Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 582.




Nếu không thì sao lại nói Mục Ngọc Lang từ nhỏ đã thông minh chứ?

Chuyện về Tu La tộc không phải quỷ thần nào cũng biết. Có những chuyện tuy vẫn chưa đến phạm vi năng lực của hắn có thể chạm tới, nhưng Mục Ngọc Lang dù sao cũng có mối quan hệ đặc biệt với Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên nên mấy lão già Quỷ Đế và các Diêm Vương cũng đều xem hắn như tôn tử, trong lời nói cũng có tiết lộ một hai, bảo hắn lúc đi lại bên ngoài phải cẩn thận hơn.

Những năm gần đây, số lần Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên lộ diện ở địa phủ rất ít.

Cho dù quay về địa phủ cũng đều bận làm chuyện chính, không gặp quỷ nào khác.

Mục Ngọc Lang trong lòng biết di và di phu đều gánh vác trọng trách, bận rộn cũng đều là những chuyện lớn liên quan đến an nguy tam giới, do đó chưa bao giờ đi làm phiền, làm mất thời gian của họ.

Hắn luôn cảm thấy mình quá yếu đuối, có thể giúp di làm được quá ít chuyện, cho nên từ nhỏ đã nỗ lực nỗ lực lại nỗ lực.

Vị trí di đứng quá cao, gánh nặng trên vai quá nặng, mà hắn chỉ là một tiểu quỷ đứng dưới chân núi. Lúc còn trẻ, đừng nói giúp di làm gì, không gây thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi.

Càng lớn lên, Mục Ngọc Lang vẫn luôn nỗ lực leo lên núi, hắn cách đỉnh núi vẫn còn vô cùng xa vời, nhưng trên con đường này, cuối cùng cũng có thể làm được nhiều chuyện hơn rồi.

Hắn từ nhỏ đã giao du với người, thần, quỷ, ở địa phủ luyện xương, ở nhân gian luyện tâm, chưa từng có giây phút nào lười biếng.

Trái tim trong sáng như trẻ thơ của hắn chưa bao giờ thay đổi.

Thế giới mà hắn nhìn thấy từ thuở nhỏ đã không giống người thường, cho nên tầm nhìn và suy nghĩ cũng vượt xa người khác.

Dạ Du có chút ngứa tay, lại muốn véo má đệ tử rồi.

Nhưng đứa trẻ đã lớn rồi, má này véo đúng là không có cảm giác bằng lúc nhỏ.

“Mấy lão già trong địa phủ xưa nay cưng chiều ngươi, chuyện về Tu La tộc chắc cũng đã tiết lộ cho ngươi chút ít. Tình hình bây giờ đúng là có chút kỳ lạ nhưng di và di phu ngươi gần đây đang bế quan ở chỗ Thái Nhất lão gia ngươi.”

“Ta đã truyền tin lên thiên giới, chắc sẽ sớm có tin tức. Nhưng thời gian trên thiên giới khác với nhân gian, bên nhân gian ngươi cảnh giác chút, gặp chuyện không giải quyết được thì gọi quỷ, tệ lắm thì tìm ngoại tổ mẫu ngươi giúp đỡ.”

“Đệ tử biết rồi.” Mục Ngọc Lang ngoan ngoãn đáp lời.

Dạ Du và Nhật Du gật đầu, cũng không ở lại lâu, bọn họ còn phải tuần tra nhân gian, chuyện ‘chết vì lười’ như thế này e rằng không chỉ xuất hiện một vụ.

Đặc biệt là những kẻ chết đi này, hồn phách của họ đều bị khí lười ngấm vào tận cốt tủy, thêm vào đó dương thọ của họ chưa hết, không thể trực tiếp mang về địa phủ, chỉ có thể trước tiên ghi vào sổ ghi chép quỷ vật Hoàng Tuyền, thi thể của họ cũng được bảo quản tập trung.

Biết đâu sau khi chuyện này giải quyết xong đám người này lại muốn sống lại thì sao?

Vốn dĩ đường luân hồi đã đông đúc, không ít lão quỷ, tiểu quỷ xếp hàng chờ đầu thai, không có lý do gì để đám dương thọ chưa hết này lại đi chen hàng đầu thai.

Sau khi đi ra từ Hoàng Tuyền phủ, ánh mắt của các Trấn Ma Sứ nhìn Chủ quản nhà mình đã hoàn toàn thay đổi.

Nếu nói trước đó bọn họ còn lo lắng mình đột tử, bây giờ là hoàn toàn không sợ nữa rồi! Chết thì chết thôi, theo Ngọc chủ quản làm việc mệt chết, sau khi chết xuống dưới cũng có mặt mũi, không chừng còn có thể ở dưới đó cũng kiếm được chức quỷ sai thì sao?

Trên đường trở về Mục Ngọc Lang liền phân phó xuống dưới.

Siêu sale bách hóa
“Trấn Ma phủ tiếp theo sẽ cùng Hoàng Tuyền phủ liên thủ phá án, điều tất cả hồ sơ của những người chết gần đây trong và ngoài kinh thành đến để tra lại, có vấn đề đều chọn ra.”

“Ngoài ra, chú ý chặt chẽ tình hình người thân của những người chết này, phòng ngừa bọn họ cũng gặp tai họa bất ngờ.”

“Tra kỹ xem việc đi lại và đồ ăn thức uống của những người chết này có điểm trùng hợp nào không…”

“Từ hôm nay trở đi, người phá án phải hành động theo nhóm, không được hành động đơn độc, nếu phát hiện đồng liêu có điểm bất thường, lập tức bẩm báo, không được che giấu.”

Mục Ngọc Lang từng việc một phân phó xuống dưới, suy nghĩ một chút, hắn tháo ngọc bội xuống giao cho thân tín: “Cầm tín vật này đến miếu Trấn Quốc, sẽ có người mở linh mâu cho các ngươi, khoảng thời gian gần đây nhân gian e rằng sẽ không thái bình, bảo các huynh đệ đều cảnh giác chút.”

Thân tín nuốt nước bọt, trịnh trọng nhận lấy ngọc bội.

Miếu Trấn Quốc bây giờ chính là Trấn Quốc Hầu phủ trước kia, trong đó thờ phụng Mục Nguyên Quân – sinh mẫu của Minh đế bệ hạ, là một vị thần quân nương nương danh chính ngôn thuận. Nghe nói năm đó lúc Minh đế và Hoàng đế ở bên ngoài diệt Vu, chính là Nguyên Quân nương nương dẫn dắt Trấn Ma phủ và Anh Hồn quân bảo vệ bờ cõi Nhân tộc.

Nguyên Quân nương nương họ Mục, Ngọc Chủ quản cũng họ Mục… Đúng rồi đúng rồi, mẫu thân của Chủ quản chính là điệt nữ của Mục Nguyên Quân mà!

Đây thật đúng là…

Thân tín cảm khái, dưới gốc cây to dễ hóng mát à!

Lại nhìn bộ dạng không ngừng nghỉ một giây phút nào của Chủ quản nhà mình, thân tín xấu hổ: Rõ ràng có thể nằm im hưởng thụ sự che chở, lại còn chăm chỉ như vậy!

Chủ quản nỗ lực như vậy khiến phàm nhân chúng ta sống thế nào đây!

Bọn họ cũng phải nỗ lực đuổi kịp bước chân của Chủ quản mới được, không thể lại kêu khổ kêu mệt nữa. Nhìn xem đám lười chết kia có kết cục ra sao, người sống mà bị… bị táo bón mà chết, đúng là…

Chết cũng chết mất mặt!

Có thể thấy quá lười cũng không có kết cục tốt đẹp!

Mục Ngọc Lang còn chưa về đến Trấn Ma phủ hồ sơ đã được đưa đến tay hắn, hồ sơ trong tay hắn lật xoàn xoạt, hắn chỉ liếc mắt là có thể xem hết toàn bộ nội dung ghi trên trang đó.

Đột nhiên, hồ sơ đang lật dừng lại.

Hai người chết này ở kinh thành, một người là đầu bếp, một người là vai đào hát, ngày trước khi xảy ra chuyện đều từng đến cùng một nơi.

Mục Ngọc Lang vén rèm xe, ra lệnh:
“Đổi hướng, đến phủ Công chúa Hoài Ân.”

Tuổi của Phù đế Tiêu Phù Tắc đã ngoài sáu mươi, cả đời chỉ có một hậu – Hoàng hậu Lưu thị, phu thê tình thâm, hậu cung không có phi tần khác. Lưu hoàng hậu xuất thân thế gia vọng tộc, vừa là hiền hậu vừa là nữ trung hào kiệt.

Về mặt con cái, Lưu Hoàng hậu sinh cho Phù đế hai trai hai gái.

Truyền thống từ xưa đến nay chỉ có Hoàng tử mới có thể kế vị cũng bị Phù đế phế bỏ, Hoàng Thái nữ bây giờ chính là trưởng Công chúa, bốn vị hoàng tự đều theo thứ tự lớn bé mà xếp hạng, không còn phân biệt nam nữ như trước.

Hoài Ân Công chúa xếp thứ tư, là nữ nhi út của Lưu Hoàng hậu và Phù đế, tất nhiên được cưng chiều hơn một chút.

Hoài Ân Công chúa cái gì cũng tốt, chỉ là trên phương diện nam nữ lại đặc biệt ‘thoáng’ một chút. Trong phủ Hoài Ân Công chúa càng là phò mã sắt đá, nam sủng như nước chảy. (ý là phò mã thì cố định, nam sủng thì thay đổi liên tục)

Vốn dĩ công chúa mà, nuôi mấy nam sủng cũng không sao.

Nhưng đi đêm nhiều khó tránh khỏi có ngày vấp ngã.

Nam sủng trong hậu viện nàng không chỉ là phàm nhân, còn có cả tiên nhân, thậm chí Yêu tộc.

Khi ấy nàng gặp một hồ yêu dung mạo tuyệt thế, vừa thấy đã động lòng, mấy ngày liền gọi hắn thị tẩm. Phò mã bị “đội nón xanh” đến phát điên, biết công chúa không muốn sinh con, bèn âm thầm bỏ thuốc dưỡng thai vào trong vật trợ hứng.

Kết quả, Hoài Ân công chúa mang thai.

Vì đứa trẻ là nửa người nửa yêu, nàng sinh hạ một nữ nhi trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Nhưng sau khi nữ nhi sinh ra liền khác với phàm nhân, mọc tai hồ ly, sau mông còn có một cái đuôi nhỏ.

Hoài Ân công chúa không mấy vui vẻ với đứa con bất ngờ này, thậm chí từng có ý định bỏ rơi.

Phù đế và Lưu Hoàng hậu biết được liền nổi cơn thịnh nộ, đón ngoại tôn nữ vào cung tự mình nuôi dưỡng, phu thê Phù đế đối với nữ nhi út này cũng thất vọng vô cùng. Những năm gần đây, sủng ái dành cho Hoài Ân công chúa ngày càng suy giảm, nàng cũng lo sợ, một lòng muốn vãn hồi tình cảm với phụ hoàng mẫu hậu.

Qua lại vài lần, nàng đành dồn tâm tư lên nữ nhi từng bị mình chán ghét.

Đóng đủ vai từ mẫu quay đầu làm lại, diễn một màn tình thâm mẫu tử trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu mới khiến hai vị gật đầu đồng ý cho nàng đón nữ nhi về phủ ở tạm.

Nhưng vấn đề lại nảy sinh ở đây.

Vị quận chúa bán yêu Tiêu Nhạc Tri này khi sinh ra hồn phách đã không trọn vẹn

Ngây ngây ngô ngô, ngốc nghếch đần độn.

Lúc này trong phủ Hoài Ân Công chúa, Tiêu Nhạc Tri được các nha hoàn đỡ dậy, một nha hoàn giúp nàng mặc y phục, một nha hoàn giúp nàng tết tóc.

Còn có một nha hoàn đút cơm đến tận miệng nàng.

Một nha hoàn khác giúp nàng lau miệng.

“Nhắc mới nhớ, Mai Hương tỷ tỷ có nghe nói không?”

“Đầu bếp đến phủ làm món ăn cho Quận chúa mấy hôm trước, còn có vai đào hát kia, bọn họ đều chết rồi…”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận