U Minh trì nằm sâu trong núi La Phong, được hình thành từ âm khí ngưng tụ thành chất lỏng. Cả cõi địa phủ này chỉ có Thanh Vũ và Bắc Phương Quỷ Đế mới có quyền mở U Minh trì.
Dạ Du đang ngâm mình trong U Minh trì, ở bụng và vai hắn đều có hai lỗ máu lớn đáng sợ.
Đặc biệt là cái lỗ ở bụng, to cỡ cánh tay người trưởng thành.
“Đồ ngu!”
Dạ Du nghe tiếng mắng, yếu ớt mở mắt ra, thấy con chim điên đang đứng ở bên hồ trợn mắt nhìn hắn.
“Đồ ngu xuẩn!”
“Đầu đất!”
“Đồ ngốc!”
“Đồ đầu gỗ!”
…
…
Những lời mắng cứ thay phiên nhau đập vào người Dạ Du.
Hắn lại nhắm mắt rồi khó nhọc mở ra, thì thào:
“Xem ra lần này ta thật sự sắp chết rồi…”
“Đến cả ảo giác cũng sinh ra rồi…”
“Làm gì có chuyện đồ quỷ chết tiệt lại mang gương mặt giống Di Nhan như thế chứ…”
Thanh Vũ nhảy xuống hồ, đi thẳng đến trước mặt hắn, thô bạo bóp hai má hắn rồi nhét một viên quỷ linh châu vào miệng.
Quỷ linh châu vào miệng liền hóa thành quỷ khí tinh thuần, còn chưa kịp hấp thu hết, Thanh Vũ đã nhét tiếp viên thứ hai, rồi thứ ba, bốn năm sáu bảy tám…
Một màn “nhồi vịt” điển hình, nhét đến sống lại luôn!
Dạ Du trợn tròn mắt, miệng bị nhét đầy, chỉ có thể “ư ư a a”.
Quỷ lực của U Minh trì giúp trị liệu thân thể, còn những qủy linh châu mà Thanh Vũ điên cuồng đút vào giúp phục hồi linh hồn. Tuy không thể hồi phục ngay tức thì nhưng chí ít Dạ Du cũng không còn trong trạng thái hấp hối nữa.
Đương nhiên, đầu óc hắn cũng dần tỉnh táo.
“Đồ quỷ chết… chết tiệt?” – Hắn nhận ra Thanh Vũ, kinh ngạc hỏi – “Ngươi đang có tâm sự à? Tự dưng hóa thành hình dáng con chim điên làm gì?”
“Lương tâm ngươi đâu rồi, định lừa tình rồi bỏ chạy sao?”
Thanh Vũ mặt đen lại, từ bóp má chuyển sang bóp cổ:
“Ta hối hận rồi! Ngươi chết quách đi cho rồi! Nhả hết đống quỷ linh châu ta nhét vào ra đây!”
Ánh mắt Dạ Du xoay chuyển, lại bật cười:
“Nghĩ hay nhỉ! Đã vô miệng ta rồi thì không có chuyện nhả lại!”
Nước tẩy trang
“Nhả ra! Nhả ra! Nhả ra ngay!” – Thanh Vũ bóp cổ hắn mà lắc như điên.
Dạ Du bị lắc đến kêu như ngỗng, còn cố ý giả vờ nôn:
“Vậy thì… ta ói nha~!”
Thanh Vũ lập tức ném hắn sang một bên. Nhưng khi thấy gương mặt đáng ghét đang cười cười kia nàng càng giận dữ hơn. Nàng lại nhào tới nắm má hắn vặn một vòng.
Dạ Du đau đến nhe răng trợn mắt:
“Đau á! Đồ quỷ chết tiệt! Ta đắc tội gì với ngươi mà cứu sống ta rồi lại hành ta chết đi sống lại như thế!”
Thanh Vũ túm cổ áo hắn, giận dữ quát:
“Ngươi còn biết đau cơ à? Biết đau mà còn dám chắn đao thay ta?”
“Hồi trước ai là người hùng hồn tuyên bố, gặp nguy hiểm thì là người chạy đầu tiên?”
“Thế sao ngươi không chạy? Ngươi diễn vai lấy cái chết vì nghĩa à?”
“Lão nương dù có bị xé xác cũng sống được, còn ngươi thì sao hả?!”
“Mấy ngàn năm làm quỷ nghèo, suýt nữa phải đi bán mông ở quỷ lâu để cứu huynh đệ ngươi về, thế mà ngươi nỡ chết? Nỡ hy sinh mạng mình? Dạ Du đúng là tên ngốc nhất thiên hạ!”
Dạ Du bị mắng đến không chen được một chữ.
Hắn nghe có chút mơ hồ, đợi Thanh Vũ xả hết giận mới dè dặt hỏi:
“Ta… chắn đao thay ngươi khi nào? Ta có hy sinh vì ngươi khi nào đâu?”
Một luồng nghẹn ứ nơi cổ họng Thanh Vũ, mặt nàng càng thêm u ám.
À phải rồi… Dạ Du không biết chuyện từng xảy ra trong bí cảnh Côn Luân.
Ký ức đó chỉ có nàng và tên khốn Thập Nan biết thôi.
“Dù sao ngươi cũng là đồ đầu gỗ!” – Thanh Vũ hừ lạnh, hất hắn ra, vẫn chưa hết giận, vốc nước tạt thẳng vào mặt hắn rồi quay đầu lên bờ.
Dạ Du nằm trôi bồng bềnh trong hồ, nhìn bóng lưng nàng như oán phụ nơi sông nước, tay xoa cằm, như ngộ ra chút gì đó… nhưng vẫn chưa dám chắc.
“Nhật Du thì không sao đâu, tên khốn trong người hắn đã bị khống chế rồi.”
“Ngươi cứ ngoan ngoãn mà ngâm đủ tám mươi mốt ngày trong U Minh trì này đi, dám ra sớm ta liền bẻ tay bẻ chân của Nhật Du.”
Thanh Vũ nói xong liền xoay người bước đi.
Một nam nhân đứng ở gần đó mỉm cười nhìn nàng.
“Nhìn cái gì! Đi mau!” – Thanh Vũ kéo tay hắn lôi đi như chạy trốn thứ gì đáng sợ phía sau.
“Nàng đi trước đi, ta bày trận cho Dạ Du rồi theo sau.” – Tiêu Trầm Nghiên nói.
“Trận gì chứ? Hắn không sợ chết không sợ đau, để hắn ăn khổ chút cũng đáng.” – Thanh Vũ miệng cứng như sắt nhưng tay lại nhẹ nhàng thả ra.
Tiêu Trầm Nghiên cười khẽ trêu chọc:
“Được, vậy ta bày Liệt Hỏa Bồng Du trận, để hắn vừa dưỡng thương vừa nếm mùi lửa thiêu ngày đêm.”
“Huynh—” – Thanh Vũ trừng mắt, chạm phải ánh mắt cười như không của hắn, lập tức hiểu ra tên nghiên mực thối này đang cố tình chọc nàng.
Nàng liền đá hắn một cước vào bắp chân:
“Đi đi đi, không nướng chín Dạ Du thì ta nướng chín huynh!”
Tiêu Trầm Nghiên nhịn cười, cười khẽ:
“Miệng… cứng.”
Thanh Vũ tung một loạt cú đấm về phía bóng lưng hắn.
Cứng thì đã sao?
A La Sát Thiên nàng không chỉ miệng cứng mà chỗ nào cũng cứng!
Tiêu Trầm Nghiên đến cạnh U Minh trì, Dạ Du trôi đến như cái xác, nhìn hắn chằm chằm rồi nhe răng trắng bóc cười:
“Ta biết ngay mà! Đồ quỷ chết tiệt không phải loại người vô tình vô nghĩa. Biểu muội phu à, hai người bây giờ chơi càng lúc càng mặn đó nha~”
Tiêu Trầm Nghiên nửa quỳ, chậm rãi bấm tay lập trận:
“Kẻ ẩn trong thân thể Nhật Du tên là Thập Nan, đến từ Tu La tộc…”
Hắn kể tường tận những gì đã xảy ra ở bí cảnh Côn Luân.
“Thập Nan dùng sức mạnh thời gian khởi động lại bí cảnh Côn Luân. Trong lần đầu tiên tiến vào bí cảnh Côn Luân hắn đã g**t ch*t ngươi và Nhật Du.”
“Hắn mượn thân thể Nhật Du để tấn công ngươi rồi định giả vờ bị trấn áp, tiếp cận chúng ta. Sau đó, lúc Thanh Vũ trị thương cho ngươi hắn nhân cơ hội ra tay với nàng.”
“Và ngươi… sẽ chắn đòn thay nàng.”
Nụ cười trên mặt Dạ Du dần tắt.
Thảo nào đồ quỷ chết tiệt kia lại mắng hắn như thế…
“Nàng ấy… rất để tâm đến ngươi.”
Tiêu Trầm Nghiên bố trí xong trận pháp cuối cùng, nhìn Dạ Du, khẽ thở dài:
“Ngươi không chỉ là thủ hạ của nàng mà còn là tri kỷ hiếm có, càng là người thân nàng thật lòng xem trọng.”
“Đừng để nàng mất ngươi.”
Nói xong hắn vỗ nhẹ vai Dạ Du. Từ phía sau, giọng Thanh Vũ xa xa truyền tới:
“Cái tên nghiên mực thối kia! Xong chưa!!”
“Nói nhảm cái gì đấy?! Mau lăn ra đây!”
Nữ quỷ nào đó đã phát hiện ‘nghiên mực nhà mình’ đang bán đứng mình, rõ ràng tức đến phát điên rồi.
Tiêu Trầm Nghiên đứng dậy, cho Dạ Du một ánh mắt “ngươi hiểu rồi chứ” rồi xoay người rời đi.
Dạ Du ngâm trong nước, chợt bật cười.
Hắn đưa tay che mặt, cười mãi không dừng, cuối cùng úp luôn đầu vào trong nước để mặt hoàn toàn ướt đẫm nước trong hồ.
Thanh Vũ siết chặt khuôn mặt, hết ngồi xổm lại đứng lên, tỏ ra vô cùng bận rộn, nhưng thật ra chẳng làm gì cả.
Tiêu Trầm Nghiên đến gần, nàng liền nắm tay hắn kéo đi như bị chó đuổi.
Chưa đi được ba bước thì sau lưng chợt vang lên tiếng cười điên dại, rồi cả tiếng hét và hát rống của ai đó:
“Ta là ai a ta là ai~ Đồ quỷ chết tiệt yêu nhất Dạ Du Thần~”
“Dạ Du Thần a Dạ Du Thần~ Đồ quỷ chết tiệt sủng ta tận trời~”
“Hahahaha gàgàgà——”
Thanh Vũ: “……”
Đầu ngón chân nàng muốn cào thủng cả mặt đất.
Tên Dạ Du đáng chết kia, rốt cuộc là ai dạy hắn mấy cái bài hát nhục nhã chết quỷ như thế này vậy hả trời!!!