Trong Phong Đô thành, vạc dầu được đặt lên, bên trong có Thập Nan đang sôi sùng sục. Hắn uống một ngụm dầu, lật người, ợ một cái: “Dầu này hơi cũ rồi nhỉ, nên thay thôi.”
Di Nhan: “Quả nhiên là mặt dày vô sỉ, ngay cả dầu sôi cũng không chiên thấu được.”
Thập Nan bị kéo ra khỏi vạc dầu, lăn một vòng trên mặt đất, hắn nhún vai, vẻ rất bất lực: “Các ngươi đã cho ta nếm trải một trăm tám mươi ngàn loại cực hình của địa phủ đều vô dụng. Cần gì phải tiếp tục nữa chứ.”
“Hơn nữa, xét theo vai vế ta cũng là trưởng bối của các ngươi mà, đúng không, Thương Thương… à không, A Nghiên điệt nhi.”
Bản thể của Thập Nan trông rất tuấn tú, đôi mắt đen trắng rõ ràng, khi cười còn lộ hai chiếc răng nanh, vẻ ngoài dễ khiến người khác bỏ qua bản chất tàn độc bên trong.
Hắn lại nhìn về phía Thanh Vũ: “Điệt tức.”
Nhìn về phía Vân Tranh: “Đại điệt tử.”
Sau khi nhìn Di Nhan, hắn suy nghĩ: “Ngươi khó xác định quan hệ quá.” … …
Di Nhan lạnh lùng kéo khóe môi, “Miệng ngươi cứng thật đấy.”
Thập Nan cười chán sống: “Bộ dạng các ngươi không ưa ta nhưng lại không thể giết ta hẳn là rất thú vị mới đúng, đáng tiếc là hiện giờ ta không thể cảm nhận được niềm vui này, thật đáng tiếc nhỉ.”
Thương Minh nhẹ nâng cổ tay, kéo cổ hắn lên như kéo một con chó chết. Thập Nan trông hệt như một con chó chờ bị giết, ánh mắt vô tội, chính sự vô tội ấy lại càng khiến người ta chán ghét.
“Sức mạnh thần hồn của Đại Đế Tu La quả nhiên không làm người ta thất vọng.” Thương Minh giọng lạnh lẽo, “A Tranh, mượn Hồng Mông Cốt kiếm của ngươi một lát.”
Sắc mặt của Thập Nan khẽ biến đổi.
Vân Tranh không chút do dự đưa Hồng Mông Cốt Kiếm cho Thương Minh.
Lưỡi kiếm đâm vào thần hồn của Thập Nan, như lưỡi dao sắc đâm vào tảng đá cứng, kiếm không mẻ, đá không nứt.
Thập Nan hơi thả lỏng lông mày, chớp mắt, đang định cong môi.
Thương Minh khẽ nghiêng đầu, cổ tay hơi xoay, đồng tử Thập Nan co rút, miệng phát ra một tiếng kêu thảm, Hồng Mông Cốt Kiếm xuyên qua xương bả vai hắn, mở một lỗ trên thần hồn hắn.
Cái lỗ này vừa mở, giống như đã mở ra một chiếc chuông vàng.
Thanh Vũ múc một muỗng dầu sôi luyện ngục, chậm rãi bước đến, từ từ đổ lên vết thương thần hồn của hắn.
“Á! Á á á á á!!”
Thập Nan như con cá lần đầu lên bờ, điên cuồng lắc lư vặn vẹo.
Thanh Vũ: “Ồ, hóa ra Đại Đế Tu La tộc cũng biết sợ đau à.”
Nàng ngồi xổm xuống, mạnh mẽ túm lấy gương mặt Thập Nan, đồng tử đen kịt: “Dầu sôi này vừa đổ, mùi thần hồn của ngươi cũng khá thơm đấy nhỉ.”
“Không hổ là Thập Nan Đại Đế lấy niềm vui nỗi buồn của vạn vật sinh linh làm thức ăn, ăn nhiều đồ ngon nên bản thân cũng rất thơm ngon. Không thua gì gà thả rông được nuôi bằng lương thực ngon của nhân gian.”
Thập Nan kéo ra một nụ cười gượng gạo: “Việc ăn trưởng bối này hơi bất hiếu đấy.”
Aeon Shop
Thanh Vũ cười nhẹ: “Làm quỷ vốn dĩ không câu nệ, chỉ là ăn một vị trưởng bối thôi, làm ngươi cười chê rồi.”
Giọng nàng vừa dứt, giơ tay lên, Thương Minh ăn ý đưa Hồng Mông Cốt kiếm.
“Ca, Hồng Mông Cốt kiếm của huynh hơi lớn, không tiện cắt thịt, huynh biến nó thành dao găm đi.”
Vân Tranh sao có thể không đáp ứng, trong lòng vừa động, biến Hồng Mông Cốt Kiếm thành hình dạng một con dao găm nhỏ.
Thanh Vũ mân mê con dao găm, đối với Thập Nan đang cực kỳ căng thẳng mỉm cười duyên dáng, con dao găm chọc vào vết thương trên thần hồn hắn, mượt mà cắt xuống một miếng thần hồn nhỏ.
Cơn đau dữ dội khiến Thập Nan run rẩy.
Nàng khẽ hút một cái, thần hồn hóa thành khí bị nàng nuốt mất.
Một luồng sức mạnh hùng hậu tràn vào cơ thể, đây là sức mạnh nguyên bản tinh túy nhất của Đại Đế Tu La tộc.
Cảm giác như uống một chén rượu mạnh rót thẳng cổ họng, tê tái cực độ, nhưng lại kích thíc/h vô cùng.
Thanh Vũ mở mắt nhìn Thập Nan với ánh mắt khác hẳn.
“Quả nhiên rất bổ.”
Nàng đứng dậy, đưa con dao cho Vân Tranh.
“Cùng nếm thử đi.”
Vân Tranh cầm dao tiến lên, Di Nhan nóng lòng chờ đợi: “Thê huynh nhanh lên, ta cũng đói rồi.”
Bốn “người” thay phiên nhau cắt xẻ, chỉ trong chốc lát, cả vai Thập Nan đã biến mất.
Thần hồn của Thập Nan Đại Đế quả thực là đại bổ, chỉ ăn một ít đã khiến người ta no nê.
Đặc biệt là đối với Thanh Vũ và Thương Minh, với tình hình linh vật trong tam giới hiện tại, đã hiếm có thứ có thể giúp họ tăng tu vi.
Nhưng sau khi ăn thần hồn của Thập Nan, cả hai đều cảm nhận được sự tăng vọt hiếm có của tu vi.
Nếu là Thập Nan trước đây, tình huống hiện tại không chừng hắn còn cảm thấy thú vị cho dù bản thân bị ăn mất.
Có lẽ hắn còn mong đợi thần hồn của mình có thể nuôi dưỡng bốn con quái vật nhỏ vượt qua Đại Đế Tu La tộc.
Nhưng khi Nghi Hoàng ra tay phong ấn “nguồn vui” của hắn, cũng khiến hắn nảy sinh sợ hãi và tức giận.
Ít nhất Thập Nan lúc này không thể trơ mắt nhìn mình bị ăn mất.
“A Nghiên điệt nhi, Nghi Hoàng tỷ chỉ giao ta cho ngươi làm đồ chơi, đâu có nói cho ngươi làm bổ phẩm.” Thập Nan cười gượng: “Hơi quá đáng rồi.”
Quá đáng?
Hai chữ này từ miệng Thập Nan thật là trò cười lớn nhất trên đời.
“Đã là đồ chơi, vô tình chơi chết cũng là chuyện bình thường.” Thương Minh: “Ngươi hẳn là thấm thía điều đó.”
Làm sao Thập Nan không có cảm nhận?
Nhưng trước đây đều là hắn chơi chết những món đồ chơi nhỏ chứ không phải bản thân hắn biến thành đồ chơi bị người ta chơi chết.
“Ăn ta thật lãng phí.” Hắn hít sâu một hơi: “Ta rất có ích đấy.”
Hắn hiểu rằng bắt tay làm hòa là không thể, nhưng để hắn ngồi chờ chết và bị ăn, Thập Nan cũng không làm được.
Cuối cùng, hắn biến thành như những “món đồ chơi nhỏ” mà hắn từng lừa gạt thao túng, cũng bị đe dọa tính mạng, giãy giụa hấp hối.
Nên… hắn thực sự không muốn đối đầu với Nghi Hoàng.
Thương Minh và A La Sát Thiên, đúng là con trai và con dâu của Nghi Hoàng tỷ tỷ.
“Ngươi nói nhanh đi, chúng ta sẽ ăn chậm lại.”
Thanh Vũ vừa nói vừa l**m môi, vẻ mặt thèm thuồng: “Ngươi sống được bao lâu, tùy thuộc vào ngươi có thể bán đứng bao nhiêu đồng bọn.”
Thập Nan: “Điệt tức không sợ ăn no rồi à? Một miếng thần hồn nhỏ của ta đủ cho ngươi ăn đến no rồi phải không?”
Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào hắn, trong khoảnh khắc đó, toàn bộ ý thức của địa phủ đều tụ lại, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Thử xem? Là ta ăn hết ngươi hay bị ngươi làm no chết?”
Thập Nan không cười nữa, cũng im lặng.
Là Đại Đế Tu La tộc, thần hồn của hắn quả thật mạnh mẽ vô cùng.
Thậm chí còn mạnh hơn cả Thanh Vũ và Thương Minh.
Đây là sự tự tin của hắn với tư cách là một vị thần hỗn độn, giống như thần cũ đối mặt với thần mới.
Sự tồn tại của hắn quá dài lâu, thời gian hắn tích lũy quá dài, quá lâu. Nếu tính theo độ dài của cuộc sống, Thanh Vũ và Thương Minh trước mặt hắn ngay cả trẻ sơ sinh cũng không bằng.
Dù là một con heo, nếu sống từ thời hỗn độn đến giờ, cũng có thể biến thành thần heo đội trời đạp đất.
Nhưng đồng thời…
Hắn đã đạt đến cực hạn.
Còn một thần một quỷ trước mặt đang ở thời kỳ đỉnh cao, họ còn xa mới đạt đến giới hạn của bản thân.
Hắn không thể làm A La Sát Thiên chết no.
Cùng lắm là khiến đối phương hơi đầy bụng thôi.
Còn hắn, thì chắc chắn sẽ bị ăn sạch!
Thập Nan hít sâu một hơi: “Thật ra, ta là cao thủ trong việc bán đứng đồng tộc.”
“Ta bắt đầu bán đây, các ngươi chuẩn bị nghe kỹ vào.”