Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 528.




——“Đáng chết? Đồ ngu?!”

Trong đầu của Diệu Âm lúc này chỉ lặp đi lặp lại hai từ đó. Ả đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi chấp niệm “cùng Thương Minh hoan lạc”, tâm trí bị chiếm trọn, không thể nghĩ được gì khác.

Cơn giận dữ đã hoàn toàn làm lu mờ lý trí vốn dĩ chẳng tồn tại của ả. Trước mắt là một tên tiểu tốt Tu La tộc chỉ dám núp trong thân xác kẻ khác, hắn lấy đâu ra gan mà sau khi phá hỏng chuyện tốt của ả còn dám gào lên với ả như vậy?

“Ngươi to gan lắm!”

Bốp!

Một tiếng vang giòn.

Mặt của Thập Nan bị tát lệch sang một bên.

Trong mắt hắn đầy mơ hồ, có lẽ đây là lần đầu tiên có người dám tát thẳng mặt hắn như vậy, khiến hắn nhất thời ngẩn ngơ không kịp phản ứng.

Diệu Âm với hắn chẳng khác nào con kiến, nên hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị một con kiến như ả vả thẳng mặt.

Đây có lẽ là trải nghiệm đầu tiên trong đời đại đế của hắn.

Nhưng hiển nhiên đây chẳng phải trải nghiệm hắn mong muốn.

Ả hắc liên hoa ngu xuẩn trước mặt hắn chính là do hắn dụ dỗ rơi vào trạng thái si mê, giờ đây lại dám tát hắn một cái mà không cần suy nghĩ?

Tính ra là tự hắn chuốc lấy?

Thêm một bước suy diễn nữa thì… hắn chẳng phải đang tự biến mình thành trò hề?

Sự hung hãn đột ngột của Diệu Âm không chỉ làm Thập Nan sững sờ.

Đám người Thanh Vũ cũng há hốc mồm. Ngay cả Thương Minh cũng không biết có nên thoát ra, đổ máu triệu hồi sinh vật khổng lồ kia hay không.

Thanh Vũ là muốn thấy cảnh “chó cắn chó” chứ không phải “kiến cắn lông chó”!

Mấu chốt là Diệu Âm hiện tại không thể chết được! Có chết thì cũng phải chết trong tay Diệu Pháp mới có ý nghĩa!

Trong “ký ức từ quá khứ” của Thanh Vũ, không hề có đoạn Diệu Âm “cưỡng ép Thương Minh”.

Trong ký ức đó Diệu Âm giống hệt con chuột mắt đỏ trong ống cống, ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm theo dõi nàng và Thương Minh dây dưa, nhìn đến nhỏ máu mắt.

Nghĩ đến đây Thanh Vũ tức tối chửi thầm:

“Chắc chắn là cái tên khốn Thập Nan này làm ra cái trò trời đánh đó, kết quả là bây giờ bị phản ngược lại!”

Vân Tranh và Di Nhan trong lòng cũng nóng như lửa đốt, sợ Thập Nan tức giận mà g**t ch*t Diệu Âm.

Mua ngay
Vân Tranh thì sợ Diệu Pháp mất cơ hội cứu sống.
Di Nhan thì lo thân xác mẫu thân mình bị phá hủy.

Nếu có thể lôi hồn Diệu Âm ra ngoài, Di Nhan đã sớm tát cho ả mấy cái.

Có bệnh à? Muốn ngủ với Thương Minh thì chui ra khỏi xác mẫu thân ta đi chứ! Ngươi định bắt Thương Minh làm kế phụ à?

Nghĩ thôi cũng buồn cười, đến một ngày cả bọn họ lại phải lo lắng cho sự sống chết của Diệu Âm!

Đúng lúc ấy, giọng Chúc Cửu Âm vang lên trong đầu Thanh Vũ:

“Chết tiệt! Sao các ngươi còn chưa rút khỏi bí cảnh Côn Luân! Mau chạy đi!!”
“Già Lam sắp đến rồi!!”

Trái tim Thanh Vũ vốn lạnh giờ càng như bị vùi trong băng tuyết.

Nàng thầm đáp lại: “Ngài mau dốc chút sức lực, không thì phải thu xác cho ta trước đó.”

Chúc Cửu Âm dường như mắng gì đó rất thô t/ục, Thanh Vũ nghe không rõ.

Nàng cảm thấy chỗ ấn thần trên mu bàn tay nóng bừng. Giọng Chúc Cửu Âm gấp gáp vang lên:

“Ba lần sử dụng sức mạnh thời gian, mỗi lần có thể dừng thời gian năm nhịp thở.”

Mắt Thanh Vũ sáng rực: ba lần, tổng cộng mười lăm nhịp thở, đủ rồi!

Ngay trong khoảnh khắc sinh tử của Diệu Âm, Thanh Vũ lập tức thi triển “Dừng thời gian”.

“Nhanh lên!”

Nàng đóng băng thời gian cho tất cả trừ bọn họ.
Vân Tranh trói gô Diệu Âm lại.
Di Nhan vác Dạ Du và Khổng Hạo chạy.
Thương Minh chém đứt dây leo, gom đệ tử tiên môn lại rồi cắt tay rắc máu lên tượng đất trong hoa phòng.

Tất cả chỉ trong chưa đầy ba nhịp thở.
Hai nhịp thở còn lại họ đã lao ra gần rìa trung tâm.

Thời gian trôi lại.

Thập Nan nhìn hoa phòng trống rỗng, nụ cười quái đản chưa kịp xuất hiện đã đông cứng trên mặt hắn.

Hắn thấy tượng đất đối diện nhiễm máu – một nữ Tu La không mặt.

Tượng nứt toác trong tiếng nổ lớn.

Thập Nan theo phản xạ lùi lại một bước, quay đầu định chạy.

Nhưng chân hắn đã bị những dây leo như xúc tu quấn chặt.

Cả bí cảnh Côn Luân bắt đầu sụp đổ từ trung tâm, dường như có một sinh vật khổng lồ đang muốn chui lên từ lòng đất.

Đám người Thanh Vũ chạy trối chết, đệ tử tiên môn bị kéo theo như xâu hồ lô.

Sau khi sụp đổ bắt đầu, toàn bộ sức mạnh “mê muội” trong bí cảnh Côn Luân cũng tiêu tan, mọi người dần khôi phục thần trí.

Diệu Âm cũng tỉnh lại khỏi chấp niệm “dù chết cũng phải ngủ với Thương Minh”.

Bị Vân Tranh tóm gáy, ả giật mình rồi nhanh chóng nhận ra tình cảnh nguy hiểm hiện tại.

Ả cũng nhận ra rằng cái kẻ trốn trong thân xác Tiêu Dao Quang e rằng không phải tiểu tốt Tu La tầm thường.

Ả biết mình vừa thoát chết trong gang tấc.

Và kẻ cứu ả chính là nữ quỷ thấp hèn kia và biểu ca của ả.

Trong tình cảnh sinh tử này vẫn kéo ả theo, chứng tỏ thân phận ả chưa bị bại lộ!

May mà khi đó ả chưa rời khỏi thân thể Di Thiên Loan, lúc ấy biểu ca và cái tên tạp chủng Di Nhan kia còn chưa tỉnh táo, chắc vẫn chưa biết nàng định cưỡng ép.

“Tiểu Tranh…”

Vừa mở miệng, Vân Tranh đã lạnh lùng cắt lời:

“Câm miệng!”

Diệu Âm thấy bất ổn.

Thái độ này… không đúng lắm…

Nhưng ả chẳng còn thời gian suy nghĩ.

Hai luồng khí tức kinh khủng từ phía sau lao tới.

Pháp tướng của Thanh Vũ hiện ra, chắp tay đón lấy uy lực đánh tới.

Sức mạnh Cang Sinh cuồn cuộn, hóa thành tường chắn ngoài thân pháp tướng của nàng, cùng chống đỡ.

Cả bọn lơ lửng giữa không trung, đồng loạt nhìn về phía trung tâm.

Trong làn bụi mù mịt, một sinh vật khổng lồ dần hiện ra.

Lấy nó làm trung tâm, toàn bộ bí cảnh Côn Luân như gương vỡ tan tành.

Vô số dây leo tím cuồng loạn múa may.

Khi chúng dừng lại, mọi người mới nhận ra chúng là… tóc.

Và sinh vật đó lộ ra hình dạng——là một gương mặt nữ nhân.

Thấy gương mặt ấy, Thanh Vũ, Vân Tranh, Thương Minh đều sững sờ.

Không phải vì lý do gì to tát.

Mà vì gương mặt ấy… giống hệt mẫu thân nhân gian của Tiêu Trầm Nghiên – Tạ Ngọc!

Điểm khác biệt duy nhất là: giờ phút này, gương mặt ấy pha trộn giữa thần thánh và tà dị.

Khung cảnh trước mắt giống như nữ nhân ấy vốn đang ngủ say, cả bí cảnh Côn Luân chỉ là lớp đất phủ lên thân bà.

Giờ bà đã tỉnh dậy, phá đất chui lên, ngồi bật dậy.

Chỉ mới lộ phần thân trên đến xương quai xanh mà đã to lớn như thế, không thể tưởng tượng thân thể thật của bà hùng vĩ tới mức nào.

Trước đây Thập Nan ngông cuồng bao nhiêu, giờ đây liền thành rùa rụt cổ.

Tóc tím của nữ nhân quấn hắn thành kén, kéo đến trước mặt bà.

“Lâu rồi không gặp,” Thập Nan cười gượng, “Nghi Hoàng tỷ tỷ.”

——Tu La tộc, đại đế thứ ba vừa thức tỉnh: Địa Mẫu Nghi Hoàng.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận