Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 586.




Tiêu Trầm Nghiên làm gì có thời gian giúp Phù đế quản giáo nữ nhi.

Cũng may Thanh Vũ còn chưa ra khỏi Thời Kính, nếu không chuyến đi này nếu cùng đến, Tiêu Hoài Ân kia e rằng đã sớm bị quăng vào vạc dầu sôi rồi.

Thập Nan sau khi thu dọn xong tất cả khí tức Tu La còn sót lại trong phủ Công chúa liền cùng Tiêu Trầm Nghiên rời đi.

Nơi bọn họ đến tất nhiên là Trấn Ma phủ.

Thật ra, lúc Mục Ngọc Lang vừa rời khỏi Hoàng Tuyền phủ, Tiêu Trầm Nghiên và Thập Nan đã đến kinh thành rồi.

Thập Nan lần theo mùi mà đến phủ Công chúa, theo lời hắn, Bất Dạ Hoa vỡ nát như tiên nữ rải hoa vậy. Mảnh vỡ thân thể nàng ta cho dù chỉ một chút chảy vào sông lớn nhân gian, phàm nhân nếu chẳng may dính phải tất sẽ bị lây nhiễm.

Đám “lười đến chết” kia chính là những oan hồn như thế.

Nhưng tình hình của Tiêu Nhạc Tri hơi khác một chút.

Đây cũng là lý do hai người không lập tức lộ diện mà ẩn mình trong bóng tối quan sát.

Lúc này.

Tiêu Nhạc Tri như cá muối nằm trong thư phòng của Mục Ngọc Lang.

Nàng nằm rất an lành, nhắm mắt như thể ngủ thiếp đi rồi.

Nhưng xét theo hơi thở hẳn là chưa ngủ, chỉ là lười mở mắt, lười để ý đến người khác.

Mục Ngọc Lang đặt xuống tầng tầng lớp lớp kết giới bên ngoài thư phòng, lại bảo các Trấn Ma Sứ đều tránh xa thư phòng của mình, không được tự tiện đến gần.

“Không giết ta sao?” Mục Ngọc Lang hỏi, “Với năng lực của ngươi, hẳn là cũng có thể ảnh hưởng đến ta mới phải.”

Tiêu Nhạc Tri không phản ứng.

Mục Ngọc Lang dời một cái ghế qua, hắn ngồi yên lặng đối diện nàng, im lặng quan sát nàng, trong tay còn đang ôm con chim sẻ lười biếng kia.

Đầu ngón tay hắn nhấc lên, một con chim sẻ nhỏ trên mái hiên vỗ cánh bay lên, bay về phía Hoàng Tuyền phủ, chỉ là bay chưa bao xa thì liền biến mất.

Trên không trung, Tiêu Trầm Nghiên xoa xoa đầu chim sẻ nhỏ, đầu ngón tay nhấc lên, chim sẻ nhỏ liền bay đi, tiếp tục đến Hoàng Tuyền phủ truyền tin.

Thập Nan nằm bò trên mây, tay chống cằm nhìn xuống dưới, mái ngói góc hiên không hề ảnh hưởng đến việc bọn họ quan sát mọi chuyện xảy ra trong phòng.

“Đại điệt tử, biểu điệt tử này của ngươi rất dũng cảm nha, nó một chút cũng không sợ luôn.”

Tiêu Trầm Nghiên bỏ qua lời vô dụng của hắn: “Nha đầu kia rốt cuộc thế nào?”

“Nó ba hồn không đủ, bảy phách không trọn vẹn, vốn dĩ cũng gần như cái xác rỗng rồi. Lần này vận may tốt thôi, A Lười ị ra một cục to, lại dính hết vào người con nó”.

Aeon Shop
Tiêu Trầm Nghiên liếc hắn một cái.

Thập Nan căng cứng da thịt, nói trọng điểm: “Trên người nó hẳn là có một mảnh hồn rất lớn của A Lười cho nên nó có thể sử dụng sức mạnh của A Lười.”

“Nhưng mà ý thức của A Lười hẳn là không ở trên người nó, tình hình của nha đầu này đúng là có chút giống được phúc trong họa rồi.”

“Tàn hồn của A Lười ngược lại giúp nó bổ sung hoàn chỉnh ba hồn bảy phách của bản thân, thắp lên mệnh hỏa.”

“Nhưng đây là ta đoán, đúng hay không, không đảm bảo. Nếu là điệt tức ở đây hẳn là có thể nhìn ra manh mối.”

Tiêu Trầm Nghiên như có điều suy nghĩ, ánh mắt quay lại trên người Thập Nan: “Nói cách khác, Tiêu Nhạc Tri hiện tại, về mặt chủ quan không tính là kẻ địch.”

Tên đào hát và đầu bếp kia tại sao lại bị “chết vì lười”, thật ra rất đơn giản, hai người này dưới sự ngầm đồng ý của Tiêu Hoài Ân có ý “câu dẫn” Tiêu Nhạc Tri.

Ngày đó, canh đầu bếp dâng lên có bỏ thêm ‘gia vị’, Tiêu Nhạc Tri cũng ăn rồi, nhưng vì có sức mạnh của Bất Dạ Hoa, những ‘gia vị’ đó coi như thêm vào vô ích.

Hai người kia trúng chiêu thực ra là vì ác ý trên người họ kích động sức mạnh Tu La trong Tiêu Lạc Tri, nàng vô thức phản kháng khiến hai kẻ đó tự chịu hậu quả.

Thập Nan: “Nghe có vẻ như ngươi chuẩn bị xem ngoại tôn nữ họ hàng này của ngươi như con lừa sai khiến? Đây không phải là chuyện một trưởng bối hiền từ nên làm đâu nha~”

Tiêu Trầm Nghiên “Ngươi nói có lý, để công bằng, đến lúc đó ngươi cũng theo nó luôn đi.”

Thập Nan: Được được được, khổ nạn đến nơi ta liền là trưởng bối rồi?

Thật đúng là tình thân “chân thật” à!

Huyền Miêu Miêu từ trong bóng dưới chân Tiêu Trầm Nghiên chui ra, thân mật cọ cọ bên chân hắn, hai ba cái nhảy lên vai hắn.

Hắn giơ cổ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu mèo, giọng điệu ôn hòa: “Để mắt đến tiểu tử đó chút.”

Huyền Miêu Miêu meo một tiếng, nhảy xuống khỏi tầng mây.

Thập Nan ngẩng đầu: “Không đi tìm biểu điệt tử kia của ngươi?”

Tiêu Trầm Nghiên nhìn về phía bầu trời phía Tây: “Tử khí bên đó nặng thêm rồi.”

Thập Nan cũng cảm nhận, vốn đang hả hê thì sắc mặt lại trầm xuống, hừ một tiếng: “Xem ra không phải ai ở kinh thành này cũng may mắn như vậy… Tiêu Lạc Tri là một tờ giấy trắng, người khác không có ác ý thì nàng cũng sẽ không chủ động thi triển sức mạnh của A Lười.”

“Nhưng nếu là một người vốn đã sa lầy trong vũng bùn nhận được loại sức mạnh này…”

Thập Nan vẫn không nhịn được, cười khì khì: “Vũng bùn sẽ mở rộng mở rộng lại mở rộng, biến thành đầm lầy lớn nuốt chửng tất cả.”

“Ngươi nghĩ Tiêu Lạc Tri tiểu cô nương kia có thể diệt nổi đầm lầy đó sao?” Hắn xoa cằm, cười xấu xa: “Tờ giấy trắng tuy thuần khiết nhưng khi bị nhuộm đen lại càng nhanh, càng thấm sâu.”

Tiêu Trầm Nghiên không hề phủ nhận, chỉ nói: “Cho nên, môi trường mà giấy trắng ở rất quan trọng, người để mắt đến nó cũng rất quan trọng.”

Thập Nan không hiểu: “Ngươi nói biểu điệt tử kia của ngươi? Nó đúng là có một trái tim trong sáng như trẻ thơ, nhưng ngoài ra có gì đặc biệt đâu?”

Tiêu Trầm Nghiên nói một câu khiến Thập Nan không hiểu gì cả: “Nó… đặc biệt là không bao giờ chịu dừng lại.”

Thập Nan: Không dừng lại? Ý gì vậy?

Chinh Tây, giữa vùng sa mạc rộng lớn là vài tòa thành thưa thớt.

Nơi đây là biên giới phía tây của Đại Ung, phong cảnh rộng lớn hùng vĩ, có cát vàng mênh mông, cũng có núi tuyết thẳng tắp, do đó dân cư thưa thớt.

Dân chúng đều tụ tập sống trong thành, cuộc sống rất tập trung, không giống vùng Trung Nguyên nội địa, có thành trấn huyện xã thôn.

Cũng vì thế, lúc loại độc ‘lười’ này bùng phát, có thể nói là đòn tấn công chính xác.

Tây Phong thành chìm trong tử khí.

Kết giới phong tỏa toàn thành, xuyên qua kết giới có thể thấy bên trong người và quỷ lẫn lộn, xác chết la liệt khắp nơi, chẳng giống bị chém chết, mà là đang đi trên đường thì đột nhiên lăn ra chết.

Có kẻ chưa chết thì nằm bẹp trên đất, mắt nhìn trời, ánh mắt không chút khát vọng sống.

Sau khi hồn phách người chết lìa khỏi xác, cũng không giống những du hồn vừa chết kia sẽ mê muội đi lang thang khắp nơi mà chỉ đứng yên bên cạnh thi thể mình.

Đứng một lúc mệt rồi, liền cùng thi thể mình nằm trên đất, tư thế an lành đó, nếu không phải cảnh tượng quá kinh hãi, nhìn thật giống như quỷ ôm xác nằm đó đếm sao đếm trăng…

Ngoài kết giới, Anh Hồn quân đang canh gác nghiêm ngặt.

Một đội Anh Hồn quân khác đang an ủi những dân chúng chạy thoát ra, giữa hoang mạc dựng lên một thành cát để dân chúng có thời gian nghỉ chân tạm thời.

Nữ tướng quân mặc giáp đỏ hiên ngang lẫm liệt, vẻ mặt ngưng trọng, quay sang nói với Anh Hồn quân bên cạnh:

“Những dân chúng chạy thoát ra này cũng phải luôn chú ý, nếu có tình hình không đúng phải lập tức cách ly với người khác.”

“Bên Ho.àng S.a thành và Lục Châu thành có tin tức truyền đến chưa?”

Tướng sĩ kia lắc đầu, trong mắt cũng mang vẻ lo lắng: “Vẫn chưa có, cũng không biết tai họa lần này do đâu mà ra, ngay cả Anh Quốc Công và Đại tướng quân cũng bị kinh động, hiện thân đến đây, haizz…”

Nữ tướng quân nhìn về phương xa: “Yên tâm đi, đại ca và tẩu tẩu nhất định sẽ bảo vệ con dân Chinh Tây, nếu ngay cả họ cũng không giải quyết được, còn có Thanh Vũ tỷ tỷ và tỷ phu của ta nữa!”

Đang nói, một giọng nói âm u vang lên sau lưng nữ tướng quân.

“Nhiều năm qua đi như vậy, ngươi đúng là vẫn luôn nhớ đồ quỷ chết tiệt đó, cũng không biết ngươi còn nhớ con quỷ khác không?”

Hách Hồng Anh quay đầu lại, kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Quỷ xui xẻo, sao ngươi lại đến đây?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận