Sáng sớm hôm sau, Diêu Bái Lâm gửi tin nhắn nói mình đã nghĩ thông rồi, hiện tại cậu chưa tìm ra mục tiêu rõ ràng nhưng đúng là có hứng thú với ngành giải trí nên mấy năm đại học này muốn theo Lý Khả Khả và dì học hỏi.
Tống Sơ Tình bày tỏ sự ủng hộ, cô dặn dò cậu lúc trao đổi với cô chú thì chú ý cách nói năng, thái độ cho đúng mực.
Bên kia liên tục đáp lại, sau đó nhắn tiếp: [Chị ơi, hôm nay anh rể có hẹn chị ăn cơm không?]
“……”
Cô rất nghiêm túc gõ chữ: [Anh trai với cậu em không thích anh ấy lắm đâu, em nhớ để ý đấy.]
Diêu Bái Lâm: [Hả? Sao thế? Anh rể lợi hại thế mà.]
Tống Sơ Tình: [Em có thể đừng gọi là anh rể nữa không, bọn chị có phải đang yêu đương gì đâu.]
Diêu Bái Lâm: [Ồ, thế hôm nay chị có đi ăn cơm với anh rể không?]
Tống Sơ Tình trợn trắng mắt, trực tiếp chuyển wechat của ai đó cho cậu: [Tự mà hỏi.]
Diêu Bái Lâm: [Ok luôn.]
Không biết hai người họ nói chuyện thế nào, tóm lại sau đó Diêu Bái Lâm không quấy rầy cô nữa.
Ngược lại Thẩm Tứ Niên thì mỗi ngày đều nhắn một hai tin, chỉ đơn giản hỏi ăn cơm chưa, đang làm gì, cô trả lời một cách có chọn lọc, dù sao thì cũng không phải đang yêu đương gì, ngày nào cũng nhắn như vậy, dính nhau thế để làm gì.
Kỳ nghỉ Tết kết thúc, Tống Sơ Tình chính thức đi làm, công ty cô vào là Công nghệ Thời Quang, do Diêu Bái Thu làm sếp.
Kỷ Phục Tây sắp xếp cho cô đi theo Diêu Bái Thu học việc trước, sau đó tuỳ tình hình sẽ điều sang vị trí khác.
Nhưng không phải làm thư ký mà là quản lý phòng Marketing, cũng coi như một lãnh đạo nhỏ.
Trước khi vào làm cô đã trao đổi trước với Diêu Bái Thu, tuy biết kiểu gì cũng không giấu được lâu nhưng thời gian đầu cô vẫn muốn vào với tư cách là một người bình thường.
Ngày đầu đi làm, sau khi làm xong thủ tục, trưởng phòng Marketing, Trần Chi đến dẫn cô qua khu vực làm việc.
Thái độ Trần Chi không quá niềm nở, dẫn cô đến phòng ban liền vỗ tay ra hiệu: “Mọi người dừng tay một chút, chúng ta cùng chào đón quản lý bộ phận ba, Tống Sơ Tình.”
Mọi người vỗ tay rào rào, Tống Sơ Tình giới thiệu bản thân, xong xuôi, Trần Chi dẫn cô đến bộ phận ba.
Bộ phận ba chỉ có ba nhân viên chuyên viên, mảng phụ trách là nghiên cứu thị trường và bị dồn ở góc khuất nhất của khu làm việc.
Ba người đều lịch sự đứng lên: “Chào mừng quản lý Tống.”
Tống Sơ Tình mỉm cười: “Chào mọi người.”
Trần Chi chỉ một người: “Tiểu Đàm, em dẫn quản lý đi làm quen nhé.”
Tiểu Đàm là nam, cậu ta gật đầu đáp, thái độ cũng không quá nhiệt tình.
Nửa tiếng sau, Tống Sơ Tình đã hiểu đại khái nguyên nhân, vị trí quản lý bộ phận ba đã để trống hai tháng nay, trong thời gian đó Tiểu Đàm vẫn luôn dẫn dắt hai người còn lại làm việc, nếu không tìm được người mới, khả năng cậu ta sẽ được thăng chức.
Nên trong mắt cậu ta, việc cô từ trên rơi xuống chẳng khác nào đang cướp vị trí của mình.
Một tiếng sau, Tống Sơ Tình cũng hiểu được vì sao Tiểu Đàm không được thăng chức, và vì sao bộ phận ba không có ai dẫn dắt mà cũng chẳng bị giải tán.
Nghiên cứu thị trường lẽ ra là mảng quan trọng nhất của phòng Marketing, vậy mà nhóm này làm ăn rối tinh rối mù, tuy miễn cưỡng còn dùng được nhưng cũng chỉ vừa đủ để không bị loại bỏ.
Tiểu Đàm giao phó xong các nội dung công việc, quay về chỗ ngồi.
Tống Sơ Tình đứng dậy đi rót nước, ở khoảng cách không xa không gần quan sát trạng thái làm việc của ba người.
Tiểu Đàm đang gõ máy tính, vẻ mặt nghiêm túc, cô gái tên Tưởng Mộng Hàm cũng đang nhìn màn hình, lướt chuột, có lẽ đang tra cứu tài liệu, chàng trai tên Trần Hải thì đang cắm mặt vào điện thoại, không biết xem gì mà cười khúc khích.
Cô liên hệ với quản lý phòng nhân sự xin tài liệu, cả công ty chỉ có Diêu Bái Thu, hai phó tổng và trưởng phòng Nhân sự biết thân phận thật của cô, nên chưa đầy năm phút đã có ba bản sơ yếu lý lịch gửi đến điện thoại.
Xem kỹ qua trình độ học vấn, chuyên môn và kinh nghiệm của ba người, trong lòng cô đã có đánh giá sơ bộ.
Trở lại bàn làm việc, Tống Sơ Tình mở file tài liệu các dự án hai năm qua của bộ phân ba mà Tiểu Đàm gửi, tỉ mỉ đọc từng mục.
Đọc một mạch tới tận giờ cơm trưa.
Tiểu Đàm đến gọi, rất lịch sự: “Quản lý Tống, chị muốn đi ăn cùng bọn em không?”
Tống Sơ Tình mỉm cười: “Tôi còn chưa xem xong chỗ tài liệu này, mọi người đi trước nhé.”
“Vâng.”
Người vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất, đống tài liệu này rối như mớ bòng bong.
Phân tích thị trường là sở trường của cô, trước đây theo giáo sư William nghiên cứu mấy năm sau đó còn trực tiếp làm vài dự án nhỏ, lại được đi theo Chris, toàn là các dự án công nghệ nên đống tài liệu này thực sự khiến cô không thể nuốt nổi.
Diêu Bái Thu nhắn tin: [Có muốn ăn cùng anh không?]
Tống Sơ Tình nặng nề gõ chữ: [Anh kêu em đến đây là để thu dọn mớ hỗn độn cho anh đấy à?]
Diêu Bái Thu: [Từ lúc Công nghệ Thời Quang thành lập đến giờ có vô vàn việc phải làm, hồi đầu anh cũng như ruồi mất đầu, mảng phân tích thị trường này anh và vài sếp cũng có tìm hiểu, chỗ khó thì nhờ cậu giúp, về cơ bản bộ phận đó tồn tại như có hình thức vậy, anh biết phải cải biên nhóm đó nên mới gọi em đến.]
Tống Sơ Tình: [Hèn chi lại ra thế này, gốc bệnh là ở anh.]
Giờ ra đường không có công ty nào dám nói mảng nghiên cứu thị trường không quan trọng, nếu ai dám coi nhẹ thì sớm muộn gì cũng bị thị trường đào thải.
Tống Sơ Tình: [Vài hôm nữa đừng làm phiền em, gặp nhau ở công ty thì giả vờ không quen biết.]
Diêu Bái Thu: [Rồi rồi, em muốn ăn gì? Căn tin ở tầng ba, không thích thì để nhà mang cơm tới.]
Tống Sơ Tình: [Biết rồi, để em tự lo.]
Cô cất điện thoại, tắt máy tính rồi đi ăn trưa.
Công nghê Thời Quang quy mô còn nhỏ, cả toà nhà chỉ có bốn tầng, căn tin ở tầng ba, dùng chung cho bốn, năm công ty trong toà.
Tiểu Đàm và hai người kia đã lấy cơm, ngồi xuống, cạnh đó còn có một người lạ mặt.
Mắt chạm nhau, mọi người gật đầu coi như chào hỏi.
Cô xếp hàng lấy cơm.
Cô khá kén ăn, loại rau nào cũng pass, mấy món thịt xào rau cũng cho qua luôn, kết quả còn lại chẳng được bao nhiêu, cuối cùng cũng miễn cưỡng lấy món thịt kho Đông Pha béo ngậy và sườn hấp tỏi, sau đó còn phải nhặt tỏi ra.
Cơm và canh phải tự múc, Tống Sơ Tình múc tạm chút canh trứng đã sắp hết, cơm thì cứng như đá, cô hít sâu an ủi bản thân, thời gian tới chắc phải ăn ở căn tin dài dài, làm quen, làm quen, rồi sẽ quen thôi.
Vừa ngồi xuống thì Thẩm Tứ Niên gửi tin hỏi đã ăn cơm chưa.
Cô chụp ảnh gửi qua kèm theo sticker mặt mếu, nhưng vừa gửi đi mới thấy không ổn, hai người bọn họ đâu phải đang yêu, chia sẻ mấy thứ kiểu này ám muội quá.
Nhưng bên kia đã gọi sang: “Căn tin công ty hả?”
“Ừm.” Tống Sơ Tình gẩy gẩy cơm: “Cơm cứng dã man, em sợ tiêu hoá không nổi.”
“Anh mang cơm cho em.”
“Đừng, em giờ là dân văn phòng chăm chỉ, không có đặc quyền.”
Cô từng nghĩ lãnh đạo cần gần gũi với nhân viên, sau đó đi theo Thẩm Tứ Niên mới dần thay đổi quan niệm, quản lý và nhân viên là một thể đối lập về lợi ích, xuất phát điểm từ cá nhân và tập thể, không thể nào là bạn thực sự.
Thẩm Tứ Niên tôn trọng cô: “Chiều tan làm cùng nhau nhé.”
“Cùng nhau? Anh tới đón em à? Không cần đâu, hôm nay em tự lái xe rồi.”
“Vậy được, tối ăn cơm với anh.”
“Anh to gan quá nhỉ, cẩn thận bị ba em bắt gặp.”
“Thế thì sao? Cô Tống, anh đang theo đuổi em mà.”
Tống Sơ Tình sững người, sau đó bật cười: “Tuỳ duyên.”
Thẩm Tứ Niên bây giờ đã hiểu “tuỳ duyên” là gì, cười khẽ một tiếng: “Chiều gặp.”
Chiều đó, Tống Sơ Tình đã hiểu “chiều gặp” là có nghĩa là gì.
3 giờ chiều, phòng Marketing xôn xao hẳn lên, có người thì thầm: “Chris tới rồi, đang ở văn phòng tổng giám đốc.”
“Là Chris Lauren á?”
“Chính xác, giám đốc chúng ta cũng giỏi thật, có thể quen được với người như vậy.”
“Không biết lần này bàn chuyện gì.”
“Chúng ta lên lầu ngó xem đi, nghe nói Chris đẹp trai lắm đó!”
Tống Sơ Tình cạn lời, tắt chế độ nghe ở lỗ tai.
Quả thực là đến bàn chuyện hợp tác, trong thoả thuận giữa Tập đoàn Nguyên Hoà và Mollybunny, thương hiệu đã dần dần sáp nhập vào mảng công nghệ của Nguyên Hoà, giờ Thẩm Tứ Niên là cổ đông lớn thứ hai của Công nghệ Thời Quang.
Nhưng với chức vụ quản lý nho nhỏ của cô thì không đủ tư cách vào họp, nên cô tiếp tục làm việc của mình.
Cô yêu cầu ba người trong bộ phận tổng hợp báo cáo công việc hiện tại, không chỉ bản Word mà phải làm bản trình chiếu PPT.
3 giờ rưỡi, cô đăng ký một phòng họp nhỏ, các thành viên lần lượt lên báo cáo.
Tiểu Đàm là người có nhiều việc nhất, chắc thường xuyên báo cáo nên trình bày khá trôi chảy, không run.
Chỉ còn Tưởng Mộng Hàm và Trần Hải là còn nhiều không gian để tiến bộ.
Tống Sơ Tình từng dẫn dắt đội nhóm nhưng trước đây đều là các dự án nhỏ kiểu bài tập của môn học, mọi người cũng đều là bạn bè nên bầu không khí làm việc rất nhẹ nhàng.
Cho nên lần này cô không định kết thân với Tiểu Đàm và nhóm, thứ cô cần là bọn họ nhanh chóng trưởng thành, giao ra những bản báo cáo khiến cô hài lòng, ai cũng có thể tự làm chủ công việc.
Nghe xong phần báo cáo Tống Sơ Tình cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa để phân công công việc và mục tiêu: “Trưởng phòng Lý bên phòng Dự án giao cho bên mình một dự án mới, “Trí tuệ nhân tạo”, tài liệu liên quan đã gửi vào email mọi người.”
Cô liếc đồng hồ: “Trần Hải, em phụ trách phân tích thị trường mục tiêu và nhóm người dùng mục tiêu, Mộng Hàm, em làm phân tích ngành và sản phẩm cạnh tranh, Tiểu Đàm, em tổng hợp và điều phối, trưa thứ sáu tôi muốn có một bản báo cáo hoàn chỉnh, được chứ?”
Ba người liếc nhìn nhau, Tiểu Đàm do dự: “Quản lý Tống, hôm nay đã là thứ ba, liệu có gấp quá không?”
Tống Sơ Tình đáp: “Thứ hai tuần sau trưởng phòng Lý phải ra ngoài bàn chuyện hợp tác, em muốn bao giờ mới nộp?”
Tiểu Đàm nhìn sang hai người kia, lưỡng lự gật đầu: “Vâng, bọn em sẽ nộp vào thứ sáu.”
“Thời gian gấp, vất vả cho mọi người rồi, có gì thắc mắc cứ đến hỏi tôi.”
Tan họp, trà chiều mà Tống Sơ Tình đặt cũng được giao đến, mỗi người trong phòng Marketing đều có một phần, cô đích thân mang ba phần đến bàn làm việc của bộ phận ba.
Cô vừa đi khỏi, Tưởng Mộng Hàm liền nháy mắt với Trần Hải, thì thầm:
“Bắt đầu lấy lòng bọn mình rồi đó à?”
“Đương nhiên phải làm màu chút rồi, biết đâu tối còn mời đi ăn nữa.”
“Chết, tôi có hẹn rồi, không muốn đi đâu.” Tưởng Mộng Hàm liếc thấy ánh mắt mong chờ của cậu ta, tạt nước lạnh: “Người ta nhìn không trúng cậu đâu.”
Vị quản lý mới này quá xinh, dáng người chuẩn khỏi nói, da thì trắng mịn như trứng gà bóc, khí chất lại xuất chúng, đến Tưởng Mộng Hàm cũng không nhịn được phải nhìn thêm vài lần.
Cô ấy ghé sát nói nhỏ hơn: “Hôm nay tôi có hỏi Tiểu Vương bên phòng Nhân sự, cậu ấy nói hồ sơ của chị này siêu khủng, đại học với thạc sĩ đều học ở Đại học S San Francisco, những dự án từng làm không có cái nào là của công ty nhỏ.”
“Cậu biết vì sao người ta mới tốt nghiệp… à không, hình như còn chưa tốt nghiệp hẳn, chưa tốt nghiệp mà đã làm quản lý ở công ty mình không?”
Trần Hải lập tức hỏi: “Vì sao?”
“Người ta ghi trong hồ sơ rất rõ ràng, công việc gần nhất là ở Quỹ VH, trợ lý của Chris, chính là vị sếp lớn vừa đến công ty chiều nay đó! Thế thì vào công ty mình làm việc chẳng phải quá dễ dàng rồi sao?”
“Thảo nào…”
“Dù sao thì cũng là quan hệ, năng lực thế nào không rõ, chỉ biết là đừng chọc vào thì hơn.”
Hai người kết thúc buổi tám chuyện với một cái gật đầu hiểu ý, Tưởng Mộng Hàm nhỏ giọng cầu nguyện: “Cầu trời tối nay đừng có tiệc tùng đón sếp mới gì hết, tôi có hẹn rồi.”
Người có quan hệ là Tống Sơ Tình làm gì biết hồ sơ lý lịch của mình đã bị công khai, nhưng cuối cùng họ lại cùng hướng về một đích, cô chẳng định mời ăn uống làm gì, vốn chẳng quen thân, ăn cơm với nhau cũng chỉ trừng mắt nhìn nhau thôi à? Cô không phải kiểu người xã giao giỏi như Lý Khả Khả.
6 giờ, Tống Sơ Tình tắt máy tính, xách túi đứng dậy: “Tôi về trước nhé, mai gặp.”
“Cộc cộc cộc” Tiếng giày cao gót vang lên, cô bước đi dứt khoát, Tưởng Mộng Hàm và Trần Hải tròn mắt nhìn nhau, thế là đi luôn thật à?
……
Đợi thang máy, điện thoại liên tiếp nhận tin nhắn.
Lý Khả Khả: [Nhanh nhanh, mình đến rồi đây!]
Lý Khả Khả: [Chúc mừng ngày đi làm đầu tiên, mình mời, gọi luôn anh cậu nhé!]
Lý Khả Khả: [Mình đang ở dưới sảnh công ty các cậu rồi.]
Diêu Bái Thu: [Lát cùng về nhà nhé, anh với em đi chung.]
Thẩm Tứ Niên: [Đợi anh.]
Tống Sơ Tình: “……”
Nên trả lời ai đây?
Ba giây sau, cô mở khung chat của Lý Khả Khả: [Đi, nhưng nhất định phải gọi cả anh mình à?]
Lý Khả Khả: [Tiện thể thôi mà.]
Ừ thì tiện… Cô nhắn lại cho Diêu Bái Thu: [Khả Khả mời ăn tối, anh có đi không?]
Diêu Bái Thu: [Không, con gái các em đi ăn, anh chen vào làm gì.]
Tống Sơ Tình làm công cụ chuyển lời: [Anh ấy nói không đi.]
Bên kia không trả lời nữa.
Xử lý xong hai người, còn một người cuối cùng.
Tống Sơ Tình: [Em đi ăn với bạn rồi, byte.]
Chờ một lúc không thấy trả lời, cô tắt màn hình, bỏ điện thoại vào túi.
Lý Khả Khả chắc đang đợi ở quầy lễ tân, Tống Sơ Tình không đi ra bãi đỗ xe mà đi thẳng xuống tầng 1.
“Đinh ——”
“Đinh ——”
Hai thang máy mở cùng lúc, Tống Sơ Tình thấy hai người đàn ông bước ra cùng lúc.
Bên kia, Lý Khả Khả cũng thấy người, chạy đến: “Tiểu Sơ!”
Đến gần, cô ấy liếc nhìn Diêu Bái Thu trước sau đó nhìn sang người đàn ông lai không dễ bị phớt lờ đang đứng cạnh rồi lập tức che miệng: “Vãi, Chris! Người thật nè!”
Tống Sơ Tình: “……”
Diêu Bái Thu: “……”
Trời sinh nhạy cảm với trai đẹp là Lý Khả Khả, hai mắt của bà chủ công ty MCN sáng rỡ: “Chris, tôi và Tiểu Sơ đi ăn, anh có muốn đi chung không?”
Rồi cô ấy ghé vào tai Tống Sơ Tình thì thào: “Bạn trai cũ của cậu hiểu tiếng Trung không? Hay mình phải nói tiếng Anh? Tiếng Anh mình dở lắm á, cậu dịch hộ nha.”
“……”
Người đàn ông vừa mới nhận tin nhắn từ chối cách đây một phút đang lặng lẽ nhìn cô gái cố tình né tránh ánh mắt mình, sau đó anh mỉm cười lịch sự: “Đương nhiên, đi thôi.”