Tại khu rừng giáp ranh vùng trung tâm, Thập Nan vừa ngân nga tiểu khúc vừa kéo lê kéo Dạ Du đang hôn mê bất tỉnh về phía trước như một con chó chết.
Hắn như một đế vương đùa bỡn thế gian, mọi thứ dường như đều nằm trong lòng bàn tay.
Càng đến gần chỗ của Thương Minh và mọi người, Thập Nan càng kích động, sắc mặt dần ửng lên một tầng đỏ ửng.
“Sắp tới rồi, sắp tới rồi ~”
Hắn nhớ lại “quá khứ” trong bí cảnh Côn Luân, khi tự tay dàn dựng nên một vở kịch tuyệt mỹ — khiến Nhật Du và Dạ Du huynh đệ tương tàn, Dạ Du thay A La Sát Thiên đỡ một đòn chí mạng.
Bất kể là vẻ tuyệt vọng và tan vỡ của Nhật Du, hay cơn phẫn nộ và đau đớn của A La Sát Thiên, biểu cảm của họ, nỗi bi thương dày đặc tỏa ra trên thân thể họ — tất cả khiến hắn say mê.
Quả thật quá mỹ vị! Khiến hắn không thể dừng lại!
Một mỹ vị như vậy sao hắn có thể không nếm lại một lần nữa?
Nhưng lần này hắn sẽ cẩn thận hơn một chút, để những món đồ chơi này còn có thể chơi lâu hơn nữa.
…
…
Trong lúc suy nghĩ, Thập Nan giơ tay rạch một đường sâu đến tận xương lên ngực mình.
Hắn lại tiện tay bôi máu khắp mặt rồi nhấc bổng Dạ Du, cõng lên lưng, kế đó liền thay đổi vẻ mặt vô cùng tự nhiên, hốt hoảng cuống cuồng chạy thẳng về phía trước.
Gần rồi!
Càng lúc càng gần!
Thập Nan cõng Dạ Du thở hổn hển lao ra khỏi rừng, không ngoài dự đoán, chạm mặt bốn người đang đi tới.
Biểu cảm của bốn người kia cũng giống hệt như trong ký ức của hắn.
“A La Sát Thiên” đầu tiên ngẩn người, sắc mặt biến đổi, lập tức xông đến, không nói hai lời giành lấy Dạ Du từ trên lưng hắn.
Thập Nan thở d/ốc, run rẩy nén kích động để phát huy diễn xuất: “Mau… mau cứu ——”
Còn chưa kịp nói xong, người trước mặt đã biến mất không thấy đâu.
“A La Sát Thiên” ôm lấy Dạ Du, căn bản không liếc nhìn hắn lấy một cái, cũng không cho hắn cơ hội nói hết câu, bốn người lập tức biến mất.
Thập Nan ngây người đứng tại chỗ, diễn xuất và cảm xúc đã dâng đến cao trào lại bị một màn này làm cho hóa đá.
Hắn chớp mắt, rồi bật cười khanh khách.
“Ha ha —— ha ha ha ha!!”
“Thú vị! Thú vị quá đi mất!”
Mua ngay
Hắn ôm bụng cười nghiêng ngả, đuôi mắt đỏ rực vì phấn khích, “Ta bị lộ rồi sao? Ta lộ ở chỗ nào vậy chứ?”
“Mấy món đồ chơi nhỏ này lại thoát khỏi khống chế rồi à, ôi chao chao, chuyện này đúng là……” Hắn che miệng, tiếng cười tràn ra khỏi kẽ tay, thân thể vì hưng phấn mà run lên dữ dội, ánh mắt bừng sáng rực rỡ: “Thật quá thú vị!”
Đột nhiên, trong bụi cây vang lên tiếng xào xạc.
Có người đến.
Lại là một biến số ngoài dự liệu!
Tiếng cười của Thập Nan lập tức dừng lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh, rồi sững sờ.
Hai bóng người hấp tấp chạy tới, sắc mặt mang theo vẻ gấp gáp.
Không ai khác ngoài Vân Tranh và “Di Nhan”.
Thập Nan chớp mắt, nhìn hai người một cái, rồi lại liếc nhìn hướng Thương Minh bọn họ vừa rời đi, chân mày hơi nhướng lên.
“Là ngươi?” Vân Tranh buột miệng hỏi: “Nhật… Tiêu Dao Quang đúng không, ta nhớ ngươi là đệ tử Quỷ Vương Tông, sao lại chỉ có một mình? Dạ Du không đi cùng các ngươi à?”
Bên cạnh, “Di Nhan” thì tỏ ra mất kiên nhẫn: “Còn lằng nhằng với hắn làm gì, mau đuổi theo tiểu oan gia của ta đi! Quỷ quái thật, cái nơi chết tiệt này khiến đầu óc người ta loạn cả lên!”
Tình huống trước mắt khiến Thập Nan có hơi choáng váng, hắn chậm rãi thu lại móng vuốt đang giấu kín, lại giả vờ tỏ vẻ vô hại.
“Không hiểu vì lý do gì mà Khổng Hạo thượng thần lại ra tay với bọn ta, Dạ Du đại nhân liều chết mang ta thoát khỏi vòng vây, vừa rồi ta cùng hắn chạy tới đây thì gặp được Hoàng đế và Minh đế bệ hạ… còn có…”
Hắn ngập ngừng nói: “Còn có hai người… bọn họ đã mang Dạ Du đại nhân đi rồi.”
Vân Tranh sắc mặt trầm xuống: “Đó không phải là bọn ta! Là giả.”
Thập Nan lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng cũng vô cùng bất ngờ, quá khứ thì không có tình tiết này nha?
“Không ổn rồi! Phía trước nhất định có bẫy, hai tên giả mạo đó chắc chắn muốn dẫn tiểu oan gia và ca ca tốt của ta vào bẫy!”
“Di Nhan” lập tức lao đi trước, Vân Tranh dường như do dự một chút, nắm lấy cổ tay Thập Nan: “Để ngươi lại một mình ở đây cũng không an toàn, đi thôi, nếu lát nữa gặp nguy hiểm thì tự biết đường mà chạy.”
Thập Nan gật đầu ngây ngốc, hàng mi rũ xuống che giấu tia hứng thú lóe lên nơi đáy mắt.
Vân Tranh kéo theo Thập Nan đuổi theo “Di Nhan”.
Hoặc cũng có thể gọi là Thanh Vũ.
Ba người càng lúc càng đến gần khu vực trung tâm bị Hoan Lạc trận bao phủ, sắp sửa bước vào thì sắc mặt Thập Nan chợt lóe vẻ do dự.
Thanh Vũ vẫn luôn âm thầm để ý thần sắc hắn lập tức nhận ra điều này.
Nàng trong lòng chợt chắc chắn lại một điểm.
Đây chính là manh mối nàng tìm ra khi tìm trong ký ức của mình — trong ký ức, khi Thập Nan mang theo Dạ Du chơi trò trốn tìm, mặc dù hắn để lại manh mối dẫn họ vào Hoan Lạc trận…
Nhưng bản thân hắn lại chưa từng thực sự đặt chân vào trong. Trên thực tế hắn luôn quanh quẩn bên ngoài.
Điều này vô cùng bất hợp lý.
Với tính cách ác liệt như hắn lẽ ra không thể bỏ qua cái bẫy do Tu La tộc và Diệu Âm thiết lập dành riêng cho nàng và Thương Minh mới đúng.
Hắn muốn nhìn thấy Dạ Du và Nhật Du huynh đệ tương tàn.
Muốn nhìn thấy tuyệt vọng khi Nhật Du không thể cứu lấy đệ đệ.
Cũng muốn thấy nàng căm hận đến cực điểm mà lại bất lực không làm gì được.
Trong hoàn cảnh ấy, nàng không những không thể tự tay báo thù mà còn bị mắc kẹt cùng Thương Minh trong Hoan Lạc trận, phải cùng nhau chống lại dục niệm mê hoặc — loại cảm xúc đó, với hắn mà nói, đáng để thưởng thức không kém gì những nỗi đau khác.
Vậy mà tên này lại buông tha cho việc thưởng thức?
Quá bất hợp lý.
Trừ khi trong Hoan Lạc trận tồn tại một thứ mà hắn phải kiêng kỵ, hoặc nói cách khác, thứ gì đó sẽ áp chế sự tồn tại của hắn.
Vì vậy Thanh Vũ buộc bản thân tỉ mỉ hồi tưởng lại ký ức bị giam trong Hoan Lạc trận cùng Thương Minh.
Khi đó, nàng và Thương Minh bị những dây leo như xúc tu bạch tuộc kéo vào trong hoa phòng trung tâm. Trong mắt nàng, Thương Minh hoàn toàn biến thành nghiên mực.
Chỉ còn một chút nữa thôi, nàng và Thương Minh sẽ thực sự chìm đắm trong biển dục hoan lạc.
Điều khiến nàng giữ được sự tỉnh táo chính là cơn giận xuyên thấu cổ họng luôn âm ỉ trong tim.
Sau khi tỉnh lại nàng liền giao đấu với Thương Minh, trong lúc giằng co, máu của Thương Minh văng lên một pho tượng đất trong hoa phòng.
Sau đó Hoan Lạc trận lập tức bắt đầu sụp đổ từ bên trong, sự sụp đổ lan rộng ra toàn bộ bí cảnh Côn Luân.
Thương Minh cũng tỉnh lại, cùng nàng rút lui.
Hai người chỉ kịp tìm thấy Vân Tranh và Di Nhan, khí tức của Dạ Du và Nhật Du đã hoàn toàn biến mất, khi rút khỏi bí cảnh Côn Luân, nàng còn nhìn thấy từ sâu trong bụi mù có một thân ảnh khổng lồ ẩn hiện bất định.
Thứ khiến Thập Nan phải e ngại có lẽ chính là sinh vật khổng lồ kia vừa thức tỉnh!
Đây chính là mưu tính của Thanh Vũ.
Nếu Thập Nan khó đối phó, vậy thì mượn sức đánh sức!
Trong lúc suy nghĩ ba người đã bước vào Hoan Lạc trận.
Dây leo như xúc tu lập tức xuất hiện, trói họ kéo thẳng vào hoa phòng trung tâm.
Theo kế hoạch của Thanh Vũ, sau khi họ “dẫn” được Thập Nan vào trong, Thương Minh sẽ lập tức đổ máu lên pho tượng đất trong hoa phòng, đánh thức sinh vật khổng lồ kia trước đã.
Nhưng sau khi bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến Thanh Vũ và Vân Tranh đều ngẩn người.
Thanh Vũ nhìn thấy thân xác mình bị treo lên cao như treo thịt lợn, bị trói cổ treo lủng lẳng, Di Nhan thì đang trợn mắt bên trong thân xác nàng.
Dạ Du bị trói như cái bánh chưng, ngã sõng soài dưới đất.
Khổng Hạo cùng đám đệ tử tiên môn cũng bị lôi sang một bên, ai nấy đều có biểu cảm không tiện tả, nhưng ít nhất thì còn được nằm.
Chứ không như thân xác Thanh Vũ, bị “chăm sóc đặc biệt”, treo như thịt khô hong gió.
Còn Thương Minh nằm bất tỉnh dưới đất, tứ chi bị dây leo kéo căng thành hình chữ đại, bên cạnh hắn là một thân ảnh, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm.
Chính là Diệu Âm – kẻ đang chiếm lấy thân th/ể của Di Thiên Loan.
Diệu Âm cũng không ngờ có khách không mời mà đến.
Ngay khi Thanh Vũ và Vân Tranh bị kéo vào, cả hai lập tức trổ tài diễn xuất, mở mắt nhưng vẫn giả vờ mơ hồ ngơ ngác.
Diệu Âm chỉ liếc nhìn họ một cái, cảm thấy kỳ quặc.
Lại thêm một Vân Tranh và Di Nhan nữa?
Nhưng đầu óc ả giờ đã bị Si Mê đạo khống chế, chỉ muốn là người đầu tiên chiếm được Thương Minh. Vào thời khắc chuẩn bị “làm chuyện tốt” thì bị quấy rầy, Diệu Âm tức giận đến phát điên:
“Đồ ngu! Ai cho ngươi vào đây phá chuyện của ta!”
Thập Nan cũng đang cân nhắc vì sao diễn biến sự việc lại vượt khỏi tầm kiểm soát, sự thờ ơ của Diệu Âm với Thanh Vũ và Vân Tranh khiến hắn nảy sinh suy đoán.
Chẳng lẽ những biến số đột nhiên xuất hiện này là do bọn Đề Lê gây ra?
Hắn nhìn chằm chằm vào Diệu Âm, sắc mặt dần trầm xuống:
“Đồ ngu?”
“Bản đế còn chưa hỏi ngươi, ai cho ngươi và Đề Lê phá hỏng trò chơi của ta?”
“Vở kịch mà ta mong chờ bao lâu nay bị các ngươi phá hủy toàn bộ! Đồ đáng chết!”
“Các ngươi đáng chết hết!!”
Diệu Âm sững sờ.
Phá hoại gì?
Trò chơi gì cơ?