Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 10: Mồng Sáu tháng Sáu.




Chương 10: Mồng Sáu tháng Sáu

“Phơi gia phả không xong, có khi lại thành chuyện lớn”

| editor: ilovesther_

Chớp mắt đã đến giữa tháng Bảy, ngày mồng Sáu tháng Sáu âm lịch ở trấn Thường Vu có tục lệ phơi gia phả*.

*

Nghe nói ông nội Triệu Mục Trinh còn có một người anh trai cả, Triệu Mục Trinh gọi người đó là ông bác.

Ngày này, con cháu ba đời nhà họ Triệu đều phải đến nhà thờ tổ nhà ông bác để phơi gia phả, đây là dịp tụ họp họ hàng diễn ra hằng năm để tỏ lòng tôn kính với tổ tiên.

Thắp hương đốt pháo, đủ thứ lễ nghi rườm rà, mãi đến chập tối mới được thu gia phả về.

Mấy ngày trước, dì Triệu đã nhắc đến chuyện này.

“Vậy tôi có thể đi cùng mọi người không?”

Lớp phụ đạo tiếng Anh ở trường kết thúc, trên bàn là chồng sách giáo khoa được Triệu Mục Trinh thu dọn lại, lát nữa còn phải mang đi trả.

Anh rất ngạc nhiên khi thấy Ước Tây có hứng thú với chuyện phơi gia phả, phủi bụi trên tay nói: “Nhà thờ tổ ở dưới quê, xa lắm, còn phải ngồi thuyền nữa.”

Ước Tây đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào, tinh thần gần gũi dân dã, không ngại khó không ngại khổ được cô phát huy triệt để vào thời khắc này.

“Không sao, tôi đến đây vốn để trải nghiệm cuộc sống mà, tất nhiên phải cảm nhận mọi mặt phong tục tập quán chỗ cậu chứ.”

Lời này nói ra không chê vào đâu được, ngoại trừ ——

Triệu Mục Trinh: “Nhưng cậu không mang họ Triệu, đi cùng không tiện.”

Nụ cười trên môi Ước Tây không giữ được nữa, cô chỉ ngón tay vào mặt mình, cố gắng nói lý: “Tôi sao lại không mang họ Triệu, tôi —— Triệu! Ước! Tây!”

Triệu Mục Trinh không tán thành, chỉ mở trang Baidu ra cho cô xem cái gì gọi là nói dối trắng trợn.

Hơn nữa chuyện này không phải mình anh đồng ý là được.

Nhưng Ước Tây thật sự muốn đi, lúc mới đến trấn Thường Vu cô chẳng thèm để tâm, cho rằng những chốn bồng lai tiên cảnh trong sách viết toàn là được lý tưởng hoá, một thị trấn cổ chưa khai thác du lịch thì có gì hay mà trải nghiệm?

Miễn cưỡng tiếp xúc một chút, có hơi bị vả mặt.

Nhất là chiếc bát gốm nhỏ do cô tự tay làm, cô yêu không chịu nổi. Nếu không phải do không tiện dùng để ăn, cô ước gì có thể nâng niu nó trên tay ba bữa mỗi ngày.

Thấy không lay chuyển được Triệu Mục Trinh, Ước Tây chưa bỏ cuộc, quay đầu sang dùng thành tích ngoan ngoãn của mình mấy ngày nay gọi điện năn nỉ chị Tinh.

“Ngày mai cả nhà họ đi phơi gia phả, chị nói với chú Triệu một tiếng, bảo chú ấy dẫn em theo được không?”

“Sao mà dẫn em theo được?”

Chị Tinh vừa nghe xong lập tức đau đầu, thấy chuyện này không hợp lý, “Phơi gia phả không khác gì lễ tế tổ nhà người ta, em đi theo làm gì, tổ tiên nhà họ Triệu đều đang nhìn đấy.”

Ước Tây nằm bò trên giường, hai chân cong lên đung đưa làm làn váy lụa mềm mại rũ xuống đầu gối, nói một cách đầy tự tin: “Nhìn thì nhìn thôi, biết đâu tổ tiên nhà họ Triệu vừa nhìn đã nói, ồ, trùng hợp ghê, cô gái xinh đẹp này cũng họ Triệu à!”

“Em họ Triệu á?”

Chị Tinh cạn lời một lúc rồi bật cười: “Triệu cái đầu em! Hồi đó thầy bói nói họ Ước quá hiếm, ảnh hưởng đến vận may, thế là mới lật sách ra tra, thiếu gì bù nấy – Triệu Tiền Tôn Lý, chọn đại chữ đầu là Triệu đó.”

“Quên rồi à?” Chị Tinh giúp cô khơi gợi ký ức, “Ngày đầu tiên em đến trấn Thường Vu đã tuyên bố ngay trước mặt người ta mà! Ai bảo em nói toạc ra em không phải họ Triệu, không thì giờ chị đã nói giúp vài câu được rồi.”

Ước Tây mặc kệ, thì thầm làm nũng: “Em muốn đi thật mà chị Tinh, muốn thật đó.”

Chiêu kiếm chuyện dai dẳng này của Ước Tây dù là chị Tinh cũng phải chịu thua, tiểu tổ tông này cực kỳ khó chiều, chỉ có thể mềm mỏng dỗ dành.

“Không đi được đâu bé yêu ơi, nhà người ta là đại gia đình thân thích, chỉ có mình em mang họ khác nhìn vào kỳ lắm. Mình cũng phải tôn trọng người ta chứ, đúng không? Em cứ ngoan ngoãn ở nhà một hôm đi, nhà chú Triệu chắc chắn không bỏ mặc em đâu.”

Thói quen sinh hoạt của Ước Tây từ khi đến trấn Thường Vu vẫn luôn là ban đêm thức khua, ban ngày ngủ nướng đến khi nào tự tỉnh.

Có đôi khi “tự tỉnh” thất bại, gần giữa trưa vẫn nằm im trong chăn, phải để Triệu Mục Trinh lên tận nơi gọi dậy.

Ấy vậy mà sáng hôm đi phơi gia phả lại xảy ra chuyện lạ.

Sáu giờ sáng mùa hè ở phương Nam, cái nóng còn chưa bốc lên hoàn toàn. Ánh nắng đầu ngày như những sợi nhung vàng ấm áp, lặng lẽ toả ra từ phía sau rặng núi xa xa, muốn phá vỡ chân trời mà vẫn bị giữ lại. Mây bay lơ lửng trên bầu trời xanh trong veo, không khí thoáng đãng và trong lành đến lạ.

Triệu Mục Trinh đã dậy từ nửa tiếng trước, gấp gọn chăn gối cất đi. Vì giờ ở cùng với Ước Tây nên anh mặc định nhường mọi quyền sử dụng phòng cho cô, chuyển chỗ thay đồ vào nhà vệ sinh, tiện thể rửa mặt luôn.

Đang định xuống tầng bỗng nhớ ra điện thoại vẫn đang sạc, anh quay lại lấy, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Cảnh tượng trước mắt làm anh sững sờ.

Cô gái đáng lẽ nên ngủ say giờ lại ngồi trên giường, đôi mắt chỉ hé một nửa, cổ áo phông rộng rãi lệch hẳn sang một bên, để lộ xương quai xanh trắng mịn như ngọc. Mái tóc đen dài ngang lưng, đuôi tóc hơi cong nhẹ khẽ chạm vào cánh tay mảnh mai.

Như thể đã đoán trước anh sẽ quay lại.

Giờ giấc sinh hoạt lệch nhau nên họ chưa bao giờ đụng mặt sớm như này.

Tay vẫn đặt trên nắm cửa, Triệu Mục Trinh sợ làm cô nghi ngờ, đành bước vào trước rồi khép cửa lại.

“Cậu không ngủ nữa à?”

Ước Tây dụi mắt, cô vẫn còn ngơ ngác ngái ngủ, động tác có thêm vài phần trẻ con, “Nhà cậu sắp đi rồi đúng không?”

“Ừm.”

Triệu Mục Trinh đến bên giường ngồi xổm xuống, vừa rút dây sạc ra đã thấy tay áo bị ai đó kéo nhẹ, anh đưa mắt nhìn theo, là hai ngón tay nhỏ xinh đang tội nghiệp níu chặt áo thun đen của anh.

“Thật sự không thể dẫn tôi đi sao?”

Có một khoảnh khắc anh đã dao động, nhưng rồi lại thôi.

Trong những người họ hàng thân thích đó, không phải ai cũng đặc biệt bao dung ưu ái con gái như chú và ông nội anh. Đa phần là giống thím anh, ưa soi mói, thích buôn chuyện thị phi, thậm chí chua ngoa cay nghiệt cũng có.

Lúc đó chắc chắn cô sẽ không vui.

Triệu Ước Tây nào phải quả hồng mềm, ai dám làm cô khó chịu thì cũng đừng mong đại tiểu thư nhẫn nhịn cho sóng yên biển lặng.

Mấy bà tám ở đó suốt ngày loanh quanh chợ búa thì biết gì về nói móc nói xéo? Đến lúc ấy mời tổ tiên nhà họ Triệu mở to mắt ra mà xem, bàn về khoản lật mặt, để Triệu Ước Tây dạy cho mấy người biết ai mới là bà tổ nghề, như thế nào mới gọi là không cùng đẳng cấp.

Phơi gia phả không xong, có khi lại thành chuyện lớn.

Nghĩ đến đây, Triệu Mục Trinh lập tức không dám mềm lòng trước giọng điệu đáng thương của cô nữa.

Anh rút tay áo ra, nhẹ giọng: “Phơi đến chiều thôi, mặt trời lặn là chúng tôi về rồi.”

Ước Tây một lần nữa biểu diễn tiết mục đổi sắc mặt, khoé miệng trĩu xuống, vùi mình vào chăn, kéo chăn trùm kín đầu, giọng nói rầu rĩ truyền ra ngoài:

“Cậu đi đi, tôi muốn ngủ tiếp!”

Ai ngờ buổi chiều hôm đó, mặt trời còn chưa kịp lặn, bầu trời đã bỗng chốc tối sầm lại, sét rạch ngang mây đen dày đặc, theo sau đó là những tiếng sấm vang rền như muốn xé toang trời.

Mưa như trút nước, ập đến bất ngờ.

Ước Tây đang đeo tai nghe nghe nhạc, dòng nước mưa bất ngờ cuốn phăng một miếng ngói vỡ ở ngóc mái nhà, miếng ngói rơi xuống, “choang” một tiếng đập vào lan can.

Cùng lúc đó, con mèo đen nhỏ kêu ré lên, phóng vút vào màn mưa đen kịt che khuất bầu trời, một bóng đen xẹt qua cửa sổ trong chớp mắt.

Trên bệ cửa sổ gỗ in lại một dãy dấu chân mèo ướt đẫm.

Ước Tây cũng sợ hãi kêu lên.

Cô rút tai nghe, chạy ra xem, vừa mở cửa đã bị mưa gió và mùi ẩm mốc của bùn đất xộc thẳng vào người.

Thị trấn nhỏ thiếu ánh đèn đường giờ đây tối đen đến đáng sợ, những mái ngói cũ kỹ đen sì, chen chúc nối nhau đến tận chân trời như một vũng lầy hỗn độn. Mưa xối xả như ngày tận thế, đây là cảnh tượng cô chưa từng nhìn thấy.

Cô đứng run run, gọi điện thoại cho Triệu Mục Trinh.

Thời tiết xấu, phà ngừng hoạt động, họ bị kẹt lại dưới quê.

“Đợi mưa tạnh bọn tôi sẽ về.”

Đầu dây bên kia là âm thanh ăn uống náo nhiệt, tiếng đàn ông khàn khàn cụng ly, tiếng phụ nữ vừa bê đồ ăn vừa trò chuyện, trẻ con thỉnh thoảng bật ra những tràng cười vui vẻ.

Bên phía Ước Tây chỉ có tiếng mưa ào ào vang khắp trời.

“Tôi phải làm sao bây giờ? Mèo con không biết chạy đi đâu rồi, người làm nhà cậu cũng về hết, trong nhà tối om, tôi sợ lắm.”

Anh ở đầu bên kia như tâm điểm được mọi người vây quanh, bất kể đề tài gì cuối cùng cũng sẽ xoay quanh vị thủ khoa làm rạng danh tổ tiên này, ngay cả đám trẻ con cũng quấn lấy anh không rời, ríu rít gọi “anh Mục Trinh ơi”.

Giống như hai thế giới hoàn toàn tách biệt.

Có tiếng phụ nữ gọi lớn: “Mục Trinh đứng ở cửa làm gì thế cháu. Coi chừng mưa tạt ướt hết bây giờ, nhanh vào ăn cơm đi!”

Anh đưa điện thoại ra xa, trả lời “Đợi cháu chút”, rồi lại nói với Ước Tây trong điện thoại:

“Nếu cậu sợ thì đi xuống tầng, ra cửa hàng bật hết điện lên. Đừng lo cho mèo, đợi tôi về rồi tìm.”

Giọt nước tràn ly là khi Ước Tây ấn công tắc mà không thấy điện sáng lên. Cổ họng cô nghẹn lại, giọng nói bật ra sau đó như giọt mưa rơi vào vũng nước, trầm thấp và nghẹn ngào.

“Triệu Mục Trinh, mất điện rồi…”

Tiếng mưa xối xả át đi mọi âm anh.

Điện thoại phát ra vài tiếng rè rè rồi đột ngột ngắt kết nối, Ước Tây gọi lại, không thể kết nối được nữa.

Cô lặp lại hai lần mới phát hiện tín hiệu yếu đến mức chỉ còn một vạch sóng cuối cùng mờ ảo.

Trận mưa lớn giữa mùa hè kéo dài đến hơn 6 giờ tối, vội đến rồi cũng vội đi, một cơn gió lớn thổi qua, từng lớp mây đen cuồn cuồn như tấm vải bạt bị giật phăng đi.

Mây tan mưa tạnh, bầu trời lộ ra chút ánh hoàng hôn ấm áp cuối cùng, nhưng chúng cũng không nán lại lâu, thoáng chốc đã chìm vào trong đêm hè.

Triệu Mục Trinh trở về khi ánh hoàng hôn cuối cùng còn sót lại, tay anh cầm theo ô và hộp cơm.

Dưới mái hiên, nước vẫn nhỏ tí tách.

Ước Tây và mèo cùng ngồi xổm trước cửa, cô đưa tay ra hứng những giọt nước đang rơi. Nước nhỏ “tách tách” vào lòng bàn tay trắng muốt, b*n r* những bông hoa nước nhỏ xíu trong suốt.

Đỗ Đen chạy ra trước, cô ngẩng đầu nhìn, bóng dáng chàng trai xuất hiện ở đầu ngõ Mão Nhật càng lúc càng tiến gần. Đáy mắt vốn đang buồn chán của cô gái bỗng chốc tràn ngập niềm vui bất ngờ.

Cô đứng dậy, siết chặt bàn tay còn ẩm ướt.

“Triệu Mục Trinh!”

Phà ngừng chạy, không thể về bằng đường thuỷ, Triệu Mục Trinh phải đi đường vòng cuốc bộ về nhà. Đó là lúc trời mưa to nhất, cả bầu trời đen kịt.

Ai cũng can ngăn, chỉ có anh kiên quyết muốn về.

Điện thoại không gọi được, cả trấn Thường Vu mất điện, anh không biết sau đó cô đã nói gì, trong đầu chỉ còn lại tiếng cô nghèn nghẹn nói sợ.

Căn nhà ở sân sau bình thường đã không đủ ánh sáng, ngày mưa mất điện càng thêm âm u lạnh lẽo.

Chỉ một con chuột cũng có thể doạ cô đến vậy, nhìn màn mưa đen dày đặc không biết khi nào mới tạnh, Triệu Mục Trinh không dám tưởng tượng cô ở một mình sẽ ra sao, liệu có bị cái gì doạ sợ nữa không.

Anh từ nhỏ đã là người làm việc thận trọng, ông nội rất yên tâm để anh tự quyết định, chỉ nói với mọi người rằng trong nhà còn một cô bé đến chơi, cần có người về chăm sóc.

Thế là các thím các dì gói ghém đồ ăn, liên tục dặn dò anh đi đường cẩn thận, rồi tiễn anh vào cơn mưa gió dữ dội.

Lúc đi ngồi thuyền 40 phút, lúc về đi bộ hết hơn hai tiếng. Mười mấy dặm đường đều là đường nhỏ, mưa lớn làm cây cối đổ rạp, không phân biệt được phương hướng, dù có che ô cũng như không.

Chiếc quần thể thao màu xám đợi đến khi mưa tạnh đã ướt sũng đến nỗi có thể vắt ra nước.

Gấp ô lại treo trước cửa cho ráo nước, Triệu Mục Trinh cầm hộp giữ nhiệt vào nhà.

“Mang cơm về cho cậu này.”

Đi đến sân sau, trên bàn nhỏ đặt một hộp cơm khác mà anh chưa từng thấy, Triệu Mục Trinh quay đầu nhìn Ước Tây.

Ước Tây cũng nhìn thấy, dừng lại một chút rồi nói: “Võ Thái Hưng mang tới, tôi không ăn.”

Không cần hỏi Triệu Mục Trinh cũng biết cô chê dở, cô chẳng bao giờ giả vờ khách sáo cả. Đại minh tinh đối xử rất công bằng, cô khó chiều với tất cả mọi người.

Không hiểu sao anh lại nhớ đến lúc trước, Võ Thái Hưng nhiệt tình gọi cô là Tây Tây.

“Cậu ta đến đây làm gì?”

Ước Tây còn ngạc nhiên hơn anh, nhún vai nói: “Sao tôi biết được, cậu ta là bạn học của cậu chứ có phải của tôi đâu.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận