Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 33: “Anh có thể hôn em không?”.




Thư phòng.

Joyce và Phoenix đứng trước bàn làm việc, như thể đang bị thẩm vấn.

Không khí nặng nề, nét hoảng loạn trên mặt người đàn ông đã sớm biến mất, thay vào đó là cơn giận ngùn ngụt, ánh mắt như lưỡi dao muốn đâm xuyên người khác.

Steve đứng bên thì không lấy làm lạ, cười ha hả dàn hòa: “Chẳng phải chưa có chuyện gì xảy ra sao, thôi thôi, hôm nay là sinh nhật Robinson, đừng làm loạn cho người ngoài cười chê.”

Robinson cũng lên tiếng: “Được rồi, lát nữa lãnh đạo khu quân sự sẽ đến, chuyện này dừng ở đây đi.”

Nhưng Thẩm Tứ Niên lại không định cho qua nhẹ nhàng như vậy, anh nhìn người đứng giữa, nheo mắt lại: “Joyce, ban đầu bà định làm gì?”

Chloe, người đến tìm anh thì căn bản không cần thẩm vấn, chỉ một ánh mắt đã khiến cô ấy sợ run cả người, khai hết mọi chuyện Phoenix đã làm.

Mà Phoenix cũng chỉ là một con rối, một con rối cam tâm tình nguyện để người khác lợi dụng vì lợi ích cá nhân, thủ đoạn nhỏ nhoi kia vừa hỏi đã lộ.

Cô ta khai rằng Joyce bảo cô dụ người vào căn phòng nhỏ nhưng lại không biết trong đó có gì.

Joyce trừng lớn mắt: “Không phải ta! Chris, cậu đừng có vu oan giá họa!”

Rồi bà ta chỉ tay về phía Phoenix: “Là nó! Nó không ưa người phụ nữ kia, tất cả là chủ ý của nó! Nó nói muốn nhìn thấy cậu mất mặt!”

Phoenix hoàn toàn không ngờ mình bị bán đứng dễ dàng như vậy, ánh mắt không thể tin nổi.

Cô ta mím môi, khóe mắt ngân ngấn nước, nhìn người cha bất lực lại nhìn người anh xa lạ, lòng nguội lạnh.

Cô ta hít sâu, cắn răng ăn miếng trả miếng: “Không phải tôi! Rõ ràng là dì bảo tôi sắp xếp phục vụ dẫn người lên phòng ở tầng ba! Dì nói kế hoạch vẹn toàn, chỉ cần tôi làm theo dì sẽ sắp xếp cho tôi ra nước ngoài! Mọi thứ đều là kế hoạch của dì!”

“Vớ vẩn!” Joyce bản tính đanh đá, vừa nói vừa lao tới túm tóc Phoenix: “Mày có bằng chứng gì! Đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì! Mày ghen tị! Mày không cam lòng!”

Bên cạnh, Steve tránh ánh mắt rồi bị Robinson lườm một cái phải lên tiếng quát to: “Đủ rồi! Còn ra thể thống gì nữa!”

Chờ đến khi hai người yên lặng, Thẩm Tứ Niên chậm rãi lên tiếng, giọng trầm thấp đáng sợ: “Phoenix, cô muốn đi đâu, tôi có thể đưa cô đi, ngoài ra, tôi nghĩ Archill cũng nên được đưa ra nước ngoài học, Nhật Bản chẳng hạn, tôi thấy rất phù hợp.”

Archill là con trai của Joyce, cũng là con trai út của Steve, năm nay mới bảy tuổi, Joyce gần như đặt toàn bộ kỳ vọng lên đứa con trai này, nghe đến đây thì lập tức hiểu ý.

Chris muốn lấy Archill làm con tin.

Joyce giận dữ hét lên: “Tao không cho phép! Mày dựa vào cái gì mà làm vậy!”

Người đàn ông khẽ cười một tiếng: “Tất nhiên cũng có thể không đưa đi, nếu không đưa nó đi chi phí sinh hoạt của cả nhà Steve, bao gồm nhà cửa, xe cộ, du thuyền, học phí và sinh hoạt phí cho sáu đứa trẻ, mời các người tự lực cánh sinh.”

Lúc này Steve bật dậy: “Chris!”

Thẩm Tứ Niên mặt không biểu cảm, không có chút thương lượng: “Cứ vậy đi, chuẩn bị xong thì nói với tôi.”

Anh nâng mắt, giọng trầm như lưỡi dao cắm vào tim: “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không để các người có quyền lựa chọn nữa.”

Anh xoay người bước đi, Joyce phía sau gào lên điên cuồng: “Chris, mày điên rồi!”

Thẩm Tứ Niên dừng chân, không quay đầu lại nói từng chữ một: “Đúng vậy, nếu cô ấy rơi một giọt máu thì tôi đây xin mời các người dùng toàn bộ máu của mình để trả lại.”

……

Tống Sơ Tình không cùng họ vào trong, Monica đưa cô thay đồ rồi hai người quay lại đứng trước cửa thư phòng chờ.

Monica liên tục xin lỗi, cô cũng liên tục nói không sao, chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, không thể trách chị ấy được.

Chuyện này nói thì đơn giản, có lẽ ai đó trong nhà Lauren muốn cô mất mặt, nhưng kế hoạch đã thất bại.

Chờ một lúc mới thấy Thẩm Tứ Niên bước ra, sắc mặt anh vẫn còn lạnh, Tống Sơ Tình tiến lên hỏi:
“Sao rồi?”

“Lát nữa nói, chúng ta về trước.”

Chào tạm biệt Monica, hai người rời khỏi đó về nhà.

Trên đường, anh hỏi lúc đó đã xảy ra chuyện gì, Tống Sơ Tình kể lại, càng kể sắc mặt anh càng u ám, cô đành dựa sát lại dỗ dành: “Lúc đầu em thực sự không nghi ngờ gì người phục vụ kia, nhưng rồi thấy có căn phòng đóng kín, lại có cả đồ chuẩn bị sẵn em mới hơi nghi ngờ, em nghĩ họ chắc không dám làm gì nhưng có cũng có khả năng gài em ăn trộm? Hoặc bên trong có đàn ông gì đó nên em không vào, em không ngờ lại có người xấu xa đến vậy.”

Cô khoác tay anh, hỏi: “Là ai làm vậy?”

“Joyce.”

“Joyce… mẹ kế của anh à?”

“Đúng.”

“Sao lại vậy?” Tống Sơ Tình không hiểu lắm, theo cô được biết, chi thứ ba nhà Lauren vốn chẳng có sản nghiệp gì cụ thể, đều dựa vào Chris chu cấp, lẽ ra Joyce nên nâng anh lên như tổ tiên chứ?

Thẩm Tứ Niên đáp: “Không vì sao cả, Joyce và Steve đều chẳng có đầu óc.”

Có thể có vài lý do nhưng cũng không nhiều, chi thứ ba không có tài sản nhưng có thể thừa kế một phần di sản từ Robinson, mà sự tồn tại của anh lại là mối đe dọa đối với con trai nhỏ của bà ta, nhưng bà ta lại không có khả năng lật đổ anh, chỉ biết giở vài trò lặt vặt, không ngờ hôm nay lại ngu xuẩn như vậy, có lẽ phía sau còn người giật dây, nhưng bất kể thế nào họ đều phải trả giá cho hành vi của mình.

Vốn dĩ không định động đến Archill, nhưng một khi chạm đến giới hạn của anh thì sẽ không còn khoan nhượng.

Anh quay sang, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi vì hôm nay đã khiến em có trải nghiệm không vui.”

Tống Sơ Tình nở nụ cười ngọt ngào, giả vờ nhẹ nhàng: “Không sao, em không sợ đâu, anh chắc không biết chứ, em có võ đấy!”

Thẩm Tứ Niên lại không cười, nét mặt vô cùng nghiêm túc: “Hanna, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa, anh hứa.”

“Được.” Cô kéo tay anh, đóng dấu: “Móc ngoéo, ai xạo là chó con.”

“Ừ, đóng dấu.”

Trong bữa tiệc chưa ăn được gì, về đến nhà thì đầu bếp Trương đã chuẩn bị sẵn mấy món ngon, đồ ăn bày ra trước mắt, Tống Sơ Tình nhanh chóng quên sạch mấy chuyện lặt vặt hồi tối, vui vẻ ăn uống.

Ăn no uống đủ, cô lau miệng rồi hỏi anh: “Thẩm Tứ Niên, anh kể em nghe chút về ba anh đi, ông ấy là người thế nào?”

Người đàn ông đối diện nhướng mí cười khẽ: “Cũng nằm trong nội dung nghiên cứu của em à?”

Câu này… bắt đầu thấy hậu quả của việc thành thật rồi…

Cô không có khả năng nói dối trước tên cáo già như anh nên thành thật đáp: “50/50, nhưng em cũng muốn hiểu thêm về anh mà, chẳng phải chúng ta đang yêu nhau sao?”

Nhưng mỗi lần nói đến chuyện gia đình anh đều lảng tránh, lần này cũng vậy, anh im lặng khá lâu, đến mức khi Tống Sơ Tình tưởng anh không muốn nói nữa, cô đưa tay cầm ly nước lên uống thì lại nghe thấy câu trả lời.

“Rác rưởi.”

Cô khựng tay lại: “Hả?”

“Steve là đồ rác rưởi.”

Tống Sơ Tình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh rồi lại thấy trong mắt anh từng đám mây đen tụ lại, đặc quánh và nặng nề, che kín cả trời.

“Một kẻ không xứng đáng sống trên đời này, háo sắc, mê cờ bạc, sống xa hoa, ngu ngốc như heo để mặc người khác điều khiển, ông ta là rác, là phế phẩm, nếu không phải sinh ra trong nhà Lauren thì đã sớm bị mấy kẻ ngoài bãi rác bắn chết từ lâu.”

Anh cụp mắt xuống, giọng nhàn nhạt: “Ông ta hủy hoại cả đời mẹ anh, cũng hủy hoại rất nhiều người, là nguồn cội của tội ác, anh cảm thấy nhục nhã vì có một người cha như thế.”

Lúc chưa hiểu chuyện, anh từng nghĩ “cha” là một hình tượng to lớn, những đứa trẻ khác đều ví ba mình là siêu nhân, anh cũng muốn có một người ba như thế, nhưng Steve say xỉn chỉ biết phả hơi rượu nồng nặc vào mặt anh và quát: “Cút.”

Khi lớn lên, Thẩm Tứ Niên chỉ thấy mình thật đáng thương, anh gần như không được dạy dỗ gì từ gia đình, có thể sống sót được đến ngày hôm nay hoàn toàn là do mệnh cứng.

Tống Sơ Tình lặng lẽ nghe, không chen lời, dù không hiểu hết nhưng cô vẫn cảm nhận được sự u tối toát ra từ anh.

Ảnh hưởng của cha mẹ đối với một đứa trẻ là quá lớn, một người sẽ trở thành ác quỷ hay quân tử, phần nhiều phụ thuộc vào gen và môi trường sống từ nhỏ.

Cô xót xa trong lòng, chủ động ngồi gần lại ôm anh, vòng tay quàng qua cổ, dịu dàng nói: “Thẩm Tứ Niên, anh giỏi lắm.”

Thẩm Tứ Niên ngẩng đầu nhìn.

Ngón tay nhỏ của cô trượt từ sống mũi cao của anh xuống như trượt cầu tuột: “Anh xem, anh lớn lên đâu có lệch lạc gì, còn đẹp trai như thế, anh chẳng hề di truyền chút nào từ Steve cả, không háo sắc, không mê cờ bạc, anh vừa chăm chỉ vừa thông minh, ba anh không làm được hình mẫu cho anh nhưng anh lại trở thành hình mẫu cho rất nhiều người khác.”

Tống Sơ Tình ghé sát tai anh, hơi thở ngọt ngào: “Trong đó có cả em nữa đấy.”

Trước khi anh kịp phản ứng cô đã kịp rút lại, nghiêm túc nói: “Thẩm Tứ Niên, em quen với việc biến những chuyện buồn bã và không thuận lợi thành món quà của cuộc sống rồi, mẹ em từng kể, hồi ba bốn tuổi em mắc chứng sợ xã hội, rất sợ gặp người lạ, nếu không được can thiệp sớm có thể em sẽ mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, nhưng vì bệnh đó mẹ đã đưa em về nước và nhờ thế em mới có ba, có anh trai, có rất nhiều bạn bè thân thiết.”

“Em học cưỡi ngựa, học trượt tuyết, học taekwondo cũng từng bị thương nhiều lần, nhưng sau mỗi lần bị thương em lại trở nên giỏi hơn một chút.”

“Năm mười tuổi, cụ cố của em bị bệnh nặng, đó là lần đầu em đối diện với cái chết của người thân, khi ấy em đã hiểu chuyện, mấy ngày liền em rất sợ hãi, không dám đi học, cũng sợ đến bệnh viện, sợ gặp tai nạn giữa đường, sợ đi học về thì cụ đã không còn, sợ phải nhìn thấy ông nằm trên giường bệnh.”

“Cụ rất thương em, lần cuối còn nắm tay em bảo đừng sợ, nói rằng ông sẽ hóa thành ngôi sao trên trời để ở bên em, nhưng em lúc đó đã mười tuổi, tất nhiên biết là ông đang nói dối em.”

“Cuối cùng cụ vẫn ra đi, em cũng buồn rất lâu, nhưng sau chuyện đó em như lớn hẳn, hiểu được ý nghĩa của sự sống, ý nghĩa của gia đình, biết mình nên làm gì trong tương lai, đó là món quà quý giá nhất mà cụ để lại cho em.”

“Thẩm Tứ Niên, anh có biết một câu cổ ngữ Trung Quốc không? “Trời sẽ giao trọng trách cho người tài, ắt sẽ khiến họ khổ tâm, nhọc sức” cho nên chắc chắn là ông trời đã chọn anh, sắp đặt cho anh nhiều thử thách đến vậy.”

Tống Sơ Tình đưa tay nâng mặt anh lên, mỉm cười dịu dàng: “Ting! Chúc mừng anh, vượt ải thành công!”

Mắt Thẩm Tứ Niên dần dần không còn cuộn trào, lặng lại, anh nhìn người con gái trước mặt không nói lời nào.

Anh nghĩ cô nói đúng, những điều từng dằn vặt anh, những bóng ma tâm lý, ký ức mơ hồ về người mẹ, hóa ra đều là món quà, vì chúng đã đưa cô đến bên anh.

Tâm trạng ổn định trở lại, Thẩm Tứ Niên nhẹ nhàng gỡ hai tay cô đang ôm mặt mình như dỗ trẻ con, ánh mắt lướt qua hàng mi, sống mũi rồi đến đôi môi mềm mại của cô, từng chút từng chút, nhẹ nhàng phác họa món quà này.

Căn bệnh “khát da” đã lâu không xuất hiện hình như không có tác dụng với ôm ấp nữa, giờ ôm cô thật chặt mà vẫn không thể thỏa mãn được cơn khát sâu trong lòng.

Ngực anh nặng nề, hơi thở dồn dập, đồng tử trở nên mờ đục, yết hầu khẽ chuyển động.

“Thẩm Tứ Niên…”

Con thỏ con trong lòng như bị giật mình, bàn tay nhỏ chống lên ngực anh.

Anh khẽ cười, nắm lấy tay cô mềm như không có xương: “Tiểu Sơ, em dạy anh tiếng Trung được không?”

“Được chứ!”

Nhưng ánh mắt anh lúc này không giống đang muốn học tiếng Trung, mà giống đang muốn… ăn thịt cô hơn…

“Anh muốn học gì?”

“Tên em.”

“Được thôi, em tên là song-chu-qing, nào, anh đọc theo em, Tống-Sơ-Tình.”

Đôi môi căng mọng khẽ mấp máy, lúc nói còn thấp thoáng thấy hàng răng trắng đều và đầu lưỡi xinh xinh, ánh mắt Thẩm Tứ Niên lại tối sầm.

Anh kìm giọng đọc theo rất trôi chảy: “Tống Sơ Tình.”

Trôi chảy đến mức chẳng giống lần đầu đọc, Tống Sơ Tình cảm thấy mình bị lừa, bèn “hừ” một tiếng, làm bộ muốn rời khỏi lòng anh.

Nhưng chưa kịp cử động eo đã bị ôm chặt: “Đừng nhúc nhích, cho anh ôm thêm chút nữa.”

“Thẩm Tứ Niên, anh nghiện ôm người à?!”

“Ừ.” Anh đưa tay phải lên chạm nhẹ vào mặt cô, ngón cái khẽ vu.ốt ve, “Tiểu Sơ.”

Đây là lần đầu tiên anh chạm vào mặt cô, lòng bàn tay thô ráp lướt qua mang theo hơi ấm và cảm giác ngứa ngáy, Tống Sơ Tình cảm thấy là lạ, người cũng bỗng chốc nóng bừng lên, nhỏ giọng đáp: “Ừm.”

Ánh mắt Thẩm Tứ Niên lại dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, ngón tay cái cũng không tự chủ dừng lại nơi khóe môi, nhẹ nhàng miết qua.

Anh thì thầm: “Em vừa nói sai rồi, anh cũng có một phần di truyền từ Steve.”

Trong giọng nói không giấu nổi ha.m mu.ốn.

Tống Sơ Tình cứng người, không dám nhúc nhích.

“Anh cũng háo sắc.”

“Nhưng có chọn lọc.”

“Tiểu Sơ.”

“Anh có thể hôn em không?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận