Sau khi tổng hợp chân tướng, Thanh Vũ cười đến tức giận.
Thì ra cả đời này của Thương Minh (nghiên mực) chỉ là bị lợi dụng sao?
Sinh ra không theo ý mình, sống cũng chỉ để phục vụ cho âm mưu của người khác?
Dù là Vu tộc hay Tu La tộc đều coi hắn như công cụ.
Vân Tranh giận dữ đến cực điểm:
“Chỉ một Thiên hậu còn chưa đủ, các người còn nhúng tay vào cả phụ mẫu hắn nơi nhân gian, muốn hắn mãi mãi nằm trong lòng bàn tay các người điều khiển sao?!”
Thanh Vũ cười lạnh:
“Chẳng phải là vì cái gọi là ‘Thái Thượng Vong Tình đạo’ đó sao.”
Thập Nan cười nói:
“Không hổ là điệt tức của ta, thật thông minh.”
“Một khi trong thế gian này có người tu thành Thái Thượng Vong Tình đạo sẽ có thể phá tan gông xiềng của Thiên Đạo, để Lục Nghiệt Tu La đạo lần nữa hiện thế, Đế Đà bọn họ có thể khiến thế giới hỗn độn phục sinh.”
Vân Tranh và Di Nhan cùng nhìn về phía Thương Minh…
…
Hắn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Bỗng nghe “Bốp!” một tiếng, Thanh Vũ đá mạnh vào mặt Thập Nan, đoạt lấy dao từ tay Vân Tranh, đâm thẳng vào ngực Thập Nan một nhát.
Tiếng hét thảm chói tai vang lên.
Thanh Vũ đâm liên tục vài nhát, còn khoét một mảng lớn ngay tim hắn rồi mới đứng dậy, đi thẳng về phía Thương Minh, thô bạo bẻ miệng hắn ra, nhét mảnh thần hồn kia vào.
Thương Minh nhìn nàng chăm chú.
Thanh Vũ nhét dao vào tay hắn:
“So với việc tự giằng xé, chi bằng phát điên.”
“Bây giờ hắn là đồ chơi của huynh, sống chết tùy huynh định đoạt. Sau này, chúng ta lại bắt cái tên Đế Đà kia với ả Đề Lê về dùng làm công cụ, làm đồ chơi, xử cho hả giận!”
Thương Minh nhìn nàng, khẽ nhếch môi cười:
“Được.”
Thập Nan ôm ngực bò dậy, giọng mếu máo:
“Ta đã ngoan rồi, sao còn ra tay với ta nữa chứ…”
“Thật sao?” Thanh Vũ cười lạnh,
“Vậy ngươi nói nhiều như thế, sao không nhắc đến chuyện sức mạnh thời gian trong người ngươi đến từ đâu?”
Thập Nan chớp mắt, làm ra vẻ ngộ ra.
“Cuối cùng ta cũng biết là ai đang lén lút đưa tin cho điệt tức rồi.”
Hắn xoa ngực, nhướng mày:
“Là Chúc Cửu Âm chứ gì?”
“Chỉ có thể là Chúc Cửu Âm. Ta nghe nói trước đó Đề Lê dẫn Chúc U đến núi Chung Sơn ở ngoại vực, định đoạt lấy thần ấn thời gian trên người Chúc Cửu Âm, xem ra… thất bại rồi ha.”
Trên mặt Thập Nan không hề có vẻ tiếc nuối.
Hắn ôm ngực ngồi th* d*c một hồi rồi nói:
“Giữa Chúc U và Đế Đà có hợp tác. Muốn phục sinh thế giới hỗn độn cần có sức mạnh của thời gian.”
Siêu sale bách hóa
“Yếu điểm của Đế Đà là gì? Dưới trướng ngoài Đề Lê ra còn bao nhiêu người?” Thanh Vũ hỏi.
“Dưới trướng ngoài Đề Lê – nữ Tả sứ – ra, còn có một nữ Hữu sứ tên là Ma Nguyệt. Còn về tiểu Tu La dưới trướng nàng… khoảng mười tám ngàn đứa đấy.”
“Sức mạnh của những tiểu Tu La đó ra sao?” Vân Tranh hỏi tiếp.
“Mười tên tiểu Tu La giết được một Đề Lê không thành vấn đề.”
Đề Lê chính là Thiên hậu, thực lực chí ít ngang tầm Khổng Hạo, thậm chí còn mạnh hơn.
Số lượng binh lính Tu La dưới trướng Đế Đà so với tam giới tuy không nhiều nhưng toàn là tinh nhuệ.
Và đó chỉ là dưới trướng một mình Đế Đà.
“Ngươi và Sát Phạt Già Lam không có tiểu Tu La sao?” Thanh Vũ nhíu mày.
Thập Nan nhún vai:
“Trước đây có, nhưng bọn chúng chơi không dai, bị ta chơi chết hết rồi.”
Bốn người Thanh Vũ, Vân Tranh, Di Nhan, Thương Minh nét mặt lạnh tanh, trong lòng cười khẩy.
Gặp phải chủ tử coi mạng người như cỏ rác thế này, đám tiểu Tu La kia cũng thật oan uổng.
Rõ ràng Thập Nan là người chơi chết thuộc hạ của mình.
Rất đúng với phong cách của hắn.
“Còn về Lam Lam ấy hả, dưới trướng của hắn có mười vạn Huyết La sát lục.” Thập Nan cười:
“Mà đám Huyết La này chỉ nghe lệnh hắn.”
Bốn người vẫn giữ sắc mặt bình thản.
Thập Nan tiếp tục:
“Lũ Huyết La giống y như hắn, khát máu thành tính, bọn chúng có thể không quan tâm đến việc thế giới hỗn độn có tái xuất hay không. Nhưng chỉ cần chiến sự bùng nổ, chẳng cần Đế Đà khích bác, bọn chúng tự khắc sẽ tham chiến.”
Trừ phi Sát Phạt Già Lam ra lệnh cấm.
Bốn người đều hiểu rõ hàm ý trong lời Thập Nan.
Nhưng hiện giờ Già Lam và Nghi Hoàng đều đang trong bí cảnh Côn Luân, cuộc chiến giữa hai người chưa rõ hồi kết, thắng bại chưa phân.
Tình hình trước mắt thật khó xử.
Nếu Nghi Hoàng giết Già Lam, thì mười vạn Huyết La kia sẽ không ai khống chế, tự do xuất trận.
Nếu Già Lam còn sống thì với cái kiểu coi thiên hạ như chó của hắn thì cũng khó mà về phe Thanh Vũ.
Huống chi hắn còn xem Thương Minh là vết nhơ của bản thân.
Còn việc Già Lam có thể từ một lão phụ thân cặn bã trở thành lão phụ thân tốt hay không… chuyện này quá mơ hồ, đến cả thiện hồn của hắn có tốt hay không cũng chưa rõ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thanh Vũ cảm thấy, chi bằng để “bà bà tốt” Nghi Hoàng xử luôn công công cặn bã này thì hơn.
“Hai đại đế còn lại của Tu La tộc thì sao?”
Thập Nan đáp:
“Bạo Thực Vô Tận.”
“Bạo Thực? Thần thông giống với Thao Thiết?”
“Gần như thế. Có điều, tính ra thì Thao Thiết chính là máu của Vô Tận hóa thành.”
Thanh Vũ và Vân Tranh liếc nhìn nhau.
Câu trả lời này thật quá bất ngờ.
“Nhưng mà Vô Tận chỉ cần ăn no là tính tình khá ổn. Trừ Lam Lam suốt ngày muốn đánh nhau, Đế Đà muốn làm lão đại, còn ta, Vô Tận, A Lười, Nghi Hoàng tỷ đều rất… hòa bình.”
Thanh Vũ nhìn hắn:
“Vậy nhát dao tiếp theo ta sẽ cắt mặt ngươi. Thịt trên mặt ngươi chắc cũng béo đấy.”
Thập Nan lại ngoan ngoãn.
Thanh Vũ nhận ra, tên này dù bị phong ấn sức mạnh, cắt mất “nguồn vui”, vẫn cứ khiến người ta ngứa tay!
“A Lười mà ngươi nói là vị đại đế cuối cùng của Tu La tộc?”
Thập Nan gật đầu:
“A Lười là biệt danh ta đặt cho nàng ấy. Tên thật là Bất Dạ Hoa. Năng lực hả… chắc là lười.”
Cách mô tả này… thật quá trừu tượng.
“Lười động, lười tỉnh, lười thở. Chết cũng được, sống cũng không sao?” Thập Nan vừa nói vừa gật đầu, tự thấy mình mô tả cực chuẩn.
Sau màn bán đứng đồng đội của Thập Nan, bốn người Thanh Vũ cảm thấy thật kỳ quặc.
Nói sao nhỉ.
Cả Tu La tộc, ngoài Đế Đà nghiêm túc lo việc chính, năm đại đế còn lại ai cũng giống như… không đáng tin.
Không hổ danh là tộc không biết đoàn kết là gì – Tu La tộc.
“Vì sao hai người kia chưa tỉnh?” Thanh Vũ hỏi.
Thập Nan lắc đầu:
“Không biết, nơi hai người họ ngủ say chỉ có Đế Đà biết. Ta chỉ tỉnh dậy sớm, nếu không có khi Đế Đà đã lấy thiện hồn của ta phối giống với Nghi Hoàng tỷ rồi.”
“May quá, may quá.”
Nói xong hắn còn quay sang cười với Thương Minh:
“Nói vậy không phải là ta không muốn làm phụ thân ngươi đâu nhé, điệt tử.”
Hắn không dám phối giống với Nghi Hoàng.
Thương Minh nhìn hắn, nhận lấy con dao từ tay Thanh Vũ, bước lên cắt ngay môi của Thập Nan.
Rồi một dao nữa đâm thủng yết hầu hắn.
Thế giới tức thì yên tĩnh.
Hắn quay sang Vân Tranh:
“Cho ta mượn dao ngươi phong ấn miệng hắn một thời gian.”
Vân Tranh gật đầu, không ý kiến.
Thanh Vũ dựng một cái nồi dầu, rồi thẳng tay quăng Thập Nan vào vào chiên.
Hiện tại Thập Nan đã không còn năng lực “không sợ dầu sôi”, đợi đến khi chiên vàng giòn, chắc chắn hương vị sẽ càng ngon miệng.
Thương Minh nhìn Thanh Vũ rồi lại nhìn Di Nhan, nói:
“Có lẽ nên đổi lại rồi.”
Chỉ mải tra khảo Thập Nan, Thanh Vũ và Di Nhan vẫn chưa đổi lại thân thể.
Di Nhan có chút luyến tiếc, nhưng nhìn ánh mắt của Thanh Vũ và Thương Minh, hắn bĩu môi:
“Được rồi, đổi thì đổi.”
Thanh Vũ bước lên nắm tay hắn.
Chốc lát sau.
Một quỷ một chim mở mắt, vẻ mặt cả hai… vô cùng vi diệu.