Giờ khắc này, với gương mặt bầm dập đến mức không nhận ra, ngay cả quỷ ở địa phủ mà thấy Vân Tranh cũng phải thốt lên: “Oa! Mù mắt ta rồi!”
Hắn nghẹn một chút, hung hăng ấn đầu Diệu Pháp nhét vào lòng mình, gầm lên: “Biến về đi! Đừng lắm lời nữa!”
Lúc hắn vô đây ý thức của Diệu Pháp đã tỉnh lại, có thể tạm thời hiện hình. Chỉ là sự việc bên chỗ Thanh Đế lão tổ xảy ra quá bất ngờ, hắn còn chưa kịp nói cho ai hay.
Ngay sau đó là màn “giáo huấn bằng độc thủ” của phụ thân từ ái, đến mức Vân Tranh thở thôi cũng phải chạy đua, càng không rảnh bận tâm đến Diệu Pháp.
Vừa rồi, Diệu Pháp đột nhiên xông ra đỡ một đòn thay hắn, suýt chút nữa khiến hồn hắn bay khỏi xác.
Khoảnh khắc đó, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng tại Vân Mộng Trạch năm xưa – nơi Diệu Pháp vì bảo vệ hắn mà bị Vu Tức tàn nhẫn sát hại dưới đáy nước.
Không biết từ đâu mà hắn lại bộc phát sức mạnh, lao thẳng lên mà không chút do dự.
Trên tán Thông Thiên Thụ, Thái Nhất nhìn xuống đôi nam nữ phía dưới, trong mắt thoáng qua nét cười, lẩm bẩm:
“Khá lắm, tiểu tử này cũng đã khai ngộ rồi.”
“Khai ngộ thì tốt… Quả nhiên, lúc trước còn chưa phải cực hạn, vẫn có thể tiếp tục bị ta ép thêm chút nữa…”
…
Thái Nhất giơ tay, công kích từ Thông Thiên Thụ bất ngờ dừng lại.
Vân Tranh lập tức cảm thấy được điều đó, mặc kệ Diệu Pháp có chịu nghe lời hay không, hắn vội kéo nàng về phía sau mình, cảnh giác ngẩng đầu nhìn phụ thân.
“Phụ thân, Diệu Pháp không nằm trong phạm vi thử thách, có thể cho nàng ra ngoài không? Ở lại đây có thể sẽ vô tình bị thương!”
Lúc này nét mặt Thái Nhất lạnh nhạt, không chút tình cảm:
“Trừ khi ngươi đánh bại ta, bằng không, không ai được rời khỏi đây.”
“Phụ thân!”
“Vân Tranh, đừng trẻ con như vậy.” Thái Nhất lạnh giọng:
“Trong chiến trường sinh tử, kẻ địch sẽ vì cảm thông mà tha cho người con quan tâm sao?”
Sắc mặt Vân Tranh chùng xuống, ánh mắt cũng tối đi, không nói thêm lời nào.
Hắn nắm chặt tay Diệu Pháp. Diệu Pháp bị hắn bóp đến đau mà không hề kêu la, chỉ liếc mắt nhìn Thái Nhất rồi ngoan ngoãn hóa lại thành một đóa hoa, thân hoa quấn quanh cổ tay Vân Tranh.
“Đồ ngốc Tranh, ta đánh cùng ngươi! Ngươi mạnh lên! Ta to khỏe hơn! Hai ta cùng đi đánh phụ thân ngươi một trận!”
Vân Tranh suýt bật cười vì khí thế hùng hồn của Diệu Pháp.
Hắn nắm lấy cành hoa như nắm tay nàng, nhẹ giọng nói:
“Ngươi lo ăn, ta lo đánh. Cẩn thận một chút. Hai ta cùng khiến phụ thân ta sạt nghiệp!”
Thái Nhất tất nhiên nghe được hai đứa thì thầm, khoé miệng ông giật giật.
Thằng nhãi ranh này…
Nếu đã vậy, ông cũng không cần tiếp tục đóng vai một người phụ thân “hiền lành” nữa!
“Phong!”
Một lệnh truyền ra, thanh Hồng Mông Cốt kiếm trong tay Vân Tranh lập tức rời tay, bay ngược về phía Thái Nhất.
Giày nam nữ
Sắc mặt Vân Tranh tối sầm, gượng cười:
“Phụ thân! Người chơi vậy là hơi xấu tính rồi đấy!”
Thái Nhất giơ tay kết ấn:
“Tiếp theo ta sẽ tạm thời phong tỏa ký ức bản thân, chỉ để lại một chấp niệm — phải chém ngươi và Diệu Pháp làm đôi.”
Sắc mặt Vân Tranh đại biến.
Nếu hắn bị chém đôi vẫn có cách ghép lại, với khả năng tự chữa trị hiện tại thì chưa chết ngay được.
Nhưng Diệu Pháp thì không! Lúc này nàng đúng là một cái mầm non mong manh!
“Lão già ngài này chơi ác quá rồi! ‘Tạm thời’ là… bao lâu?!”
Câu hỏi còn chưa kịp thốt ra, hắn đã thấy Thái Nhất ấn tay lên trán mình, lần nữa mở mắt, ánh nhìn với Vân Tranh đã hoàn toàn thay đổi.
Vân Tranh: …
Thái Nhất – Người phụ thân hiền lành: Đăng xuất.
Thái Nhất – Gã phụ thân tàn nhẫn đánh nhi tử: Đăng nhập.
Trong việc “ngược nhi tử” thì không ai sánh kịp Sát Phạt Già Lam!
Vô số mắt đỏ bị đánh tan, mà Tiêu Trầm Nghiên và Thương Minh cũng đã thân tàn ma dại, chẳng khác gì cái sàng.
Chỉ có Tiêu Tắc được hai người bảo vệ phía sau là không bị thương gì.
Trên mặt kính, máu đọng thành vũng.
Già Lam lạnh lùng nhìn bọn họ:
“Mười vạn mắt đỏ kia là Huyết La dưới trướng ta.”
“Chỉ giết đám Huyết La thôi mà các ngươi đã chật vật thế này?”
Già Lam nhẹ nhàng đá một cái vào thanh kiếm, thanh kiếm lập tức lao tới, Tiêu Trầm Nghiên đẩy Tiêu Tắc ra, chắn trước mũi kiếm.
Thân ảnh Già Lam liền xuất hiện bên cạnh Tiêu Tắc, tay đâm thẳng tới.
Phập——
Thương Minh chắn trước mặt Tiêu Tắc, tay Già Lam xuyên qua lồng ngực hắn. Tiêu Trầm Nghiên đang đỡ kiếm liền ho ra một ngụm máu, trước ngực cũng thủng một lỗ to.
Già Lam mặt không đổi sắc, cổ tay xoay trong lồng ngực Thương Minh rồi từ từ rút ra. Tay hắn không hề rời khỏi cơ thể Thương Minh mà lại nắm chặt lấy trái tim trong lồng ngực.
Gân xanh nổi khắp trán Tiêu Trầm Nghiên và Thương Minh, mắt đỏ như máu.
Tay Già Lam từ từ siết lại:
“Nếu không có trái tim làm vướng bận, ngươi có thể tu thành Thái Thượng Vô Tình Đạo không?”
“Thử xem?”
Bốp.
Hắn trực tiếp bóp nát trái tim ấy.
Tiêu Trầm Nghiên và Thương Minh cùng run lên, ngã gục.
Già Lam rút tay ra, vẩ máu trên tay văng lên mặt Tiêu Tắc.
Thân thể như rối bị điều khiển của Tiêu Tắc bắt đầu run lên dữ dội.
Già Lam cau mày, cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu.
Mặt hắn cũng có chút kỳ lạ.
Hắn đưa tay sờ lên mặt – ướt và nóng.
Nheo mắt lại, lại sờ thêm lần nữa – đúng là… mắt hắn đang rơi lệ.
Hắn nhìn về phía Tiêu Tắc, ánh mắt tràn đầy chán ghét và sát ý.
“Nghi Hoàng nói ngươi là sức mạnh mạnh nhất của ta.”
“Rõ ràng yếu ớt không bằng con kiến, rốt cuộc mạnh ở chỗ nào?”
Yếu đến đáng thương, vậy mà hắn lại không thể nào giết được “tên đó”.
Già Lam nhớ đến giao dịch với Thanh Đế.
Lão cây già đó từng nói, trong Thời Kính có thể tìm thấy “đáp án” cho chuyện này.
Trong Thời Kính, Thanh Đế giúp hắn tách rời với thiện hồn, đổi lại, hắn phải giúp Tiêu Trầm Nghiên tìm được “đạo” của mình.
Già Lam nhìn về phía Tiêu Trầm Nghiên và Thương Minh đã ngất đi.
Thầm nghĩ: “Đạo của thằng nhóc này không phải Thái Thượng Vô Tình sao?”
Bất chợt.
Hắn nghe thấy một giọng nói.
Tựa như vang vọng từ sâu trong linh hồn lồng ngực hắn, nhưng hắn lại quay sang nhìn Tiêu Tắc, nhìn vào thiện hồn của chính mình.
Tiêu Tắc như con rối bị thao túng, lần đầu tiên hé môi cất tiếng.
Giọng nói đó vang vọng trong linh hồn Già Lam.
—— Đó chưa bao giờ là đạo của nó.
—— Thái Thượng Vô Tình là đạo các ngươi ép nó phải đi.
—— A Nghiên của ta, nhi tử của ta… nên bước đi con đường do chính nó lựa chọn!
Đồng tử Già Lam co rút dữ dội, hắn chợt nhớ tới lúc giao đấu với Nghi Hoàng không lâu trước, lời bà ấy từng nói với Tiêu Trầm Nghiên.
Khi ấy hắn không hiểu.
Nghi Hoàng đã nói:
—— Nghiên nhi, con chỉ cần là chính mình.
Hắn không hiểu.
Nhưng vì sao thiện hồn Tiêu Tắc của hắn… lại hiểu được?