Ngón chân cái của Thanh Vũ vì ngượng ngùng mà siết chặt lại.
Tiêu Trầm Nghiên nắm tay nàng, chuẩn bị đi xem tình trạng của Khổng Hạo. Dù đã được đưa ra ngoài nhưng tình hình của hắn có vẻ chẳng mấy khả quan.
Suýt chút nữa thì bị vắt khô thành xác rồi.
Tiêu Trầm Nghiên nhìn con đường mà Thanh Vũ đã đi qua, thở dài. Thấy nàng vẫn còn thần trí mê muội, lẩm bẩm muốn mua trăm cân thuốc câm nhét vào miệng Dạ Du.
“Đã cày xới đến mấy chục dặm rồi.” Tiêu Trầm Nghiên nói.
“Cái gì cơ?” Thanh Vũ phục hồi tinh thần, theo ánh mắt của hắn mà nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy dọc đường nàng đi qua toàn để lại dấu vết — đều là do ngón chân cái nàng “cày” mà ra.
Thanh Vũ bối rối, dậm chân một cái.
Mặt đất bị cày lập tức khôi phục như ban đầu.
…
…
Thanh Vũ trừng mắt nhìn hắn: “Thấy vui lắm à?”
Tiêu Trầm Nghiên gật đầu đầy hứng thú, cười một cách vô lại: “Cũng có chút… ngốc nghếch đáng yêu”.
Thanh Vũ nhe răng, giơ tay định cào hắn.
Lúc Bắc Phương Quỷ Đế đến vừa vặn trông thấy hai “nam nhân” đang kéo kéo đẩy đẩy, tay chân quấn lấy nhau, tỏa ra mùi chua nồng nặc!
Bắc Phương Quỷ Đế im lặng một lúc, ngoảnh lại nhìn Mị Tô đang đi theo phía sau ở khoảng cách xa, chợt hiểu ra vì sao hắn lại giữ khoảng cách như thế.
Giờ đến đôi mắt quỷ của hắn cũng sắp bị hun đến mờ rồi.
“Bắc phụ thân~” Thanh Vũ thấy phụ thân định lảng đi liền gọi.
Bắc Phương Quỷ Đế liếc nhìn nàng một cái, lập tức quay đầu đi, dùng cái ót đối diện nàng:
“Ta đến xem ngươi một chút, thấy không sao thì đi đây.”
“Ngươi đi cái gì mà đi! Ta trông giống không sao sao!” Thanh Vũ bước tới chặn lại: “Ngươi dụi mắt làm gì? Già đến hoa mắt rồi hả? Thảo nào! Ngươi có thấy đại nữ nhi ngoan của ngươi bị kẹt trong thân thể con chim điên này không hả?!”
Bắc Phương Quỷ Đế nhắm mắt lại: “Thế thì sao? Làm vướng chuyện tình cảm của hai ngươi rồi?”
Dứt lời, Bắc Phương Quỷ Đế vẫn mở mắt nhìn Tiêu Trầm Nghiên một cái.
Ánh mắt phức tạp vô cùng: có chút yên tâm của bậc phụ thân già, có chút khâm phục, nhưng phần nhiều là ghét bỏ.
Hắn già rồi, không hiểu nổi chiêu trò của người trẻ, đúng là chói cả mắt quỷ.
Aeon Shop
“Khổng Hạo đã tổn thương căn nguyên, địa phủ không thích hợp để hắn dưỡng thương, tốt nhất nên đưa hắn về lại tam thập lục trùng thiên.”
“Nếu giờ đưa hắn về e rằng sẽ để lộ hành tung.”
Thanh Vũ suy nghĩ một lúc, lục lọi trong người rồi lấy ra một chiếc lá, sau đó viết một đoạn truyền tin lên đó.
“Xong rồi!”
Trước đây nàng tới Thanh Vân Giới thu nhận được một đám hậu bối, cả tộc Thanh Đế đều tinh thông thuật chữa trị, chỉ cần phái một người tới cũng đủ giữ được tính mạng Khổng Hạo.
Chủ yếu là nếu Thái Nhất phụ thân hoặc Thái Thần thúc đến thì động tĩnh quá lớn, tốt nhất là để hậu bối trong Thanh Đế tộc đến, như vậy không gây chú ý.
Đột nhiên Thanh Vũ chợt nhớ ra điều gì, vội vàng gọi trong lòng:
“Chúc Cửu Âm! Chúc Long!”
“Tử phụ! Phụ thân!!”
Nàng gọi mãi trong lòng, cuối cùng cũng nghe được giọng nói âm dương quái khí kia vang lên.
— Không có chuyện thì là Chúc Cửu Âm, có chuyện thì là “tử phụ” đúng không?
— Nữ nhi xấu xí kia, ngươi dùng phụ thân thật thành thạo đó ha~
“Quen rồi, đừng lắm lời, hỏi cái này.” Thanh Vũ dứt khoát: “Thanh Đế lão tổ bỗng mất hết tin tức, ngay cả Thái Nhất phụ thân của ta cũng không thể truy hồn để hỏi. Ngài là toàn tri toàn năng, giỏi nhất thiên hạ, có biết chuyện gì xảy ra không?”
Chúc Cửu Âm im lặng.
Nói nữ nhi xấu xí này qua loa với hắn? Nhưng nàng lại khen hắn “toàn tri toàn năng, giỏi nhất thiên hạ”! Bảo là nàng không qua loa? Lại chẳng chịu dỗ hắn thêm câu nào!
— Chúc U dùng sức mạnh thời gian chặn lão già Thanh Đế lại bên ngoài dòng sông thời gian.
— Nhưng mà lão đó cũng vô dụng, còn không bằng tử phụ ngươi đây.
Điều này thì Thanh Vũ phải thừa nhận — trong khoản báo tin, không ai qua mặt được Chúc Cửu Âm.
— Hiện giờ các ngươi cũng rời khỏi bí cảnh Côn Luân rồi, đừng có dây dưa lãng phí thời gian, nhanh chóng dẫn dụ Chúc U tới đi!
— Còn nữa, không phải chuyện gần chết thì đừng gọi ta, cẩn thận tên nghiệt tử Chúc U nghe thấy.
Nói xong Chúc Cửu Âm lại im bặt.
Thanh Vũ tính toán thời gian, Huyền Miêu Miêu chắc giờ đã tới ngoại vực và vào trong Chung Sơn rồi.
Nàng kéo tay Tiêu Trầm Nghiên, hướng về tẩm điện của mình: “Tạm chưa đi xem Khổng “dắt chim”, huynh tới giúp một tay, chúng ta cảm ứng xem con mèo nhà huynh đang chôn phân ở đâu rồi.”
“Nàng nói A Ngốc?”
“Phải, nó còn chưa vào Chung Sơn, ta nghi ngờ nó thấy gió cát ngoại vực lớn quá nên mê mẩn chôn phân mà quên mất chính sự rồi!”
Nếu Huyền Miêu Miêu nghe được lời của Thanh Vũ chắc chỉ có một phản ứng:
— Đây là vu khống!
Tuy nhiên, chưa kịp để Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên liên thủ cảm ứng hành tung của con mèo, một luồng nóng rát đột nhiên xuất hiện trên thân hai người. Mà nguồn gốc của luồng nhiệt ấy — lại chính là linh vận địa mẫu đã nhập thể khi rời khỏi bí cảnh Côn Luân.
Tim Tiêu Trầm Nghiên đập nhanh, ánh mắt dao động: “Mẫu thân…”
Trận chiến giữa Nghi Hoàng và Già Lam… đã phân thắng bại rồi sao?
…
Bí cảnh Côn Luân.
Khói lửa mịt mù, chỉ còn lại vùng đất cháy đen, hoàn toàn như phế tích thực sự.
Bộ chiến giáp màu đen của nam nhân đã rách nát, để lộ nửa thân trên rắn chắc. Gió lạnh thổi tung mái tóc xám sau lưng hắn, để lộ con mắt máu chính giữa lưng.
Dù mắt máu ấy đang trợn trừng đầy giận dữ nhưng đã mất đi thần thái, như bị che mờ, rơi vào mê loạn.
Cặp mắt máu nơi tâm mi và đuôi mắt của Già Lam cũng đã khép lại, hóa thành vết đỏ như cũ, nhưng máu vẫn không ngừng chảy xuống từ gương mặt hắn.
Đối diện hắn là kim thân bùn đất khổng lồ của Địa Mẫu, giờ đã sụp đổ quá nửa, chỉ còn nửa thân bên phải là tạm ổn, cánh tay phải vẫn đang vươn ra kết ấn.
Trên bàn tay khổng lồ ấy có một nữ nhân đang đứng.
Chính là Nghi Hoàng — nhưng lại mang hình dáng và vóc dáng của một người bình thường.
Tay trái của Nghi Hoàng buông thõng không còn sức, bên ngoài không thấy tổn thương nhưng xương cốt bên trong đã nát vụn.
Nét mặt bà lạnh lẽo, lãnh đạm, không chút cảm xúc.
Già Lam nhìn chằm chằm bà, chiến ý trong mắt đang dao động.
Không phải hắn sợ chiến đấu hay không muốn chiến đấu, mà là có một sức mạnh đang kiềm chế ý chí chiến đấu và giết chóc của hắn.
“Ngươi thua rồi, Già Lam.”
“Ta vẫn còn thở, trận này chưa kết thúc!” Già Lam lạnh lùng đáp: “Muốn thắng, giết ta đi.”
“Ta không giết được ngươi.” Nghi Hoàng lắc đầu, không phải coi thường bản thân, cũng chẳng đề cao Già Lam.
Mà là vì năng lực của Già Lam — càng ở ranh giới sinh tử, lại càng mạnh mẽ.
Nếu liều mạng với hắn, kết cục chỉ là lưỡng bại câu thương.
Hiện tại chưa cần thiết.
“Nếu năm đó ngươi không tự tách thiện hồn ra, có lẽ hôm nay ta cũng không thể khống chế sát ý của ngươi.”
“Thập Nan cũng sẽ không thể dễ dàng lấy đi thiện hồn của ngươi khi ngươi đang mê ngủ.”
“Già Lam, chính ngươi đã vứt bỏ nguồn sức mạnh lớn nhất của mình.”
Già Lam: “Thiện hồn đó ngăn sát tâm của ta, cản sát ý của ta, ngươi lại cho rằng đó là nguồn sức mạnh lớn nhất của ta?
“Ngươi không tin sao?”
Nghi Hoàng tiến tới, thân hình lướt nhẹ trong hư không, bước tới gần hắn.
Tay bà đặt lên ngực hắn.
“Đế Đà đã giấu thiện hồn của ngươi đi, nhưng không sao, ta có thể khiến nó hồi sinh trong cơ thể ngươi.”
Biểu cảm Già Lam rốt cuộc cũng thay đổi: “Nghi Hoàng, ngươi dám!!”
Nghi Hoàng vẫn lạnh lùng: “Có gì mà không dám?”
“Ngươi xem Nghiên nhi là vết nhơ, vậy ta muốn xem thử sau khi thiện hồn trở lại ngươi còn có thể giữ nguyên ý nghĩ này hay không.”
“Sát Phạt Già Lam,” Nghi Hoàng gọi thẳng tên của hắn, khóe môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại đầy giễu cợt đến cực điểm: “Ngươi nhất định sẽ làm được… đúng không?”