Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 54: “Gả vào?”.




Lý Khả Khả là thiết bị chống lạnh bầu không khí, có cô ấy ở đâu thì nơi đó luôn náo nhiệt.

Vừa ngồi xuống, cô ấy đã bắt đầu liên tục đặt câu hỏi: “Chris, anh nghe hiểu tiếng Trung không?”

“Chris, anh ăn được đồ ăn Trung Quốc chứ? Quán này hơi cay đấy.”

Bàn ăn hình vuông, Lý Khả Khả và Diêu Bái Thu ngồi một bên, Tống Sơ Tình và Thẩm Tứ Niên ngồi một bên, người đàn ông đáp bằng giọng nhàn nhạt: “Nghe hiểu, ăn được.”

“Vậy để Tiểu Sơ gọi món.”

Diêu Bái Thu hừ nhẹ: “Cậu để em ấy gọi món? Em ấy chỉ biết gọi toàn thịt.”

Lý Khả Khả: “Mình cứ thích ăn thịt đấy, cậu muốn ăn rau thì tự gọi.” Rồi lại nói tiếp: “Hôm nay mình mời, cậu im miệng đi.”

Tống Sơ Tình không để ý đến họ, tập trung vào việc gọi món, quả thật cô gọi toàn thịt nhưng để ý đến mọi người nên vẫn thêm hai món rau, sau cùng dặn dò phục vụ: “Các món đều không thêm hành và ngò, cũng đừng làm cay.”

Ba người lớn lên cùng nhau đều ăn được chút cay, nhưng câu nói này vì ai thì ai cũng hiểu rõ trong lòng.

Lý Khả Khả nhướng mày đầy ẩn ý, Diêu Bái Thu thì lườm người đàn ông đối diện một cái.

Sau khi gọi xong món, vẫn là sân khấu của Lý Khả Khả, cô ấy tự giới thiệu: “Chris, xin chào, tôi tên là Lý Khả Khả, là bạn thân của Tiểu Sơ.”

“Tôi biết, xin chào.”

Lý Khả Khả ngạc nhiên: “Anh biết á?”

“Ừm, Tiểu Sơ từng nhắc đến hai lần.”

Lý Khả Khả hãnh diện, ngẩng cao cằm rồi tiếp tục hỏi: “Chris, lần này anh định ở Trung Quốc bao lâu?”

Người đàn ông đáp thẳng: “Hiện tại tạm thời chưa có kế hoạch quay về.”

“Ôi chao~”

Dưới bàn, Tống Sơ Tình đá mạnh vào chân cô ấy ra hiệu im miệng, Lý Khả Khả cũng không phải loại người hại bạn, không lan man nữa, cô ấy chuyển sang hỏi nghiêm túc: “Chris, không biết Tiểu Sơ có kể với anh về công việc của tôi chưa, tôi có thể hỏi anh vài vấn đề không?”

Diêu Bái Thu nghiêng đầu nhìn qua thấy cô gái đã thu lại vẻ không đứng đắn, nhưng cũng lại càng không giống người nghiêm túc.

Thẩm Tứ Niên đáp: “Tiểu Sơ nói cô đang điều hành một công ty MCN, nhưng rất tiếc tôi không rành mảng này.”

“Không sao, chỉ là gần đây tôi có vài điều băn khoăn, công ty của tôi hiện đã nằm trong top 5 của ngành rồi nhưng tôi dần thấy công việc này không còn tính thử thách nữa, tôi có thể mở rộng quy mô, tiếp tục tuyển thêm nam và nữ streamer hoặc khai phá các mảng mới, nhưng tôi cảm thấy đó không phải điều tôi muốn, tôi muốn chuyển hướng, không biết anh có hiểu không.”

“Cô có kế hoạch niêm yết không?”

Lý Khả Khả vừa lắc đầu lại vừa gật đầu: “Ba mẹ tôi chỉ là tiểu thương, họ không giúp được gì, tôi đang tự mày mò nhưng vẫn chưa chắc có thể lên sàn được không.”

Thẩm Tứ Niên: “Nếu cô cần tư vấn niêm yết, tôi có thể cung cấp cho cô trọn gói dịch vụ.”

“Ồ… vậy… mắc không?”

Người đàn ông cười nhẹ: “Không mắc, có thể giảm giá.”

“… Ba mươi phần trăm?”

“Được.”

Tống Sơ Tình ngẩng mắt nhìn cô bạn thân, dưới bàn lại định đá một cái, tiếc là hụt rồi, cô gái kia đã có chuẩn bị từ trước, cười hì hì nâng ly trà chủ động cụng ly với Thẩm Tứ Niên: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Tống Sơ Tình âm thầm cạn lời, cô bạn này làm gì có băn khoăn gì thật, rõ ràng là muốn tranh thủ dùng nhân sự trong tay Thẩm Tứ Niên để đánh giá cho một công ty nhỏ, đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.

Quả nhiên là thương nhân, chẳng ai hiền cả.

Lý Khả Khả đạt được mục đích, món ăn mang lên thì cực kỳ ân cần, một món vịt mà cô ấy có thể giới thiệu cả tràng như biểu diễn.

Điều khiến Tống Sơ Tình bất ngờ là Thẩm Tứ Niên lại cực kỳ kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn phụ họa, không hề tỏ thái độ lạnh lùng.

Hai anh em nhìn hai người trò chuyện qua lại, liếc nhau một cái, nhún vai, tiếp tục tập trung ăn cơm của mình.

Ăn gần xong, Tống Sơ Tình ra ngoài đi vệ sinh, chưa bao lâu Thẩm Tứ Niên cũng đi theo.

Hai người vừa rời đi nụ cười trên mặt Lý Khả Khả cũng dần biến mất, bỏ đũa xuống nâng ly nước uống liền mấy ngụm.

Diêu Bái Thu bên cạnh cười khẩy: “Cậu vỗ mông ngựa cũng khéo thật đấy.”

Lý Khả Khả lườm lại một cái, khóe môi giật giật, không đáp, cô ấy chỉ lặng lẽ lấy son trong túi ra dặm lại.

Diêu Bái Thu nhìn cô tô son, thấy ngứa mắt liền hỏi thẳng: “Đã có ý định lên sàn, sao không hỏi mình?”

Cô gái khựng lại rồi cười lạnh: “Cậu cho mình cơ hội à?”

Im lặng.

Vốn hôm nay không định nói những chuyện này, chỉ muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng.

Nhưng anh ấy ngay từ đầu đã từ chối Tiểu Sơ, giờ lại tự dưng hỏi cô sao không hỏi anh.

Gần đây tâm trạng cô không ổn định, dễ bốc hỏa.

Nhưng lần này giọng lại trầm tĩnh, sắc mặt bình thản, hoàn toàn không giống cô gái hoạt bát, nhiệt tình ban nãy: “Lần nào hẹn cậu, cậu cũng nói bận, mình nhờ Tiểu Sơ hay Bái Lâm hẹn hộ cậu cũng từ chối, thế nào, mình là ma hay quỷ? Khiến cậu phải tránh né đến vậy?”

Cô cụp mắt, son môi đã tô xong vẫn tiếp tục giả vờ dặm lại.

Hôm đó Diêu Bái Lâm khuyên cô nên thổ lộ, cô nghĩ có thổ lộ hay không thì khác gì nhau? Đánh thức một người đang giả vờ ngủ đúng là không có khả năng, câu đó quả thật là triết lý.

Chỉ cần Diêu Bái Thu có chút tình cảm với cô, hai người đâu đến nỗi như ngày hôm nay.

Cô mệt rồi, không muốn cố gắng nữa.

Lý Khả Khả cất son vào túi nhìn hai vị trí trống ở đối diện, điềm tĩnh nói: “Đây là lần cuối mình nhờ Tiểu Sơ hẹn cậu, sau này không cần tránh mình nữa.”

Tình cảm chưa từng thổ lộ bây giờ lại kết thúc bằng lời lẽ mơ hồ.

Hai bên đều hiểu.

Không khí trầm mặc.

Cả hơi thở cũng nhẹ bẫng.

Một lúc lâu, không đợi được câu trả lời cô gái hoàn toàn chết tâm, gượng cười đứng dậy: “Mình về trước, làm phiền cậu báo với Tiểu Sơ một tiếng.”

Diêu Bái Thu ngẩng đầu nhìn cô gái rời đi không ngoảnh đầu lại, cho đến khi khuất hẳn.

……

Ở bên ngoài, Tống Sơ Tình không biết trong phòng xảy ra chuyện gì, nhìn người đàn ông đi theo mình thì bật cười: “Em đi vệ sinh, anh theo làm gì?”

Thẩm Tứ Niên đút tay vào túi quần, nhướng mày: “Em cứ đi.”

Nhà hàng người đến người đi, Tống Sơ Tình không nói nhảm với anh nữa, đi vệ sinh xong thì thấy anh vẫn còn đứng đó, trên đường quay lại bị anh kéo lại: “Anh trai em và bạn em chắc đang nói chuyện.”

Tống Sơ Tình hơi bất ngờ: “Anh biết?”

Thẩm Tứ Niên nhíu mày, liếc về phía nhà vệ sinh sau lưng cô: “Đi chỗ khác nhé?”

Hai người đi tới cuối hành lang, cửa sổ mở he hé, không khí ở đó rõ ràng mát mẻ, dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng chưa được bao lâu người bên cạnh bắt đầu có ý đồ xấu đưa tay qua định nắm tay cô.

Tống Sơ Tình hất ra, nhìn quanh hai bên: “Anh làm gì đấy, không được.”

Thẩm Tứ Niên khẽ cười: “Không có ai.”

“Không có ai cũng không được, chúng ta chẳng phải quan hệ gì cả.”

Đôi mắt to trong veo của cô gái lộ rõ sự từ chối, người đàn ông lại bật cười, đứng cạnh cô cùng nhìn thành phố ngoài kia đang lác đác tuyết rơi trở lại.

Tống Sơ Tình hỏi anh: “Sao anh nhìn ra được?”

“Anh thấy cô ấy len lén nhìn anh trai em mấy lần, có lần bị anh trai em bắt gặp ánh mắt còn tránh đi, sau đó vẻ mặt của cô ấy rõ ràng có chút thất vọng.”

“Haizz.” Tống Sơ Tình khẽ thở dài: “Chuyện thường như cơm bữa ấy mà.”

“Chuyện thường như cơm bữa?”

Nói chuyện với tên Tây con này thật tốn sức cô quá đi, cái gì cũng phải giải thích: “Tức là chuyện xảy ra thường xuyên, không có gì kỳ lạ cả.”

“Ừm.”

Tống Sơ Tình nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Hai người đó không biết đến khi nào mới có kết quả, em thì mong Khả Khả nói hết ra, như vậy ai cũng nhẹ lòng, hơn nữa với điều kiện và năng lực của cậu ấy, thiếu gì người tốt hơn, giờ cứ nhất quyết treo cổ trên cái cây này…”

“Treo cổ trên cái cây này?”

Tống Sơ Tình quay đầu lại, ánh mắt lướt qua không trung như chạm vào nhau, bỗng dưng cô không nói nữa.

Nhưng dường như anh lại hiểu, đưa tay ôm lấy cô, cô gái hơi ngẩn ra nhất thời chưa phản ứng kịp rồi giãy không ra, khẽ trách: “Anh làm gì đấy?”

Thẩm Tứ Niên ghé sát tai cô, giọng trầm thấp: “Anh cũng đang treo cổ trên cái cây này.”

“… Anh đừng có học được cái gì mới liền mang ra dùng liền.”

“Hôm nay làm việc thế nào?”

Đang yên đang lành sao tự nhiên lại hỏi chuyện này… “Cũng ổn.”

“Cứ từ từ, không cần vội.”

“Biết rồi.” Tống Sơ Tình mím môi, hỏi lại câu mà lúc nãy Lý Khả Khả đã hỏi: “Thời gian này anh không quay về San Francisco nữa à?”

“Không.”

Hai chữ “sau này” lấp lửng nơi cổ họng, cuối cùng vẫn nuốt xuống: “Bên đó không sao chứ? Anh đi lâu vậy không vấn đề gì à?”

“Không sao, đừng lo.”

Có người đi ngang qua, Tống Sơ Tình lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh, lườm một cái: “Ai lo cho anh chứ, đồ tự luyến!”

Khóe môi Thẩm Tứ Niên cong lên thành nụ cười, bước nhanh đuổi theo cô gái vừa giận dỗi bỏ đi.

Khi trở lại phòng mới phát hiện Lý Khả Khả đã rời đi, Tống Sơ Tình nhìn sắc mặt Diêu Bái Thu lập tức cảm thấy có điều không ổn: “Sao thế? Cãi nhau à?”

Diêu Bái Thu ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại cúi xuống, không nói gì.

Cãi nhau thì chưa đến mức, chỉ là cảm thấy buồn bực, mà chính anh cũng không hiểu mình có tư cách gì để buồn.

Anh từng yêu vài lần, chia tay cũng không thấy khó chịu như lúc này, cứ nghẹn mãi trong lòng.

Anh cầm lấy áo khoác bên cạnh, giọng không mang cảm xúc: “Anh về trước, hai người ăn đi.”

Tống Sơ Tình vội đuổi theo, mới bước một bước đã bị kéo lại: “Anh đi xem sao, em liên lạc bạn em đi.”

Đúng rồi, còn phải tìm Lý Khả Khả, cô vội vàng gật đầu: “Vậy anh đi nhanh đi.”

Thẩm Tứ Niên tìm thấy người đã lên xe ở bãi đậu xe.

Anh mở cửa xe: “Xuống, để tôi lái.”

Diêu Bái Thu: “??”

“Bây giờ tâm trạng anh không tốt, lái xe dễ xảy ra chuyện.”

Diêu Bái Thu nhìn anh vài giây rồi xuống xe, đi vòng qua ngồi ghế phụ.

Xe nổ máy, điều hòa bắt đầu thổi hơi ấm.

“Đi đâu?”

Người đàn ông im lặng vài giây rồi quay sang nhìn anh: “Uống chút không?”

Họ đến một quán bar quen thuộc của Diêu Bái Thu, quản lý nhận ra cậu ấm thủ đô niềm nở định sắp xếp phòng riêng nhưng Diêu Bái Thu không cần, đi thẳng vào khu vực sảnh lớn.

Nhiều người thì càng náo nhiệt.

Có nhân viên đến nhận lấy áo khoác, Diêu Bái Thu tiện tay ném qua, Thẩm Tứ Niên giơ tay đỡ, khoác tạm lên cổ tay mình.

Quán bar định vị phân khúc cao cấp, không có âm nhạc đinh tai hay mấy trò lố lăng dung tục, Diêu Bái Thu đến quầy bao gọi xong đồ uống của mình thì quay đầu lại: “Anh uống gì?”

Thẩm Tứ Niên đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng nhìn anh ấy rồi lại nhìn cái ghế cao, trong mắt lộ vẻ chán ghét, dường như phải chuẩn bị tâm lý lắm mới chịu ngồi xuống: “Whisky.”

Diêu Bái Thu khẽ hừ một tiếng: “Làm màu.”

Rượu được mang đến, Diêu Bái Thu cầm trong lòng bàn tay, không uống ngay.

Anh ấy bắt đầu lẩm bẩm: “Có lúc tôi thấy rất bất lực, chẳng hiểu sao lại thành ra như thế này.”

“Lý Khả Khả lớn lên cùng chúng tôi từ nhỏ, tôi từ đầu đến cuối chỉ coi cô ấy là em gái, tôi biết cô ấy thích tôi nhưng tôi có thể làm gì đây? Ai lại đi yêu chính em gái mình chứ?”

Whisky của Thẩm Tứ Niên cũng được bưng tới, anh nhấp một ngụm, nghiêng đầu nhìn sang.

Diêu Bái Thu vẫn cầm ly trong tay, những giọt nước bám đầy ly: “Tôi thấy rất áy náy, tôi chẳng có gì xứng đáng để cô ấy thích, tôi từng nghĩ đủ cách để từ chối khéo, tôi có người yêu, cô ấy cũng biết rõ mà vẫn…”

“Năm ngoái cô ấy có quen một người bạn trai, tôi tưởng cuối cùng chúng tôi cũng có thể dừng lại, tôi chúc phúc cho cô ấy, mong có người đối xử tốt với cô ấy, mong cô ấy thật sự buông bỏ tôi.”

“Tôi cũng mong cô ấy nhận ra giữa chúng tôi không phải là tình yêu nam nữ, từ nhỏ đến lớn tôi bảo vệ cô ấy là theo bản năng, là trách nhiệm của người anh dành cho em gái, chứ không phải tình yêu.”

“Hôm nay cô ấy nói đã buông…”

Người đàn ông ngừng lại, xoay xoay chiếc ly thủy tinh trong tay, ánh mắt dần lạc đi xa.

“Giờ chắc đang ôm Tiểu Sơ khóc rồi, cô ấy mà khóc thì y như trẻ con, vừa nước mắt nước mũi còn thích quệt lên áo người khác, Tiểu Sơ chắc phát ngán với cô ấy mất.”

Im lặng một lúc rồi một tiếng thở dài nhẹ kèm theo một ngụm rượu trong ly cạn sạch.

“Ông chủ, cho tôi thêm ly nữa.” Sau đó quay sang: “Không phải anh đến để an ủi tôi à? Nói gì đi chứ.”

Thẩm Tứ Niên nhún vai: “Tôi không giỏi an ủi người khác.”

“……” Diêu Bái Thu lại hừ một tiếng: “Thật không hiểu Tiểu Sơ thích anh ở điểm nào.”

“Tôi cũng không biết, nhưng giữa chúng tôi là tình yêu.”

“……?”

Hai phút sau, người đàn ông nào đó mới phản ứng chậm nửa nhịp, đáp trả: “Anh đừng mơ nữa, cậu tôi sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau đâu.”

Thẩm Tứ Niên liếc nhìn anh ấy, từ tốn nhấp một ngụm whisky, giọng điềm tĩnh: “Cản trở chúng tôi bên nhau là yếu tố bên ngoài, mà yếu tố bên ngoài thì dễ giải quyết nhất, nhưng hai người thì khác, anh còn chẳng biết mình có thích cô ấy hay không, mà Khả Khả cũng vậy, chưa rõ ràng mình thực sự muốn gì.”

Diêu Bái Thu khựng lại rồi trợn mắt: “Tất nhiên là khác rồi! Tôi đã nói là tôi không thích cô ấy! Cô ấy chỉ là em gái tôi.”

“Chắc vậy.”

Diêu Bái Thu cực kỳ khó chịu với kiểu điềm đạm giả vờ bình tĩnh cao cao tại thượng của người này bèn dội gáo nước lạnh: “Vậy yếu tố bên ngoài của các người định giải quyết thế nào? Gì chứ, muốn gả vào nhà tôi à? Anh cái gì mà Lauren cái gì mà Son Son gì đó có đồng ý không?”

Thẩm Tứ Niên quay sang nhìn anh ấy, mắt lộ vẻ nghi hoặc: “Gả vào?”

“Hừ, mấy người các anh mồm thì nói hay, thực chất chẳng phải muốn thu lợi không tốn sức à? Anh đừng tưởng tôi không hiểu anh toan tính gì, đồ cáo già, một mũi tên trúng hai đích, vừa muốn có Tiểu Sơ lại vừa muốn tiền nhà tôi.”

“Nể tình anh đã cùng tôi đến đây hôm nay, tôi nói trước cho anh biết, cậu tôi không dễ đối phó, Tiểu Sơ cũng không phải người mơ hồ, anh liệu mà giữ mình, đừng để đến lúc đó mất cả chì lẫn chài.”

Người bên cạnh chẳng để tâm mấy, chỉ hỏi: “Gả vào là gì? Khác với hỏi cưới à?”

“Gì là gì, là gả vào nhà tôi ấy, tất cả tài sản của anh coi như làm của hồi môn, sau này con cái cũng mang họ Tiểu Sơ, như thế thì cậu tôi còn có thể cân nhắc.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi?”

Diêu Bái Thu: “……”

Chỉ?

Đơn giản?

Vậy thôi?

Câu trả lời nhanh gọn và trực tiếp khiến người đặt câu hỏi cũng đơ ra vài giây, Diêu Bái Thu dè dặt hỏi lại: “Ý anh là… thật sự được?”

“Được, cần làm thủ tục gì không? Công chứng? Hay chuyển nhượng tài sản? Mấy cái đó chắc mất chút thời gian, tôi phải chuẩn bị.”

“……”

Diêu Bái Thu nhìn người đàn ông đối diện với vẻ thành thật đến hơi ngốc nghếch kia vài giây.

Anh từng hợp tác làm ăn với người này, nhân phẩm cũng tạm, ít nhất không phải kiểu chơi bẩn, cũng chẳng giống kiểu người làm qua loa, nhưng lúc này quả thật làm anh hơi rối loạn.

Anh ấy cần suy nghĩ lại mọi thứ, thu ánh mắt về, uống cạn ly rượu cuối cùng, đặt mạnh ly xuống: “Cái gì mà chỉ có hai ngụm, đang đùa ai đấy, rót đầy cho tôi.”

Uống liên tiếp hai ly rượu mạnh, mặt Diêu Bái Thu đã hơi đỏ, Thẩm Tứ Niên không ngăn cản, bản thân cũng chỉ nhấp từng ngụm nhỏ.

Chẳng bao lâu, bên cạnh có người đến, nhìn cách ăn mặc và khí chất chắc là mấy cậu ấm thủ đô, khoảng ba bốn người.

“Ồ, đây chẳng phải là tổng giám đốc Diêu sao?”

Diêu Bái Thu nheo mắt nhìn sang, nhận ra người quen nhưng không đáp, bình thường anh không chơi trong mấy cái giới đó, cũng chẳng ưa gì mấy kẻ hỗn tạp trong vòng quyền quý, giờ không định nể mặt.

Tên kia cũng không lạ gì thái độ đó, vẫn cười hì hì: “Nghe nói em gái cậu về rồi hả? Sao không đưa ra ngoài gặp mặt tí? Bọn tôi mong mãi đấy.”

Diêu Bái Thu mới mở miệng: “Ừm? Mày xứng chắc?”

“Ồ, Tổng giám đốc Diêu nói vậy khách sáo rồi, cậu chưa biết à? Dạo gần đây tổng giám đốc Kỷ nhà các cậu có gặp ông tôi đấy, tôi thấy hai nhà sắp có chuyện vui, sau này tôi phải gọi cậu là anh rể mới đúng.”

“Cút mẹ mày đi.”

“Chậc chậc, đừng giận, nghe nói em gái cậu quý lắm nhỉ, có ảnh cho tụi này xem chút không?” Tên kia cười đểu, giọng điệu lộ rõ vẻ trêu chọc.

Diêu Bái Thu đặt ly xuống, hít sâu, siết chặt nắm đấm.

Nhưng vừa định ra tay đã bị người bên cạnh giữ lại, vẻ mặt người đó rất bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tôi nghe nói Trung Quốc rất coi trọng pháp luật, đánh nhau sẽ vào đồn công an.”

Diêu Bái Thu vừa định quay sang mắng luôn anh thì Thẩm Tứ Niên không cho cơ hội, quay người lại: “Cậu tên gì?”

Tên kia liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới đến khi nhìn thấy tia lạnh lẽo trong mắt người đàn ông thì bất giác lùi nửa bước, nhưng vẫn ngẩng cao đầu: “Việc của tao liên quan gì đến mày? Đây không phải chuyện mày có thể xen vào!”

Bọn này đã sớm ghét Diêu Bái Thu giả bộ thanh cao, nay nhà họ Kỷ có việc cần cầu cạnh, bọn chúng bèn nhân cơ hội xả hận.

Còn cô công chúa nhỏ kia… nghe nói xinh đẹp lắm…

Thẩm Tứ Niên khựng lại giây lát như đang suy nghĩ rồi ngước mắt, cười khẽ: “Nghe nói gần đây tổng giám đốc Kỷ gặp giám đốc ngân hàng thủ đô, là ông cậu à?”

Hắn nghe xong, cổ vươn thẳng ra: “Đúng! Chính là ông tao!”

Thẩm Tứ Niên khẽ cười: “Biết rồi.”

Trong tiếng cười ấy có sự khinh thường, hắn tiến lên một bước: “Mày là ai? Việc của tao có liên quan gì đến mày?!”

Đám đàn em cũng hùa theo, khí thế dữ dằn.

Thẩm Tứ Niên không định gây chuyện, mày nhíu lại.

Hắn tiếp tục khiêu khích: “Người nước ngoài hả, mày có hiểu đây là địa bàn của ai không? Những thứ không nên nói thì đừng nói!” Rồi lại cười khẩy:
“Sao, mày cũng muốn con nhỏ đó à? Dễ mà, quỳ xuống xin ông đây, tao nhường cho mày.”

Lông mày Diêu Bái Thu nhíu chặt, đang định lên tiếng thì người bên cạnh đã túm cổ đối phương, trong nháy mắt tên kia trợn trắng mắt, mặt tím tái.

Đám đàn em sững sờ.

Diêu Bái Thu liếc qua thấy người vừa bình tĩnh khuyên mình đừng đánh nhau lúc nãy bây giờ ánh mắt dữ dội, hành động tàn nhẫn, không hề giống người sợ bị bắt vào đồn.

Lại nhìn thấy tên kia sắp ngạt thở vì bị siết cổ, anh ấy chột dạ vội vã can: “Thẩm Tứ Niên! Đây không phải nước Mỹ!”

Ngay giây cuối anh mới buông tay, người kia bị quăng mạnh xuống đất.

“Biến.”

……

Hai người đều đã uống rượu, xe do tài xế lái.

Xe dừng lại trước một căn biệt thự riêng biệt.

Diêu Bái Thu xuống xe đứng bên cạnh cửa, có lẽ rượu bắt đầu ngấm, đầu hơi choáng nhưng vẫn còn tỉnh táo.

Hồi nhỏ, thỉnh thoảng anh nghĩ đến chuyện sau này Tống Sơ Tình sẽ ở bên ai, càng nghĩ lại càng bực, vì những người xung quanh nên anh biết chẳng ai xứng đáng với Tiểu Sơ cả!

Diêu Bái Thu nhìn người đàn ông trong xe với vẻ mặt nghiêm nghị ngay ngắn kia rất lâu, trong lòng nảy ra một ý nghĩ, nếu giao Tiểu Sơ cho anh, có lẽ anh ấy còn chấp nhận được.

Anh từng đến San Francisco một chuyến, biết nhiều thứ hơn Kỷ Phục Tây, cũng từng chứng kiến cách hai người họ ở bên nhau.

Tình yêu là gì, anh ấy hiểu rất rõ, Tống Sơ Tình khi yêu sẽ thế nào, anh ấy cũng biết rất rõ.

Vì sao anh tung cú đấm đó, anh ấy càng rõ.

Cho nên, anh ấy hơi ngà ngà say nói: “Thẩm Tứ Niên, Tiểu Sơ là bảo bối nhà chúng tôi, anh không được làm em ấy tổn thương.”

“Ừm.”

“Tiểu Sơ sẽ không theo anh về Mỹ đâu, nếu anh còn có ý định đó thì nên sớm từ bỏ.”

“Tôi biết.”

“Anh không được để em ấy đau lòng buồn khổ.”

“Được.”

“Nếu em ấy ở trước mặt tôi rơi một giọt nước mắt, anh tiêu đời.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận