Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 532.




Trong chuyện “bán bạn cầu sinh”, Thập Nan thật sự là vô sỉ đến mức không còn gì để nói — không chút áp lực, không chút xấu hổ, càng không có chút do dự nào.

Chậc, sinh ra từ Tu La tộc mà, cái gọi là đoàn kết, vinh nhục cùng chia sẻ gì đó… đều không tồn tại.

“Lam Lam… chính là phụ thân của đại điệt tử ngươi, được xưng là Sát Phạt Già Lam, là kẻ mạnh nhất trong năm Đại Đế Tu La.”

“Ta đánh không lại hắn, nhưng mấy kẻ như Đế Đà cũng không thể nói là thắng hắn. Chỉ có thể nói, nếu một chọi một, đánh đến sống chết thì cuối cùng còn có thể thở được, chỉ có thể là Lam Lam.”

Thanh Thanh Vũ: “Năm đại đế? Chẳng phải các ngươi có sáu vị đại đế sao?”

“Điệt tức ngươi đúng là biết khá nhiều về Tu La tộc đấy, ai tiết lộ cho ngươi vậy?”

Vừa dứt lời, cả bốn người (không hẳn là người) đều liếc nhìn hắn, con dao găm “lóc thịt hỗn độn” trong tay Vân Tranh xoay một vòng hoa mỹ.

Thập Nan vội thu lại tâm tư, nở một nụ cười lễ phép: “Nghi Hoàng tỷ tỷ khá đặc biệt, tính tình quá mức ‘ôn hòa’.”

Hai chữ “ôn hòa” vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt Thập Nan cũng thoáng chút gượng gạo.

“Lam Lam trước đây luôn muốn tỷ thí với Nghi Hoàng tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy không thèm để ý tới. Cho nên nếu họ thật sự quyết đấu, ai thắng ai thua, ai sống ai chết, ta cũng chẳng rõ.”

Bàn tay bị tay áo rộng che khuất của Thương Minh đột nhiên siết lại, ngay sau đó lại bị một bàn tay khác nắm lấy.

Thanh Thanh Vũ nắm tay hắn, chẳng cần nhìn.

Tự nhiên như hơi thở.

Dù không cần lời nói hay ánh mắt trao nhau nàng vẫn dễ dàng cảm nhận được dao động trong lòng hắn.

Thương Minh đáp lại cái nắm tay ấy, nắm thật chặt, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ linh hồn nàng xoa dịu trái tim hắn.

“Giải thích đi.” Thương Minh đột nhiên mở miệng: “Thiện hồn mà Già Lam nói, tại sao lại trở thành phụ thân ta — Tiêu Tắc, còn mẫu thân ta…”

“Địa phách của bà ấy cũng là bị ngươi đánh cắp rồi mới trở thành mẫu thân ta là Tạ Ngọc sao?”

“Vừa đúng vừa sai.” Thập Nan đáp: “Lam Lam khi ấy vẫn đang ngủ say, ta nhân lúc hắn ngủ mà ăn trộm thiện hồn của hắn rồi đưa cho Đế Đà.”

“Thiện hồn của hắn trở thành phụ thân ngươi ở nhân gian là do Đế Đà sắp xếp.”

“Còn Nghi Hoàng tỷ tỷ ấy à…”

Thập Nan nhún vai: “Ta cũng không rõ.”

Thanh Thanh Vũ cau mày, Vân Tranh bước lên một bước.

Thập Nan cuống lên: “Ta nói thật mà! Nghi Hoàng tỷ tỷ là người thứ ba tỉnh lại, nhưng tính cách tỷ thế nào các ngươi đã thấy rồi, chuyện tỷ ấy không muốn làm thì không ai ép được.”

“Hơn nữa ta cũng không dám ăn trộm địa phách của tỷ ấy. Cho nên ta nghĩ, việc địa phách của tỷ ấy trở thành mẫu thân ngươi — Tạ Ngọc, là do tỷ ấy tự nguyện.”

Aeon Shop
Thập Nan vừa nói vừa thở dài: “Điệt tử à, máu của ngươi dễ dàng đánh thức tỷ ấy, sau khi tỉnh lại còn ra tay giúp ngươi dọn dẹp ta, rồi còn đưa linh vận địa mẫu của mình cho các ngươi — đó là việc tỷ ấy chưa từng làm với bất kỳ ai trong chúng ta.”

Vết nứt trong lòng Thương Minh phút chốc như được lấp đầy.

Khi còn là thần, sự chào đời của hắn chỉ là công cụ trong âm mưu của Thiên hậu.

Người khiến hắn biết thế nào là thân tình, là người thân — chính là phụ mẫu nơi nhân gian.

Tiêu Tắc và Tạ Ngọc đối với hắn là hai người hoàn toàn khác biệt.

Già Lam xem hắn là vết nhơ, hắn chẳng bận tâm. phụ thân không yêu nhi tử, nhi tử sao có thể yêu phụ thân? Huống hồ, phụ thân hắn chỉ là thiện hồn của Già Lam, không phải bản thể của Già Lam.

Nhưng chưa từng gặp thiện hồn, Thương Minh cũng không biết liệu phụ thân có còn giống như trong ký ức?

Mẫu thân… dường như bất kể bà là Tạ Ngọc hay là địa mẫu Nghi Hoàng, bà vẫn xem hắn là nhi tử ruột thịt, bà gọi hắn là “Nghiên nhi”.

Giống như khi hắn còn là một đứa bé Nhân tộc, bà luôn bảo vệ hắn phía sau.

Bà đã tự nguyện làm mẫu thân hắn, không bị ai ép buộc…

“Trước kia ngươi từng nói mẫu thân ta rất đặc biệt trong Tu La tộc, lẽ nào sự đặc biệt đó là vì bà không cùng một phe với các ngươi?”

“Nói như vậy cũng không sai.” Thập Nan thật sự gật đầu đồng tình.

“Biệt danh của Nghi Hoàng tỷ tỷ là Địa Mẫu, các ngươi không thấy kỳ lạ sao?”

Di Nhan: “Đúng là kỳ lạ thật, trước khi hỗn độn bị chia tách, vốn chưa từng có khái niệm trời đất.”

“Không sai,” Thập Nan cười khô khốc, “Tỷ ấy lĩnh ngộ được địa vận trong hỗn độn, sau khi hỗn độn bị tách, tỷ ấy hòa làm một thể với đại địa.”

“Tỷ ấy được gọi là Địa Mẫu là vì tỷ ấy thật sự chính là Địa Mẫu.”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Thập Nan chậm rãi nói: “Tỷ ấy là thần linh của hỗn độn nhưng lại không vì hỗn độn tan biến mà diệt vong.”

“Nhưng những kẻ còn lại của Tu La tộc thì khác. Chúng ta là thần linh hỗn độn, khí hỗn độn với chúng ta như linh khí hay quỷ khí đối với thần quỷ bây giờ — là nguồn lực, là thức ăn.”

“Nói đơn giản hơn, Nhân tộc không thể không hít thở, Tu La tộc không thể không có khí hỗn độn.”

Thanh Thanh Vũ ánh mắt lóe lên: “Cho nên mục tiêu của các ngươi là khiến tam giới sụp đổ, tất cả trở về hỗn độn?”

“Dễ đoán mà.” Thập Nan nhún vai: “Tu La tộc không giống Vu tộc, mỗi bên đều có đạo của mình. Với chúng ta, trở thành chủ nhân tam giới gì đó — không hứng thú. Dĩ nhiên! Đế Đà và đám tiểu Tu La dưới tay nàng ta thì không tính.”

Thanh Thanh Vũ liếc nhìn Vân Tranh.

Vân Tranh hiểu ý, chẳng nói chẳng rằng tiến lên chém Thập Nan một nhát.

Thập Nan vừa đau vừa ngạc nhiên: “Sao lại chém ta?”

Rõ ràng hắn đã thành thật rồi mà!

“Nói cả buổi mới ra được một câu có ích, không chém ngươi thì chém ai?” Thanh Thanh Vũ cười lạnh, “Còn dài dòng nữa thì chém gấp đôi!”

Thập Nan rầu rĩ cau mày, nói: “Ta nói, ta nói.”

“Sáu đại đế của Tu La tộc, ta thích si mê ngu xuẩn, Lam Lam chủ sát phạt, Nghi Hoàng tỷ tỷ thì… thích ngủ trong đất.”

“Giờ là Đế Đà nắm quyền. Đạo tâm của nàng ta là quyền lực, đám tiểu Tu La dưới trướng cũng đi theo đạo ấy.”

“Thiên hậu trong lời các ngươi… chính là Đề Lê, là thị nữ của nàng ta.”

“Nói thật ra, Đề Lê cũng chẳng phải là mẫu thân thật sự của ngươi, nàng ta chưa từng sinh ngươi.”

“Dòng máu trong ngươi là huyết mạch đế vương tinh thuần nhất của Tu La tộc, Đề Lê chỉ là một cái bình chứa huyết mạch ấy mà thôi. Còn Xích Du, hay nói đúng hơn là Vu tộc, thật ra chỉ là tấm bình phong.”

“Vu tộc muốn phục sinh Xích Du, quay về tam giới làm chủ, mà tàn hồn của Xích Du đúng lúc lại ẩn giấu trong chút khí hỗn độn còn sót lại trong tam giới.”

“Các ngươi từng đến ngoại vực diệt Thập Vu, lại có thể đưa tàn hồn của đám tộc nhân Vu tộc ấy trở lại tam giới. Nghĩ đến đây hẳn các ngươi đã hiểu: Thiên Đạo hiện tại hoàn toàn có thể dung nạp Vu tộc.”

Thực ra khi còn trong lồng giam máu thịt của Vu tộc, lúc Thông Thiên Thụ lưu lại tàn hồn của đám Vu tộc kia, Thanh Vũ đã có nghi ngờ.

Tam giới rộng lớn như vậy, cho dù ba tộc Thần – Quỷ – Nhân không dung được Vu tộc, chẳng lẽ họ không thể đến Thập châu tam đảo tìm một nơi hoang vắng cư ngụ?

Không nói đến năng lực của Thập Vu, chỉ nói đến đầu óc của Vu Chân, nếu năm đó họ mở Phong Tư Ngọc Môn ở Thập châu tam đảo chứ không phải ở nhân gian gây họa thì chưa chắc đã không trụ vững trong tam giới.

Lời của Thập Nan giờ đã giải hết nghi ngờ trong lòng Thanh Vũ.

Đến chết Thập Vu cũng không biết, bọn họ vất vả toan tính, cuối cùng chỉ là công cụ trong tay Tu La tộc.

Không phải Thiên Đạo không dung được Vu tộc, mà là Tu La tộc khiến Thập Vu cho rằng tam giới và Thiên Đạo không dung họ.

Thực tế là, người thật sự không thể tồn tại trong tam giới chỉ có Tu La tộc.

“Thương Minh, người mang huyết mạch của Tu La và Vu tộc, có thể tồn tại cả trong hỗn độn lẫn tam giới, lại còn được Thiên Đạo ưu ái.”

“Thương Minh là chìa khóa mà các ngươi tỉ mỉ tạo ra để khởi động lại hỗn độn, cũng là chiếc lá che mắt Thiên đạo!”

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận