Di Nhan giờ như phát điên, diễn như nhập vai.
Sau khi chọc cho Diệu Âm tức đến phát cuồng, hắn cong ngón tay thon dài như hoaa lan, ra lệnh cho Vân Tranh:
“Ca ca~ còn đợi gì nữa? Mau lôi hồn phách của ả ta ra khỏi thân thể của mẫu thân ta… khụ, của bà bà xếp thứ hai tam giới về nhan sắc ấy!”
Vân Tranh nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, quai hàm nghiến chặt, cơ mặt căng đến như đá cứng.
Cái tiếng “ca ca~” lả lướt kia suýt làm hắn vỡ đỉnh đầu.
Hắn bước nhanh đến chỗ Diệu Âm, sợ nếu để Di Nhan tiếp tục, người không kiềm chế được mà đấm cho tên điên kia trước tiên sẽ là hắn.
Đánh tên điên thì chẳng sao, nhưng nếu lỡ tay làm tổn thương thân thể của muội muội thì thật không đáng!
Tiếng thét của Diệu Âm thê lương đến xé ruột xé gan. Khi hồn phách ả bị rút ra, Di Nhan lập tức nhảy khỏi bên cạnh Thương Minh.
Chậm thêm một nhịp thôi là Thương Minh và Thanh Vũ đã đập cho hắn bể đầu rồi.
…
Di Nhan đỡ lấy thân thể Di Thiên Loan, vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng nói:
“Ta phải giúp mẫu thân ta hồi hồn trước. Phong Đô thành ta quen thuộc, tự ta tìm chỗ nghỉ ngơi.”
“Mọi người ai làm việc nấy, đừng lãng phí thời gian nữa. Tu La tộc vẫn còn đang rình rập kìa!”
Nói xong Di Nhan ôm thân thể Di Thiên Loan rời đi chẳng chút lưu luyến.
Vân Tranh thì đưa hồn phách của Diệu Âm cho đóa hoa Diệu Pháp. Khi cảm nhận được hồn phách Diệu Âm, cánh hoa của Diệu Pháp lập tức khép lại, nuốt trọn hồn ả.
Vân Tranh có thể cảm nhận được, chỉ cần đợi Diệu Pháp hấp thu hoàn toàn hồn phách Diệu Âm, nàng thật sự có thể sống lại!
Tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng nhẹ đi phân nửa.
Viền mắt Vân Tranh hơi đỏ, tâm trạng cũng tốt lên không ít, đến mức còn có hứng trêu ghẹo Thanh Vũ và Thương Minh:
“May là Di Nhan chạy nhanh, không thì ta cũng nhịn không được mà ra tay rồi.”
Thanh Vũ siết nắm tay răng rắc, “Ta còn muốn vì đại nghĩa mà tự trừng phạt mình nữa kìa. Hay là đi đấm hắn tám chín mươi quyền, miễn là đừng đánh vào mặt ta là được!”
Thương Minh mím môi không nói, bước đến bên nàng, cúi người xuống.
Thanh Vũ: “Làm gì? Muốn đưa mặt ra cho ta đấm giải sầu à?”
Thương Minh ngẩng mắt liếc nàng, ánh mắt u trầm: “Hắn vừa mới hôn ta.”
Ánh mắt Thanh Vũ ánh lên vẻ ranh mãnh: “Thấy bản thân bẩn lắm à? Vậy ta hôn lại một cái, rửa sạch cho ngươi?”
Nam tử không lên tiếng nhưng ánh mắt dao động nhẹ.
Nước tẩy trang
Thanh Vũ nhếch môi: “Ta thì không ngại hôn ngươi một cái đâu, nhưng bây giờ ta đang ở trong thân thể Di Nhan mà, tính ra thì chẳng phải lại là hắn hôn ngươi à?”
Sắc mặt Thương Minh lạnh như băng: “Nàng lau giúp ta.”
Hắn cứ cúi người như thế, trông rất cố chấp.
Cái dáng đó cứ như Thanh Vũ không giúp hắn lau mặt thì hắn quyết không buông tha.
Thanh Vũ thấy buồn cười nhưng vẫn chiều ý hắn.
Vân Tranh liếc thấy bèn quay đầu đi, không thèm nhìn nữa.
Thôi đi chăm sóc bông hoa Diệu Pháp còn hơn.
Thanh Vũ dùng tay kẹp cổ Thương Minh, tay kia xắn tay áo lên, bắt đầu chà xát chỗ bị hôn trên mặt hắn. Động tác mạnh mẽ chẳng khác gì đang chà nồi bằng xơ mướp, mặt Thương Minh đỏ bừng lên như sắp bốc cháy.
“Xong rồi!” Thanh Vũ buông tay, nhìn bên má bị chà đỏ bóng của hắn, hài lòng gật đầu: “Không hổ là ta, tay nghề thật khéo.”
Thương Minh nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Thanh Vũ đối mắt với hắn một lúc rồi bỗng nhiên bật cười.
Nàng bước tới, bất ngờ ôm lấy hắn.
Nàng gọi hắn: “Nghiên mực thối.”
Ánh mắt Thương Minh khẽ lay động, nhẹ nghiêng đầu, giọng nói rơi bên tai nàng: “Ta còn tưởng nàng không nhận ra ta.”
“Hừ, xem thường ta à?” Thanh Vũ hừ nhẹ, “Huynh có biến thành một bãi phân, ta cũng nhận ra được!”
Thương Minh — hay đúng hơn là Tiêu Trầm Nghiên — vẻ mặt bất đắc dĩ, vốn định gõ đầu nàng.
Nhưng tay giơ lên thì lại thấy không đúng độ cao.
Di Nhan và hắn cao gần bằng nhau.
Thân thể Tiêu Trầm Nghiên đột nhiên cứng lại, kéo Thanh Vũ ra khỏi lòng.
Thanh Vũ không hiểu nhìn hắn, hơi bất mãn: “Gì thế! Lâu rồi không gặp! Không cho ta ôm ôm sờ sờ à?”
Tiêu Trầm Nghiên mặt đen lại: “Nàng dùng thân thể hắn mà ôm ta, thấy ổn à?”
Thanh Vũ xấu bụng nói: “Vậy ta gọi hắn tới, để hắn ôm giúp ta nhé?”
Tiêu Trầm Nghiên: “… Thôi miễn đi.”
Hai người nhìn nhau cùng phá lên cười.
Tiêu Trầm Nghiên nhìn nàng, định giơ tay chạm vào mặt nàng nhưng lại ngập ngừng, có chút gượng gạo.
Hắn nhíu mày, thở dài: “Mặc kệ đi.”
Rồi một tay ôm lấy vai nàng.
Trong mắt người ngoài không biết nội tình, cảnh này cứ như hắn đang ôm Di Nhan đầy thâm tình vậy.
Thanh Vũ nhịn cười, cau mày thật chặt, cố gắng không bật tiếng.
“Chúng ta bây giờ nhìn ghê chết đi được.” nàng nói.
Tiêu Trầm Nghiên ngửa đầu thở dài.
Thanh Vũ véo eo hắn, “Cũng tại huynh đấy, cứ chọn đúng lúc này mới ló mặt ra!”
“Nhẹ chút.” Tiêu Trầm Nghiên để mặc nàng làm loạn, mặt mũi vừa bất đắc dĩ vừa khó hiểu: “Móng vuốt của tên điên đó đúng là sắc hơn nàng, véo cũng đau hơn.”
“Đáng đời!”
Tiêu Trầm Nghiên nắm lấy tay nàng, không phải cảm giác quen thuộc nên hắn khựng lại, đổi thành nắm cổ tay qua tay áo.
Thanh Vũ thấy vẻ mặt nhịn nhục của hắn thì buồn cười không chịu được.
“Đồ quỷ ranh mãnh.” Tiêu Trầm Nghiên liếc nàng một cái.
“Tại huynh trốn kỹ quá.” Thanh Vũ hừ một tiếng, khoác tay hắn, lại cảm thấy chiều cao hiện tại không tiện lắm.
Nàng liền đổi thế, vòng tay khoác lên vai hắn như huynh đệ chí cốt.
__Mời các bạn truy cập và like page TẠI ĐÂY để cập nhật thông tin nhiều truyện hay miễn phí__
Tiêu Trầm Nghiên nhìn nàng một lúc, ánh mắt dịu dàng.
“Ta vẫn luôn ở bên nàng.” Hắn khẽ nói.
Ngón tay Thanh Vũ khẽ co lại, mím môi: “Ta biết mà.”
Hắn đã nói rồi, bất kể lúc nào, ở đâu, dù mang dáng vẻ thế nào, hắn đều sẽ ở đó.
Ở bên nàng.
“Chỉ là… ta chưa quen thôi.”
Nàng bĩu môi.
Nàng muốn là nghiên mực trọn vẹn một trăm phần trăm.
Chứ không phải nghiên mực chín mươi chín phần, còn một phần là Thương Minh.
“Xin lỗi.” Tiêu Trầm Nghiên đưa tay xoa đầu nàng, “Phải làm sao đây, khiến tiểu Đậu Đinh của ta chịu nhiều ủy khuất như vậy.”
“Nghe sến chết đi được.” Thanh Vũ bật cười, hất tay hắn ra, đưa tay véo má hắn: “Thì phạt huynh làm trâu làm ngựa cho ta đi!”
“Không chỉ huynh, mà cả Thương Minh cũng phải bị ta thuần hóa thành trâu ngựa luôn!”
Tiêu Trầm Nghiên cười trầm thấp, gật đầu:
“Được thôi.”
Hắn thật ra rất muốn nói với nàng, bất kể là Tiêu Trầm Nghiên hay Thương Minh, hắn đều cam tâm tình nguyện làm trâu ngựa cho nàng.
Vì hắn là cả hai.
Nhưng hắn biết, với Thanh Vũ, dù chỉ chênh một “phần” nàng cũng sẽ phân biệt rõ giữa hắn và Thương Minh.
Hắn sẽ không ép nàng chấp nhận hắn trong dáng vẻ của Thương Minh.
Mà nên là chính mình — Tiêu Trầm Nghiên đơn thuần, yêu nàng trọn vẹn.
Bằng không làm sao xứng với tình cảm nàng dành cho hắn.
Ánh mắt giao nhau, không cần lời nói cũng hiểu được lòng nhau.
Giữa họ luôn có sự thấu hiểu như thế.
Giữa khung cảnh tình cảm dâng trào, một tiếng ho phá tan bầu không khí mờ ám.
Mị Tô trở lại, ánh mắt khó tả nhìn hai người họ.
“Tiểu Tô Tô về rồi à~” Thanh Vũ chẳng chút xấu hổ, nhe răng cười rạng rỡ.
Mị Tô vẫn chưa quen việc Thanh Vũ nói chuyện bằng giọng điệu của Di Nhan, hắn nói:
“Dạ Du tỉnh rồi, Sát Sát bệ hạ muốn đi xem không?”
“Dĩ nhiên là phải đi rồi!” Thanh Vũ lập tức buông Tiêu Trầm Nghiên ra, bước nhanh ra ngoài.
Tiêu Trầm Nghiên nhìn dáng vẻ sốt sắng của nàng, cũng thong thả bước theo. Khi đi ngang qua Mị Tô, thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quặc.
“Sao vậy?”
Mị Tô: “Đột nhiên cảm thấy… ngươi thật sự yêu Sát Sát.”
Tiêu Trầm Nghiên hơi nghiêng đầu — cái kết luận này… trễ quá rồi đấy?
Tình yêu của hắn dành cho Thanh Vũ còn cần phải nghi ngờ sao?