Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 585.




Phù đế và Lưu Hoàng hậu sinh được hai trai hai gái, trưởng tử trưởng nữ không cần phải nói, đều là người có chí lớn, ôm hoài bão thiên hạ.

Tam hoàng tử không màng triều chính, sớm đã bái nhập tiên môn, bước lên con đường tu hành, cũng có thể chịu đựng cô tịch, ôm chí hướng riêng của mình.

Còn đối với nữ nhi út Hoài Ân này, Hoàng thượng và Hoàng hậu đúng là cưng chiều hơn một chút, nhưng dù cưng chiều thế nào, thì những giới hạn cơ bản vẫn chưa từng bị buông bỏ.

Ngay khi Trúc Tuyết vừa rời khỏi phủ công chúa, đã bị các Trấn Ma Sứ ẩn mình từ sớm bắt được, cả nhóm lập tức tiến cung. Trên đường đi, Trúc Tuyết đã trình bày đầu đuôi mọi chuyện xảy ra trong phủ công chúa một cách trung thực.

Hoàng thượng và Hoàng hậu lập tức xuất cung chạy đến phủ Công chúa, trên đường Trấn Ma Sứ kia liền dâng lên thủy kính, nói là Ngọc Chủ quản bảo nhờ chuyển giao.

Trong thủy kính hiển thị chính là một loạt phản ứng thái độ của Hoài Ân Công chúa sau khi Mục Ngọc Lang vào phủ Công chúa.

Vào lúc nhìn thấy nữ nhi hư hỏng nhà mình đối với Mục Ngọc Lang – vị ‘biểu ca’ cao tuổi này – làm nũng phô trương phong tình làm dáng, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều cảm thấy máu xông l*n đ*nh đầu!

Không nói vai vế, chỉ xét tuổi tác, nó nên gọi Mục Ngọc Lang một tiếng ca!

Sau khi Phù đế và Lưu Hoàng hậu đến rồi, Mục Ngọc Lang cũng không vượt quyền nữa, giơ tay thu lại hình phạt dành cho Hoài Ân. Mấy chục roi kia đánh xuống, tuy trên da thịt không rách da chảy máu, nhưng nỗi đau thì là thật —

Là đánh trực tiếp lên hồn phách của bà ta.

Phù đế thấy vậy liền biết Mục Ngọc Lang đã thủ hạ lưu tình rồi.

Nhưng bây giờ Hoàng thượng và Hoàng hậu đều không rảnh để xử lý nữ nhi bất hiếu này.

“Ngọc Lang, Nhạc Tri con bé…”

Mục Ngọc Lang lắc đầu, ra hiệu Phù đế đừng hỏi tiếp nữa, Lưu Hoàng hậu thần sắc cũng nghiêm trọng lại lo lắng, bà theo phản xạ muốn đến bên cạnh ngoại tôn nữ.

Mục Ngọc Lang vừa khéo tiến lên một bước chắn trước mặt Lưu Hoàng hậu, nói: “Quận chúa ở trong Trấn Ma phủ cũng sẽ được chăm sóc chu đáo, biểu thúc biểu thẩm cứ yên tâm.”

Phù đế nắm lấy tay thê tử, lo lắng liếc nhìn đứa ngoại tôn nữ lười như heo, cũng phát hiện sự không đúng của Tiêu Nhạc Tri.

Mục Ngọc Lang nhìn tiểu cô nương trên đất: “Quận chúa, đi thôi.”

Tiêu Nhạc Tri “ồ” một tiếng, không động tĩnh.

“Quận chúa.”

Tiêu Nhạc Tri ngọ nguậy hai cái, rồi buông xuôi luôn, mắt cũng nhắm lại rồi.

Hoàng thượng và Hoàng hậu: “…”

Ngoại tôn nữ quả nhiên không đúng, trước đây lúc chưa biết nói chuyện tuy cũng ngốc nghếch chậm chạp nhưng tuyệt đối không phải bộ dạng lười như heo bây giờ.

Mấy nha hoàn Mai Hương lúc này đã có thể hoạt động, liền muốn qua đỡ dậy Quận chúa nhà mình.

Shopee tech zone
Giây tiếp theo Mục Ngọc Lang đột nhiên cúi người cúi xuống, lúc đến gần Tiêu Nhạc Tri, nhỏ giọng nói một câu: “Thất lễ rồi, xin thứ lỗi.”

Hắn ôm ngang tiểu cô nương lên.

Người xung quanh sững sờ.

Tiêu Nhạc Tri bị hắn ôm lên chỉ mở mắt liếc hắn một cái liền nhắm lại. Thân thể nàng mềm nhũn, Mục Ngọc Lang rõ ràng cũng không có kinh nghiệm ôm trẻ con (cô nương), ai đời lại dùng tay kẹp lấy gáy người ta thay vì dùng cánh tay đỡ lấy vai?

Tư thế này người ngoài nhìn thôi đã thấy khó chịu thay.

Vậy mà Tiêu Nhạc Tri mí mắt cũng không thèm mở, tùy người ta muốn làm gì thì làm.

Phù đế và Lưu Hoàng hậu đều nhìn ra rồi, Mục Ngọc Lang không cho người khác tiếp cận Tiêu Nhạc Tri không phải đề phòng bọn họ mà là đang bảo vệ bọn họ.

Nhận thức này khiến trong lòng Phù đế bất an, có cảm giác như cơn giông tố sắp kéo đến.

“Phụ hoàng, mẫu hậu…”

“Hài nhi đau quá, hai người phải làm chủ cho hài nhi à…”

“Mục Ngọc Lang dựa vào cái gì mà đối xử với hài nhi như vậy, còn hắn tại sao lại gọi phụ hoàng người là biểu thúc…”

Tiếng khóc thút thít truyền đến.

Phù đế nhìn Tiêu Hoài Ân vẫn chưa biết sai, thần sắc lạnh băng: “Ngươi dung túng đầu bếp và tên đào hát kia tiếp cận Nhạc Tri là muốn làm gì?”

Trên mặt Tiêu Hoài Ân mang vẻ hoang mang và vô tội: “Lời này của phụ hoàng có ý gì, nhi thần chưa từng dung túng qua, hai người đó cũng chỉ là đến phủ Công chúa biểu diễn thôi…”

Nhiệt độ trong mắt Phù đế càng lúc càng nhạt, Lưu Hoàng hậu cũng thất vọng tột cùng nhìn bà ta.

“Ngọc Lang nói không sai, Tiêu Hoài Ân, ngươi đúng là bị đánh quá ít rồi.”

Lớp ngụy trang vô tội của Tiêu Hoài Ân trong khoảnh khắc sụp đổ, cuối cùng trong mắt bà ta cũng lộ ra vẻ hoảng loạn.

Nhưng cho dù là hối hận cũng muộn rồi.

Phù đế hạ lệnh cấm túc Tiêu Hoài Ân trong phủ Công chúa, nam sủng trong phủ bà ta toàn bộ giải tán.

Không chỉ vậy, tất cả hạ nhân trong phủ Công chúa rộng lớn cũng đều bị đuổi đi, chỉ để lại một lão bộc gác cổng. Từ nay trở đi, ăn uống, sinh hoạt của Tiêu Hoài Ân đều phải tự lo, một mình gánh vác.

Tiêu Hoài Ân dĩ nhiên la hét giãy giụa, nhưng phủ Công chúa lúc này đã vắng tanh, không ai nghe tiếng bà ta gào thét nữa.

Vì vậy, khi một giọng nói đầy giễu cợt chợt vang lên, bầu không khí càng trở nên quái dị.

“Đi rồi sao? Sao không trực tiếp đánh chết nàng ta luôn đi, đại điệt tử, phu thê đường đệ của ngươi hiền lành mềm yếu quá nha.”

“Chẳng thú vị, nhàm chán, còn không thú vị bằng nữ nhi lười biếng kia của bà ta.”

Tiêu Hoài Ân bị giọng nói đột nhiên xuất hiện này dọa giật mình, kinh hãi nhìn trái nhìn phải:

“Ai?”

Tựa như có một cái bóng lướt qua hành lang bên cạnh, bà vừa quay đầu theo thì khóe mắt lại thấy có thứ gì đó quét qua mái nhà.

Tiếp theo là rầm một tiếng, một bóng người bị giật ngược từ mái nhà rơi xuống đất cùng với mấy mảnh ngói vỡ.

Tiêu Hoài Ân cuối cùng cũng nhìn rõ vị khách không mời mà đến.

Bóng dáng nam nhân đối mặt với bà ta nửa hư nửa thực, vừa rồi chính là hắn từ trên mái nhà rơi xuống.

Người còn lại thì quay lưng lại với bà, vóc dáng cao lớn, chỉ nhìn cái lưng thôi cũng khiến người ta tim đập rộn ràng. Hắn mặc áo choàng đen, mái tóc đen như mực dài buông xuống.

“Ngươi, các ngươi là ai?” Tiêu Hoài Ân nghi ngờ không chắc chắn.

Nam nhân nửa hư nửa thực kia bò dậy từ đất, liếc bà ta một cái liền không thèm để ý nữa. Lúc nhìn về phía nam nhân áo đen lại đổi sang bộ mặt nịnh nọt: “Nha đầu lười biếng kia đi rồi, chúng ta còn không qua đó thì không còn kịch hay để xem nữa.”

“Ngươi không sợ biểu điệt ngươi trúng chiêu à? Lòng dạ độc ác quá nha, đại điệt tử~”

Người áo đen xoay mặt lại, dung mạo tuấn mỹ không ai sánh kịp, vẻ mặt điềm tĩnh. Chỉ thấy ngón tay hắn khẽ động, người kia lập tức bị vả bay xuống đất.

“Khí tức Tu La còn sót lại nơi này quá nặng, đi dọn dẹp sạch sẽ đi”

“Đừng lắm lời.”

Thập Nan đối diện với ánh mắt liếc qua của nam nhân, nhún vai, bò dậy làm việc, miệng lẩm bẩm: “Đại điệt tử ngươi đối với người khác chính là hữu tình đạo, đối với ta chính là vô tình đạo đúng không…”

Vào khoảnh khắc Tiêu Hoài Ân nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của nam nhân, tim bắt đầu đập loạn xạ.

Lúc nhỏ bà ta từng nhìn thấy một bức họa thủy mặc do phụ hoàng tự tay vẽ, bức họa thủy mặc đó vẽ chính là vị Hoàng đế bệ hạ trong truyền thuyết kia. Chỉ một cái liếc mắt, bức họa đó đã đi vào lòng Tiêu Hoài Ân.

Ngoại hình đó chính là tuyệt sắc nhất bà ta từng thấy trong đời này.

Lúc nhỏ Tiêu Hoài Ân cũng từng vô số lần ảo tưởng, liệu có một ngày mình có thể gặp được vị Hoàng đế bệ hà này một lần không? Theo thời gian, ảo mộng thời thơ ấu đã dần phai nhạt, chỉ duy nhất ngoại hình tuyệt sắc này, chưa từng quên.

Theo quy tắc, bà ta nên thành thật gọi đối phương là Hoàng đế bệ hạ.

Nhưng Tiêu Hoài Ân không muốn xa cách như vậy.

Bà ta say đắm nhìn đối phương, ấp úng mở miệng: “Hoàng bá phụ, là người sao?”

Thập Nan đang làm việc quét dọn khí tức Tu La nghe thấy giọng bà ta, biểu cảm có chút buồn cười.

Tiêu Trầm Nghiên liếc mắt cũng không thèm nhìn Tiêu Hoài Ân, bóng dáng trực tiếp biến mất, mà Phù đế vừa rời đi không lâu trong đầu vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Phù Tắc, còn cần ta giúp ngươi dạy nữ nhi không?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận