Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 590.




Trong Thời Kính.

Đã không biết qua bao nhiêu vạn vạn năm.

Thanh Vũ cứ ngồi yên ở đó, Phạn U ngồi cách đó không xa, vẫn luôn bầu bạn cùng nàng.

Trong vạn vạn năm Thanh Vũ ngồi trầm mặc ngộ đạo ấy, cũng chẳng phải bất biến. Ban đầu, thân thể nàng đột nhiên phong hóa, hóa thành cát bụi.

Rồi trong dòng cát ấy, nàng hóa thành một đứa trẻ sơ sinh, từ tiểu hài tử đến thiếu nữ, từ trung niên đến tuổi già, dung mạo cũng dần tàn phai, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương khô.

Trên xương khô lại mọc đầy rêu xanh, nở rộ những đóa hoa lộng lẫy.

Hoa rụng như mưa, nở rồi tàn, hóa thành bùn đất.

Bùn hóa thành đầm lầy, đầm thành vực lớn, vực thành hồ biển.

Hồ biển tụ lại, hóa thành một con cá khổng lồ tung hoành bơi lội, rồi ầm một tiếng, cá khổng lồ tan biến, biến thành cơn mưa như trút, rơi rả rích xuống.

Cá voi rơi xuống, vạn vật sinh sôi, nước mưa rơi xuống lại khiến sinh khí tái hiện, rêu xanh đâm chồi, muôn hoa lại nở.

Cảnh vạn vật lại bị gió thổi một cái, đem hạt giống thổi đến nơi xa hơn.

Tất cả luân chuyển không ngừng, tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Chính trong vòng luân hồi tuần hoàn này, thân ảnh Thanh Vũ lại hiện lên, quanh nàng lúc là sa mạc, lúc là thảo nguyên, lúc là núi cao, lúc là hồ biển.

Lại qua bể dâu biến đổi, nàng cũng thay đổi lần nữa.

Nhưng lần này không phải biến đổi giữa sinh và tử, mà là biến hóa sang những dạng không còn là con người nữa.

Nàng trước tiên biến thành một chú chó nhỏ, tung tăng nhảy nhót rồi hóa thành con báo hoa uy mãnh, quay đầu cái lại biến thành một con heo rừng đuôi ngúng nguẩy.

Heo rừng đâm vào cây lớn hóa thành mãnh hổ, hổ gầm rừng núi chấn động làm chim muông hoảng sợ bay lên.

Nàng lại biến thành một thành viên trong đám chim chóc, lúc mưa phùn rơi xuống, nàng cùng những chim chóc khác cùng bay thấp về phía hồ nước, bắt những con phù du kia, trăng lặn mặt trời mọc, nàng lại từ trong nước sinh ra, nàng lại từ nước sinh ra, trở thành phù du sớm sinh chiều chết.

Phù du nhỏ bé nhưng vẫn tranh từng khoảnh khắc.

Bóng dáng nàng lại biến mất, mà lần luân hồi tiếp theo, nàng hóa thành nhật nguyệt, lại bị đánh nát thành những vì sao, lại trong hết lần này đến lần khác va chạm biến thành bụi bặm mong manh, phiêu đãng trong hư không vô tận.

Luân hồi xoay vần, cuối cùng “ầm” một tiếng, mọi thứ biến mất, hỗn độn xuất hiện, tất cả quay về hư vô.

Thanh Vũ từ trong hư vô lại xuất hiện, nàng vẫn ngồi ở vị trí ban đầu kia, chậm rãi mở mắt.

Trong mắt nàng có sự vui vẻ, có sự tiếc nuối.

Đồ hiphop trẻ em
Phạn U mỉm cười nhìn nàng: “Ngộ rồi sao?”

Thanh Vũ: “Ngộ rồi, nhưng lại chưa hoàn toàn ngộ.”

“Thử nói xem.”

Thanh Vũ xoay cổ một cái, cười nói: “Ta vẫn luôn nghĩ, bỏ qua thân phận A La Sát Thiên ta rốt cuộc muốn gì, muốn trở thành gì. Thế là ta trải qua tất cả muôn vật trong thế gian một lần.”

“Từ sinh đến tử, luân chuyển không ngừng.”

“Sống lâu rồi, chết lâu rồi, tuần hoàn lặp đi lặp lại, cuối cùng phát hiện ra vạn vật lại đều ở trong một vòng luân hồi.”

“Đến cuối cùng, đến cả hỗn độn ta cũng tái hiện ra được.” Thanh Vũ có chút đắc ý cong môi: “Ta ngộ ra Luân Hồi đạo, nhưng mà… vẫn không tìm thấy bản thân ta muốn trở thành gì~”

Tuy nói vậy, nhưng giọng nàng lại cực kỳ vui vẻ, ánh mắt sáng rực rỡ.

“Muôn vật vạn tượng, mọi thứ trong thế gian thật sự đều rất thú vị. Phù du tranh sớm tối, quý giá từng tấc thời gian. Bụi bặm du ngoạn tự do, tuy không bằng sự huy hoàng của nhật nguyệt, lại có thể gối đầu lên tinh hà mà mộng mị.”

“Ngay cả hỗn độn hư vô cuối cùng cũng không phải vô vị. Ngược lại giống như một đống bột hồ đổ đầy chua ngọt cay đắng, có trăm vị pha trộn trong đó.”

“Người quỷ thần cũng tốt, chim côn trùng thú cũng được, nhật nguyệt tinh tú mỗi thứ đều có cái hay riêng, ta tái hiện thành chúng lại đều cảm thấy thú vị.”

Thanh Vũ nhìn Phạn U cười vô cùng vui vẻ: “Ta không tìm thấy ta muốn trở thành gì, ta chỉ cảm thấy thế giới vạn vật này nơi nơi đều đặc sắc, vòng luân hồi này đều có thú vị.”

“Ngộ đạo gì đó, đến bây giờ ta cũng chỉ ngộ được chút chút thôi.”

“Chút chút vậy cũng là viên mãn rồi.” Phạn U bật cười.

Thanh Vũ cũng cười ha ha, chống gối đứng dậy vô cùng hiên ngang: “Ta cũng nghĩ thế, nếu ngộ hết rồi thì không còn là ta nữa.”

“Ngộ đạo gì đó, vốn cũng không phải đạo của ta mà, ha ha ha ha!”

Lúc Phạn U đứng dậy, Thanh Vũ đã đi đến trước mặt hắn rồi.

Phụ tử hai người vừa đối mắt, Thanh Vũ liền nhe ra một hàm răng trắng bóng, cười vô cùng rạng rỡ, dang rộng vòng tay, mạnh mẽ ôm lấy Phạn U.

“Phụ thân, ta phải ra ngoài rồi.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói.

Phạn U vỗ lưng nàng, nhẹ giọng đáp lại: “Được.”

“Ta cảm thấy sau khi ra ngoài, không bao lâu phụ thân liền có thể biến về thành lão già tuấn mỹ trước kia, tiếp tục làm trâu làm ngựa cho ta rồi.”

Thanh Vũ nói rất nghiêm túc: “Thật đó, giờ ta mạnh đáng sợ luôn rồi.”

Phạn U không nhịn được cười, “Phụ thân tin con.”

“Vậy quyết định rồi nha, cho dù sau khi ra ngoài, phụ thân lại biến về thành hòn đá nhỏ, vẫn phải bầu bạn cùng ta.”

Phạn U “ừm” một tiếng, tay bị Thanh Vũ kéo lên, ngón út của nàng móc lên.

“Móc ngoéo lập thệ, ai nuốt lời, người đó liền đến Phẩn Trì địa ngục múc phân một vạn năm.”

Phạn U bất đắc dĩ liếc nhìn nàng.

Đây là sợ Thời Kính biến mất xong hắn liền theo đó không còn nữa sao?

“Yên tâm, nghiên mực nhà con còn thiếu ta một chén trà hiền tế chưa dâng lên.”

Thanh Vũ chớp chớp mắt.

Phạn U móc lấy ngón út của nàng, nhẹ nhàng lắc, “Đợi lúc vạn vật của con hiện ra thế gian, phụ thân nhất định sẽ quay về, phụ thân hứa…”

Thanh Vân Giới, thần mộ.

Thời Kính bỗng nhiên vỡ tan.

Chúc Cửu Âm và Chúc U đồng loạt mở mắt ra vào khoảnh khắc gương vỡ.

Trong mắt họ lộ ra vẻ mờ mịt, đưa mắt nhìn quanh vẫn không thấy Thanh Vũ đâu cả.

Trên mặt Thanh Đế lại lộ ra nụ cười hòa ái: “Đứa trẻ ngoan, con ra ngoài rồi à.”

Chúc Cửu Âm nghi hoặc, Thanh Đế có thể nhìn thấy nữ nhi xấu xí?

Tại sao hắn lại không nhìn thấy nhỉ?

Hắn vừa định mở miệng, trước mắt như có thứ gì đó lóe lên, lúc này hắn mới nhìn rõ bóng hình đỏ đứng trước mặt Thanh Đế kia.

Hắn sững sờ một chút, nữ nhi xấu xí vừa mới hiện thân sao?

Không, không đúng!

Nàng rõ ràng vẫn luôn đứng trước mặt Thanh Đế, là hắn vừa rồi thật sự không thể thấy nàng, dù bây giờ đã nhìn thấy, nhưng lại vẫn như “không thấy được”.

Cảm giác ấy vô cùng kỳ diệu, giống như ngươi đang ở trong cơ thể của một vật thể khổng lồ, vì vậy không thể thấy được toàn thể của nó.

Thanh Vũ đứng đó, chưa từng che giấu khí tức, bởi vì nàng và tất cả mọi thứ nơi đây đã hòa làm một, muôn vật trong thế gian đều là nàng.

Trong lòng Chúc Cửu Âm cuộn trào sóng lớn ngút trời.

Hắn không sao dò xét nổi, hoặc nói là không dám dò xét, rốt cuộc đạo mà Thanh Vũ ngộ ra là gì?

“Lão tổ.” Thanh Vũ trịnh trọng hành đại lễ ba quỳ chín lạy với lão nhân gia.

Thanh Đế mỉm cười nhận lễ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, ngoài sự kinh ngạc, còn có một loại thân thiết vượt ngoài huyết thống.

“Tìm thấy đạo rồi sao?”

Thanh Vũ lắc đầu, cười vui vẻ: “Chưa tìm thấy, dứt khoát không tìm nữa.”

“Chưa tìm thấy cũng tốt, tìm hay không tìm, đạo đều ở đó. Không tìm cũng tốt, không tìm cũng hay!” Thanh Đế bật cười sang sảng, tiếng cười vang vọng khắp Thanh Vân giới.

Ông nhìn Thanh Vũ, nhẹ giọng dặn dò: “Chuyện sau này, liền nhờ cậy các con rồi.”

Thanh Vũ gật đầu, cũng đưa ngón út về phía lão nhân gia: “Khi muôn vật hiện thân, chúng ta sẽ gặp lại.”

Dây leo cây quấn lên đầu ngón tay nàng.

“Được, sẽ gặp lại.”

“Nhất định!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận