Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 32: Đặt trong tim.




Gần đây, dì Mạnh phát hiện cô chủ nhỏ nhà mình có chút kỳ lạ.

Mỗi tối về nhà đều cười tươi rói, hỏi đã ăn cơm chưa thì nói đã ăn rồi, buổi sáng ra cửa cũng vậy, trước đây thích ngủ nướng đến sát giờ, gọi thế nào cũng không dậy nổi, bây giờ vừa lên lầu đã thấy người ta rửa mặt xong, đang trang điểm.

Thứ bảy hôm đó lại thấy cô ba bốn giờ chiều đã bắt đầu lăn xăn, tắm rửa, đắp mặt nạ, chọn quần áo, trang điểm, dì không nhịn được đoán: “Tiểu Sơ, con phải chăng có người thích rồi?”

Cô gái sững người sau đó quay đầu lại: “Không có mà, tối nay con phải đi dự tiệc.”

“Thật không đó?”

“Thật mà, thật mà.” Tống Sơ Tình đặt bộ đồ xuống, đẩy người ra ngoài, đóng cửa lại cũng chẳng mấy để tâm, cái gì mà thích chứ, cô đối với Thẩm Tứ Niên còn chưa đến mức gọi là thích, nhiều lắm chỉ là có chút cảm tình thôi.

Huống chi hôm nay theo anh về nhà, chắc chắn phải ăn diện tử tế một chút, không thể làm anh mất mặt, cũng xem như tôn trọng người nhà anh ấy.

Mặc kệ dì Mạnh đoán mò, cô tiếp tục chọn đồ.

Bữa tiệc tối nay rất long trọng, trang phục cũng phải nghiêm túc một chút, nhưng chọn tới chọn lui vẫn không có bộ nào vừa ý.

Hết cách, đành phải nhờ cậy quan hệ.

Nửa tiếng sau, nhân viên bán hàng của thương hiệu C gửi tới một chiếc váy dạ hội cao cấp đặt riêng mùa thu năm nay, một chiếc váy lệch vai màu xanh lam nhạt, kiểu dáng thanh nhã, trang trọng, thích hợp cho nhiều dịp.

Giữa lúc đó, mẹ cô gọi tới, chắc là dì Mạnh đã lỡ miệng, mẹ nói chuẩn bị cùng Kỷ Phục Tây qua đây, Tống Sơ Tình nghĩ tới việc hết ba tháng là chia tay, không cần thiết khiến họ lo lắng nghĩ ngợi linh tinh.

Thế là từ chối thẳng, nói không cần qua vội, đợi cô viết xong luận văn rồi về cũng nhanh thôi.

Tống Đàn không chịu, Tống Sơ Tình kéo cả Diêu Bái Thu vào, hình như Diêu Bái Thu sắp sang Mỹ bàn chuyện dự án, bảo tiện thể ghé qua một chuyến.

Nói tới nói lui cuối cùng cũng thuyết phục được.

Tiệc bắt đầu lúc 6 giờ, xe của Thẩm Tứ Niên đúng 5 giờ rưỡi dừng ở dưới lầu.

Tống Sơ Tình thay giày cao gót cầm túi bước ra cửa.

Vừa lên xe, người đàn ông nhìn cô thật sâu hai lần, cô chủ động nghiêng người lại gần, cười tít mắt: “Em có xinh không?”

Anh không đáp, chỉ lấy từ bên cạnh ra một chiếc hộp được gói đẹp mắt, Tống Sơ Tình nhận lấy hộp nhưng vẫn chưa hài lòng, lắc vai anh: “Anh trả lời em đi mà, có xinh không?”

“Xinh.”

Thế mới đúng chứ, Tống Sơ Tình ngắm anh từ trên xuống dưới, bất ngờ phát hiện: “Quao, cà vạt của anh là caro xanh lam, rất hợp với em nè, haha, đúng là tâm linh tương thông.”

Khi Thẩm Tứ Niên lại nhìn sang, cô gái đã cúi đầu mở hộp quà, lập tức reo lên từng tiếng một: “Đẹp quá, em thích lắm!”

Tống Sơ Tình cầm chuỗi vòng cổ ngọc trai tinh xảo sáng bóng, mới nhìn vài cái đã đoán được giá trị: “Anh lấy ở đâu ra vậy?”

“Quên rồi, hình như ở một buổi đấu giá nào đó.”

“Ồ, cái này hơi đắt đấy, em đeo xong sẽ trả lại anh.”

“Không cần, tặng em.”

Tống Sơ Tình nhướng mày, dựa theo chất ngọc trai, kim cương nhỏ đính kèm và kỹ thuật chế tác, có khi còn có nguồn gốc đặc biệt nào đó, sợi vòng này chắc cũng phải vài trăm vạn, nói tặng là tặng sao?

Nhưng cô cũng chẳng khách sáo, với anh, vài trăm vạn chẳng là gì.

Cô nâng vòng bằng hai tay, khẽ ngẩng cằm ra hiệu.

Nhưng đối phương lại không hiểu: “Sao vậy?”

Khóe môi Tống Sơ Tình cong lên: “Thẩm Tứ Niên, anh ngốc quá, giúp em đeo đi chứ!”

Lúc này người đàn ông mới hiểu, nhận lấy vòng cổ.

Tống Sơ Tình xoay lưng lại, vén hết tóc sang một bên lộ ra phần gáy trắng nõn.

Thẩm Tứ Niên chưa từng đeo vòng cổ cho phụ nữ, quả thực có chút vụng về, anh cầm hai đầu dây vòng vòng qua đỉnh đầu cô rồi gài khóa.

Làn da trắng trẻo trước mắt, dưới ánh sáng của chuỗi ngọc trai lại càng mịn màng mượt mà, mang đến sức hút chí mạng đối với anh.

Hơi thở Thẩm Tứ Niên nặng hơn vài phần.

Trong xe không có tinh dầu, nhưng lúc này mùi nước hoa ngọt ngào trên người cô lại khiến người ta thấy bức bối.

Anh đè nén xao động trong lòng, vén tóc đen dài trả lại vị trí cũ: “Xong rồi.”

“Hihi, cảm ơn anh.”

……

Trang viên Lauren vẫn lớn đến khó tin, hôm nay có tiệc, trong ngoài đều là người hầu bận rộn.

Chiếc Bentley đen dừng trước cửa biệt thự chính, người mở cửa bước lên, Thẩm Tứ Niên xuống xe trước rồi lịch sự đưa tay đón cô.

Tống Sơ Tình thầm thở dài trong lòng, làm bạn gái đúng là khác thật, ai còn nhớ một tháng trước cô chỉ là trợ lý nhỏ đáng thương chỉ được ngồi ghế phụ chứ?

Xuống xe xong Tống Sơ Tình khoác tay anh, ngẩng đầu, tự tin tươi cười đón ánh mắt dò xét của người hầu và các khách mời chưa vào sảnh.

Thẩm Tứ Niên cúi mắt nhìn cô một cái rồi cùng cô bước vào.

Bữa tiệc rất trang trọng, chưa tới gần đã nghe tiếng ồn ào.

Vừa bước vào đại sảnh, ánh mắt đổ dồn về phía họ như thủy triều, tiếp theo là những tiếng xì xào bàn tán khe khẽ.

Cô không né tránh, tim vẫn đập đều, người đàn ông bên cạnh cũng bình thản chào hỏi xung quanh chỉ bằng cái gật đầu.

Càng đi vào trong khách mời càng tầm cỡ.

Tống Sơ Tình cùng anh bước vào một căn phòng trông như thư phòng, cửa vừa mở ra, bốn năm người đàn ông trung niên cùng quay lại nhìn.

Người ngồi chính giữa ăn mặc chỉnh tề, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, đây hẳn là Robinson.

Hai người bước tới trước, Thẩm Tứ Niên trịnh trọng giới thiệu, Tống Sơ Tình cũng lễ phép chào hỏi.

Trước khi đến, cô đã nghĩ có thể Robinson sẽ không thích mình nhưng không phải vậy, sau khi dùng ánh mắt áp lực quan sát một hồi, ông chỉ gật đầu một cái.

Thẩm Tứ Niên giới thiệu tiếp vài người bên cạnh: “Đây là ba anh, Steve, đây là bác cả, bác hai, và Webster.”

Ba anh em cùng một nhà thêm cậu cháu đang tranh cử, mấy người này ai nấy đều có nét giống nhau, lông mày rậm, mắt to, nhìn sơ qua đã thấy rất thô kệch.

Cô không thích kiểu đàn ông như vậy, luôn cảm thấy họ vừa đáng sợ vừa thô lỗ, Thẩm Tứ Niên thì khác, nhờ ưu thế dòng máu lai nên anh trông chẳng kém gì người nổi tiếng.

Cô nhìn kỹ ba anh thêm vài lần, Steve là một người đàn ông đẹp trai chuẩn mực, nhưng có lẽ do thói quen sinh hoạt không tốt, trông người rất thiếu sức sống, môi cũng hơi tái.

Cô nhớ lại những lời đồn bên ngoài, trong lòng cười lạnh một tiếng, một người đàn ông như vậy, chết sớm thì hơn, sống lâu chỉ toàn làm chuyện xấu.

Tống Sơ Tình còn chưa lên tiếng thì cửa phòng bỗng bị đám người chen vào, già trẻ lớn bé đủ cả.

Steve quát: “Đi đi đi, ồn ào cái gì!”

Một cậu bé tầm mười tuổi lấy hết can đảm hỏi: “Đây là bạn gái của Chris à?”

Có người lên tiếng phụ họa: “Đúng rồi! Phoenix nói Chris quen một cô bạn gái Trung Quốc, giống mẹ cậu ấy.”

“Tôi vừa thấy họ khoác tay nhau đi vào!”

Thẩm Tứ Niên liếc ra ngoài một cái, tiếng ồn ào lập tức im bặt.

Anh nhíu mày, đám người tự giác rút lui khỏi cửa.

Không khí trở lại yên tĩnh, Robinson lên tiếng: “Được rồi, ra ngoài hết đi, Chris ở lại.”

Tống Sơ Tình ngẩng lên nhìn anh, đối diện vài giây, người đàn ông nhìn lại: “Chờ anh một chút.”

Rồi nắm tay đưa cô ra ngoài.

Vừa bước khỏi “thư phòng nghiêm nghị” đó Tống Sơ Tình thực sự thở phào nhẹ nhõm, ở trong đó thêm một phút nữa là không thở nổi.

Không chỉ Robinson, mấy ông bác và anh em của anh cũng tạo cảm giác áp bức, ánh mắt, cách nói chuyện đều vô thức toát ra dáng vẻ của người nắm quyền, cứ như chỉ cần nói sai một câu là phạm tội.

Mà những ngày tháng như vậy, Thẩm Tứ Niên đã sống gần ba mươi năm rồi.

Lại thêm bọn trẻ con vô tư bàn tán, cô không khỏi cảm thấy xót xa, siết tay anh chặt hơn lại ghé sát tai anh nói nhỏ bằng giọng vui vẻ nhẹ nhàng: “Thẩm Tứ Niên, nhà anh đông người quá đi, anh nhận ra ai với ai không vậy?”

Thẩm Tứ Niên cúi đầu nhìn gương mặt tươi cười của cô, im lặng một lát rồi cũng mỉm cười: “Không nhận ra.”

“Rốt cuộc có bao nhiêu người vậy?”

“Ba bốn chục? Có lẽ vậy.”

“Trời ạ.” Đúng là đáng sợ thật.

“Nhà em chỉ có mình em, nhà dì có một anh và một em trai.”

“Ừ, anh biết.”

Đang nói thì phía trước có hai người phụ nữ ăn mặc tinh tế bước tới, một người là Blanche, người còn lại Tống Sơ Tình không quen, đoán chắc cũng là người nhà họ nhưng Thẩm Tứ Niên hình như không có ý định giới thiệu.

Blanche trêu vài câu, ánh mắt đầy ám muội khiến cô cúi đầu, ai mà ngờ chuyện hiểu lầm ở Los Angeles lần đó hôm nay lại thành sự thật.

Cho đến khi rời đi người phụ nữ kia vẫn không nói một lời, chỉ có ánh mắt nhìn cô không mấy thân thiện, Tống Sơ Tình nghiêng người hỏi anh: “Vừa rồi là ai vậy?”

“Vợ thứ tư của ba anh, Joyce, không cần để ý đến bà ta.”

“Ồ, vậy à.”

Vợ thứ tư… chẳng trách lại có nhiều con như vậy, thật đáng sợ.

Họ bước vào đại sảnh.

Tiếng ồn ào ngưng lại trong chốc lát rồi lại vang lên, Tống Sơ Tình lờ mờ nghe thấy tên mình, cũng nghe thấy tên anh.

Ánh mắt đảo quanh, cô nhìn thấy Chloe và Phoenix, cũng thấy không ít gương mặt quen thuộc trong giới chính trị – thương mại, mọi người ai nấy đều đang cầm ly rượu trò chuyện.

Người duy nhất cô quen biết ở đây là Monica, cô ấy bước tới, Thẩm Tứ Niên buông tay cô ra đổi sang vòng tay ôm eo, nghiêng đầu nói bên tai cô: “Em phải tự mình đối mặt, có được không?”

“Được.” Từ lúc bước vào đến giờ anh đã thể hiện đủ khí thế, có lẽ bây giờ cả biệt thự đều truyền nhau rằng cô là bạn gái của Chris, hơn nữa nơi này là sân nhà của anh, không ai dám làm gì cô.

Anh lại nhắc nhở, vẻ mặt nghiêm túc: “Không được đi đâu cả, chỉ được đi với Monica thôi.”

“Vâng.”

Khi người đàn ông quay lưng rời đi, Monica lắc đầu thán phục: “Chris đúng là đặt em trong tim rồi.”

Tống Sơ Tình cười: “Thật sao?”

“Đương nhiên, chọn đúng dịp này để công khai thân phận của em, lại còn…” Cô ấy chỉ vào sợi dây chuyền ngọc trai tưởng chừng đơn giản trên cổ Tống Sơ Tình: “Cái này nữa, nếu chị không nhớ nhầm thì đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá từ thiện ở San Francisco năm ngoái, nghe nói từng là vật yêu thích của Nữ hoàng Anh quá cố, khi đó Chris đã bỏ ra hơn một trăm triệu.”

Tống Sơ Tình kinh ngạc trong lòng, theo bản năng đưa tay sờ sợi dây chuyền.

Cứ tưởng chỉ vài ba triệu, ai ngờ lại nhiều hơn vài con số 0 như thế.

“Đi thôi, chị dẫn em đi dạo một vòng.”

Tống Sơ Tình thu lại suy nghĩ, đi cùng cô ấy về phía trung tâm đám đông.

Giữa những tiếng mời rượu và trò chuyện, thân phận của cô thay đổi, khí chất quý tộc được rèn luyện suốt nhiều năm theo cha mẹ hiện lên rõ nét, đúng mực, tao nhã, không kiêu căng cũng không tự ti.

……

Ở một bên đại sảnh, Chloe liếc nhìn Phoenix, người vẫn không rời mắt khỏi cô gái nổi bật giữa đám đông, khẽ hỏi: “Phoenix, chị đang nghĩ gì vậy?”

Phoenix siết chặt ly rượu trong tay: “Chloe, em nói xem tại sao Chris lại chọn cô ta?”

“Em không rõ.”

“Em đã gặp cô ta chưa?” Phoenix thu lại ánh nhìn.

“Gặp rồi, cô ta từng theo Chris đến Los Angeles.” Chloe hồi tưởng, “Chắc là họ đã quen nhau từ lúc đó, em tận mắt thấy cô ta đi ra từ phòng Chris lúc nửa đêm.”

“Vậy à?” Ánh mắt Phoenix tối sầm, lại nhìn về phía trung tâm đại sảnh.

Chris chưa từng thân thiết với ai, bên cạnh anh ấy chưa từng có người phụ nữ nào, cô gái tên Monica kia là người mà Robinson sắp xếp làm vợ anh.

Vậy mà vừa rồi Chris lại đưa cô gái kia lên thư phòng đi gặp Robinson.

Monica trông cũng rất thân thiết với cô ta.

Vậy rốt cuộc cô ta có gì hấp dẫn? Cô ta có thể trở thành nữ chủ nhân mới của chi thứ ba trong tương lai sao? Chẳng trách Joyce lại lo lắng.

Phoenix liếc mắt ra hiệu cho người phục vụ đi ngang, người phục vụ lập tức rảo bước về phía trung tâm.

Chloe tình cờ bắt gặp ánh mắt đó, lại nhìn thấy sự u ám trong mắt Phoenix, không khỏi kinh ngạc: “Chị định làm gì? Chị điên rồi sao? Cô ta là người của Chris, chị dám động đến Chris à?!”

Phoenix là con gái của vợ ba, người đã mất trước khi Joyce bước vào nhà họ Lauren, vị trí của cô ta trong nhà không mấy dễ chịu, thường ngày sống rất dè dặt.

Chloe lo Phoenix làm liều lại khuyên nhủ: “Phoenix, em khuyên chị đừng dại dột động đến cô ta.”

Phoenix mỉm cười: “Em nói gì thế, chị đâu có làm gì, đừng vu oan cho chị.”

Nhưng khi ngẩng đầu lên, họ đã thấy cô gái ở trung tâm bị phục vụ “vô tình” làm đổ rượu lên váy, khiến cả khu vực nhỏ xung quanh đều ồ lên.

Monica vội vàng giúp cô lau nhưng càng lau càng tệ, một cô gái lớn tuổi trong nhà họ Lauren đề nghị cô đi thay đồ, rồi cô được dẫn đi cùng người phục vụ.

Chloe không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện Phoenix đã biến mất.

Cô ấy càng thêm bối rối, không biết họ định làm gì bạn gái của Chris nhưng xem ra không phải chuyện tốt.

Có nên báo cho Chris không?

Nhưng mà Chris thật đáng ghét, lúc nào cũng lạnh nhạt, lúc nào cũng mắng cô.

Nhưng anh ấy lại rất giữ lời, đến giờ Blanche vẫn chưa biết chuyện của Allen, mỗi lần cô và Blanche cãi nhau rồi chạy đến San Francisco không chịu về nhà đều là do anh sắp xếp chỗ ở cho.

Nhưng chỉ là chuyện nhỏ như xin vào Đại học S mà anh cũng không chịu giúp, bắt cô phải đi nhờ Robinson!

Thôi kệ, dù sao cô cũng không ưa người tên Hanna kia, cô ta mà thân với Daisy thì chính là kẻ thù của cô, cô chẳng đời nào đi giúp!

……

Tống Sơ Tình bị dẫn lên tầng ba, người phục vụ chỉ một căn phòng: “Cô Hanna, cô có thể vào trong thay đồ.”

“Vâng, cảm ơn, xin hỏi quần áo để ở đâu?”

“Ở bên trong ạ.”

Bên trong? Bên trong đâu? Cô nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng thoáng chút nghi ngờ, đây là phòng gì?

Thấy cô còn đứng yên, người phục vụ mới chủ động mở cửa: “Cô Hanna, mời vào.”

Tống Sơ Tình liếc nhìn, quả thật là một căn phòng nhỏ, một bên đặt giá treo quần áo, có mấy bộ váy đơn giản, gọn gàng được chuẩn bị sẵn.

Cô suy nghĩ chốc lát rồi lịch sự hỏi: “Xin hỏi có nhà vệ sinh không? Tôi muốn xử lý qua trước.”

Người phục vụ nhíu mày như không tình nguyện nhưng dưới sự kiên trì của cô đành chỉ đường.

Chỗ bị ướt từ ngực lan xuống eo, da trước ngực cũng bị dính, nhớp nháp khó chịu.

Cô vào vệ sinh lấy nước lau qua rồi dùng tóc dài che đi phần ngực, tạm thời cũng coi như ổn, còn vết ở eo thì đành chịu đựng thêm.

Cô nán lại một lúc rồi đi ra, ngoài cửa đã không còn ai.

Cô đi ngược lại hướng cũ.

Biệt thự quá lớn, cô phải mất 20 phút, hỏi ba người giúp việc mới tìm đúng đường xuống sảnh lớn, nhưng chưa đi được nửa đường thì bất ngờ bị một người đàn ông ôm chặt vào lòng.

Người đàn ông thở gấp, vẻ mặt hốt hoảng, sức ôm mạnh đến mức ép cô lùi lại mấy bước.

Tống Sơ Tình giật mình rồi thấy phía sau anh là Monica cũng đang lo lắng, còn có Chloe, Phoenix và khoảng bảy tám người nữa, ai nấy sắc mặt đều khác nhau, không khí vô cùng căng thẳng.

Chuyện gì thế này?

Cô lập tức nhìn lại người đàn ông trước mặt, dịu giọng hỏi: “Chris?”

Thẩm Tứ Niên buông cô ra, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, giọng nói không giấu được run rẩy: “Em đi đâu thế? Em không sao chứ?”

Tống Sơ Tình nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe hoảng hốt và đầy lo lắng của anh, khựng lại vài giây.

Đây là Thẩm Tứ Niên mà cô chưa từng thấy, anh đang sợ hãi, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng run rẩy, lại không khống chế được lực bóp mạnh khiến cô đau.

Cô đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, không hỏi vì sao anh lại sợ, cũng không vội truy hỏi đầu đuôi câu chuyện, trước hết là xoa dịu cảm xúc của anh.

Cô kéo tay anh ra đổi sang nắm trong lòng bàn tay, khẽ nhếch môi cười, giọng điệu dịu dàng pha chút trách móc và nũng nịu, nói bằng tiếng Trung chỉ hai người hiểu: “Thẩm Tứ Niên, nhà anh to thật đấy, em chỉ đi vệ sinh mà cũng lạc đường, anh biết không, em phải đi đi lại lại mấy vòng mới tìm được đường đấy, em sắp tức giận rồi!”

Thẩm Tứ Niên nhìn khuôn mặt vẫn thản nhiên của cô, trong lòng lại chẳng thể nhẹ nhõm.

Anh hối hận vì đã đưa cô đến đây, nhà Lauren vốn là nơi có thể nuốt người không chừa xương.

Anh khàn giọng, đầy áy náy: “Xin lỗi.”

“Hứ, anh mà còn xin lỗi em, em sẽ không đến nữa đâu.”

“Ừm.”

Cô chủ động ôm anh, giống như lúc nãy anh ôm cô, hai tay siết chặt vòng eo gầy, đầu áp lên lồng ng.ực vẫn còn hỗn loạn của anh, nhẹ giọng trấn an: “Thẩm Tứ Niên, em không sao, anh đừng sợ.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận