“Triệu Mục Trinh, sao cậu không đợi tôi!”
| editor: ilovesther_
Triệu Mục Trinh mở hộp ra.
Là một chiếc máy chiếu màu trắng có giá đỡ, bên trong được bọc xốp rất kỹ, việc lắp ráp cũng không quá phức tạp nên anh nhanh chóng lắp các bộ phận vào đúng vị trí. Sau khi cắm điện, một luồng ánh sáng xanh lam dịu nhẹ chiếu lên tấm bản đồ thế giới treo trên tường.
Những nét mảnh màu đen vẽ dọc ngang tạo thành các kinh độ vĩ độ, phân chia rõ các mảng lục địa, gồm bốn đại dương và bảy châu lục.
Trấn Thường Vu chỉ là một hạt bụi nhỏ trong dải ngân hà ấy.
“Sao cậu lại tặng tôi máy chiếu?”
Ước Tây ôm gối, nhìn Triệu Mục Trinh đang điều chỉnh góc chiếu và kích thước khung hình.
“Không biết tặng gì, xong thấy bức tường này của cậu, tôi nghĩ khá hợp để xem phim.”
Ước Tây ngẩng đầu, chỉ tay, “Bản đồ này có tháo xuống được không?”
Những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong luồng sáng, anh ngước mắt, đầu tiên nhìn bản đồ, sau đó mới nhìn Ước Tây.
“Cậu tháo đi.”
Ước Tây giẫm lên ghế, động tác nhanh nhẹn gỡ từng cái đinh, chẳng mấy chốc bức tường đã sạch bong.
Trong máy tính không có phim tải sẵn, anh tuỳ tiện mở một đoạn video trong mục nội dung địa phương, là phim tài liệu về một quán trà gần đó. Cảnh quay mờ ảo trong làn sương mỏng, núi xa lấp ló có đàn chim bay qua, góc máy đầy thi vị.
“Flycam hả?”
Kết nối mạng xong Triệu Mục Trinh đi từ phía sau máy chiếu tới đặt macbook trước mặt Ước Tây, cũng ngồi xuống thảm, “ừ” một tiếng nói: “Cậu muốn xem gì?”
Ước Tây lướt ngón tay trên màn hình, đều là những bộ phim mới ra mắt trong năm nay, cô xem qua một lượt để chọn lọc.
Bản thân Triệu Ước Tây từng đóng vô số phim điện ảnh, diễn không ít vai thời thơ ấu của các nhân vật kinh điển, nhưng lại chưa từng bước chân vào rạp chiếu phim. Ngay cả lần trường cấp ba tổ chức đi xem phim yêu nước cô cũng bỏ lỡ vì trùng lịch quay. Không chỉ riêng phim ảnh, trong mười tám năm trưởng thành chông chênh ấy, cô đã bỏ lỡ rất nhiều điều.
Có cái máy chiếu này, cô tranh thủ xem bù mấy bộ muốn xem từ lâu mà chưa xem được, gặp phim nào nhiều cảm xúc còn viết vài dòng cảm nhận.
Triệu Mục Trinh ở bên cạnh làm việc của anh, họ hoà hợp trong cùng một không gian mà không hề làm phiền lẫn nhau.
Cuối cùng Ước Tây cũng tự mình trải nghiệm sâu sắc đạo lý “gần đèn thì rạng”. Người bên cạnh cô lúc nào cũng hoặc là chỉnh sửa ghi chú cấp ba, hoặc là ôn trước giáo trình đại học, đọc hết quyển này đến quyển khác.
Tiếng lật giấy sột soạt vang lên, cả căn phòng tràn ngập mùi vị của tri thức.
Ban đầu Ước Tây ở gần ngọc quý còn thấy tự ti và xấu hổ, về sau cô cũng lấy một cuốn sách ra lật xem, thử trải nghiệm cảm giác thanh lọc tinh thần bằng những trang giấy.
Cô có mang theo sách, là tác phẩm gốc của 《 Bia đá cũ 》, mang ra đọc ở trấn Thường Vu quả là đúng nơi đúng lúc.
“Cái ngõ nhà cậu từ trước đến giờ vẫn luôn gọi là ngõ Mão Nhật hả?”
“Đúng vậy.”
Ước Tây di chuyển ngón tay từng chút một theo dòng chữ trong sách, đọc khá chật vật, “Tỳ, Tỳ Lam Bà*, đường này ở đâu vậy?”
*Tỳ Lam Bà/ Tỳ Lam Bồ Tát trong truyện Tây Du Ký là mẹ của Mão Nhật Kê Tinh Quan, nhân vật được miêu tả là một con gà mái. Bà có sức mạnh đặc biệt, có thể khắc chế Bách Nhãn Ma Quan, một yêu quái có nhiều mắt. Trong truyện, Tỳ Lam Bồ Tát xuất hiện như một nhân vật hỗ trợ cho Tôn Ngộ Không và các đồng tử trong việc tìm kiếm kinh Phật.
Mão Nhật Tinh Quan là một nhân vật trong tiểu thuyết Tây Du Ký. Hắn là một con gà trống có sức mạnh đặc biệt, được cho là khắc tinh của bọ cạp. Mão Nhật Tinh Quan cũng là vị thần được Ngọc Hoàng thượng đế giao cai quản Mặt Trời.
“Tiệm gốm hôm trước chúng ta tới nằm ở đường Tỳ Lam Bà.”
“Sao tên đường tên ngõ chỗ cậu kỳ lạ quá vậy? Ngõ Mão Nhật, tại sao lại gọi là ngõ Mão Nhật?”
Ước Tây tự lầm bầm, khoanh tròn những địa danh được nhắc qua loa trong sách rồi chăm chú nhìn từng ô vuông đen nhỏ xíu.
Tư thế nằm sấp trên giường lật sách của cô chẳng dính dáng gì đến việc học tập, giống như đang chụp ảnh chân dung nghệ thuật, ngay cả sợi tóc rối cũng đẹp một cách tự nhiên.
Triệu Mục Trinh nói: “Vì trước đây chỉ có vận chuyển bằng đường thuỷ, khi đó ngõ Mão Nhật là lối vào của trấn Thường Vu, cũng là bến tàu. Mão Nhật trong “Mão Nhật Tinh Quan”, là tên một vì sao.”
“Vì sao à? Vậy Mão Nhật Tinh Quan là thần tiên đúng không?”
“Ừm.”
Ước Tây dùng đầu bút chọc chọc trán mình, “Ông ấy sống ở ngõ Mão Nhật hả?”
“…” Triệu Mục Trinh nghẹn một lúc, sau đó nói: “Không phải, ngõ Mão Nhật là chỗ cho người ở, Mão Nhật Tinh Quan sống ở Quang Minh Cung.”
“Quang — Minh — Cung —” Ước Tây đọc từng chữ một, đọc xong rất hài lòng, “Cái tên này nghe hay ghê, nghe như là nơi tiên nữ sống ấy. Ví dụ như tôi nè, tiên nữ đó.”
Vừa dứt lời, Ước Tây cũng nhận ra mình tự luyến hơi quá đà, mặt nghiêm lại. Ngừng vài giây, cô lén lút thò mắt qua khe sách, tưởng không bị ai phát hiện, ai ngờ vừa vặn đụng trúng ánh mắt Triệu Mục Trinh nãy giờ vẫn đang nhìn mình.
Ánh mắt ấy, ẩn chứa sự im lặng khó nói nên lời.
Ước Tây lên giọng nhằm chiếm thế thượng phong, trừng mắt nói: “Nhìn gì mà nhìn, tôi nói không đúng hả?”
Triệu Mục Trinh nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng.
“Quang Minh Cung không có tiên nữ, Mão Nhật Tinh Quan là một con gà trống to… Nhiệm vụ chính là gáy báo trời sáng.”
Mặt Ước Tây nóng lên, hung dữ lườm anh một cái.
Triệu Mục Trinh hơi khựng lại, lòng bàn tay vuốt phẳng trang giấy. Anh biết nói như vậy có vẻ không khéo lắm, nhưng anh cũng không giỏi nói dối hoa mỹ. Nếu sau này cô vì chuyện này mà mất mặt, chắc chắn sẽ lại đổ tội lên đầu anh.
Nhưng lần này anh đoán sai.
Bởi vì không cần đợi đến sau này, sự mất mặt ngay giờ phút này, Ước Tây đã quy hết lỗi cho anh rồi.
Ước Tây hậm hực lật quyển sách úp lên mặt, không thèm để ý đến anh nữa.
Triệu Mục Trinh nhìn về phía giường.
Khi cô chú trọng hình tượng, từng sợi tóc đều phải óng ánh chỉn chu, còn khi không chú trọng thì thật sự không có tí gánh nặng thần tượng nào, chân tay buông thõng, hệt một con rùa chết già trong yên ổn.
Ánh mắt anh chạm vào cuốn sách đang đắp trên mặt cô, ba chữ “Bia đá cũ” trên bìa mang phong cách cổ kính và tĩnh mịch, nền sách là khung cửa sổ của một căn tứ hợp viên, lớp sơn xanh loang lổ, cài một cành hoa lê trắng muốt.
Là sách mới tái bản.
Vì chuyện Mão Nhật Tinh Quan không phải tiên nữ mà là một con gà trống đã khiến hai người rơi vào trạng thái giận dỗi nhẹ, đến tối cùng xem phim cũng thấy không tự nhiên.
Triệu Mục Trinh nói anh không cố ý.
Ước Tây cầm cúp vô địch của anh uống nước, oán giận ngút trời nói: “Ờ, chọc tức người khác là năng khiếu bẩm sinh của cậu, cũng không phải lần đầu mà!”
Ước Tây lật lại nợ cũ với anh.
Hai hôm trước cô đi tìm tiệm gốm được viết trong sách, thì ra tiệm cũ từ lâu đã không còn kinh doanh, đồ gốm lỗi thời, nghề tổ truyền cũng không có ai nối nghiệp.
Người trẻ đi làm ăn xa, trong tiệm chỉ còn một bà lão.
Bà lão sống một mình đã lâu, nay thấy họ đến rất vui mừng. Triệu Mục Trinh thay Ước Tây nói rõ mục đích, bà ra ra hiệu hoan nghênh họ vào, suốt đường đi chuyện trò rôm rả.
Dụng cụ làm gốm đều ở sân sau, Ước Tây và Triệu Mục Trinh dọn dẹp mang ra, đặt điện thoại bên cạnh quay video, Ước Tây nhào đất nặn phôi dựa theo chỉ dẫn của bà và hướng dẫn trên Baidu.
Cô dùng hai tay nâng niu che chở bát gốm mình vừa nặn, bàn xoay chạy chậm phát ra tiếng ù ù tần số thấp, lớp đất sét ẩm ướt quấn từng vòng trên tay Ước Tây.
Thắt lưng hơi nghiêng về phía trước, những sợi tóc con rủ xuống, một giọt mồ hôi bất chợt rơi xuống chóp mũi trắng nõn, rơi vào ngón tay, làm loang ra một vệt bùn nhỏ.
Thời tiết quá nóng, dù bà cụ đã mang quạt đến nhưng gạch ngói trong sân vẫn hừng hực như lò lửa.
Triệu Mục Trinh khuỵu gối ngồi dưới mái hiên, dưới đất bày một đống dụng cụ, anh vừa giúp bà sửa máy cát-sét cũ, giờ đang kiểm tra xem đã dùng được chưa.