Đêm khuya.
Màn hình điện thoại trên bàn vừa tắt, chẳng bao lâu lại sáng lên, hiển thị cuộc gọi đến từ “Bùi Tích”.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ đi tới, nhấn nút nghe máy.
“Đang làm gì thế?”
Giọng Thẩm Tứ Niên vẫn điềm đạm: “Không có gì, sao vậy?”
Biết nhau bao năm, Bùi Tích sao có thể không nghe ra tâm trạng bạn thân, dè dặt hỏi: “Chưa gặp được người à?”
“Gặp rồi.” Hôm nay.
“Không thuận lợi hả?”
Không thuận lợi.
“Vậy cậu định làm gì?”
Thẩm Tứ Niên cười khẽ: “Không có gì để nói, biến đi.”
“Được thôi, có gì cần thì cứ gọi, theo đuổi con gái ấy, vẫn là tôi rành hơn cậu chút.”
Trầm mặc một lát, giọng người đàn ông thấp lại: “Cô ấy không giống những người bạn gái cậu từng quen.”
“…..Thẩm Tứ Niên!”
“Cúp đây.”
Đêm tối yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ, cành cây không rõ tên lắc lư trong gió, bóng loáng chập chờn, lay động suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Kỷ Phục Tây nhận được một cuộc gọi: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Kỷ.”
Vừa nghe giọng người kia ông lập tức muốn cúp máy nhưng bên kia kịp gọi lại: “Tổng giám đốc Kỷ, có thể cho tôi chút thời gian không?”
Kỷ Phục Tây cố nén giận: “Có gì thì nói nhanh.”
Giọng người đàn ông chân thành, như đã chuẩn bị từ lâu: “Hôm qua là tôi đường đột, xin ngài thứ lỗi, nhưng những lời tôi nói đều là lời thật lòng, tôi rất thích Tiểu Sơ, tôi đến Trung Quốc, đến gặp ngài bàn chuyện hợp tác, tất cả đều là vì cô ấy.”
Bên cạnh, Tống Đàn cũng vừa tỉnh dậy, nghe tới đây liền kinh ngạc nhìn sang chồng.
Một lát sau bà lấy điện thoại, bật loa ngoài: “Ngài Lauren, cậu biết mình đang nói gì không?”
Đối phương giọng trầm ổn nhưng kiên định: “Tôi biết, tôi cũng hiểu những điều hai vị lo lắng, hiện tại tôi đúng là không thể thuận lợi ở bên cô ấy nhưng tôi đang rất nỗ lực, tôi muốn bản thân có đủ năng lực để thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc Lauren, để có thể bảo vệ cô ấy, đó là lý do tôi đến Trung Quốc.”
“Tôi đã chuyển phần lớn tài sản về Trung Quốc theo quy trình hợp pháp, việc xử lý những tài sản còn lại ở San Francisco cũng đang hoàn tất, dự kiến hai tháng nữa sẽ xong, chậm nhất là nửa năm, đến lúc đó, Robinson sẽ không thể can thiệp vào chuyện của tôi nữa.”
“Ngài Kỷ, phu nhân Tống, tôi từ nhỏ không có mẹ, quan hệ với ba lại lạnh nhạt, ông ấy cũng đã mất vài tháng trước, Hanna chính là ánh sáng trong đời tôi, tôi biết nói ra nghe có vẻ kỳ lạ nhưng từng lời đều là sự thật, tôi yêu cô ấy, cô ấy là tất cả tài sản mà tôi muốn nắm giữ trong đời.”
“Ngài Kỷ, phu nhân Tống, đây là tất cả những gì tôi có, là những gì tôi khao khát, tôi hy vọng mình có cơ hội để hai vị hiểu tôi, tin tôi thêm một lần nữa.”
“Còn về chuyện hợp tác, ngài có thể suy nghĩ lại, hợp đồng không dính đến chuyện tình cảm, đương nhiên, nếu ngài cảm thấy tôi có ý đồ riêng mà muốn từ chối, tôi cũng sẽ tìm cách khác.”
Giọng người đàn ông không kiêu căng, không luồn cúi, thẳng thắn đầy thành ý, cũng chẳng sợ bị từ chối.
Kỷ Phục Tây nghiến răng: “Cậu đúng là có tâm tư riêng.”
“Đúng vậy.”
……
Còn mấy ngày nữa là Tết, Tống Đàn đã nghỉ làm, Tống Sơ Tình cũng ở nhà giúp mẹ chuẩn bị đón năm mới.
Gia đình họ đơn giản, không có ông bà nội, ông bà ngoại gần như không liên lạc, người thân thân thiết nhất chỉ có gia đình dì ruột, trước kia khi cụ ông còn sống, cả nhà dì đều về nhà lớn ăn Tết, nay cụ mất rồi, thói quen này vẫn giữ, dì và gia đình vẫn đến ăn cơm tất niên, mùng một mới về.
Nói chung, nhà ba người ăn Tết không mấy bận rộn, Tống Sơ Tình rất thích không khí này, từ nhỏ ba mẹ bận rộn, chỉ có Tết là cả nhà thật sự nghỉ ngơi bên nhau.
Mấy ngày qua Thẩm Tứ Niên không nhắn tin thêm, cô cũng đã biết được từ ba rằng hiện giờ Tập đoàn Nguyên Hòa đang gặp một số khó khăn, đúng lúc Thẩm Tứ Niên có thể giúp, hôm đó không biết bị gì kíc.h thí.ch anh lại nói ra cái yêu cầu hoang đường ấy làm vợ chồng Kỷ Phục Tây tức gần chết.
Nghe chú Trang nói sau đó anh đi theo đúng quy trình đến gặp Kỷ Phục Tây lần nữa, cùng các cấp lãnh đạo họp cả ngày, cuối cùng chốt được hợp tác.
Tối hôm đó Kỷ Phục Tây về nhà còn lườm cô một cái sắc lẹm, Tống Sơ Tình uất ức không thôi: “Các người một bên là cáo già, một bên là hồ ly, có qua có lại, đừng lấy con ra làm bia đỡ đạn!”
Kỷ Phục Tây nghiêm mặt: “Tên đó mới là hồ ly! Con đừng hòng có quan hệ gì với cậu ta nữa!”
Tống Sơ Tình thấy ông như vậy, lén cười trêu ông: “Sao thế, bị người ta lấn át rồi ạ?”
Kỷ Phục Tây hừ lạnh, tên ngoại quốc kia còn dám lấn át mình? Muốn cưới con gái ông là cưới chắc? Nằm mơ đi!
Tống Sơ Tình không rõ chuyện gì, đoán chắc Thẩm Tứ Niên lại làm gì chọc ông giận, cô đi đến sau lưng vừa bóp vai vừa nịnh: “Ba à, con không phải nói giúp anh ấy đâu nhưng Thẩm Tứ Niên mắt nhìn người rất chuẩn, lại chẳng dùng thủ đoạn, hợp tác với anh ấy, với tập đoàn chỉ có lợi chứ không có hại.”
“Ơ hay, vậy mà còn không phải nói giúp người ta à?”
“Nếu con nghiêng về anh ấy con đã sớm trốn đi gặp riêng rồi, ba còn thấy được con bây giờ chắc?”
“Con dám!”
Đúng lúc đó Diêu Bái Thu bước vào với mớ đồ trong tay, chào hỏi xong liền đi thẳng vào bếp.
“Dì Mạnh ơi, mẹ nói con mang ít đặc sản bên kia qua để chuẩn bị nấu tiệc Tất niên.”
Dì Mạnh: “Ôi chao, nhiều quá vậy?”
“Không nhiều đâu ạ, toàn là món Tiểu Sơ thích, mấy thứ như thịt xông khói giữ lại sau Tết ăn cũng được.”
“Được rồi.”
Tống Đàn từ trên lầu xuống: “Bái Thu đến rồi à?”
“Chào dì ạ.”
“Ở lại ăn cơm tối nhé?”
Diêu Bái Thu vừa liếc sang em họ, nhận được ánh nhìn không mấy thân thiện, lòng khẽ run: “Thôi ạ, con để hôm khác.”
Tống Sơ Tình cười tủm tỉm: “Sợ gì chứ, em lại không ăn thịt anh.”
Thực ra ánh mắt cô đầy sát khí, anh rõ ràng biết chuyện Thẩm Tứ Niên đến, vậy mà lại không nói gì, chuyện này phải tính sổ mới được.
Kỷ Phục Tây cũng nói: “Lại đây, cậu có chuyện hỏi.”
Dưới ánh nhìn áp lực từ hai cha con, Diêu Bái Thu đành ngoan ngoãn tới ngồi xuống.
Kỷ Phục Tây hỏi: “Lúc trước con ký hợp đồng với Chris, giờ sao rồi?”
Diêu Bái Thu lập tức nghiêm túc: “Bọn con ký hợp tác chiến lược với Snowsky, chia sẻ tài nguyên công nghệ, họ cung cấp kỹ thuật tiên tiến và quan hệ tại Mỹ, bên con cung cấp đường dây hợp tác ở Trung Quốc, hiện đang tiến hành ổn định.”
“Vậy tức là cậu ta nhắm vào chúng ta từ sớm?”
Mô hình hợp tác kiểu này rất thường thấy, hợp đồng cũng đôi bên cùng có lợi, nhưng xét tình hình hiện tại thì đúng là có chút ý đồ khác.
Nói đến đây Kỷ Phục Tây lại liếc con gái một cái, Tống Sơ Tình lại bị oan, rên rỉ: “Nè, không liên quan gì đến con mà.”
“Rước sói vào nhà!”
“……”
Kỷ Phục Tây lại hỏi kỹ về các điều khoản hợp tác, nghe xong mới yên tâm, dặn: “Về sau để mắt kỹ hơn, người này không đơn giản đâu.”
“Vâng ạ.” Diêu Bái Thu liếc nhìn em họ lại nhìn sang: “Cậu ơi, Chris tính ở lại thủ đô luôn sao?”
Cô gái đang chăm chỉ bóp vai cho ba chợt khựng lại.
Kỷ Phục Tây không để ý, trừng mắt: “Ai biết được! Cậu ta muốn ở thì ở, liên quan gì đến nhà mình?”
Diêu Bái Thu nhướn mày, chậc, tên Chris này mà còn muốn làm rể nhà mình, chưa qua được chín chín tám mốt kiếp nạn của cậu thì không được đâu!
……
Ngày 29 Tết, Tống Sơ Tình dậy sớm theo mẹ đi mua đồ.
Mấy năm nay nhà họ đều tự nấu tiệc Tất niên, sáng mai dì sẽ qua giúp, hôm nay tranh thủ mua thịt cá rau củ các thứ.
Xe vừa rời khỏi khu biệt thự số 1 Tây Sơn, nơi đây là khu trung tâm toàn biệt thự sang trọng.
Xe chạy không nhanh, Tống Sơ Tình nhìn ra cửa sổ bất ngờ thấy một bóng người quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, không sai, là Thẩm Tứ Niên đang chạy bộ.
Xe chạy lướt qua bên cạnh, ánh mắt cô vẫn không dời khỏi anh, trong lòng thầm nghĩ, anh sống gần đây à?
Tống Đàn bên cạnh hỏi: “Sao vậy con?”
Tống Sơ Tình hoàn hồn, mỉm cười: “Không có gì ạ.”
Hôm nay là 29 Tết, mai là đêm giao thừa, là Tết đoàn viên lớn nhất trong năm.
Anh ở lại đây ăn Tết sao?
Trái tim cô khựng lại một nhịp.
Vài giây sau cô trấn tĩnh lại, đã nói sẽ không quay đầu, giờ không nên mềm lòng vì những điều không nên.
Nhưng lúc mua đồ xong đi về cô vẫn lén liếc lại con đường gặp anh lúc nãy, chỉ tiếc là lần này không thấy ai, cũng không đoán được anh sống căn nào.
Sáng hôm sau, dì cùng gia đình đến.
Nhà thêm vài người lập tức trở nên náo nhiệt, ba anh em hễ không hợp ý là cãi nhau ầm ĩ.
Hôm nay là vì chuyện gì?
Chỉ vì Diêu Bái Lâm cầm món đồ chơi hình chó con hỏi đây là nhân vật hoạt hình nào, Diêu Bái Thu liền “mỉa mai”: “Là đội chó cứu hộ đấy, thứ chị em thích nhất, bất ngờ không? Trẻ con vậy đó.”
Tống Sơ Tình đâu chịu thua: “Hơ, không biết ai hồi bé mê Transformers, ngày nào cũng ôm con Bumblebee không buông, còn mơ làm siêu anh hùng nữa chứ.”
Diêu Bái Thu phản pháo: “Ít ra còn ngầu! Chó cứu hộ thì trẻ con quá!”
“Anh mới trẻ con!”
“Em trẻ con nhất ấy!”
Diêu Bái Lâm bắt chéo chân ngồi xem kịch vui: “Em thấy hai người ai cũng trẻ con.”
Hai anh em đồng loạt quay sang, cùng lên tiếng: “Im đi, em mới là trẻ con nhất!”
“……”
Bên kia, Tống Đàn làm người hòa giải: “Thôi được rồi, mấy đứa lớn thế rồi mà vẫn chẳng để người ta yên, mau lại đây gói sủi cảo.”
Ba người cùng di chuyển ra bàn ăn.
Gói sủi cảo là tiết mục truyền thống năm nào cũng có, ba đứa nhỏ tay nghề đều không tệ.
Vừa gói Tống Đàn vừa hỏi: “Bái Thu có bạn gái chưa?”
Người nào đó cứng đờ, Tống Sơ Tình nín cười thay anh ấy trả lời: “Anh con lại bị đá rồi!”
Diêu Bái Thu siết tay: “Đừng nói bừa.” Rồi nghiêm túc giải thích: “Không có chuyện đó, chia tay trong hòa bình, giờ con chưa quen ai.”
Diêu Bái Lâm chen vào góp vui: “Anh con nói phải làm nên sự nghiệp rồi mới yêu đương.”
Diêu Bái Thu lại siết tay: “Diêu Bái Lâm!”
“Hehe.”
Tống Đàn chợt nhớ ra điều gì, hỏi tiếp: “Khả Khả dạo này thế nào?”
Tống Sơ Tình: “Giờ Khả Khả là bà chủ lớn rồi, nằm chơi cũng kiếm được tiền.”
Mấy hôm trước rảnh cô có ghé qua công ty MCN của Lý Khả Khả, quả thật làm ăn rất ổn, dưới tay mỗi streamer doanh thu một ngày mười mấy vạn, mỗi ngày có hai ba chục người lên sóng, sau thuế tính ra cũng gần trăm vạn, nhưng chi phí có vẻ cũng không nhỏ.
Tống Sơ Tình kể qua loa vài con số, Diêu Bái Lâm mắt sáng rực: “Chị Khả Khả giỏi thế cơ à?”
Diêu Bái Thu đập một cái lên đầu em trai: “Ngưỡng mộ gì?”
Tống Đàn tiện thể hỏi: “Bái Lâm sau này muốn làm gì?”
“Vẫn chưa biết ạ.”
Tống Sơ Tình đùa: “Nếu thấy hứng thú thì tới công ty chị Khả Khả chơi thử, biết đâu một phát nổi tiếng kiếm tiền còn nhiều hơn anh em đấy.”
Làm streamer bây giờ cũng là nghề nghiêm túc, không phải ai xinh ai đẹp cũng ăn nên làm ra, hôm đó đi thăm xong cô càng khâm phục năng lực của Lý Khả Khả.
Không ngờ cô mới đùa một câu, Diêu Bái Lâm lại thật sự suy nghĩ.
Cậu im lặng một lúc khá lâu, đến khi gần gói xong bánh bất ngờ lên tiếng: “Mẹ, con có thể thử không?”
Kỷ Giang Điệp nhìn cậu rồi nhìn sang Diêu Bái Thu, sau cùng nhìn sang mẹ con Tống Đàn, do dự chưa trả lời.
Diêu Liên Khang làm chính trị, mấy năm nay đã là lãnh đạo một thành phố lớn ở thủ đô, hiện giờ Diêu Bái Thu theo Kỷ Phục Tây đi theo con đường kinh doanh, Diêu Bái Lâm thì vốn định sẽ theo nghiệp ba mình.
Gia đình họ không thiếu tiền hay quyền, nhưng cậu con út này từ nhỏ đã không mấy hứng thú với quan trường, bà nhất thời không quyết định được: “Con tự đi bàn với ba con.”
Mọi người đều hiểu đạo lý đó nên không nói gì thêm, Diêu Bái Lâm nghe vậy, khóe môi cụp xuống: “Con hiểu rồi.”
Khoảng hơn 6 giờ tối, ăn xong cơm tất niên ba đứa nhỏ theo thường lệ ra ngoài chơi pháo hoa.
Tết năm ngoái Tống Sơ Tình không kịp về, năm nay có vẻ hào hứng lắm, cứ thúc anh trai nhanh đốt pháo hoa hình que cho mình.
Ánh sáng rực rỡ từ que pháo bắn tung từng đợt.
Qua những tia lửa long lanh, Tống Sơ Tình nhìn về phía đông nam khu Tây Sơn.
Đêm giao thừa, từ khu biệt thự không xa đến các tòa nhà chung cư đều sáng đèn rực rỡ, tiếng trẻ con vui đùa và tiếng pháo thi thoảng vang lên.
Tự nhiên tim cô thắt lại.
Bên cạnh, Diêu Bái Thu nhận ra gì đó trêu chọc bên tai: “Nghĩ gì đấy?”
Tống Sơ Tình lườm anh: “Em có thể nghĩ gì?” Rồi cô ném cái que đã cháy xong: “Hết rồi, cho em cái khác.”
Diêu Bái Thu bật lửa châm lại cho cô, vừa làm vừa cười gian: “Nghe nói Chris hình như không về Mỹ, tết nhất thế này, không biết cái thân cô đơn của anh ta sống sao cho qua nhỉ.”
“Nghe nói ba anh ta mới mất gần đây? Trời ơi, thế thì đáng thương quá rồi.” Ác ý hết chỗ nói.
Tống Sơ Tình mắng: “Thế anh đi mà ở với anh ấy, ở đây lải nhải cái gì.”
“Người ta đâu có muốn anh ở cùng.”
“Ba em có biết anh ở đây châm gió chọc em thế này không? Chút nữa em đi thật thì em nói do anh xúi đấy.”
“……” Diêu Bái Thu ngửa mặt: “Ai xúi em? Anh cầu còn chẳng được để anh ta cô đơn cả đời.”
Que pháo cháy hết, Tống Sơ Tình bỗng thấy mất hứng, cắm cái que tàn vào ngực anh mình, chu mỏ lẩm bẩm: “Chán chết.”
Toàn thân ám mùi pháo hoa, cô bèn lên lầu đi tắm.
Trước khi vào phòng tắm cô mở điện thoại đã mấy tiếng không xem, tin nhắn đầy ắp lời chúc mừng năm mới từ bạn bè thân thiết, cả nhóm “Tứ Hỷ Hoàn Tử” cũng bị Lý Khả Khả spam kín.
Cô lần lượt trả lời rồi theo thói quen mở trang cá nhân.
Rồi nhìn thấy bài đăng của ai đó.
Có thể vì thường dùng để làm việc, anh đổi tên wechat thành tên thật, ảnh đại diện cũng là ảnh chính thức.
[Sủi cảo.]
Kèm theo tấm ảnh một suất sủi cảo cho một người.
Tống Sơ Tình càng bực, trước nay chưa từng thấy anh đăng gì, thế nào, sủi cảo ngon đến thế sao? Đáng để đăng hẳn một bài?
Cho ai xem? Mấy đối tác mới quen?
Phiền thật.
Cô tắt điện thoại, vào tắm.
Nhưng tắm mà lòng bồn chồn, càng tắm càng bực.
Mười mấy phút sau, cô tắm xong cũng đăng một dòng.
Chọn một bức ảnh vừa chụp lúc chơi pháo hoa, viết chú thích: [Chúc mừng năm mới.]
Một phút sau, [Thẩm Tứ Niên đã thích bài đăng của bạn.]
Tống Sơ Tình: Là sao? Người này muốn gì?
Cô cắn môi lại mở bài đăng của anh ra cũng “thích” lại một cái.
Gần như cùng lúc, một cuộc gọi thoại wechat bật lên.
Cô do dự hai giây, bắt máy, giọng không vui: “Gì đấy? Biết dùng wechat rồi hả?”
Đầu bên kia bật cười khẽ, hỏi: “Ăn đồ cũ nghĩa là gì?”
“……” Tống Sơ Tình vừa tức vừa buồn cười: “Anh tự tra đi.”
“Không tra ra, em nói anh nghe đi.”
Cô gằn từng chữ: “Bạn, trai, cũ.”
Bên kia bật cười lần nữa, nghe ra sự vui vẻ: “Ồ, vậy anh muốn ăn lại đồ cũ, làm sao đây?”
Tống Sơ Tình hít sâu, mười mấy giây sau cắn răng: “Anh còn chuyện gì không, không thì em cúp đây.”
“Tiểu Sơ, đang có tuyết kìa.”
Cô ngẩn ra, bước đến bên cửa sổ.
Quả nhiên bắt đầu có tuyết rơi, từng bông như bông gòn nhẹ nhàng bay xuống.
“Thầy giáo nói Trung Quốc có nhiều lễ tết truyền thống, Thanh Minh để cúng tổ tiên, Đoan Ngọ để cầu may trừ tà, Trung Thu là để tưởng nhớ quê nhà, mừng mùa gặt, còn Tết Nguyên Đán là đoàn viên, tiễn cái cũ đón cái mới, đúng không?”
“Hôm nay là giao thừa, là lễ lớn nhất, quan trọng nhất, cả nhà phải ăn cơm tất niên cùng nhau đúng không? Thầy giáo nói phải ăn sủi cảo, anh đã kêu đầu bếp gói cho rồi, nhân thịt lợn cải thảo, hơi khác chút so với đầu bếp Trương ngày xưa làm, anh không thích lắm, còn thừa mấy cái.”
Trong ống nghe là giọng nam êm tai, nhưng vì câu dài quá, anh nói không thật sự trôi chảy, một số từ còn không chuẩn.
Cô nghe mà thấy đau lòng.
“Xuống đi, anh đang đứng trước cửa nhà em.”
Tống Sơ Tình theo phản xạ nhìn ra ngoài, nhưng khung cửa sổ này không nhìn được cổng chính.
Trong lòng dấy lên nghi ngờ, từ cổng lớn đến cửa chính nhà cổ cũng phải bảy, tám trăm mét, còn có bảo vệ canh gác, anh làm sao mà đứng đó được?
Cô do dự nửa phút, cầm điện thoại xuống lầu.
Mới tới đầu cầu thang, thấy Kỷ Phục Tây đang trợn mắt nhìn một món quà đặt trên bàn trà.
Cô rón rén hạ bước chân, lén lút vòng qua bếp đi ra ngoài.
Đến sân trước, quả nhiên thấy người đàn ông đứng thẳng tắp dưới mái hiên.
Tuyết bay lất phất rơi bên chân anh rồi tan thành nước.
Thẩm Tứ Niên như cảm nhận được, anh quay đầu lại, tay cầm điện thoại cũng hạ xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí đẫm gió tuyết.
Tống Sơ Tình cắn môi, đột nhiên hối hận vì đã xuống.
Không nên tới, chẳng có ý nghĩa gì, thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả.
Rõ ràng là chính mình đã nói không quay đầu, vậy bây giờ là sao? Vô dụng đến thế à?
Cô hít mũi, quay người định rời đi,
Nhưng vừa xoay người tay đã bị nắm lấy rồi bị ôm chặt vào lồng ng.ực ấm áp.
Người đàn ông áp đầu cô vào ngực mình, cánh tay siết chặt eo cô lại.
Giọng anh trầm thấp, mang theo dè dặt: “Có nhớ anh không?”