Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 51.




Tống Sơ Tình muốn đẩy người ra nhưng đẩy không nổi, “Anh buông em ra, lát nữa ba em thấy.”

“Không thấy đâu.”

“…..Thẩm Tứ Niên!”

“Ôm thêm một lúc.” Người đàn ông siết chặt vòng tay, thấp giọng nói bên tai: “Anh rất nhớ em.”

Tống Sơ Tình nghe câu nhớ em ấy sống mũi bỗng cay cay, không đáp lại.

Có nhớ anh không?

Thỉnh thoảng cũng nhớ, những lúc nửa đêm trằn trọc không ngủ được, những lúc xem tin tức quốc tế, những lúc trò chuyện với Allison, quá nhiều khoảnh khắc dễ dàng khơi dậy ký ức.

Không phải người ta vẫn nói mối tình đầu lớn hơn cả bầu trời sao, đây là người đầu tiên khiến cô rung động trong đời mà.

Nhưng cuộc đời cô không chỉ có tình yêu.

Một lúc lâu sau, Tống Sơ Tình hơi buông lỏng vòng tay, nhìn vào mắt anh: “Thẩm Tứ Niên, em không biết mục đích của anh là gì nhưng giữa chúng ta luôn tồn tại những vấn đề, anh cũng biết, em không thể vì anh mà từ bỏ gia đình, anh cũng không thể tách khỏi gia tộc mình, chia tay là lựa chọn tốt nhất.”

Cô muốn một lần nói rõ ràng: “Tình cảm, dù với anh hay với em cũng không phải điều quan trọng nhất, anh biết mình nên chọn gì, sau này…”

Tống Sơ Tình chuyển ánh mắt nhìn bông tuyết rơi lất phất: “Sau này đừng tìm em nữa.” Cô sợ mình lại mềm lòng, lại rơi vào vực sâu.

Ánh mắt Thẩm Tứ Niên tối dần, anh không cho rằng đó là vấn đề lớn nhưng hiện tại chưa thể cho cô một câu trả lời chắc chắn, đành nói: “Cho anh chút thời gian.”

“Rồi sao nữa?”

“Anh sẽ đến nhà hỏi cưới em với ba em.”

Tống Sơ Tình không nhịn được bật cười: “Anh thật sự biết hỏi cưới nghĩa là gì không? Ai lại như anh chứ?”

“Vậy nghĩa là gì? Phải làm sao?”

“Người ta…” Cô bỗng khựng lại, cô định dạy anh đi hỏi cưới ư, Tống Sơ Tình lập tức ngậm miệng, lườm anh một cái: “Anh tưởng kết hôn là trò trẻ con chắc?”

“Anh rất nghiêm túc.”

Tống Sơ Tình quen anh hơn nửa năm, từng thấy đủ loại vẻ mặt, tâm trạng của anh nhưng ánh mắt kiên định trước mặt lúc này lại có chút xa lạ.

Thẩm Tứ Niên là ai chứ, đến cả ba anh còn không kiểm soát nổi, là người có thể xoay chuyển cục diện chính trị, vậy mà giờ lại đứng giữa trời tuyết lớn trước nhà cô nói những lời này.

“Anh thật sự biết mình đang nói gì, làm gì không?” Ánh mắt giao nhau giữa trời tuyết, cô hỏi.

“Biết.”

“Anh biết giữa chúng ta tồn tại những vấn đề gì không?”

“Biết.”

“Anh định giải quyết thế nào? Anh đã làm ba em tức giận rồi.”

“Không sao, anh dỗ dành ông ấy là được.” Thẩm Tứ Niên nắm lấy tay cô, “Còn chuyện giải quyết thế nào, cho anh hai tháng.”

Nhiệt độ âm, những hạt tuyết nhỏ bám lên má cô lạnh buốt.

Nhưng lòng bàn tay nắm lấy nhau lại ấm áp.

Tống Sơ Tình thấy mình thật không có tiền đồ, rất không có tiền đồ, luôn mềm lòng.

Giằng co, do dự, cuối cùng cô nhỏ giọng đáp: “Vậy hai tháng nhé.”

Anh đuổi đến tận đây thật khiến người ta bất ngờ, mở miệng “hỏi cưới” cũng bất ngờ, nếu anh đã nguyện ý tiến về phía trước thì cô không thể cứ mãi lùi bước, cho nhau một cơ hội nữa đi, hai tháng thôi mà, cũng chẳng mất mát gì.

Món đồ ăn cũ này, ăn hay không còn phải xem tình hình.

Tống Sơ Tình lại nghiêm túc nói: “Thẩm Tứ Niên, em có thể tin anh nhưng em không thể hứa hẹn gì, có lẽ cuối cùng cũng không có kết cục tốt đẹp, nếu anh có cách giải quyết, có thể bàn với em, em cũng nguyện ý tiến gần anh thêm chút.”

Thẩm Tứ Niên: “Không cần em làm gì, đó là những chuyện anh phải xử lý.”

Nói xong, anh như không kìm được cúi xuống định hôn, Tống Sơ Tình vội đưa tay ngăn lại: “Không được, chúng ta bây giờ không là gì của nhau cả!”

Người đàn ông nhíu mày, như nhớ ra gì đó: “Anh có một yêu cầu.”

“Gì thế?”

“Trong hai tháng này em đừng yêu đương.”

Hửm?

Yêu đương gì?

Tống Sơ Tình ngẫm một lúc mới đoán ra anh có thể hiểu lầm gì đó, tâm trạng nặng nề lập tức nhẹ bẫng, “Em đang quen người khác mà anh còn nói với ba là muốn cưới em? Giờ còn đến tìm em?”

“Anh không ngại giành với anh ta.”

Thẩm Tứ Niên nghĩ đến mấy bài đăng trên vòng bạn bè của cô, tâm trạng vẫn rối bời.

Anh vốn không phải người bốc đồng, ban đầu định đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi mới chính thức gặp ba mẹ cô, nhưng lại không chờ được.

Đang nói thì cửa lớn bỗng mở, Diêu Bái Lâm xách túi rác bước ra thấy hai người gần như ôm nhau thì sững lại.

Tống Sơ Tình cũng ngây người hai giây rồi lập tức dùng sức đẩy anh ra, dùng mười phần lực, Thẩm Tứ Niên bị cô đẩy lùi một bước.

Anh nhíu mày nhìn chàng trai trẻ trước mặt, gương mặt trùng khớp với ảnh trong vòng bạn bè của cô, ánh mắt càng sâu.

Lúc nãy mang quà vào nhà không thấy người này.

Anh từng học một số lễ nghi Trung Quốc, biết rõ trong một ngày như thế này, nếu bạn trai cô gái xuất hiện ở nhà có nghĩa là gì.

Thẩm Tứ Niên hít sâu lại nhìn cô gái đang lúng túng kia.

Diêu Bái Lâm thì mơ màng: “Chị… đây là?”

Chưa kịp trả lời đã có người chụp được trọng điểm: “Chị?”

Tống Sơ Tình không đáp trừng mắt cảnh cáo Diêu Bái Lâm: “Không được nói cho ba mẹ và anh biết, nếu em dám nói chị sẽ nói chuyện em hồi cấp ba viết thư tình cho con gái cho họ nghe.”

Diêu Bái Lâm gật đầu lia lịa, giờ chỉ muốn hóng chuyện: “Chị, đây là bạn trai chị à?”

“Không không.” Tống Sơ Tình giật túi rác trong tay cậu nhét vào tay người đàn ông đang có vẻ vui vẻ rồi đẩy cậu em vào nhà, “Vào đi, vào rồi nói.”

Hai chị em vào nhà, Thẩm Tứ Niên cúi đầu nhìn túi rác trong tay, khóe môi hơi nhếch lên.

……

Cửa lớn đóng lại, Tống Sơ Tình chặn người em trai lại sau cửa, hạ giọng cảnh cáo thêm lần nữa: “Không được nói, biết chưa?”

Diêu Bái Lâm cũng hạ giọng, chớp chớp mắt: “Vậy chị nói thật đi, anh ta là bạn trai chị phải không?”

Tống Sơ Tình biết muốn cậu giữ bí mật thì không thể qua loa, nói đơn giản: “Không phải, anh ấy là đối tác làm ăn của ba và anh hai, đang theo đuổi chị.”

Diêu Bái Lâm hiểu rồi: “Em có thể không nói nhưng chị phải đồng ý với em một việc.”

“Hey, giờ còn biết mặc cả hả?”

Tống Sơ Tình giơ tay định gõ đầu cậu, Diêu Bái Lâm nhanh nhẹn né: “Chị, sau này em không muốn làm công chức, em vẫn muốn đến chỗ chị Khả Khả xem thử, nhưng ba mẹ chắc chắn không đồng ý, chị cũng đừng nói với họ.”

Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, Tống Sơ Tình không dám dễ dàng hứa: “Bái Lâm, em phải nghĩ kỹ, nếu đi theo con đường chính trị, dì và dượng sẽ giúp em sắp xếp, em sẽ đi được rất xa.”

Diêu Bái Lâm: “Trước đây em cũng nghĩ vậy nên mới không phản đối, chọn chuyên ngành ba mẹ mong muốn, nhưng học xong học kỳ đầu tiên em mới phát hiện mình không thích chút nào.”

“Em muốn diễn xuất? Làm nghệ sĩ?”

Diêu Bái Lâm cúi đầu, không đáp.

“Muốn làm diễn viên thì cũng không khó, nếu thật sự muốn hãy nói chuyện với dì và dượng cho rõ, rồi học hỏi mẹ chị, dì của em giờ có tiếng nói trong giới giải trí lắm.”

Cậu vẫn không phản ứng, rất lâu sau mới khẽ nói: “Chị, thật ra em không biết mình muốn làm gì nhưng em không muốn dựa vào quan hệ gia đình.”

Được thôi, Tống Sơ Tình hiểu rồi, cậu nhóc này sĩ diện cao, muốn tự mình chứng minh thực lực.

Nhưng dù sao thì việc đi livestream làm influencer vẫn cần cân nhắc kỹ, cuối cùng cô nói: “Em nghĩ thêm vài hôm đi, nếu vẫn muốn làm chị sẽ ủng hộ em.”

Cậu em gật đầu: “Ừm.”

Trong phòng khách không có ai, Tống Sơ Tình lên thẳng lầu.

Đã qua nửa đêm, điện thoại hiện tin nhắn.

Thẩm Tứ Niên: [Chúc mừng năm mới.]

Cô trả lời: [Chúc mừng năm mới.]

……

Mùng một Tết, buổi trưa nhà Diêu Bái Thu trở về, căn biệt thự rộng lớn chỉ còn ba người.

TV vẫn mở làm âm thanh nền, Kỷ Phục Tây ôm vợ trò chuyện trong phòng khách.

Tống Sơ Tình ôm một bát dâu tây đi qua trước mặt họ hai lần cũng không ai chú ý, cô đứng chắn trước TV: “Này!”

Người đàn ông ngẩng đầu: “Gì đấy?”

Tống Sơ Tình không nhìn ông, cô đặt bát dâu xuống rồi ngồi cạnh Tống Đàn, kéo mẹ lại: “Mẹ, chiều nay mình đi spa nhé?”

Kỷ Phục Tây cau mày: “Tết nhất đi spa gì chứ?”

“Mẹ không biết à, hôm nay trung tâm thương mại đông lắm, làm spa còn phải đặt lịch trước ấy, nếu muốn đi thì con phải gọi cho dì trước.” Kỷ Giang Điệp quản lý hơn một chục thẩm mỹ viện cao cấp, ngày thường đã đông, nói chi đến ngày Tết.

“Mẹ với con đi spa, thế còn ba?”

Tống Sơ Tình cười tít mắt: “Ba ở nhà một mình chứ sao.” Rồi kéo tay Tống Đàn: “Mẹ đi với con nha.”

Tống Đàn dịu dàng cười: “Được.”

Hai mẹ con nói đi là đi để lại Kỷ Phục Tây ngồi trơ mắt trong phòng khách, ba phút sau ông lấy điện thoại định nhắn cho Diêu Bái Thu, gõ được nửa tin lại xóa, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng thật sâu.

Sớm biết vậy lúc trước sinh thêm đứa con trai, có con trai thì giờ đâu đến mức bị bỏ rơi, cô đơn lẻ loi như thế này.

Khi sắp xuất phát, điện thoại reo tin nhắn.

Tống Sơ Tình liếc thấy người gửi, cô lén nhìn mẹ ngồi bên cạnh rồi mới lặng lẽ mở wechat.

Thẩm Tứ Niên: [Mùng một nhà em thường làm gì?]

Cô trả lời: [Muốn làm gì thì làm, không có quy định.]

Thẩm Tứ Niên: [Em đang làm gì?]

Tống Sơ Tình: [Em và mẹ đi trung tâm thương mại làm spa.]

Thẩm Tứ Niên: [Trung tâm thương mại nào?]

Tống Sơ Tình: [Không nói cho anh.]

“Bấm điện thoại với ai đấy?”

Bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng, nụ cười trên mặt cô gái lập tức tắt ngóm, “Không ai cả, Khả Khả hỏi con hôm nay làm gì.”

Tống Đàn không nghi ngờ, “Con bé có đến không?”

“…Không đâu.” Nói dối làm cô bỗng thấy chột dạ.

“Chút nữa dì Hạ cũng đi cùng.”

“Tốt quá, lâu rồi con chưa gặp dì ấy.”

Dì Hạ tên Hạ Nhan, là nữ chính trong bộ phim thứ hai mẹ cô đóng, chỉ lớn hơn mẹ vài tuổi, cực kỳ xinh đẹp, sau này trở thành bạn thân, Tống Sơ Tình gần như lớn lên trong vòng tay của dì ấy.

Dì Hạ lúc nào cũng thơm, cô rất thích được dì ôm.

Cùng lúc đó, tại thư phòng của một căn biệt thự ở Tây Sơn.

Noel đang làm việc yên tĩnh ở bàn bên cạnh, họ vừa ký kết được hợp tác với Tập đoàn Nguyên Hòa, có rất nhiều việc phải làm.

Nhưng hôm nay là kỳ nghỉ Tết âm lịch ở Trung Quốc, có thể thư thả chút.

Anh ta lướt nhanh qua bản kế hoạch do cấp dưới nộp, ngẩng đầu hỏi: “Chris, bộ phận tài chính đã lên kế hoạch ngân sách quý này cho Mollybunny, ngài có muốn xem qua không?”

“Đưa tôi.”

Noel mang đến trước mặt, Thẩm Tứ Niên chăm chú xem.

Nhưng môi trường làm việc thật chẳng dễ chịu, ngoài biệt thự thi thoảng lại vang lên tiếng trẻ con nô đùa, lâu lâu còn có tiếng pháo hoa chát chúa, mỗi lần nghe thấy Noel theo phản xạ liếc nhìn bên cạnh đều thấy người đàn ông nhíu chặt mày.

Nửa tiếng trôi qua, giữa một đợt ồn ào, Noel cẩn thận lên tiếng: “Chris, hôm nay là mùng một Tết ở Trung Quốc, ngài có thể nghỉ ngơi một chút.”

Người đàn ông không ngẩng đầu cũng không đáp lại, tiếp tục lật xem từng trang tài liệu.

15 phút sau anh đóng tập văn kiện: “Được rồi, cứ làm theo kế hoạch, có vài điểm tôi đã khoanh, sau kỳ nghỉ nói giám đốc tài chính đến báo cáo.”

“Vâng.”

Ngoài cửa sổ lại vang tiếng pháo “vù vù vù”, tiếng pháo hoa nhỏ như nổ tung bên tai.

Thẩm Tứ Niên xoa xoa trán, “Hôm nay còn kế hoạch gì không?”

Không có, mùng một đối với người Trung Quốc là ngày hoàn toàn để thư giãn, không làm việc, cũng không xã giao, nhưng Noel nghĩ một lát, dò hỏi:
“Trước đây chủ tịch của Tập đoàn Hoa Nghi luôn muốn mời ngài ăn cơm, hay là…”

“Được.”

“Vậy tôi sắp xếp ngay.”

“Hẹn ở trung tâm thương mại gần nhất.”

“Rõ.”

……

Mùng một Tết, thủ đô người đông như trẩy hội, chuyến đi vốn chỉ mất 20 phút nay phải chạy hơn 40 phút mới đến, không còn chỗ đậu xe, hai mẹ con xuống xe ở cửa trung tâm thương mại, tài xế tự đi tìm chỗ.

Vừa vào cửa, không ngờ lại gặp Tô Lệ.

Tô Lệ từng cùng cô về nước, sau mấy ngày nghỉ thì vào làm ở phòng hành chính tổng công ty Nguyên Hòa, cô từng hỏi chú Trang, chú nói Tô Lệ rất có năng lực, tiền đồ sáng lạn, Tống Sơ Tình thật lòng mừng cho chị ấy.

Cô vội giới thiệu với mẹ: “Mẹ, đây là Tô Lệ.”

Tống Đàn chỉ từng xem ảnh của Tô Lệ, bà mỉm cười thân thiện: “Con là Tô Lệ à, cảm ơn con đã luôn ở bên cạnh Tiểu Sơ.”

Tô Lệ nhìn hai mẹ con có bảy phần giống nhau trước mặt, thoáng sững sờ, Tống Sơ Tình vốn đã như một nàng tiên nhỏ, mẹ cô lại thêm phần dịu dàng, đoan trang, khí chất thành thục khiến người ta không thể rời mắt.

Chị ấy cũng mỉm cười đáp: “Phu nhân khách sáo rồi, đó là việc con nên làm.”

Tống Sơ Tình mời: “Em với mẹ định đi spa, chị có muốn đi cùng không?”

Tô Lệ từ chối khéo, hai mẹ con tiếp tục lên tầng 3 đến hội sở.

Không ngờ ngay trước cửa lại đụng phải một người nằm ngoài dự đoán.

Thẩm Tứ Niên dẫn theo Noel có vẻ cũng muốn đi đâu đó, nhìn thấy thì dừng lại, ánh mắt thâm sâu của anh đảo qua người cô sau đó bình tĩnh chào Tống Đàn: “Chào dì.”

Dì… dì cái quỷ gì mà dì!!!

Người dì này trong lòng cũng thấy phức tạp.

Tống Đàn vốn không có thiện cảm gì với bạn trai cũ của con gái, cuộc điện thoại lần trước cộng thêm quà tặng bất ngờ đêm qua khiến bà cảm thấy người này có quá nhiều tâm tư.

Không sợ gì, chỉ sợ con gái mình bị lừa, nhưng nhìn vẻ mặt bất ngờ của Tống Sơ Tình, Tống Đàn nghĩ chắc là tình cờ gặp thật, bà lịch sự mỉm cười: “Ngài Lauren, ngài…”

“Không cần khách sáo, tên tiếng Trung của con là Thẩm Tứ Niên.” Người đàn ông như chỉ tình cờ gặp, liếc đồng hồ: “Con có hẹn ăn cơm, xin phép đi trước.”

“Vâng, tạm biệt ngài Thẩm.”

Tống Sơ Tình không nói lấy một lời, cũng chẳng thèm liếc mắt, nói xong liền kéo mẹ vào thẩm mỹ viện.

Tống Đàn nhìn cô gấp gáp, cười hỏi: “Con vội gì vậy?”

Cô gái lập tức bừng tỉnh, đúng rồi, vội gì chứ, có làm chuyện xấu đâu.

Cô nheo mắt: “Đi thôi đi thôi, đi massage nào.”

Tống Đàn lại đứng yên, dịu dàng nhưng nghiêm túc hỏi: “Tiểu Sơ, con vẫn còn thích cậu ấy?”

Tống Sơ Tình ngẩn ra rồi vội lắc đầu: “Không có, anh ấy thì có gì mà thích chứ.”

Tống Đàn nghe xong, trong lòng thở dài.

Quản lý đích thân ra đón tiếp, nhân lúc Tống Đàn nói chuyện, Tống Sơ Tình len lén nhắn: [Anh biết em ở trung tâm thương mại này bằng cách nào?]

Thẩm Tứ Niên: [Anh không biết, chỉ trùng hợp thôi.]

Thẩm Tứ Niên: [Anh có cái này muốn đưa em, lát nữa ra ngoài gặp anh.]

Tống Sơ Tình: [Không cần.]

Mười phút sau.

Cô gái lén lút ra ngoài, nhìn quanh quất rồi kéo người đàn ông đáng ghét mặc vest bảnh bao vào một góc vắng vẻ.

“Cái gì thế?”

Thẩm Tứ Niên rút từ túi ra một bao lì xì.

Tống Sơ Tình sững người từ từ ngẩng đầu, trong mắt đầy dấu chấm hỏi: ?

“Thầy dạy tiếng Trung của anh nói, mùng một Tết ở Trung Quốc phải chúc Tết, tặng bao lì xì, Tiểu Sơ, đây là bao lì xì của anh, chúc em năm mới vạn sự như ý.”

Tống Sơ Tình nhất thời không biết phản ứng thế nào, tâm trạng phức tạp.

Cô còn tưởng anh lại định tặng đá quý hay kim cương gì đó.

Cắn môi dưới, cô nhận lấy bao lì xì: “Cảm ơn, cũng chúc anh năm mới vui vẻ, mọi điều như ý… em không chuẩn bị bao lì xì, lần sau bổ sung cho anh.”

“Được.”

“Tiểu Sơ?”

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng dì Hạ, Tống Sơ Tình giật mình vội đẩy anh ra, nhỏ giọng: “Anh đi đi, đi mau!”

Khóe mắt Thẩm Tứ Niên nhướn lên, nghe lời cô xoay người rời đi.

Hạ Nhan nhanh chóng bước đến, ánh mắt lướt qua bóng lưng vừa rời đi, nghi hoặc hỏi: “Đó là ai vậy?”

“Không không, dì nhìn nhầm rồi.” Cô lập tức khoác tay dì, định dùng chiêu làm nũng để qua mặt: “Lâu lắm mới gặp dì, dì lại càng xinh đẹp hơn rồi, đi thôi, mẹ con đang chờ đó.”

Hạ Nhan gõ nhẹ lên trán cô: “Được lắm, con bắt đầu biết yêu đương rồi hả?”

“Thật không có mà, là tài xế nhà con đó, con quên mang bao lì xì cho dì, anh ấy đưa tới giúp con.” Cô cắn răng đưa bao lì xì mới nhận ra, “Đây này, con không nói dối.”

Nghe cũng hợp lý, Hạ Nhan nhận lấy: “Cảm ơn Tiểu Sơ, dì cũng có bao lì xì cho con.”

Tống Sơ Tình vui vẻ nhận lấy bao lì xì: “Chúng ta đi thôi.”

Xin lỗi nhé Thẩm Tứ Niên, tấm lòng của anh bị tặng lại rồi, thật sự là bất đắc dĩ mà thôi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận