“Tôi không cần cậu phải miễn cưỡng đâu nhé”
| editor: ilovesther_
Tóc còn chưa khô hẳn, Ước Tây bỗng nhiên tắt máy sấy, tiếng gió ù ù đột ngột im bặt, một sự yên tĩnh lan toả trong không gian oi bức.
Triệu Mục Trinh nhìn qua gương thấy Ước Tây đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm mình, hung dữ như thể sắp phóng dao tới nơi.
“Sao vậy?”
Sự thay đổi cảm xúc không báo trước khiến anh trở tay không kịp.
Ước Tây không trả lời, đặt máy sấy tóc xuống, quấn dây điện qua loa rồi nhét vào tủ, sải bước đi thẳng về phía phòng Triệu Mục Trinh. Việc đầu tiên cô làm khi vào phòng là nhặt con thỏ tai dài rơi dưới sàn lên, kẹp vào nách.
Tư thế rõ ràng muốn dọn đồ bỏ đi.
Đi đến bàn học, cô lục tìm cuốn Bia đá cũ > của mình trong đống sách vật lý của Triệu Mục Trinh, không thèm liếc mắt nhìn chàng trai đang đi theo sau.
“Tôi không quên lời tôi nói đâu, tôi dọn đi ngay đây!”
Giống như một bộ phim đang diễn ra với nhịp độ chậm rãi vui vẻ đột nhiên bị kéo vào kịch tính cao trào, cảm xúc của Triệu Mục Trinh trễ vài nhịp mới theo kịp tình tiết.
Cánh tay anh dài, vươn qua bàn, nhanh hơn Ước Tây một bước giành lấy cuốn sách dày cộp, như thể sợ cô lấy được sách là sẽ biến mất ngay.
Ngón tay Ước Tây chộp vào khoảng không, cô nâng mắt lên, xoè tay, năm ngón tay mở rộng như chủ nợ hung ác: “Trả cho tôi!”
Cuốn sách đã nằm gọn trong tay cũng không giúp Triệu Mục Trinh tự tin hơn, anh nuốt nước bọt, mãi sau mới lên tiếng, vẫn là câu nói vụng về trong thư viện:
“Tôi không có ý đó.”
Ước Tây châm chọc anh: “Không có ý đó cái gì? Chẳng phải cậu không muốn ngủ chung với tôi sao?”
“Không phải.”
Lời nói có hơi vòng vo, Ước Tây nhất thời nghe không hiểu rõ, buột miệng thốt ra một câu hỏi mới:
“Không phải? Vậy là cậu muốn ngủ chung với tôi?”
Hai người chỉ cách nhau một cái bàn, lời vừa dứt, bầu không khí mập mờ lan toả.
Anh không nói nên lời, trả lại cuốn sách cho Ước Tây. Ánh mắt anh vẫn sáng trong, nhưng nổi lên một gợn sóng nhỏ lăn tăn, trong sự bình tĩnh lại ẩn chứa một vẻ chân thành chạm đến lòng người.
“Cậu ở lại đi.”
Ước Tây khựng lại trong ánh mắt anh, vừa dời tầm nhìn đã nghe anh nói tiếp.
“Tôi biết cậu không thích căn phòng kia, cũng không muốn tôi qua đó, được thôi, tất cả đều được.”
Vừa nãy tóc chưa sấy khô, vẫn còn hơi ẩm ướt, hơi nóng ẩm ở cổ chưa tan hết, Ước Tây hé miệng định nói, nhưng chưa kịp lên tiếng, sáu chữ ấy lại vang vọng trong đầu cô một lần nữa.
—— Được thôi, tất cả đều được.
Bao nhiêu năm nay đã sớm quen với việc được đối xử đặc biệt, được nuông chiều đến sinh hư, cô vừa cảnh giác vừa thờ ơ đối với thiện chí của người khác. Vậy mà khoảnh khắc được cưng chiều ban nãy lại thật sự khiến tim cô nhảy lên một nhịp, lặng lẽ mà rung động.
Cảm giác này đối với Ước Tây mà nói, quá đỗi mới mẻ.
Cô nhận cuốn sách, cầm trong tay, điều chỉnh lại cảm xúc, đi vòng qua bàn đến trước mặt Triệu Mục Trinh, dùng phần gáy sách chạm nhẹ vào ngực anh.
Ước Tây không dùng sức, nhưng trái tim thiếu niên vẫn thắt lại.
Ước Tây đến gần, hương thơm dịu mát sau khi tắm của cô đủ để khiến anh rối loạn, Triệu Mục Trinh lùi về sau nửa bước, tay vịn mép bàn, cúi đầu nhìn gương mặt thiếu nữ gần trong gang tấc.
Đôi mắt hờ hững ấy trắng đen rõ ràng, đuôi mắt hơi xếch lên, vô tình tạo nên nét quyến rũ thanh tú.
“Triệu Mục Trinh.”
“Tôi không cần cậu phải miễn cưỡng đâu nhé.”
Gáy sách như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, anh đưa tay gạt nhẹ, yết hầu trượt lên rồi hạ xuống, giọng nói khàn khàn có phần lúng túng: “Tôi tự nguyện mà.”
Ước Tây trừng anh một cái, đặt sách sang bên cạnh, “Nói suông ai tin, cậu viết ra đi, không được lật lọng đâu đấy.”
Triệu Mục Trinh chẳng hiểu gì.
“Viết cái gì?”
“Bản cam kết chứ gì nữa. Lớn từng này rồi mà cậu chưa từng viết à?”
“Chưa từng.”
Sự tồn tại của học sinh năm tốt chính là để gây thù chuốc oán khiến người khác ghen tị, làm gì có cơ hội tiếp xúc với thứ gọi là bản cam kết.
Ước Tây bĩu môi, ra hiệu cho anh lấy giấy bút.
“Chưa viết bao giờ đúng không, giờ có cơ hội rồi đó.”
“Phải viết thật à?”
Sau khi tìm được tờ giấy trắng, Triệu Mục Trinh khựng lại.
Từ khi gặp Triệu Ước Tây, cuộc sống của anh rẽ sang hướng còn kịch tính hơn cả phim truyền hình, cảm xúc lên xuống thất thường, diễn biến xoay chuyển đột ngột, anh dùng hết trí tưởng tượng cũng không đoán được hành động tiếp theo của cô.
Sao tự dưng lại đòi viết bản cam kết?
“Đương nhiên rồi,” Ước Tây khoanh tay, “Cậu đã chính thức làm tôi tức giận, vậy cũng phải chính thức làm tôi hết giận chứ?”
Triệu Mục Trinh đành làm theo, dựa trên yêu cầu và chỉ đạo của cô, viết nên bản cảm kết đầu tiên trong đời.
Tiêu đề “Bản cam kết” viết hoa ở chính giữa, tiếp theo là câu “Kính gửi cô Triệu Ước Tây”.
“Vì sự thiếu suy xét và lời nói không thoả đáng hai ngày trước đã khiến cô chịu áp lực tinh thần lớn, nay tôi – Triệu Mục Trinh sau quá trình tự kiểm điểm, xin cam kết như sau: Triệu Mục Trinh tự nguyện chuyển nhượng quyền sử dụng phòng, tiếp tục duy trì nguyên tắc chung sống hoà thuận trên giường dưới đất, không can thiệp lẫn nhau, bao gồm nhưng không giới hạn việc rót nước, lấy đồ, dọn phòng, đánh thức mỗi sáng cho cô Triệu Ước Tây.”
(Editor: thua Polpot mỗi cái quốc tịch thôi đấy em Tây ơi =)))
Học sinh năm tốt đương nhiên không thể biết cách trình bày bản cam kết, toàn bộ quá trình đều do Ước Tây chỉ huy.
“Chỗ này cách hai dòng.”
“Chỗ này phải viết sát lề.”
“Cuối cùng viết ‘Tôi xin đảm bảo thực hiện đầy đủ các cam kết trên’, rồi ký tên vào.”
Viết xong, Triệu Mục Trinh lại một lần nữa rơi vào trạng thái ngây người: “Sao cậu rành thế? Cậu từng viết nhiều bản cảm kết lắm à?”
Ước Tây nghiêng đầu cảnh cáo, trừng mắt: “Cậu có ý gì? Muốn gây sự nữa đúng không?”
Triệu Mục Trinh vội cất sự tò mò, “Không, tôi viết xong rồi.”
Ước Tây kiểm tra một lượt, trong lòng thầm thán phục nét chữ khải của anh đúng là đẹp mắt, chữ cũng đẹp như người. Nhưng vì đang diễn vai giáo viên nghiêm khắc nên không tiện mở miệng khen.
Xem xong, Ước Tây phát hiện thiếu một thứ, đặt bản cam kết xuống:
“Khoan đã, còn phải đóng dấu vân tay nữa.”
Triệu Mục Trinh nhắc nhở tình cảnh hiện tại: “Không có mực đóng dấu đâu.”
“Mực đóng dấu?” Cáo nhỏ ranh mãnh Triệu Ước Tây cười khẽ, giải quyết ngay tại chỗ, “Chuyện nhỏ.”
Cô lê dép lạch bạch chạy đi lục túi mình, không mang theo đồ trang điểm nhưng có một thỏi son tint. Cô vặn nắp son, chấm một chút lên ngón cái của Triệu Mục Trinh.
Khung cảnh này có cảm giác quen thuộc.
Hai người bất ngờ ngẩng đầu nhìn nhau, đều nhớ đến ký ức đêm khuya nọ, anh bôi thuốc bỏng giúp cô.
Ước Tây rút tay về trước, liếc mắt qua tờ giấy, ra hiệu cho anh.
Son tint có mùi hương rất nhẹ, Triệu Mục Trinh ấn ngón tay xuống chỗ ký tên, khi ngẩng đầu lên thấy cô đang hứng thú tô son, cái cổ trắng nõn tinh tế cúi sát gương, hai lọn tóc rủ xuống vành tai.
Cánh môi căng mọng óng ánh, trùng màu với dấu ngón tay anh.
Ước Tây nghiêng đầu, rất hài lòng hỏi: “Màu này siêu đẹp đúng không?”
Triệu Mục Trinh giống như mọi “thẳng nam” khác, không phân biệt được sự khác nhau giữa các màu son môi, càng không biết màu nào đẹp.
Anh “ừm” nhẹ một tiếng, ý đồ muốn lấp l**m cho qua.
“Cảm giác đánh mỏng sẽ đẹp hơn.”
Bỗng nhiên Ước Tây tự lẩm bẩm rồi cúi người xuống, anh dựa lưng vào ghế, trong nháy mắt cái ghế biến thành lồng giam không lối thoát.
Ngón áp út của cô khẽ quệt lên môi dưới, nhẹ nhàng xoay cổ tay, màu son nơi đầu ngón tay rơi vào chính giữa đôi môi Triệu Mục Trinh.
Môi anh mỏng và mềm, màu môi nhạt tự nhiên, đường nét môi rõ ràng, nhìn thôi đã thấy quyến rũ. Chỉ là bình thường khí chất anh quá nghiêm túc, cái vẻ quyến rũ ấy lại biến thành nét cấm dục.
Điểm màu đỏ này có tác dụng giải trừ phong ấn.
Anh sững sờ.
Cô nhẹ nhàng thoa đều, như sắc đỏ của lá phong giữa mùa thu cổ kính, màu son tinh khiết trên môi anh có một vẻ đẹp vừa thu hút vừa tiết chế.
Môi này hôn sẽ có cảm giác gì nhỉ? Ước Tây nhìn mà nóng cả đầu, vội vàng bật ra khỏi ghế, suýt nữa thì tự châm lửa đốt mình.
Triệu Mục Trinh hoàn hồn, tự lấy khăn giấy lau sạch, bất ngờ là không hề trách Ước Tây câu nào.
Bình minh sắp ló rạng, dưới ánh đèn sáng choang, cả hai không ai lên tiếng. Ước Tây cất bản cam kết, vẫy tay với anh, tiếp tục sấy nốt chỗ tóc chưa khô.
Thời gian lưng chừng, Triệu Mục Trinh không biết có nên đi ngủ tiếp hay không, nghĩ đi nghĩ lại, anh ngồi yên tại chỗ, mở cuốn Bia đá cũ > của Ước Tây ra xem. Cuốn sách này anh biết đã lâu, nhưng chưa bao giờ đọc.
Ngay câu đầu tiên trong lời tựa đã được Ước Tây gạch chân lượn sóng.
“Có những người như lưỡi dao mạ vàng, loé lên như ánh chớp giữa thước phim điện ảnh, chỉ để xé toạc cõi đời xô bồ hỗn loạn. Gặp được người như thế, là may mắn của đời người, mà một đời, cũng chỉ có duy nhất một người như thế.”
Không biết đã thất thần bao lâu, ngón tay anh vẫn dừng ở trang này.
Ước Tây sấy tóc xong quay lại, gục lên bàn ngay trước mặt anh, tay phải nắm lại, ngửa lên đặt trước mắt anh.
“Đoán xem đây là gì?”
Triệu Mục Trinh gập sách, nhìn cô, thử đoán: “Không khí?”
“…”
Ước Tây nghiêng đầu sang một bên, mím môi, tự tiêu hoá sự cạn lời, sau đó quay đầu trở lại, xụ mặt nói:
“Tôi chợt nhận ra, Tóc vàng cũng không hoàn toàn nói oan cho cậu đâu. Ít nhất chuyện tên đó nói cậu nhàm chán, nghe vẫn có chút đáng tin đấy.”
Cô cao giọng: “Tôi tặng không khí cho cậu? Tôi là loại người đó à?”
“Vậy là cái gì?” Anh nhìn tay cô.
Ước Tây không úp mở nữa, xoè năm ngón tay ra, trong lòng bàn tay là một hạt sen tròn mẩy.
“Thư Tuệ cho tôi đó, giòn giòn ngọt ngọt, tôi đặc biệt để dành cho cậu một hạt.”
Triệu Mục Trinh khựng lại: “Cậu ấy cho cậu bao nhiêu?”
“… Một đài đầy.”
Triệu Mục Trinh lấy hạt sen trong tay cô, vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn giọng điệu châm chọc học được từ Ước Tây: “Cảm ơn cậu đã để lại một hạt cho tôi.”
Ước Tây nhìn anh đi ngang qua mình, sờ sờ chóp mũi, gọi anh lại: “Cậu định đi ngủ hả?”
Triệu Mục Trinh kéo rèm cửa, ý bảo cô nhìn ra ngoài trời, sắc xám xanh dần nhạt đi, trời bắt đầu sáng lên, “Gần sáu giờ rồi, tôi còn ngủ gì nữa.”
Ước Tây ngượng ngùng nhớ ra chính mình đã kéo người ta dậy lúc ba giờ sáng, bỗng hơi áy náy,
“Cậu không buồn ngủ sao?”
Dù sao thì Ước Tây lúc này tinh thần rất phấn chấn.
Triệu Mục Trinh nhìn cô đầy oán trách: “Cậu đoán xem tôi có buồn ngủ không?”
Ước Tây phản xạ nhanh nhẹn, bước tới vỗ một cái vào tay anh:
“Triệu Mục Trinh! Cậu thay đổi rồi! Nói chuyện tử tế không được hả!”
Cái vỗ nhẹ của cô không đau, nhưng cơn buồn ngủ còn sót lại cũng bay sạch, Triệu Mục Trinh đưa tay ôm mặt, để lại một câu “Cũng tạm” rồi sang phòng bên cạnh rửa mặt.
Khi anh đang rửa mặt, Ước Tây đã thay sang chiếc váy ngủ, tựa người bên bồn rửa mặt.
Cô buộc tóc đuôi ngựa tràn đầy sức sống, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú và chiếc cổ thon dài.
“Này Triệu Mục Trinh, ngày nào cậu cũng dậy lúc 6 giờ, thường làm gì vậy?
Triệu Mục Trinh: “Đầu tiên là ăn sáng.”
“Toàn ăn ở nhà?”
“Cũng có khi ra ngoài.”
“Ra đâu?”
“Quán ăn sáng.”
Ước Tây nghiêng đầu, đuôi tóc buộc cao lướt nhẹ qua sau gáy, gương mặt xinh xắn chễm chệ ngay chính giữa tầm mắt anh.
“Dẫn tôi đi với! Ở đây hình như có tường hoa kim ngân đúng không? Đi đến đó như nào vậy?”
Người bản xứ nghi hoặc: “Chỗ tôi có à?”
Khách du lịch khẳng định: “Có mà! Trong sách viết đó, nói là nằm sau một cây cầu nhỏ, có một bức tường hoa kim ngân to lắm.”
Nghe cô miêu tả xong, Triệu Mục Trinh đã biết chỗ nào, anh dùng khăn ướt lau mặt, giặt sạch vắt khô rồi treo lại chỗ cũ.
“Chỗ đó bị dỡ từ mấy năm trước rồi.”
Ước Tây không ngạc nhiên, “ồ” một tiếng, gật gật đầu, thị trấn Thường Vu của hai mươi mấy năm trước so với bây giờ thực sự khác nhau rất nhiều.
“Vậy thôi, đến quán ăn sáng đi.”
Hai người nấn ná lại trên tầng cho đến khi dưới sân có động tĩnh mới xuống, ông nội Triệu vừa bước từ trong phòng ra, đang pha trà trên bàn nhỏ, thấy họ đi xuống thì hỏi đã rửa mặt chưa, có muốn ăn sáng không.
Triệu Mục Trinh nói sẽ ra quán ăn, ông nội gật đầu, dặn anh chăm sóc Ước Tây cho tốt. Ước Tây lập tức cậy thế bắt nạt, chỉ vào anh nói, nghe chưa, ông cậu bảo phải chăm tôi tử tế đó nha.
Nồi nước bên cạnh mới được nhóm lên, lửa chưa cháy mạnh, củi khô bốc khói mù mịt. Ước Tây vừa ngửi đã che mặt ho sặc sụa, Triệu Mục Trinh kéo cô đến chỗ khuất gió.
Dì Triệu bê đĩa bánh hành chiên nóng hổi ra, nhìn thấy Ước Tây mà như nhìn thấy ma.
“Ui chao! Dậy sớm thế cơ à!”
Ước Tây đáp lời: “Vâng, đi ăn sáng với Triệu Mục Trinh ạ.”
Mà đâu chỉ một mình dì Triệu kinh ngạc.
Thường ngày, các chú công nhân làm thuê đều đến nhà họ Triệu ăn sáng, hôm nay khi các chú thấy Ước Tây ở cửa hàng cũng lấy làm lạ.
Buổi sáng là thời điểm náo nhiệt nhất của chợ rau thị trấn Thường Vu, các bà các cô xách giỏ xách làn, gặp người quen là tám chuyện rôm rả, hải sản và gia cầm bày dọc lối đi, cực kỳ đông đúc nhộn nhịp.
Ước Tây không quen ngửi mùi cá tanh, bịt mũi lại, dán sát vào người Triệu Mục Trinh, đi qua con phố nhỏ đến trước cửa một quán ăn sáng.
Dầu sôi trong chảo gang, một đống nem rán nhỏ nhảy lách tách trong đó, khi đủ độ chín sẽ được vớt ra bằng vợt lưới sắt để ráo dầu, rồi lại thả một mẻ quẩy vào chiên, nghe xèo xèo giòn rụm.
Quán không rộng lắm, tràn ngập mùi đồ ăn thơm nức.
Khách ra vào tính tiền liên tục, chen chúc xô đẩy là chuyện khó tránh, Triệu Mục Trinh vẫn luôn đứng chắn phía sau Ước Tây, dành riêng cho cô một khoảng trống không ai làm phiền.
Cô nhìn thực đơn hồi lâu, phân vân khó chọn, quay đầu nói: “Triệu Mục Trinh ơi, cái gì tôi cũng muốn ăn cả.”
Triệu Mục Trinh bật cười.
“Vậy thì gọi hết đi.”
Mắt Ước Tây sáng lên: “Oaaa, hào phóng quá ta.”
Trong quán không còn chỗ, họ ngồi bàn ngoài trời dưới chiếc ô to trước cửa, cũng chính từ vị trí đắc địa này mà Ước Tây bắt gặp một nhúm tóc màu vàng quen thuộc.
“Đằng trước là quán net à?”
Đang tráng bát đũa bằng nước nóng, Triệu Mục Trinh chợt ngừng động tác, ngẩng đầu lên,
“Sao cậu biết?”
Cô hiếm khi ra ngoài một mình, lại mù đường, Triệu Mục Trinh nhớ rõ anh chưa từng dẫn Ước Tây đến đây.
Ước Tây nhướng mày đắc ý, bĩu môi ra hiệu Triệu Mục Trinh nhìn đằng sau.
Tóc vàng nhăn mũi nhíu mày, cúi đầu bóc bao thuốc lá, mặt mũi say xỉn đang chia thuốc cho hai thanh niên đi bên cạnh, tóc tai sặc sỡ không kém hắn là mấy.
Ba người vừa phì phèo nhả khói vừa đi về phía này.
“Nhìn xem, tóc hắn ta rối như ổ gà ấy, mà có khi gà còn không thèm ở. Giờ này đã ở đây, chẳng lẽ lang thang ngoài đường cả đêm? Chắc chắn là cắm mặt trong quán net rồi!”
Không biết có phải do cảm nhận được Ước Tây chê kiểu tóc của mình không, Tóc vàng khi đến gần còn túm lại đám tóc dựng ngược trên đỉnh đầu.
Ước Tây trắng nõn không tì vết, khí chất thoát tục, ngay cả trong một quán ăn nhỏ ồn nào như này, cô vẫn toả sáng giữa đám đông.
Dù Tóc vàng còn chưa tỉnh rượu, cũng không ảnh hưởng đến việc hai tên đàn em một trái một phải điên cuồng lắc người hắn ta như thấy tiền rơi dưới đất.
“Vãi vãi vãi! Đại ca! Đại ca! Nhìn kìa! Con mẹ nó, trấn Thường Vu có mỹ nữ cấp độ này từ bao giờ thế! Đẹp vãi chưởng!”
Tóc vàng bị lắc như cây cột điện bị sét đánh, sắp gãy đôi đến nơi.
Ước Tây nhìn thấy.
Cô đưa tay lên chống cằm, tay còn lại vẫy nhẹ, gửi đến họ một nụ cười tít mắt ngọt nào.
Tóc vàng suýt bị hai tên đàn em lắc cho rụng khớp.
“Vãi vãi vãi! Cười với anh em mình kìa! Cô ấy chào kìa! Chào anh em mình đúng không? Đi nhanh! Đi đi mày, lại bắt chuyện!”
Triệu Mục Trinh nhận ra nụ cười của Ước Tây có điểm bất thường, anh quay đầu lại lần nữa, thấy ngay vẻ mặt đần thối của Tóc vàng và hai thằng đàn em đang hí hửng như muốn bước đến nhặt tiền.
Ánh mắt anh quét tới, trầm tĩnh mà sắc lạnh, không cần nói lời nào vẫn có thể đánh sập khí thế của bọn họ.
Ba người từ tư thế xông pha chuyển vội sang chế độ phanh gấp trước bờ vực.
“Con mẹ nó… là Triệu Mục Trinh…”
Câu chửi thề này rõ ràng khác với vừa nãy, âm lượng tuột xuống, lặng lẽ tiêu tan.
Tóc vàng dụi mắt, kịp thời tỉnh táo, cà lơ phất phơ hất cằm:
“Ờ, em gái nó đấy. Đừng có mơ nữa, Triệu Mục Trinh bảo vệ như bảo vệ cục vàng ấy.”
Đàn em gãi đầu, bừng tỉnh, tuy thiếu văn hoá nhưng lại bày ra dáng vẻ có văn hoá:
“Có sao đâu đại ca, cóc ghẻ không ăn được thịt thiên nga, chẳng lẽ đứng gần ngắm thiên nga cũng không được luôn à? Giờ đang đông khách, anh em mình ra đó ghép bàn với họ đi!”
Tóc vàng dù gì cũng là người học hết cấp ba, câu nói vừa vào tai, hắn đẩy mạnh hai tên kia ra, chửi to: “Đi con mẹ mày! Tụi mày bảo ai là cóc ghẻ hả!”