Lời của Lan Tâm vừa thốt ra, liền bị ba nha hoàn còn lại trừng mắt.
Mai Hương: “Trước mặt Quận chúa, nhắc đến những chuyện dơ bẩn đó làm gì, cẩn thận đắc tội đến Quận chúa.”
Lan Tâm ngượng ngùng ngậm miệng, biểu cảm có chút tủi thân, theo phản xạ liếc nhìn Tiêu Nhạc Tri, thấy nàng không có phản ứng gì trong lòng càng tủi thân hơn.
Thiếu nữ từng miếng từng miếng được Mai Hương đút cơm, dáng vẻ ăn cơm của nàng rất ngoan ngoãn.
Người nhà họ Tiêu xưa nay đều có dung mạo tốt, Hoài Ân Công chúa lại là người có nhan sắc nổi bật nhất trong bốn người con của Phù đế, nam hồ ly có thể được nàng để mắt tới, ngoại hình càng không thể kém.
Dung mạo của Tiêu Nhạc Tri kết hợp ưu điểm của phụ mẫu, tuổi mười sáu xinh đẹp đang độ đẹp nhất, làn da trắng nõn như ngưng mỡ đông, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay có mũi ngọc răng trắng, môi châu tròn trịa, sắc như anh đào, đẹp nhất là đôi mắt của nàng.
Mắt nàng to tròn, nhìn thẳng vào giống như động vật nhỏ ngây thơ, nhưng khi cụp mắt, đuôi mắt lại hơi nhếch lên, có thêm vẻ quyến rũ mê người như hồ ly.
Thần thái nàng không phải ngu ngơ đần độn, trong mắt có ánh sáng, chỉ là nhìn có vẻ lười biếng, chẳng hứng thú gì với mọi thứ, đuôi mắt hơi rũ xuống, vừa ngây thơ, vừa lười nhác lại vừa quyến rũ… Rồi bỗng nhiên, một đôi tai hồ ly lông mượt nhô lên từ đỉnh đầu nàng.
“Á, tai… tai lại mọc ra rồi!”
…
…
Lan Tâm kinh hô, vội vàng bảo hai nha hoàn còn lại đi đóng cửa, Mai Hương cũng căng thẳng lên: “Tiểu tổ tông, đừng để lộ tai ra nữa, nếu để Công chúa điện hạ nhìn thấy lại trách mắng người đó…”
Tiêu Nhạc Tri lười biếng nói: “Thu tai, mệt…”
Nàng nói xong, ngửa người ra sau, Mai Hương và Lan Tâm mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy nàng, hai nữ nhân nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ bất đắc dĩ, xốc nách Tiêu Nhạc Tri kéo nàng về giường.
Vừa về đến giường, Tiêu Nhạc Tri lật người nằm sấp xuống, mông hơi nhô lên, một cái đuôi từ tà váy lộ ra.
Trong phòng, bốn nha hoàn thấy vậy đều bất đắc dĩ thở dài.
Thấy Tiêu Nhạc Tri lại sắp lười đến mức hóa thành “phế nhân”, ước chừng lần lại nằm cả ngày không dậy, các nha hoàn nhẹ nhàng lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng.
Ngoài cửa, bốn nha hoàn Mai, Lan, Trúc, Cúc nhìn nhau, lại thở dài một hơi.
Các nàng đều do Hoàng thượng và Hoàng hậu đích thân chọn, từ nhỏ đã ở cạnh hầu hạ Tiêu Nhạc Tri, tình cảm không giống người ngoài.
Hoài Ân Công chúa cầu xin Hoàng thượng và Hoàng hậu đón Tiêu Nhạc Tri về phủ Công chúa, bốn vị nha hoàn tất nhiên cùng theo đến. Vừa là hầu hạ chăm sóc Tiêu Nhạc Tri, vừa nhận lệnh của Lưu Hoàng hậu, bí mật quan sát xem Hoài Ân Công chúa có thật sự ăn năn hối cải không?
Lúc đầu, Hoài Ân Công chúa biểu hiện vẫn khá giống từ mẫu
Nhưng giả chính là giả, mỗi lần Hoài Ân Công chúa nhìn thấy Tiêu Nhạc Tri lộ tai và đuôi đều không kiểm soát được vẻ chán ghét trên mặt, nhìn nhiều lần vẫn không diễn nổi nữa.
Lúc đó Mai Hương liền đề nghị mang Tiêu Nhạc Tri về cung, nhưng chính ngày đó, Tiêu Nhạc Tri từ nhỏ đã ngốc nghếch đần độn, ngây ngô không biết nói chuyện lần đầu tiên mở miệng.
Nàng nói:
—— Lười về.
Shopee tech zone
Lần mở miệng này làm Mai Hương bọn họ xúc động suýt khóc.
Tin tức này truyền về cung, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng vui mừng khôn xiết, Hoài Ân Công chúa lúc này ra mặt kể công, nói Tiêu Nhạc Tri có thể mở miệng nói chuyện rồi chắc chắn là vì quay về bên cạnh sinh mẫu là nàng.
Bốn người Mai Hương lúc đó liền khó chịu như nuốt phải ruồi, có lòng muốn vạch trần sự thật nhưng lại không có bằng chứng.
Thêm vào đó, các nàng cũng không thể chắc chắn chuyện Tiêu Nhạc Tri mở miệng nói chuyện rốt cuộc có liên quan đến Hoài Ân Công chúa hay không.
Tóm lại, vì chuyện này mà Hoàng thượng và Hoàng hậu đồng ý để Tiêu Nhạc Tri tiếp tục ở lại phủ Công chúa.
Từ lúc biết nói, Tiêu Nhạc Tri không có gì thay đổi lớn, chỉ là… hình như lười hơn?
Nhưng đối với các nha hoàn, điều đó chẳng hề gì.
Tiểu Quận chúa nhà các nàng từ nhỏ đã ngoan, bây giờ chỉ là lười hơn một chút thôi, chuyện này có gì đâu, lười mặc y phục lười chải đầu lười gắp thức ăn, các nàng giúp nàng mặc, giúp nàng chải, đút vào miệng nàng chẳng phải là được rồi sao?
“Lan Tâm, vừa rồi muội vượt quá khuôn phép rồi, hai thứ dơ bẩn đó, muội nhắc đến chúng làm gì.” Mai Hương nhớ lại sự lắm lời vừa rồi của Lan Tâm, có chút không vui.
Lan Tâm: “Là muội lắm lời rồi, chỉ là hai người đó cứ thế chết đi, Mai Hương tỷ tỷ không cảm thấy quá trùng hợp sao. Muội chỉ sợ chuyện này sẽ liên lụy đến Quận chúa chúng ta.”
Trúc Tuyết và Cúc Nguyệt bên cạnh cũng gật đầu đồng tình, nhắc đến chuyện này liền mặt đầy khinh bỉ.
Mai Hương dựng ngón tay làm dấu hiệu im lặng, vội vàng kết ấn cách âm, lại ra hiệu cho các nàng hạ thấp giọng.
Đầu bếp và vai đào hát đã chết kia đều là do Hoài Ân Công chúa từ bên ngoài mời đến, đầu bếp là danh trù, tay nghề nghe nói còn hơn cả ngự trù trong cung.
Vị vai đào hát kia ở kinh thành cũng cực kỳ nổi danh, không ít quan lại quyền quý đều thích mời hắn vào phủ hát hí khúc.
Vừa hay, ngoại hình của hai người này đều rất tốt, ở kinh thành còn có danh xưng “mỹ nam đầu bếp” và “mỹ nam đào hát”, chuyện này vốn cũng không có gì.
Nhưng đúng ngày hai người này vào phủ, Mai Hương về cung báo cáo tình hình với Lưu Hoàng hậu, không ở trong phủ Công chúa.
Trúc Tuyết và Cúc Nguyệt đột nhiên bị Hoài Ân Công chúa gọi đi, chỉ còn lại Lan Tâm.
Kết quả trong sân đột nhiên xảy ra chuyện, Lan Tâm chân trước vừa rời khỏi bên cạnh Tiêu Nhạc Tri liền cảnh giác cảm thấy không đúng, vội vàng quay về.
Tuy chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng lúc Lan Tâm chạy về tận mắt nhìn thấy đầu bếp và tên hát hí khúc kia từ phòng Tiêu Nhạc Tri đi ra.
Lan Tâm lúc đó vừa kinh ngạc vừa tức giận, liền lớn tiếng quát mắng, chất vấn hai người bọn họ lấy đâu ra lá gan tự tiện xông vào khuê phòng Quận chúa?
Nhưng lúc đó cả hai trông rất kỳ lạ, như thể bị hút hết sinh khí, thần sắc lờ đờ như hai con sâu lười.
Lan Tâm lo lắng cho an nguy của Tiêu Nhạc Tri, vội vào phòng kiểm tra, xác nhận Tiêu Nhạc Tri không sao, lại cẩn thận hỏi thăm thì chỉ nghe Tiêu Nhạc Tri lười biếng nói bọn họ đến đưa canh, dâng khúc hát, có làm gì khác không thì Lan Tâm lại không hỏi ra được nữa.
Lan Tâm không bắt được chứng cứ phạm tội, thêm vào đó Hoài Ân Công chúa sau đó lại sai người đến gọi hai người này đi, canh đầu bếp đưa đến bị Tiêu Nhạc Tri uống rồi, nhưng Tiêu Nhạc Tri không có gì bất thường, Lan Tâm lúc đó chỉ đành coi như mình đa nghi.
Đợi sau khi Mai Hương từ trong cung trở về, bốn nha hoàn cùng nhau suy nghĩ kỹ chuyện này, quả thực nghĩ kỹ lại cực kỳ đáng sợ.
Bây giờ hai người đó lại chết rồi, Lan Tâm khó tránh khỏi vừa kinh ngạc vừa tức giận, luôn cảm thấy ngày đó hai người này chính là muốn vào phòng làm chuyện bất chính với Tiêu Nhạc Tri.
Mà lúc đó tuyệt đối có sự ra tay ngầm của Hoài Ân Công chúa, nếu không sao lại trùng hợp như vậy, các nàng đều bị điều đi khỏi bên cạnh Tiêu Nhạc Tri?
Mai Hương nhíu mày, hạ thấp giọng: “Trúc Tuyết lát nữa vào cung một chuyến, chuyện này vẫn phải bẩm báo Hoàng hậu nương nương mới được. Nếu cái chết của hai người này thật sự liên quan đến Công chúa, Công chúa sau này hành sự chỉ sợ càng ngày càng không kiêng dè gì, Quận chúa ở lại phủ Công chúa không an toàn.”
Sắc mặt Lan Tâm khó coi: “Ta chỉ là không hiểu nổi, Quận chúa nếu thật sự xảy ra chuyện ở phủ Công chúa, Hoài Ân Công chúa bản thân cũng khó thoát khỏi liên lụy. Bà ta điên rồi sao, lại tìm hai tên đó đó đến hủy hoại nữ nhi mình?”
Ánh mắt Mai Hương lộ vẻ khinh bỉ, có vài lời nàng không tiện nói nhưng trong lòng lại có suy đoán.
Hoài Ân Công chúa trên phương diện nam nữ vốn đã làm bậy, cho dù năm đó bị tính kế sinh hạ Tiêu Nhạc Tri xong cũng không rút ra được bài học gì, nam sủng vẫn không dứt.
Bà ta có lẽ cảm thấy nữ nhi mình cũng sẽ giống mình, thích sắc đẹp, cho nên tìm hai kẻ có ngoại hình ưa nhìn đến đưa qua.
Hoặc là, sâu xa hơn một chút, bà ta chính là chướng mắt, thậm chí ghen ghét nữ nhi này của mình.
Dù sao thì, đứng trên góc độ của Hoài Ân Công chúa, nữ nhi này là vết nhơ của bà ta. Cũng vì sự ra đời của Tiêu Nhạc Tri khiến bà ta bị Hoàng thượng và Hoàng hậu ghét bỏ.
Tóm lại vị Hoài Ân Công chúa này vừa không phải là một mẫu thân tốt, cũng không phải là người biết tự kiểm điểm lỗi lầm.
“Hy vọng là chúng ta nghĩ nhiều rồi, cái chết của đầu bếp và tên đào hát kia nếu có điều kỳ lạ tự sẽ bị điều tra ra, bên Trấn Ma phủ không phải đã kết án rồi sao?”
Mai Hương đang nói thì một thị vệ áo tím vội vàng đi vào, thần sắc nghiêm trọng:
“Mai cô nương, Chủ quản Trấn Ma phủ đến rồi.”
Thần sắc Mai Hương khẽ biến: “Vị kia đến phủ Công chúa làm gì?”
Thị vệ áo tím lắc đầu: “Tạm thời chưa rõ, nhưng ta vừa nhận được tin, người nhà của đầu bếp và tên đào hát chết mấy hôm trước đã đến Hoàng Tuyền phủ đốt hương kêu oan, vị kia trong Hoàng Tuyền phủ đã tự mình tiếp nhận, còn điểm danh chủ quản Trấn Ma phủ, bảo ngài ấy tự mình đến Hoàng Tuyền phủ.”
“Vị Ngọc chủ quản kia từ Hoàng Tuyền phủ ra ngoài rồi, nhưng sau khi ra ngoài giữa đường liền bảo người đổi đường đi về phía phủ Công chúa.”
Thần sắc Mai Hương khẽ nghiêm nghị: “Đi dò la thử xem Ngọc Chủ quản đến phủ Công chúa cụ thể là vì chuyện gì?”
Sau khi thị vệ áo tím rời đi, Trúc Tuyết liền vội vàng đi về phía cửa sau, chuẩn bị vào cung tìm Lưu Hoàng hậu.
Trong lúc bốn vị nha hoàn mỗi người bận rộn, Tiêu Nhạc Tri đang nằm im trong phòng ngáp một cái, lười biếng mở mắt, nàng lề mề bò dậy từ giường nhìn về phía cửa sổ hé mở.
Bên cửa sổ đậu một con chim sẻ, đôi mắt nhỏ đen như hạt đậu tò mò nhìn chằm chằm nàng.
Lúc bốn nữ Mai Hương nói chuyện tuy đã kết ấn cách âm nhưng mỗi một chữ các nàng nói Tiêu Nhạc Tri đều có thể nghe thấy.
Nàng nghe thấy rồi, chim sẻ cũng nghe thấy rồi.
Tiêu Nhạc Tri lười biếng nhìn chim sẻ: “Nghe trộm, xấu.”
Chim sẻ như bị kinh hãi, vỗ cánh định bay. Kết quả cánh vừa mới mở ra, tựa như cảm thấy bay quá mệt mỏi, thân thể chim sẻ nhỏ nghiêng một cái, ‘bộp’ một tiếng rơi xuống, ngã ngửa bốn chân chổng lên trời.
…
Chính sảnh phủ Công chúa.
Tay Mục Ngọc Lang đưa chén trà đến bên môi hơi dừng lại, hắn đặt chén trà xuống nhìn vị Công chúa điện hạ phong tình vạn chủng lại còn mang thần thái hờn dỗi như thiếu nữ ở vị trí chủ tọa kia.
Ánh mắt Hoài Ân Công chúa nóng bỏng nhìn chằm chằm khuôn mặt Mục Ngọc Lang, trong mắt đầy say đắm, rõ ràng những lời Trấn Ma Sứ vừa nói, một câu bà ta cũng không nghe lọt tai.
“Thần muốn gặp Nhạc Tri Quận chúa một chút.”
Hoài Ân Công chúa lúc này mới tỉnh táo lại, có chút không hài lòng bĩu môi: “Ngọc Chủ quản gặp con bé làm gì? Đứa trẻ đó không thú vị xinh đẹp bằng ta đâu.”
Các Trấn Ma Sứ đều không nói nên lời, té ra bọn họ vừa nói nhiều như vậy, vị Công chúa điện hạ này thật sự một chữ cũng không lọt tai à.
Bà ta thật sự tưởng Trấn Ma phủ đến cửa là để cùng bà ta uống rượu sao?
“Hoài Ân Công chúa, Chu Di và Lang Tú chết rồi.”
“Ừm? Hai người này là ai? Bọn họ chết thì liên quan gì đến bản cung?”
“Hai người này mấy ngày trước từng được người mời vào phủ biểu diễn cho Nhạc Tri Quận chúa.”
Hoài Ân Công chúa lộ vẻ kinh ngạc, đôi mắt đẹp trợn tròn, nũng nịu trừng mắt nhìn Mục Ngọc Lang: “Hóa ra là đầu bếp và tên đào hát kia? Ngọc Chủ quản không phải cảm thấy là bản cung sai người giết bọn họ chứ?”
“Ngọc Chủ quản người nghi ngờ bản cung như vậy, bản cung sẽ đau lòng đó.”
Mục Ngọc Lang đứng dậy, nhàn nhạt liếc bà ta một cái, sau đó day day trán, nói: “Công chúa điện hạ từ nhỏ chưa từng bị đánh nhỉ?”
Hoài Ân sững sờ: “Cái gì?”
Mục Ngọc Lang: “Ta già rồi, không chịu nổi cảnh trẻ con uốn éo điệu đà, chướng mắt lắm.”