng thái suy yếu.
Dây leo như tức giận, đập hắn mạnh xuống đất, còn chưa hả giận mà quất thêm ba roi lên mông, đánh đến mức rách cả da thịt.
Nếu dây leo biết nói, chắc sẽ mắng hai chữ: Xui xẻo!
Tất cả cảnh này đều là ký ức tràn vào đầu Thanh Vũ khi nàng tiến đến trung tâm đại trận.
Nàng biết, đây là chuyện từng xảy ra.
Rõ ràng tình huống rất nghiêm trọng, thế nhưng nàng không nhịn được mà bật cười khúc khích
Vân Tranh: “Vũ Vũ, muội cười cái gì vậy?”
Thanh Vũ: ” Chim nhỏ có phúc nhỏ. Nhìn hùng dũng mà vô dụng, đôi khi lại cứu được mạng đấy.”
Vân Tranh: Không hiểu, nhưng cảm thấy người có “phúc nhỏ” hắc hẳn chẳng thấy phúc lắm đâu.
Tình hình hiện tại nói đơn giản thì chính là—chuyến đi vào phế tích Côn Luân thượng cổ này, Thanh Vũ và mọi người từng trải qua rồi, bây giờ chỉ là đi lại trên quỹ đạo cũ.
Vì trên người Thanh Vũ có thần ấn thời gian nên nàng càng vào sâu, ở lại càng lâu thì những “ký ức tất yếu sẽ xảy ra” kia càng hiện rõ trong đầu nàng.
Đây chính là lợi thế của nàng.
Nhờ lợi thế này nàng nhìn được toàn cục.
Siêu sale bách hóa
Theo quỹ đạo cũ, trước khi họ bước vào bẫy do Diệu Âm giăng ra, nhất định sẽ gặp Dạ Du và… Thập Nan ẩn trong thân xác của Nhật Du!
Nàng phải thay đổi nút thắt này!
Nếu không, Dạ Du và Nhật Du đều sẽ chết!
“Ta đã thấy Thập Nan, tên đó quả nhiên rắc rối nhất như tử phụ nói.”
Ký ức dần hiện rõ, Thanh Vũ thấy ở điểm mấu chốt ấy, Thập Nan dìu theo Dạ Du trọng thương xuất hiện trước mặt nàng và Thương Minh.
Hắn giả bộ như con cừu non vô tội, bịa chuyện rằng Khổng Hạo phát cuồng tấn công bọn họ, Dạ Du bất chấp tất cả mang hắn đột phá vòng vây nên mới bị thương nặng như vậy.
Ngay khoảnh khắc nàng chữa thương cho Dạ Du, khi hắn tỉnh lại, Thập Nan đột ngột ra tay.
Ngay cả Thương Minh cũng không cản được đòn đó.
Chắn trước mặt nàng, dùng thân mình đỡ một đòn kia—là Dạ Du.
Người lúc nào cũng càm ràm, hay nói rằng “gặp nguy hiểm ta chạy đầu tiên” đó.
Hắn từng hứa sẽ không vì nàng mà mạo hiểm, rằng nếu có chuyện gì xảy ra hắn sẽ là người chạy nhanh nhất.
Tên ngốc đó! Lúc cần thông minh lại đi làm chuyện ngu ngốc!
Nhưng sự tàn nhẫn của Thập Nan chỉ mới bắt đầu. Sau khi dùng thân thể Nhật Du đánh cho Dạ Du một đòn chí mạng hắn lập tức rời bỏ thân xác đó.
Rồi lại bất ngờ ra tay, giữ lại một tia sinh cơ cho Dạ Du, đoạt lấy Dạ Du từ tay nàng, chỉ để lại một câu:
“Ta chỉ giữ mạng hắn trong một canh giờ thôi nha~ Trò trốn tìm bắt đầu rồi đấy~
Trong một canh giờ tìm được ta thì hắn sống. Không tìm được cũng không sao đâu, hắn chưa chắc chết mà, ta thật sự không thích giết chóc đâu~”
Hắn trực tiếp in một cấm thuật vào thần hồn của Nhật Du.
“Cái ả hắc liên hoa tên Diệu Âm kia các ngươi đều biết chứ? Chính là nhờ cấm thuật này mà ả rút lấy mạng sống của muội muội mình đấy.
Thế gian này, không phải chỉ song sinh liên thể mới có thể đổi mệnh cho nhau.
Nhật Du – Dạ Du, hồn phách tương liên, tỉnh cảm huynh đệ cũng không kém gì đôi tỷ muội đó.”
“Hãy tán thưởng lòng từ bi của ta đi. Cố gắng tìm ta nhé, nếu không hai huynh đệ các ngươi chỉ có thể sống một người thôi, thật đáng thương~”
Giọng nói của Thập Nan như sỏi đá lẫn dao nhọn, lăn qua lăn lại trong đầu Thanh Vũ.
Dù giờ phút này chuyện ấy vẫn chưa xảy ra.
Nhưng nó đã từng có thật. Tất cả bọn họ đều từng là con rối trên sân khấu của Thập Nan, diễn cho hắn xem trò bi kịch và hài kịch.
Ký ức trong đầu Thanh Vũ không hoàn chỉnh, đoạn sau là lúc nàng và Thương Minh bước vào khu trung tâm, rơi vào Hoan Lạc trận.
Những ký ức ái muội nàng không muốn nhớ lại, liền lướt qua, tiếp tục tìm những mảnh ký ức xa hơn.
Mảnh ký ức cuối cùng—chỉ có nàng, Thương Minh, Di Nhan và đại ca sống sót bước ra khỏi phế tích Côn Luân.
Khổng Hạo tuy cũng được đưa ra ngoài nhưng cả người như bộ xương khô bị hút cạn.
Dạ Du không còn, Nhật Du cũng biến mất.
Thanh Vũ trấn định lại tinh thần, việc cấp bách trước mắt—là phải cướp Dạ Du từ tay Thập Nan, chuyện này chắc chắn có kẽ hở để lợi dụng.
Vấn đề là, nếu không thể g**t ch*t Thập Nan thì cũng phải tìm cách giam hắn lại.
Ý nghĩ lóe lên, nàng đã có chủ ý.
Trước đó nàng đã dùng lông chim của Di Nhan tạo ra hai con rối, đang ở bên cạnh Thương Minh. Bây giờ nàng đã biết, bướm truyền tin bằng linh thức không đáng tin, nhưng hai con rối làm từ lông vũ của Di Nhan — hiện hồn phách Di Nhan đang ở trong thân thể nàng — nên truyền tin qua chúng sẽ không bị người khác thao túng.
…
Thương Minh và Di Nhan “tay trong tay” đi suốt cả đoạn đường.
Phải nói là “thân mật không rời”, “ánh mắt cháy bỏng”.
Một thần, một chim, giờ đều đã trở nên bình tĩnh và kiềm chế.
Bình tĩnh đến mức tâm như nước lặng.
Kiềm chế đến mức không móc tim nhau ra.
Cho đến khi hai con rối phía sau đuổi kịp, cũng tay trong tay cùng họ bước đi.
Ánh mắt Thương Minh và Di Nhan lóe lên.
Chợt nghe giọng Thanh Vũ truyền qua hai con rối, vang lên trong đầu họ:
“Từ giờ trở đi, mọi hành động đều nghe ta chỉ huy.”
“Hai người nghe kỹ cho ta nói…”