Thanh Vũ có cảm xúc vô cùng phức tạp khi nghe tin Thanh Đế lão tổ không còn nữa.
“Không còn cách nào vẹn toàn sao? Hy sinh một người đổi lấy sự trưởng thành của bốn người chúng ta, cuộc mua bán này… cũng chẳng lời lãi gì.”
Phạn U lắc đầu. Thanh Vũ thấy thế, trầm mặc một lúc rồi không nói gì thêm.
Tên đã rời cung, nói gì cũng vô ích, chi bằng tranh thủ thời gian.
Thanh Vũ xắn tay áo lên, ánh mắt khiêu khích nhìn Phạn U:
“Được, vậy đánh thế nào đây?”
“Lão giờ yếu ớt như giấy thế này, chịu nổi một bạt tai của ta không?”
“Phụ thân à~”
Nghe tiếng gọi “phụ thân” của Thanh Vũ, ánh mắt Phạn U ánh lên ý cười nhưng sắc mặt vẫn bình thản. Hắn khẽ giơ tay vẫy một cái, Thanh Vũ lập tức biến sắc.
Bút phán quan, đèn U Minh, thậm chí cả quỷ ấn Diên Vĩ đều tự bay ra khỏi người nàng, lơ lửng bay đến bên cạnh Phạn U.
…
…
Thanh Vũ chớp đôi mắt đẹp, bật cười:
“Cũng thú vị đấy, lão già, chiêu này ta chưa từng học lén được, làm thế nào vậy?”
“Giờ ngươi vừa yếu lại vừa mạnh là thế nào?”
Phạn U cười nhàn nhạt: “Con đánh giết quá liều lĩnh, hoàn toàn dựa vào sức mạnh quỷ hồn của mình mà hành động hồ đồ, nhưng con lại chưa từng đào sâu, khai thác đến tận cùng sức mạnh bản nguyên của bản thân.”
Nếu lời này là do con quỷ khác nói với Thanh Vũ, có lẽ nàng đã đạp cho một cái từ lâu.
Nhưng vì người nói là Phạn U… nàng không lên tiếng.
Từ nhỏ nàng đã thấy kỳ lạ—Phạn U, dù là con quỷ đầu tiên sinh ra sau khi địa phủ xuất hiện, còn nàng là ý chí của địa phủ hóa thành. Vậy mà từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thắng được hắn trong trận nào.
“Giờ đây ta không chịu nổi một đấm của con nữa rồi. Sát Sát, đối thủ của con không phải là ta.”
Phạn U cười nhẹ:
“Mà là chính con.”
“Ta chết sớm quá, chưa kịp dạy con bài học này. May thay, bây giờ vẫn chưa muộn.”
Vừa dứt lời, Thanh Vũ liền thấy Phạn U kết ấn bằng cả hai tay—một loại pháp ấn nàng chưa từng thấy bao giờ. Ngay khoảnh khắc đó, sau lưng Phạn U, một vực sâu xuất hiện, Hoàng Tuyền cuồn cuộn hiện ra.
Cảnh giới địa phủ hội tụ, từ Phong Đô thành kéo dài xuống núi La Phong hàng vạn dặm, qua mười điện Diêm Vương đến vô số địa ngục lớn nhỏ.
Toàn bộ cảnh tượng địa phủ hiện rõ sau lưng Phạn U. Thanh Vũ nhìn thấy từng đôi mắt quỷ quen thuộc.
Tứ phương Quỷ Đế, Thập Điện Diêm Vương, Nhật Du Dạ Du… tất cả đều đang dõi theo nàng.
Tất cả ánh nhìn, tất cả sức mạnh tụ lại hóa thành một bóng đen. Quỷ ấn Diên Vĩ nhập vào giữa trán bóng đen, trong khoảnh khắc, bóng đen trở nên hữu hình, váy đỏ tươi như vừa lột từ da người, tay trái cầm đèn, tay phải nắm bút, đứng chắn trước mặt Phạn U.
Phạn U nói:
“Quỷ ảnh này là do địa phủ dựa vào quỷ hồn của con mà tạo ra. Giờ đây, toàn bộ sức mạnh quỷ hồn của con đều ở trong nó, Sát Sát à…”
Giày nam nữ
Hắn dừng lại một chút, không nhịn được bật cười:
“Cẩn thận nhé, sắp bị đánh tơi bời rồi.”
“Ngươi còn dám vui sướng trên nỗi đau của người khác à, lão già—”
Lời chửi của Thanh Vũ chưa kịp dứt, quỷ ảnh đã cầm Mặc đao lao đến sát mặt.
Thanh Vũ ngửa người gần như song song với mặt kính, Mặc đao sượt qua sống mũi nàng trong gang tấc. Ngay sau đó, một luồng áp lực kinh hồn đè ập xuống—là núi quỷ biến hóa từ quỷ ấn Diên Vĩ giáng từ trên đầu.
Thanh Vũ lăn người né tránh thì bị tường lửa từ đèn U Minh vây chặt, dưới mặt kính lại trào lên vô số xích câu hồn muốn quấn lấy nàng.
Sát khí bốn phía cùng lúc bao phủ.
Ngay sau đó, hồng liên nghiệp hỏa bùng nổ, phá tan tất cả trong một khắc.
Quỷ ảnh lùi lại năm trượng. Thân hình Thanh Vũ lại xuất hiện, váy nàng bốc cháy phần đuôi, tóc tai tán loạn, bộ dạng hơi chật vật, nhưng trên gương mặt lại là nụ cười điên dại đầy hưng phấn.
“Lấy khiên của ta đánh vào mũi giáo của ta, thú vị thật đấy.”
“Nhưng cướp đi sức mạnh quỷ hồn của ta không có nghĩa là ngươi có thể dùng được hồng liên nghiệp hỏa của ta.”
Thanh Vũ quay đầu nhìn Phạn U:
“Phụ thân, thứ đồ chơi ngươi tạo ra này, chẳng có tiềm năng phát triển cả.”
Phạn U mỉm cười, không nói.
Ngay khoảnh khắc đó, Thanh Vũ thấy quỷ ảnh bước một bước về phía trước, dưới chân nở ra một đóa hồng liên.
Nàng nhướng mày:
“Hửm…”
Phạn U bình thản đáp:
“Những gì con biết nó đều biết.”
“Con học được gì nó cũng sẽ lập tức học được, bởi nó vốn là sức mạnh của con.”
Thanh Vũ nhìn hắn không biểu cảm:
“Câu này ngươi nói sớm một chút không được à?”
Phạn U:
“Nói sớm rồi đấy, con sắp bị đánh rồi.”
Hàng vạn đóa hồng liên va chạm lẫn nhau, trong hỗn loạn, khóe miệng Thanh Vũ trúng một đòn.
Nàng lập tức nổi giận:
“Cái thứ súc sinh này dám đánh vào mặt ta! Cái này chắc chắn không phải học từ ta đâu!!”
“Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp! Toàn đánh mặt thôi!”
“Phụ thân! Lão già khốn nạn! Phạn U!!”
“Cái thứ này… a a a! Tiện nhân! Ta tức giận rồi đấy!!”
Phạn U ngồi từ xa nhìn ái nữ của mình bị đánh cho bầm dập, nhẹ nhàng thở dài:
“Xem ra vẫn còn bị đánh quá ít.”
…
Ở một không gian khác trong Thời Kính.
Di Nhan sờ cái đầu trọc lốc của mình, cả thân chim run lẩy bẩy.
Huyền Đế tay cầm một bó lớn lông chim công đã kết thành một chiếc quạt lông to tướng đầy phong cách:
“Trước thấy con chim nhỏ ngươi cầm cây quạt vung qua vung lại ngứa mắt lắm.”
“Nhưng mà cái quạt này cũng khá đẹp đấy.”
Hắn phe phẩy cây quạt, quanh thân khí đen lượn lờ, ánh mắt đầy ác ý nhìn chằm chằm Di Nhan:
“Quên nói cho ngươi, những nơi Huyền Âm hắc khí của lão tử đi qua, vạn vật không mọc nổi.”
Di Nhan căng cả người:
“Ý gì đấy?”
Huyền Đế cười như ác ma:
“Ý là, nếu ngươi không tránh nhanh ở hiệp sau, sẽ thành con gà trụi lông, suốt đời không mọc lại nổi!”
Di Nhan: !!!
Công có thể chết, nhưng không thể TRỤI!!
“Thiếu Hành! Ta đánh tổ tông nhà ngươi!!”
Huyền – tổ tông nhà Thiếu Hành – Đế nhướng mày, thấy sau lưng Di Nhan hiện ra pháp tướng Minh Vương.
Con công ấy trắng thuần như tuyết, đẹp đến nao lòng—chỉ tiếc đầu trọc như ruộng mới gặt, láng bóng đến đáng thương.
Mười hai lớp kim thân chồng lên nhau khiến pháp tướng Minh Vương vừa uy nghi vừa cao quý.
Huyền Đế xoa cằm, vứt luôn cái quạt lông vừa làm xong, cười rạng rỡ:
“Quả nhiên, lông đuôi của công vẫn là đẹp nhất.”
Di Nhan giật giật khóe môi, đột nhiên cảm thấy… mông mình lạnh lạnh.
Lúc này hắn thực sự muốn nói với toàn thể nữ nhân thiên hạ một câu:
Lấy phu quân phải tra kỹ ba bốn năm đời tổ tông!
Nếu không ngươi vĩnh viễn chẳng biết tổ tiên bên kia… bệnh đến mức nào!!
…
Bịch.
Vân Tranh không biết đã bị đánh ngã bao nhiêu lần.
Mặt mày tím bầm, hầu như không còn ra hình người. Còn chưa kịp bò dậy thì vô số dây leo đã quất tới tấp như roi.
Nếu bị đánh trúng, không thành chong chóng thì cũng thành… mì sợi.
Mà lúc này, Vân Tranh đến cả việc gượng dậy cũng khó khăn, Hồng Mông Cốt kiếm của hắn cũng chẳng biết bị đánh bay đi đâu rồi.
Thái Nhất đứng trên Thông Thiên thụ, ánh mắt lạnh lùng như thể kẻ đang bị đánh không phải nhi tử ruột của mình.
Đúng lúc hiểm nghèo, một đóa hoa từ trong ngực Vân Tranh bay ra.
Vân Tranh trợn to mắt, đóa hoa ấy hóa thành một bóng dáng thần nữ nhỏ nhắn, đứng chắn trước mặt hắn, phẫn nộ hét lên:
“Không được bắt nạt đồ ngốc Tranh! Nếu không ta sẽ ăn sạch các ngươi!”
Thần nữ nhỏ cắn chặt dây leo, hai má phồng lên như chuột. Còn chưa kịp nuốt, thêm nhiều dây leo quất tới.
Tiểu thần nữ điên cuồng nhai nhai nhai, thấy dây leo quất tới liền hoảng hốt, xoay người định ôm lấy Vân Tranh để che chắn cho hắn.
Ngay sau đó nàng bị kéo vào một vòng tay nóng rực, nam nhân ôm lấy nàng lăn sang một bên.
Vân Tranh bị quất thêm mấy roi nữa, không biết từ đâu mà trong người lại bùng lên sức mạnh.
“Hồng Mông!”
Hồng Mông Cốt kiếm lao từ không trung đến, cản lại đòn tấn công từ dây leo.
Lúc này Vân Tranh mới có cơ hội thở d/ốc, thô lỗ nhét đầu tiểu thần nữ vào ngực:
“Ngươi chui ra làm gì! Mau biến lại thành hoa mà ngoan ngoãn nằm im!”
Diệu Pháp u u ư ư kêu oai oái, miệng vẫn nhét đầy dây leo. Nàng cuối cùng cũng nuốt được, gạt tay Vân Tranh ra nhìn hắn, nước mắt lưng tròng:
“Hu hu… đồ ngốc Tranh bây giờ… hu hu… xấu—quá! Á á á!”