Chỉ sợ nhất là sự yên tĩnh đột ngột.
Vân Tranh và Thương Minh đều không phải kẻ ngốc, sau khi nhìn thấy thần sắc của một quỷ một chim, cảm giác bất an liền dâng lên trong lòng.
Vân Tranh: “Đừng nói với ta là… không đổi lại được nữa.”
Di Nhan mang khuôn mặt của Thanh Vũ, chớp chớp mắt, hắn ho một tiếng: “Thử nắm cả hai tay xem, lần này chắc chắn sẽ thành công.”
Thanh Vũ âm u nhìn chằm chằm hắn, đưa bàn tay còn lại qua.
Di Nhan nắm lấy, tiện thể đan mười ngón tay với Thanh Vũ.
Tư thế này…
Thương Minh nheo mắt lại nhìn về phía Di Nhan: “Lần này chắc chắn thành công chứ?”
Di Nhan không trả lời, nhắm mắt nói: “Yên lặng, đừng làm phiền ta vận công.”
…
…
Lại một lúc sau.
Thanh Vũ hất tay ra, nổi trận lôi đình: “Tại sao không đổi lại được nữa!”
Di Nhan ngồi xổm trên mặt đất, cắn ngón tay: “Chuyện này không hợp lý…”
Thương Minh đột nhiên ra tay, nắm lấy cổ tay Di Nhan.
Vân Tranh giật mình, lao lên ôm lấy eo Thương Minh, kéo người về phía sau: “Bình tĩnh nào, A Nghiên bình tĩnh, chúng ta có gì thì từ từ nói, đây là thân xác của Vũ Vũ, đánh không được!”
“Đúng đó đúng đó, ca ca tốt, huynh đánh ta chính là đánh tiểu oan gia đó nha~” Di Nhan làm mặt tủi thân nhưng lời nói lại không hề sợ hãi.
Thương Minh lặng lẽ hít sâu một hơi, ánh mắt sâu thẳm nói: “Vừa rồi ngươi đang cắn ngón tay tay nàng ấy.”
Di Nhan: “Ca ca tốt ghen rồi sao?”
Thương Minh: “Tay nàng ấy vẫn chưa lành hẳn, chẳng còn bao nhiêu thịt, ngươi còn cắn nữa là trơ xương luôn đó.”
Di Nhan liếc nhìn bàn tay quỷ của Thanh Vũ, đột nhiên bĩu môi, tỏ vẻ hơi ghét bỏ.
“Ngươi còn dám ghét bỏ lão nương?” Thanh Vũ túm lấy mái tóc bạc trên đầu: “Tin hay không ta đốt sạch đám lông trắng của ngươi?!”
“Tiểu oan gia, nàng quá đáng rồi! Nàng dám đốt, ta liền m/út hết mười ngón tay của ngươi!”
Thanh Vũ: “!!! Ngươi thật ghê tởm!”
Cảnh tượng nhất thời hỗn loạn cực độ, thấy Thanh Vũ và Di Nhan sắp túm tóc đánh nhau, Vân Tranh cảm thấy đau đầu, hắn chỉ đành buông Thương Minh ra, chạy tới giữ chặt Di Nhan.
Nước tẩy trang
Còn không quên ra hiệu bằng mắt cho Thương Minh, thúc giục: “A Nghiên ngươi mau cản Vũ Vũ lại!”
Thương Minh miễn cưỡng túm lấy cổ áo sau của Thanh Vũ, can ngăn rất qua loa.
Sau một hồi chim bay quỷ nhảy, cảnh tượng cuối cùng cũng tạm yên tĩnh lại.
Sau màn can ngăn thiên vị rõ ràng của Thương Minh, Di Nhan không thể mú/t được ngón tay Thanh Vũ, nhưng Thanh Vũ lại thành công vò mái tóc bạc mềm mại của Di Nhan thành một mớ rối bù, nàng nhìn chằm chằm mái đầu bù xù như ổ gà, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nói:
“Vậy thì tại sao lại không đổi lại được nữa?”
“Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu?”
Di Nhan suy nghĩ một lát, nói: “Pháp thuật này nằm trong bí tịch mà mẫu thân ta để lại, bà ấy chắc chắn biết vấn đề ở đâu.”
Thần hồn và thân xác của Di Thiên Loan đều đã được mang ra ngoài an toàn, bây giờ Diệu Âm vẫn đang chiếm giữ thân xác đó.
Thanh Vũ động niểm, Diệu Âm liền bị ném ra ngoài.
Sau khi trở lại địa phủ, việc đầu tiên nàng làm là ném Diệu Âm vào quỷ lao.
Bây giờ Diệu Âm bị ném ra từ quỷ lao, ả căm hận nhìn chằm chằm vào thân xác của Thanh Vũ, nếu ánh mắt có thể giết quỷ có lẽ ả đã giết Thanh Vũ cả ngàn vạn lần rồi.
Cuối cùng, ánh mắt của ả dừng lại trên người Thương Minh.
Đầy ắp oán hận, đầy ắp không cam lòng, đầy ắp tổn thương và đau đớn, như thể giữa Thương Minh và ả từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng rồi lại bị hắn phụ bạc ruồng bỏ.
“Chậc chậc, nhìn cái ánh mắt này xem, người không biết còn tưởng Thương Minh cưỡng ép ngươi, xong việc liền phủi mông bỏ đi không nhận người nữa chứ~” Thanh Vũ cười nhạo.
Lời chế nhạo của nàng quá mức hình tượng, Thương Minh nhíu mày, bất mãn liếc nàng một cái.
Sao lại làm tổn thương địch một nghìn, tổn hại mình tám trăm nữa rồi?
“Di Nhan, ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà chế nhạo ta?”
“Hừ… Ngươi như con chó con lẽo đẽo theo sau đuôi A La Sát Thiên, vẫy đuôi cầu xin lòng thương của nàng ta, đến cuối cùng nàng ta đá ngươi đi cặp kè với biểu ca của ta, ngươi không phải còn đáng thương đáng cười hơn ta sao?”
Diệu Âm cười lạnh nhìn Thanh Vũ: “Ngươi và A La Sát Thiên đã khắc tên trên Đá Tam Sinh, nàng ta có hôn ước với ngươi trước mà vẫn còn lén lút mèo mả gà đồng bên ngoài, ngươi thật là rộng lượng quá ha…”
Rõ ràng Diệu Âm vẫn chưa biết Thanh Vũ và Di Nhan đã hoán đổi thân thể, ả chế nhạo nửa ngày trời, mục tiêu đều sai cả.
Thanh Vũ (linh hồn) còn chưa có phản ứng gì, nhưng Di Nhan (trong thân xác Thanh Vũ) thì không ngồi yên được nữa, hắn đột nhiên cười phá lên, ưỡn người dán sát vào bên cạnh Thương Minh, ôm chặt lấy cánh tay Thương Minh.
Sức lực lớn đến nỗi khiến Thương Minh cũng không giằng ra được.
Chủ yếu là vì hắn đang dùng thân thể của Thanh Vũ, nên Thương Minh cũng không tiện dùng sức thật.
Khoảnh khắc tiếp theo, Di Nhan nhón chân lên, “chụt” một tiếng thật kêu, hôn lên mặt Thương Minh.
Thương Minh: “…”
Thanh Vũ (linh hồn): “…”
Vân Tranh: “…”
Diệu Âm trừng mắt như muốn rách khóe mi.
Di Nhan đắc ý mặt mày hớn hở, õng ẹo mềm mại quyến rũ dựa vào lòng Thương Minh đang cứng đờ, nói với Diệu Âm: “Sao hả? Ngươi không phục à?”
“Bản tọa thân là chủ nhân địa phủ, cần gì phải đi câu dẫn ai? Cho dù là hưởng cái phúc Tề nhân (ý chỉ có nhiều bạn đời), thì cũng dư sức hưởng.”
(“Tề nhân” xuất phát từ điển tích Trung Quốc, mang ý nghĩa “phúc của người đàn ông được hưởng nhiều tình cảm từ nhiều người phụ nữ”, thường dùng để chỉ việc một người (thường là nam) có nhiều vợ hoặc tình nhân, sống trong cảnh hưởng thụ tình ái đông đúc, hạnh phúc. Từ này bắt nguồn từ câu chuyện trong “Mạnh Tử – Ly Lâu hạ”)
“Bản tọa không chỉ thu nhận Thương Minh, mà còn thu nhận cả Di Nhan, còn có thể khiến cả hai bọn họ ngoan ngoãn vì ta mà thần hồn điên đảo, yêu ta đến chết đi sống lại~”
“Bản tọa có bản lĩnh đó, có sức hấp dẫn đó~”
“Cho dù bản tọa có tìm thêm tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục…thì hai người họ vẫn cứ một lòng một dạ với ta, không rời không bỏ~”
“Biết sao được, ai bảo bọn họ cam tâm tình nguyện chứ?”
“Còn ngươi,” Di Nhan cười gằn: “ngoài việc ghen tị đến tròng mắt rỉ máu ra thì còn làm được gì nữa nào?”
“Aya, tức chết đi được nha, chướng mắt ta mà lại không làm gì được ta, biết làm sao bây giờ~”
Diệu Âm bị kích động đến mức gần như phát điên, sắp phát cuồng.
Thân thể Thương Minh cứng ngắc như tấm sắt, hắn cố gắng nhẫn nhịn, lại cố gắng nhẫn nhịn, tự nhủ với lòng: Là thân xác của Thanh Vũ, là thân xác của Thanh Vũ, là Thanh Vũ hôn mình, mình không tính là bị bẩn…
Không thể ra tay, không thể ra tay, không thể…
Vân Tranh nghiến chặt cả răng hàm, cúi đầu, đau khổ nhắm mắt lại, mắt đau quá, đầu cũng đau quá.
Khóe miệng Thanh Vũ cũng đang giật giật.
Con chim điên này đúng là biết cách chọc tức người khác thật, cái miệng của hắn đã kích động Diệu Âm đến phát điên, đối với náo nhiệt thế này Thanh Vũ vốn thích xem. Nhưng nếu Di Nhan không dùng thân xác của nàng làm công cụ nàng đoán là mình sẽ càng thích xem hơn…
Thái Nhất phụ thân trên cao ơi, lần đầu tiên nàng biết khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trong tam giới của mình cũng có thể lộ ra bộ mặt xấu xí, vặn vẹo, chua ngoa như vậy…
Không phải chứ… Di Nhan con chim điên này đang hủy hoại thanh danh của nàng mà!
Nàng nói muốn hưởng phúc Tề nhân từ bao giờ? Còn tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục nữa chứ, cứ để hắn điên tiếp thế này, ngày mai tam giới có phải sẽ đồn rằng A La Sát Thiên nàng mở rộng hậu cung, muốn thu nạp tam cung lục viện bảy mươi hai phu quân không hả?!