Tiêu Trầm Nghiên đối xử với Thập Nan, xưa nay chưa từng có chút từ bi nào.
Lúc hữu dụng, Thập Nan là chó.
Lúc vô dụng, Thập Nan là bánh bao thịt chó nướng.
Đây mới chính là cách Tiêu Trầm Nghiên và Thanh Vũ định vị ý nghĩa tồn tại của Thập Nan.
Dưới sự thúc đẩy của Dạ Du, Thập Nan ở trong Lục Châu thành gom nhặt sức mạnh lười biếng phân tán của Bất Dạ Hoa.
Sau khi sức mạnh lười biếng trên người Mục Anh được loại bỏ, liền tuân theo phân phó của Tiêu Trầm Nghiên, đem những ‘người’ không may trúng chiêu ở hai thành còn lại tập trung đến nơi này.
Sức mạnh của Bất Dạ Hoa nơi này quá mạnh, đến cả Thập Nan cũng không dám hấp thu toàn bộ, bằng không hắn đã không còn là Thập Nan, mà sẽ “buông xuôi tất cả” rồi.
Hắn cũng chỉ có thể hạn chế sức mạnh của Bất Dạ Hoa, ngăn chặn nó tiếp tục lan rộng.
Điểm này, Tiêu Trầm Nghiên sớm đã biết rõ.
…
…
Hắn nhìn chằm chằm dòng nước chảy quanh Lục Châu thành, có vẻ đang suy tư điều gì đó.
“Trốn việc đấy à?” Một giọng lạnh nhạt vang lên phía sau, người tới thong thả bước đến bên cạnh hắn, nói: “Người ta ai cũng bận rộn, chỉ có ngươi là rảnh rỗi, chẳng lẽ cũng bị cái gọi là khí lười Tu La kia xâm nhiễm rồi?”
Tiêu Trầm Nghiên liếc nhìn người đến: “Người lười biếng không phải là ngươi sao?”
Người đến mặc một thân bào Diêm Vương, dưới mắt hơi thâm, khí chất tiên nhân hạ phàm năm xưa đã không còn sót lại chút nào, toàn thân đều toát ra oán khí.
Tạ Sơ: “Ta không được phép tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi chắc?”
Tiêu Trầm Nghiên không tỏ ý kiến: “Ngươi không thể rảnh rỗi được, địa phủ không có ngươi không được.”
Tạ Sơ hừ lạnh: “Nói cứ như quỷ nhà A La Sát Thiên ngươi nuôi đều là phế vật vậy.”
“Không bằng ngươi biết làm việc.” Tiêu Trầm Nghiên mỉm cười nói: “Gọi tên thật của nàng rồi, còn giận nàng ấy sao?”
Tạ Sơ day day trán: “Gọi muội ấy Thanh Vũ, sợ muội ấy được đằng chân lân đằng đầu.”
Tiêu Trầm Nghiên không nhịn được cười, cũng biết Tạ Sơ những năm này bị tiểu nữ quỷ nhà mình ‘nô dịch’ khổ sở thế nào.
“Người có năng lực thì làm nhiều, gánh vác chút. Dù sao nàng ấy cũng xem ngươi như bạch nguyệt quang nhiều năm như vậy, khiến ta cũng ghen tỵ đó.”
Khóe miệng Tạ Sơ giật giật, bạch nguyệt quang?
Làm trâu làm ngựa cả đời đổi lấy làm bạch nguyệt quang mười mấy năm của nàng ấy sao?
Tạ Sơ hất tay an ủi của hắn ra, phủi vai: “Ngươi đã không công bằng thì đừng giả bộ công bằng nữa.”
Đồ hiphop trẻ em
“Được.” Tiêu Trầm Nghiên không giả vờ nữa: “Ngươi đi làm việc đi.”
Tạ Sơ tức nghẹn, rất muốn một cước đá hắn xuống nước.
Hắn ném một cuốn sổ sinh tử cho Tiêu Trầm Nghiên: “Sổ sinh tử mới tạo, toàn là những người chết oan vì Bất Dạ Hoa kia, bên Hoàng Tuyền phủ đã không chứa nổi nhiều quỷ như vậy nữa rồi, ngươi mau tìm một nơi sắp xếp đám quỷ lười này.”
Hắn nói xong, lông mày lại nhíu chặt mấy phần: “Ngươi nên biết rõ, ta còn muốn trốn việc hơn bất kỳ con quỷ nào.”
“Nhưng ngươi vẫn kiềm chế được.” Tiêu Trầm Nghiên nhìn về phía hắn, đột nhiên nói: “Quả nhiên giống như ta đoán.”
Tạ Sơ nhướng mày, nhạy bén nhận ra điều gì đó.
“Tiêu Trầm Nghiên, ngươi lại âm thầm tính kế ta?”
Tiêu Trầm Nghiên lật xem sổ sinh tử, đối với tri kỷ, hắn vô cùng thẳng thắn: “Ta muốn xem thử, ngươi và Ngọc Lang đối mặt với ‘cơ hội trời cho’ có thể lười biếng này, sẽ phản ứng thế nào.”
“Xin lỗi, hơi thiếu đạo đức một chút.” Vẻ áy náy trên mặt hắn chân thành đến mức Tạ Sơ muốn đánh: “Nhưng nếu nói rõ với các ngươi trước e rằng mất đi hiệu quả.”
Tạ Sơ cười lạnh, lười liếc nhìn hắn thêm một cái.
“Làm bằng hữu với ngươi coi như ta xui xẻo.”
Tiêu Trầm Nghiên gật đầu không tỏ ý kiến: “Tử Uyên ngươi có thất khiếu linh lung tâm, gánh vác nhiều hơn chút cho kẻ tâm địa đen tối như ta chút đi.”
Tạ Sơ: “…”
Hắn phất tay áo lại tránh xa Tiêu Trầm Nghiên mấy bước, trên khuôn mặt tuấn tú viết chữ xui xẻo, trong mắt lại mang theo mấy phần vừa xấu hổ vừa tức giận.
Tên tâm địa đen tối này, so với trước đây còn biết làm người ta ghê tởm hơn.
“Ta và Ngọc Lang đều bị ngươi tính kế rồi, ngươi có rút ra được kết luận hữu dụng gì không?”
Tiêu Trầm Nghiên đã lật xem xong sổ sinh tử, người thường gặp nạn bây giờ đã lên đến vạn người, tình hình đúng là tồi tệ.
“Ngươi và Ngọc Lang tuy là trường hợp cá biệt nhưng cũng đủ để chứng minh, sức mạnh Tu La không phải sức người không thể địch lại.”
“Lục Nghiệt Tu La đạo cùng với lục dục mà phàm nhân sở hữu giống hệt nhau. Sức mạnh Lục Nghiệt trên người Lục Đế Tu La hóa thành cực đoan, nhưng loại sức mạnh này, ngay cả bản thân họ cũng không thể hoàn toàn khống chế, ngược lại bị dắt mũi.”
“Mà Nhân tộc tuy yếu đuối nhưng lại có thể cân bằng lục dục.”
“Yếu đuối và mạnh mẽ, rốt cuộc ai yếu đuối, ai mạnh mẽ đây?”
Tạ Sơ tâm tư tinh tế: “Ngươi cảm thấy Nhân tộc ngược lại là mấu chốt để khắc chế Tu La tộc?”
Hắn nói xong lại lắc đầu: “Lý luận lục nghiệt, lục dục của ngươi nghe có vẻ hợp logic, nhưng sức mạnh đơn lẻ của Nhân tộc quá yếu đuối, chuồn chuồn lay cây, làm sao lay chuyển?”
Tiêu Trầm Nghiên ngồi xổm xuống, vốc một vốc nước, “Nếu có một nơi có thể khiến Tu La và Nhân tộc ở cùng một vị trí thì sao?”
Tạ Sơ không hiểu, trên phương diện đạo pháp huyền ảo, hắn chung quy vẫn không bằng Tiêu Trầm Nghiên.
Cho dù thông minh đến đâu, điều Tiêu Trầm Nghiên nói với hắn cũng là một sự hiểu biết khác.
“A Sơ, ta vừa phát hiện một chuyện rất thú vị.”
Theo Tiêu Trầm Nghiên đứng dậy, vốc nước hắn vốc lên kia hóa thành một quả cầu nước lơ lửng, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm một cái, quả cầu nước vỡ tan, rơi xuống nước, chảy về phía hồ
“Sức mạnh của Bất Dạ Hoa kia sẽ khiến sinh linh rơi vào tình trạng mệt mỏi lười biếng, không quan tâm sống chết.”
“Nàng ta tự phân tán bản thân, phân tán ở nhân gian, Thập châu tam đảo, thậm chí là bay lên cửu trùng thiên, sức mạnh lười biếng của nàng ta theo dòng nước, đại địa, hơi thở, gió tản ra khắp nơi.”
“Nhưng nếu sức mạnh của nàng ta là khiến mọi thứ trở nên mệt mỏi lười biếng, tại sao dòng nước, đại địa, hơi thở, gió lại vẫn tự do vận hành, không bị ảnh hưởng?”
“Giống như vốc nước vừa rồi, nó vẫn chảy về phía hồ.”
Tiêu Trầm Nghiên nhìn về phía Lục Châu thành.
Tạ Sơ sững sờ một chút, theo hắn nhìn qua.
Trong Lục Châu thành chết quá nhiều người, người quỷ hỗn loạn, âm dương khó phân, tử khí nặng nề.
Mà dòng nước quanh thành vẫn cứ chảy mãi không ngừng.
Đột nhiên Tạ Sơ hình như hiểu ra dụng ý những lời nói trước đó của Tiêu Trầm Nghiên, câu nói “nếu có một nơi” kia chỉ cái gì?
Tiêu Trầm Nghiên thở dài một hơi, có chút khổ não day day trán.
“Một lá che mắt à.”
“Nghe như ngươi đang nói mình từng phạm sai lầm vậy.” Tạ Sơ ngạc nhiên nhìn hắn: “Hiếm thấy thật.”
“Đúng vậy, rõ ràng phương pháp phá cục vẫn luôn bày ra trước mắt, lại tự cho là thông minh mà bỏ qua.” Tiêu Trầm Nghiên bật cười: “Tu La tộc không phải không được tam giới dung chứa, không được Thiên Đạo nơi này chấp nhận.”
“Mà là một khi bọn họ sống trong trời đất nơi này, sức mạnh của họ sẽ bị phân hóa, quyền dục cũng tốt, sát phạt cũng được, si mê, phẫn nộ, lười biếng, tham ăn đều sẽ vỡ thành những mảnh li ti, sau đó lại tổ hợp lại, trở thành lục dục cân bằng. Chứ không phải Lục Nghiệt cực đoan.”
Trước đó, Tiêu Trầm Nghiên và Thanh Vũ vẫn luôn muốn đặt cuộc chiến này ở ngoài tam giới.
Nhưng nếu như từ đầu đến cuối phương pháp thực sự giải quyết Tu La tộc chính là để bọn họ tiến vào tam giới thì sao?
Tạ Sơ suy nghĩ: “Nếu giả thuyết của ngươi đúng thì vẫn còn hai điểm then chốt. Dù tam giới có thể phân giải sức mạnh Tu La cũng cần thời gian chứ?”
“Thời gian, chắc là có thể giải quyết.”
“Vậy thì còn lại điểm cuối cùng.” Tạ Sơ nhìn về phía Tiêu Trầm Nghiên: “Ngươi có thể khiến toàn bộ quy tắc trật tự của tam giới nghe theo sự điều khiển của các ngươi sao?”
Tiêu Trầm Nghiên ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Ta có lẽ không được.”
Hắn cong môi, thần sắc có chút đắc ý và kiêu ngạo: “Nhưng nữ quỷ bệ hạ nhà ta hẳn là được.”
Tạ Sơ: “…”
“Tiêu Trầm Nghiên.”
“Sau khi ngươi thành đạo, ngươi trở nên ghê tởm chết đi được.”