“Gió xuân uốn lượn, va vào tim anh”
| editor: ilovesther_
Cuối cùng, ba tên kia vẫn vì không tìm được chỗ trống mà đành phải đến xin ngồi ghép với Ước Tây và Triệu Mục Trinh.
Hai tên đàn em sợ làm kinh động mỹ nữ, ra sức tỏ vẻ phong độ nhất có thể.
“Xin hỏi mỹ nữ, bọn tôi có thể ngồi cùng hai cậu không?”
Trấn Thường Vu bé tẹo, cũng giống như tên tóc vàng kia, Triệu Mục Trinh biết mặt nhưng không thân thiết với đám người cùng tuổi này, tuy vậy anh hiểu rõ bản tính của bọn họ.
Thế nên khi nghe thấy cái giọng điệu đó, ngụm sữa đậu nành suýt sặc vào cổ họng anh. Ước Tây đưa cho anh một tờ giấy ăn, Triệu Mục Trinh nhận lấy, vừa lau vừa nhìn hai tên đàn em của Tóc vàng.
Ánh mắt ghét bỏ, nội dung chỉ gói gọn trong một câu: Giả tạo vãi.
Ước Tây đón lấy ánh mắt mong đợi của bọn họ, ra dáng thục nữ, chủ động đứng dậy ngồi sang phía Triệu Mục Trinh. Hai tên đàn em lập tức hiểu ý, mỹ nữ đồng ý rồi!
Vội vàng kéo tóc vàng đang không tình nguyện kia ngồi xuống.
Tóc vàng hậm hực hất tay họ ra, cố gắng nhẫn nhịn, như thể không cam lòng bị kéo vào hàng ngũ cóc ghẻ.
Thiên nga ngồi đối diện, bên cạnh Triệu Mục Trinh.
Một người đẹp trai lạnh lùng, một người linh động khí chất thần tiên, ngồi cùng nhau, khung cảnh hài hoà đẹp mắt.
Bên hội Tóc vàng cũng không hề kém cạnh, hai tên đàn em tuyệt đối không có ý định để đại ca mình độc tôn về màu tóc. Một tên xanh rêu, một tên đỏ rực, Tóc vàng ngồi giữa, ba người giống hệt một cái đèn giao thông nằm ngang.
Có ông lão đạp xe ba bánh đi ngang qua còn phải phanh gấp, trố mắt nhìn ba cái đầu to đó, nghĩ xem mình có vi phạm luật giao thông không.
Những món Triệu Mục Trinh gọi lần lượt được mang lên, quán nhỏ thiếu nhân viên phục vụ, anh tự mình đi lấy đồ, từng đĩa từng đĩa bày kín nửa bàn.
Ước Tây cầm đũa mỉm cười: “Vậy bọn tôi ăn trước nhé.”
Tóc xanh rêu và tóc đỏ rực vội vàng cười theo Ước Tây, “Hai cậu cứ ăn đi! Bọn tôi gọi mì trộn chắc còn lâu mới ra.”
Hai người tươi cười rạng rỡ, kẹp tên tóc vàng mặt như đưa đám ở giữa, trông như bộ phim hài bị kẹt băng, giữa chừng chèn thêm khung cảnh phim kinh dị.
Đồ Triệu Mục Trinh gọi đã lên đủ, bày kín cả một bàn. Đến khi mì trộn của ba tên kia được mang lên thì trên bàn đã không còn chỗ đặt bát.
Bọn họ chỉ còn cách ôm bát sứ lớn mà ăn mì.
Ước Tây ăn chậm lại cầu kỳ, bát hoành thánh của cô Triệu Mục Trinh đã dặn quán không cho hành. Cô thổi nguội rồi nếm một miếng, vẫn chưa thấy vừa ý.
“Tôi muốn cho thêm giấm.”
Triệu Mục Trinh vừa định đứng dậy lấy thì phía đối diện đã có hai bàn tay xám xịt duỗi ra nhanh hơn anh.
Ngón tay lơ lửng giữa không trung, anh chậm rãi nhấc mí mắt, hàng mi rậm che khuất nếp mí hẹp, ánh nhìn lạnh tanh như sáu mũi tên vô hình bắn thẳng sang:
“Liên quan gì đến hai người?”
Hai bàn tay xám xịt cười gượng rút về.
Triệu Mục Trinh cầm lọ giấm nhỏ, đặt cạnh bát Ước Tây.
Ước Tây tự rót một ít vào bát, khuấy đều, nếm thử thấy khá ngon, cô gắp hoành thành nhỏ vừa thổi vừa hỏi Triệu Mục Trinh:
“Cho giấm vào ngon lắm, cậu muốn thử không?”
Triệu Mục Trinh: “Tôi không thích ăn giấm.”
“Ồ, vậy thôi.”
Ước Tây phồng má, nhai kỹ nuốt chậm, ngay cả việc ăn sáng cũng đẹp mắt.
Tóc xanh rêu là người đầu tiên ăn xong, bắt chuyện với Ước Tây: “Mỹ nữ, nhìn cậu gầy thế này mà ăn được nhiều ghê?”
Ước Tây mỉm cười: “Không phải, tôi chỉ thử mỗi món một tí thôi.”
Tóc vàng giống như tìm được điểm đột phá, lập tức rút mạnh tờ giấy ăn đưa lên lau miệng, bĩu môi nói: “Tiền cmn tự gió thổi tới à? Chỉ biết lãng phí thôi!”
Ước Tây biết ngay tên này vẫn ghi thù chuyện hôm qua, đang bực bội thì Triệu Mục Trinh bên cạnh đã buông đũa, lạnh lùng đáp trả.
“Liên quan mẹ gì đến mày.”
Đầu đũa bị cắn chặt, Ước Tây nghiến răng, cảm giác adrenalin* của mình đang tăng vọt.
*Adrenalin là một loại hoormone được tuyến thượng thận sản xuất và giải phóng trực tiếp vào máu. Adrenalin tăng gây ra cảm giác hưng phấn, k*ch th*ch mạnh mẽ.
Anh mắng rồi! Triệu Mục Trinh mắng người rồi! Ánh sáng văn minh của trấn Thường Vu, học sinh năm tốt thế mà chửi thề rồi! Tuyệt vời! Đánh nhau luôn đi!
Không khí căng thẳng.
Tóc xanh rêu và tóc đỏ rực không giúp đại ca của họ thì thôi, vào thời khắc quan trọng này lại còn đóng vai trò hoà giải, thậm chí câu nào câu nấy đều đứng về phía Triệu Mục Trinh và Ước Tây.
“Đại ca! Đại ca nói gì thế, người ta chiều em gái thì liên quan gì tới mình chứ?”
“Đúng đó đại ca, muốn nếm mỗi thứ một tí có gì sai đâu, sao lại bảo người ta lãng phí!”
“Đại ca! Hôm nay đại ca sao vậy, chưa tỉnh rượu à?”
“Hay đại ca về nghỉ ngơi trước đi?”
Tóc vàng thầm nghĩ hắn và Triệu Mục Trinh đều là những nhân vật có tiếng tăm ở trường cấp ba Thường Vu, không tiện xảy ra xung đột trực tiếp, bèn hậm hực đứng dậy, dáng vẻ như muốn phất áo bỏ đi.
Áo thì đã phất rồi.
Nhưng đàn em không đi theo…
Tóc vàng đứng cách đó ba bước, ánh mắt như dao đâm về phía hai tên kia, gằn giọng thúc giục: “Đi nhanh! Còn ngồi đấy làm gì?”
Tóc xanh rêu và tóc đỏ rực nhìn nhau hai giây, vô cùng ăn ý nhích mông vào giữa, lấp đầy khoảng trống mà tóc vàng để lại, một đỏ một xanh ngồi sát nhau.
“Đại ca cứ về nghỉ ngơi đi! Bọn em không uống rượu, vẫn tỉnh táo, ngồi chơi thêm chút nữa.”
Tóc vàng gật đầu, mặt đỏ bừng như ngạt khí, hiểu rồi.
Hắn đơn phương bị khai trừ khỏi hội đèn giao thông.
Tóc vàng vừa đi, Ước Tây đã chuyển từ hoành thánh sang món cháo ngọt, trên bàn vẫn còn một đống đồ ăn, nào là quẩy chiên, sủi cảo chiên, bánh bao nhỏ…
Cô hỏi hai người đối diện: “Các cậu thức chơi game cả đêm, ăn mỗi bát mì có no nổi không?”
Tóc xanh rêu và tóc đỏ rực được quan tâm mà run rẩy nói: “Cũng ổn cũng ổn!”
Ước Tây mời: “Nếu không thì các cậu ăn thêm chút đi? Dù sao tôi với Triệu Mục Trinh cũng không ăn hết, để lãng phí đúng là không tốt lắm.” Cô l**m vết cháo ngọt còn dính ở khoé môi, nhìn sang Triệu Mục Trinh: “Được không?”
Triệu Mục Trinh: “Ừm.”
Hai tên kia cũng không khách sáo, vừa ăn vừa nói chuyện: “Mỹ nữ, cậu là người ở đâu thế? Lần đầu tiên thấy cậu ở trấn Thường Vu đấy, chắc là họ hàng xa của Triệu Mục Trinh nhỉ?”
Triệu Mục Trinh trầm giọng: “Ăn cơm đừng hỏi nhiều.”
Hai tên đối diện giật giật mí mắt, cảm nhận được áp lực vô hình, cúi đầu im lặng càn quét đồ ăn.
Ăn sáng xong, mặt trời đã nhô qua sườn núi, ánh nắng trong veo xuyên qua phố phường ngõ hẹp, chiếu lên từng người.
Ước Tây khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến nên không muốn về sớm. Cô che miệng ngáp một cái, khoé mắt long lanh ánh nước, cố nén cơn buồn ngủ nói:
“Cậu dẫn tôi đi dạo mấy chỗ tôi chưa từng đến đi, loanh quanh đây thôi cũng được.”
Trên đường đi lại nhắc đến tên tóc vàng.
Ước Tây bỗng nổi hứng:
“Cô, con gái út được cưng chiều nhất của tiệm trà, gia đình giàu nhất thị trấn Thường Vu. Hắn, tên lưu manh bị cả người và chó trong trấn ghét bỏ…”
Dựng được cái khung truyện, Ước Tây bịa không nổi nữa, càng nghĩ càng dở.
“Thôi bỏ đi, không thể ghép bừa được, tên tóc vàng đó không xứng với Thư Tuệ.”
Đằng sau bất chợt truyền đến giọng Triệu Mục Trinh.
“Có thể.”
Giọng nói lạnh tanh khiến Ước Tây rùng mình, cô quay đầu, dưới bầu trời trong xanh, chỉ có sắc mặt Triệu Mục Trinh là như bị mây đen bao phủ.
“Vậy tôi thì ghép bừa được à?
“À thì…” Âm thanh lúng túng của Ước Tây ngừng lại, cô sờ gáy, cuối cùng cố gắng gân giọng chiếm ưu thế: “Cậu sao vậy hả, sao giờ vẫn còn ghi thù nữa!”
Triệu Mục Trinh nhìn cô một lúc rồi rời mắt đi, nhìn sang cây cầu phía xa.
“Không phải ghi thù, chỉ là trí nhớ tôi tốt, không quên được.”
Ước Tây đứng yên, đợi anh đi đến trước mặt mình, “Tốt đến mức nào?”
Triệu Mục Trinh không trả lời.
“Triệu Mục Trinh, sau này tôi đi rồi, cậu sẽ luôn nhớ tới tôi chứ?”
Rõ ràng món cuối cùng Ước Tây nhét vào miệng anh là viên bánh nhân đường, vậy mà lúc này lại cảm thấy đầu lưỡi dần đắng ngắt, không thể nói nên lời.
Anh đi lướt qua Ước Tây, bước lên phía trước, chỉ để lại ba chữ bị nghiền nát đến vô vị trong sự do dự lặp đi lặp lại.
“Tôi không biết.”
Gió thổi qua, lời cũng tan biến.
Triệu Mục Trinh cứ thế đi thẳng, cố chấp cho rằng sự khó chịu trong lồng ngực hiện giờ là do thiếu ngủ. Phải rồi, anh chưa bao giờ dậy lúc ba giờ sáng, bận rộn cho đến tận lúc bình minh, chắc là đồng hồ sinh học bị rối loạn rồi, về ngủ một giấc sẽ ổn.
Anh gần như tự thuyết phục chính mình.
Cho đến khi Ước Tây gọi anh: “Triệu Mục Trinh, cậu không khoẻ à?”
“Không sao.”
Anh dừng bước, nhưng không quay đầu.
Ước Tây đi tới, hé ngón tay ra cho anh xem, trong lòng bàn tay nắm hờ là một con bướm vàng đang giãy giụa.
“Mới bắt được nè, chúng ta mang về nuôi nhé.”
Cổ họng Triệu Mục Trinh hơi nghẹn.
“Bướm không nuôi được, nhốt lại nó sẽ chết.”
Ước Tây bừng tỉnh, thả tay ra.
Con bướm vàng vỗ cánh bay đi trong nắng sớm, để lại một vệt phấn lấp lánh trong lòng bàn tay cô.
Hai người đi qua cây cầu đá, nước suối chảy róc rách, thấy bên ngoài hàng rào của một ngôi nhà có mọc đầy dây hoa kim ngân.
Loài hoa này nếu được chăm sóc tốt thì mùa hoa nở sẽ kéo dài, có thể nở suốt từ tháng năm đến tháng mười. Hoa kim ngân trong ngõ Mão Nhật bị Ước Tây hái từng bó nhỏ, gần như đã trụi cả giàn.
Lạ nước lạ cái, việc gì cô cũng hỏi Triệu Mục Trinh trước.
“Cái đó có được hái không?”
“Cậu hái đi.”
Ước Tây tỉ mỉ lựa chọn, đang hái say mê, bỗng từ sau hàng rào vang lên giọng một bà lão hỏi ai đang hái trộm hoa?
Âm thanh quá đột ngột.
Ước Tây rụt cổ, cứng đờ người, quay đầu tìm Triệu Mục Trinh như đứa trẻ phạm lỗi theo bản năng tìm người lớn làm chỗ dựa.
Triệu Mục Trinh nhẹ giọng: “Bà Thúc, là cháu ạ.”
Vừa dứt lời, cánh cổng sân bên cạnh được đẩy ra, một bà lão mặc áo xám, tóc bạc phơ búi thấp bước ra, mỉm cười hiền hậu nói: “Mục Trinh đấy à, còn đây là…”
Bà Thúc nheo mắt lại, nhìn sang Ước Tây.
Bàn tay buông thõng bên quần khẽ nắm chặt lại, Triệu Mục Trinh không biết phải giới thiệu Ước Tây thế nào. Nói đây là em gái của cháu? Anh thử vài lần, vẫn là không thể nói thành lời.
Lúc này phải cảm ơn cái miệng hay buôn chuyện khắp nơi của thím anh, ngay cả bà Thúc tuổi cao đãng trí cũng nhanh chóng nhớ ra.
“Ồ, là em gái cháu đấy à. Đang hái hoa à, thích là tốt rồi, cứ hái nhiều vào nhé, không sao đâu.”
Sự niềm nở hoà nhã ấy, công lao của Triệu Mục Trinh không hề nhỏ.
Bà vừa đi, Ước Tây cười trêu ghẹo anh: “Cậu giỏi thật đó Triệu Mục Trinh, sao tôi cảm thấy cậu còn hữu dụng hơn cả giấy thông hành vậy nhỉ? Cậu là báu vật của thị trấn này hả?”
Triệu Mục Trinh không trả lời, chỉ giục: “Cậu hái nhanh đi, hái xong còn về.”
Ước Tây bước ra từ bên cạnh giàn hoa, trong tay cầm một bó hoa trắng nhỏ, lá xanh làm nổi bật những bông hoa đầy đặn gọn gàng.
“Cậu hái giúp tôi đi, mấy bông trên cao tôi không với tới.”
Anh đã đoán trước rằng chuyện này sẽ không đơn giản, quả nhiên, Ước Tây không chịu ngồi yên, cứ liên tục chỉ đạo.
“Đừng lấy hoa mọc lẻ!”
“Cuống ngắn không lấy nhé!”
“Không có lá cũng đừng lấy!”
Cuối cùng trong tay cô ôm một bó hoa ngay ngắn ngọn gàng, còn trong tay anh, một nắm hoa lộn xộn đủ loại hình thù.
Về đến nhà, chuyện cắm hoa Ước Tây không để Triệu Mục Trinh làm, cô đẩy anh vào phòng:
“Cậu ngủ một giấc đi, tôi thấy cậu không khoẻ lắm.”
Khuôn mặt anh nhợt nhạt, một người cao lớn như thế, vậy mà chỉ im lặng lắc đầu, trông có vẻ buồn bã yếu ớt, như thể thân hình cao lớn đó chỉ là một cái khung pha lê, chính anh cũng sắp không chống đỡ nổi.
Ước Tây đứng chắn trước mặt anh.
“Đi ngủ đi!”
Ánh mắt anh mệt mỏi, bên môi lộ ra nụ cười nhạt bất đắc dĩ, “Phiền phức lắm, tối nay tôi ngủ sớm là được rồi.”
Ước Tây đẩy anh: “Cậu ngủ trên giường đi, tôi không ngại đâu, chúng ta thân nhau thế rồi mà.”
Ngay cả khi cơ thể anh suy yếu, cô đẩy được anh cũng là vì anh nhường cô, nếu anh thật sự muốn đứng yên, sức lực của cô hoàn toàn vô dụng.
Giống như hiện tại, anh nhìn cô, bỗng nhiên nghiêm túc nói:
“Triệu Ước Tây, chúng ta cũng chưa thân lắm đâu.”
Ước Tây khựng lại, chớp mắt.
Đúng vậy, từ lần đầu gặp mặt đến hôm nay, cũng chỉ mới hơn một tháng. Nhưng việc ở bên nhau thường xuyên, quá dễ khiến người ta nảy sinh ảo giác.
Như thể họ đã quen nhau rất lâu rồi.
Cô vô cùng tin tưởng anh, cũng rất dựa dẫm vào anh, khi ở trước mặt anh luôn là dáng vẻ chân thật, tuỳ ý nhất.
Ước Tây không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào.
Bàn tay đang túm lấy anh chợt buông lỏng, trượt xuống, cô theo quán tính suýt ngã ra phía sau, Triệu Mục Trinh vội nắm chặt tay cô, giúp cô lấy lại thăng bằng.
Sau đó, anh không buông ra.
Ước Tây cũng không giãy giụa.
Hai bàn tay cứ thế nắm lấy nhau một cách tự nhiên, xoa dịu đi nhịp tim đang đập mạnh, thậm chí lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng không có ai buông ra.
Rất lâu sau, Ước Tây ghé sát lại nhìn anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần anh cúi đầu, có thể dễ dàng và tự nhiên hôn lên má cô, nhưng anh không cử động.
Người động là Ước Tây.
Ngón tay thiếu nữ mềm mại khẽ gãi nhẹ lên đường chỉ tay trong lòng bàn tay anh, giọng nói cũng như gió xuân uốn lượn.
“Triệu Mục Trinh, cậu đang dùng tôi để sạc pin sao?”
Giây phút ấy, gió xuân uốn lượn, va vào tim anh.
.
Editor: Từ đầu đến giờ là tui edit đến đâu đọc đến đấy, hôm nay mới bắt đầu đọc convert trước tầm chục chương. Đọc xong lười edit ngang luôn vì truyện cuốn quá =))) Đùa thui, muốn gắn mô tơ vào người, edit 24 tiếng 1 ngày cho nhanh full còn có người đọc cùng hahaha. Xì poi chút nè, mấy chương sắp tới phấn khích rạo rực lắm nha.