“Anh biết mình đã trúng tà”
| editor: ilovesther_
Ước Tây giục Triệu Mục Trinh nghỉ ngơi, còn cô thì ngồi xổm ở đầu giường chăm chú cắm bó hoa kim ngân to tướng kia, chuyên tâm hơn cả mấy tên mê tiền vừa l**m ngón tay vừa đếm từng tờ.
Triệu Mục Trinh bị Ước Tây ấn xuống giường, nằm mà chẳng yên, mấy lần định ngồi dậy đều bị cô đẩy trở lại.
Ước Tây cầm chiếc kéo nhỏ tỉa gọn cành hoa, cúi đầu tập trung: “Ngủ đi, lát nữa xuống nhà nếu dì Triệu hỏi tôi sẽ nói hôm nay cậu có việc quan trọng cần làm, ừm… dạo này cậu đang sắp xếp tài liệu mà đúng không, tôi cứ nói vậy nhé. Yên tâm đi, dì ấy không lên đây đâu.”
“Nhưng mà…”
Anh vừa mở miệng đã thấy Ước Tây giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.
Ước Tây cắm xong bình hoa, đứng dậy ra ngoài.
Rõ ràng là giường của anh, vậy mà sau một khoảng thời gian dài mới nằm lên, Triệu Mục Trinh nhìn trần nhà, tâm trạng trống trải, cảm thấy vô cùng xa lạ.
Anh khẽ thở dài, lật người.
Một đôi mắt nâu đen to tròn xuất hiện ngay trước mắt anh, hàng lông mi siêu dài, cái miệng ba cánh hé ra một nụ cười ngọt ngào vô đối.
Triệu Mục Trinh như bị hoá đá, sống lưng cứng đờ giật lùi về sau một đoạn. Hai giây sau, anh đưa tay nhón lấy một bên tai thỏ, như sợ thất lễ mà kéo nó ra xa một mét.
Nhìn một lúc, vẫn chưa hài lòng.
Bốn mắt đối nhau quá xấu hổ, anh bèn lật con thỏ lại, lật xong mới nhận ra việc nhìn chằm chằm vào mông thỏ cũng chẳng hay ho gì. Mặc dù Ước Tây đã mặc đồ cho nó, nhưng cái váy hoa vàng nhạt kia cũng hơi ngắn quá rồi.
Ở cuối giường có một cái áo thun, anh cầm lấy, rũ ra, phủ lên con thỏ bông.
Thế nên mới có cảnh tượng khiến Ước Tây vừa bước vào đã phải che miệng cười khúc khích.
Người nào đó nằm nghiêng, gương mặt ngủ say yên tĩnh, tấm chăn mỏng đắp ngang bụng, còn con thỏ kia bị đẩy vào góc giường, đôi mắt tròn xoe mở to, cũng được đắp cho một chiếc chăn nhỏ.
Người và thỏ cách một dải ngân hà, không liên quan gì đến nhau.
Đường Tăng ở đâu ra vậy, làm gì thế, sợ thỏ bông biến thành yêu tinh à?
Ước Tây cố nhịn cười, rón rén đi tới cạnh giường. Cô ngồi xổm xuống, đang cười vui vẻ bỗng ánh mắt khựng lại.
Triệu Mục Trinh thực sự rất đẹp.
Từ vẻ bề ngoài cho đến khí chất đều toát ra nét thanh tú sạch sẽ, không nhiễm bụi trần. Xương mày cao, đôi lông mày dài như kiếm, vậy mà đôi mắt lại dịu dàng, trên mí mắt có một nếp gấp nhỏ như cánh quạt hé mở, gọn gàng rõ nét, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến cành thông phủ tuyết, đến trăng sáng trong đêm, những hình ảnh vừa lạnh lẽo vừa trong trẻo.
Và cả nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt kia nữa.
Như mảnh bụi vỡ từ đỉnh Ngọc Sơn rơi xuống trần gian, đẹp đến mức khó bề tiêu huỷ.
Ước Tây rụt tay khỏi khoé mắt anh, đầu ngón tay hơi tê, cô mím môi. Dù trong phòng chỉ có hai người họ, nhưng khi lấy điện thoại ra cô vẫn chột dạ nhìn quanh.
Phát hiện mình lo lắng thừa thãi, cô càng ra vẻ tự nhiên khẽ vén tóc sang một bên.
Mở máy ảnh, chuyển sang chế độ camera trước.
Cô để mặt mình ở góc dưới bên phải, chừa góc trên bên trái cho người đang ngủ say, nhanh chóng bấm chụp một cái. Cô vào album ảnh xem lại, phóng to từng chi tiết, chợt phát hiện ở góc bức ảnh có một đôi mắt to tròn và một cái miệng ba cánh đang nở nụ cười gian tà.
Ước Tây ngẩng đầu nhìn con thỏ, mắt đối mắt, âm thầm cảnh cáo: Nhìn cái gì mà nhìn, tao chỉ đang selfie thôi!
Triệu Ước Tây cô không phải kiểu con gái tầm thường như Bặc Tâm Từ, thấy trai đẹp là lén lút chụp ảnh rồi la hét như gà đâu nhé!
Vừa dìm bạn thân một trận trong lòng, còn chưa kịp lấy lại sự tự tin thì bạn thân đã gửi tin nhắn tới như có thần giao cách cảm.
Bặc Tâm Từ: [ Học viện Điện ảnh của cậu bao giờ khai giảng thế? ]
Ước Tây: [ Sao vậy? Hai đứa mình có học chung trường đâu? ]
Bặc Tâm Từ: [ Nhớ cậu chứ sao! Tháng 8 rồi đấy, khi nào cậu mới về Bắc Hi? ]
Ước Tây: [ Chắc chắn tớ sẽ về trước khai giảng, còn ngày chính xác thì phải đợi chị Tinh thông báo. ]
Bặc Tâm Từ: [ Ok. Mà này Tây Tây ơi, nhắc cậu một chuyện, bạn gái mới của anh cậu hình như có vấn đề. ]
Ước Tây: [ Cậu nhắc tớ cũng vô ích thôi. Người ta vấp ngã để khôn ra, còn cái đầu heo Ước Thư Lâm thì, vấp rồi lại vấp tiếp! ]
Bặc Tâm Từ: [ Đợt này anh cậu hơi toang đấy. ]
Ước Tây: [ Cứ kệ anh ta đi, bao giờ vào đồn ngồi tự khắc sẽ biết sợ. ]
Bặc Tâm Từ: [ Mẹ cậu chịu để yên cho anh ta vào đồn chắc? ]
Bặc Tâm Từ: [ Đúng rồi, hợp đồng của cậu năm nay hết hạn nhỉ? Đã sửa lại chưa? ]
Ước Tây: [ Sửa rồi. ]
Bặc Tâm Từ: [ Sửa được là tốt, vẫn là chị Tinh đáng tin cậy nhất, cậu nên rạch ròi với mấy người nhà cậu đi. Mỹ nữ Tây Tây của tớ, tương lai rực rỡ đang đợi cậu đấy, mau quay về dạo bước trên con đường trải đầy hoa nào! ]
Bốn chữ “tương lai rực rỡ” trong thoáng chốc khiến cô thất thần.
Từ nhỏ Ước Tây đã hiểu, trong cái giới này, không có ánh sáng nào dành riêng cho bạn cả, mọi thứ đều là sự cân đo đong đếm, là đấu đá tranh giành. Sau lưng ánh sáng rực rỡ ẩn chứa những gì, chỉ có người đứng dưới ánh đèn mới biết rõ.
Còn chưa thành niên, cô đã phải học cách phân rõ thiệt hơn, lòng dạ cứng rắn. Vừa qua sinh nhật tuổi mười tám, chị Tinh bắt đầu làm hợp đồng mới, ngay cả với mẹ ruột cũng phải tính toán rõ ràng.
Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, rằng lòng người có thể thiên vị đến thế nào, tất cả những lời yêu thương nói ra bằng miệng đều không đáng tin.
Kể cả cha mẹ, kể cả người thân.
Cổ họng nghẹn lại, một áp lực nặng nề dâng lên trong lồng ngực khiến khoé mắt cô dần phủ sương mù, nhanh chóng kết thành giọt nước căng tràn, lăng qua lông mi rồi rơi thẳng xuống. Ước Tây đưa tay lên, mặt không biểu cảm lau nhẹ khoé mắt.
Dừng lại ở đây thôi
Tình thân của cô từ lâu đã nhạt nhoà.
Cô sực tỉnh nhìn xung quanh.
Đây là trấn Thường Vu, là cửa hàng khắc đá nhà họ Triệu, là phòng của Triệu Mục Trinh.
Ở đây mọi người đều rất thích cô, thích một cách chân thành, không vì mục đích gì cả, cho dù là dì Triệu hay buôn chuyện cũng sẽ xoè tay hỏi cô có muốn ăn hạt dưa không.
Cô không nên nhớ đến những chuyện buồn trước đây ở một nơi vô ưu vô lo thế này, Ước Tây cong môi, thu lại cảm xúc.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ dù nhẹ nhàng đến mấy vẫn gây ra tiếng động, Ước Tây bước ra ngoài, khép cửa lại, “kít” một tiếng rất khẽ.
Trên giường, bàn tay đang âm thầm nắm chặt góc chăn cũng từ từ buông lỏng, gân xanh trên mu bàn tay đã dịu xuống, giọt nước mắt loang dần ra.
Vẫn còn hơi ấm.
·
Định luật Murphy hiện hữu ở khắp mọi nơi.
Mấy ngày trước, Ước Tây sau khi cất bản cam kết vẫn tràn đầy tự tin vào cuộc sống “ở chung”, còn nói với Triệu Mục Trinh sẽ không ai phát hiện đâu, chúng ta rất an toàn, bảo anh cứ yên tâm.
Sáng hôm nay, trời mới tờ mờ sáng, Ước Tây đã bị lay tỉnh.
Cô có tính gắt ngủ, bị đánh thức vào lúc sáng sớm như này thì cực kỳ bực bội, hận không thể nhào dậy cắn anh.
“Triệu Mục Trinh! Để tôi ngủ! Dám làm ồn nữa là tôi đánh cậu đấy!”
Nói xong lại rúc đầu vào chăn, hai ngày trước Triệu Mục Trinh mới thay ga giường, chăn ga phơi dưới nắng thơm mùi nước xả vải dễ chịu.
Triệu Mục Trinh cau mày, bàn tay đè lên cánh tay mảnh khảnh của cô ngăn không cho cô lăn vào trong, giọng vốn êm như suối mát mà nay lại trở nên gấp gáp:
“Triệu Ước Tây! Cậu nghe thử xem.”
Cô yên lặng lắng nghe.
Bên ngoài thật sự có tiếng động!
“Cốc cốc cốc ——”
“Tây Tây ơi, Tây Tây, cháu dậy chưa vậy, mở cửa đưa dì cái ga giường để dì đi giặt nào!”
Giọng nói này quá dễ nhận biết, như tiếng sét đánh ngang tai, quét sạch mọi cơn buồn ngủ.
Ước Tây lập tức mở to mắt.
“Thím cậu!”
Ước Tây ngồi bật dậy, trợn tròn hai mắt, vuốt vội mái tóc, “Sao dì Triệu lại lên đây? Dì ấy ở trước cửa phòng tôi thật hả? Làm sao bây giờ, phải làm sao đây?”
Cuối cùng cũng tỉnh hẳn, tỉnh rồi thì lại bắt đầu lo lắng.
Bên ngoài, giọng dì Triệu ngày càng to: “Con bé này sao mà ngủ say thế không biết, không sao đấy chứ, mở cửa đi Tây Tây!”
Triệu Mục Trinh thở dài, kéo tay cô,
“Mau về phòng đi.”
“Về kiểu gì hả? Dì Triệu đang ở trên tầng rồi, tôi làm cách nào để chui được vào cái ổ chuột đó ngay trước mặt dì ấy?”
Đầu óc Ước Tây hoảng loạn, tay chân luống cuống lật chăn nhảy xuống giường, xỏ vội dép lê, giọng ngái ngủ mang theo âm mũi mềm mại nói liền một mạch.
Tình hình cấp bách.
Triệu Mục Trinh kéo cô, hai người một trước một sau, khom lưng bước nhẹ vội vã xuống tầng.
Sáng sớm có mưa, tháng tám trời vẫn chưa hết nóng, nước mưa trên mặt đất gần như đã bốc hơi sạch.
Cỏ dại mọc tươi tốt xanh mướt, đầu ngọn cỏ đọng đầy những giọt nước.
Hai người chạy từ cửa sau vào con ngõ nhỏ sau vườn, nước trên cỏ bắt lên ướt hết mắt cá chân và bắp chân Ước Tây, cảm giác lành lạnh, vạt váy trắng thấm nước loang ra thành những vệt trong suốt.
Triệu Mục Trinh chân dài, lướt nhanh như gió rẽ vào trong ngõ. Ước Tây bị anh nắm cổ tay kéo theo, loạng choạng suýt ngã.
Cô vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngác nhìn Triệu Mục Trinh kéo cái thang tre gần đó, ánh mắt hướng lên trên.
—— là cửa sổ phòng cô.
Đứng từ đây có thể nghe rõ tiếng dì Triệu lẩm bẩm nghi ngờ, Ước Tây không dám chần chừ, vội vàng bám lấy hai bên thang leo lên, giữa chừng cô trượt chân, dép gần tuột ra, cơ thể lảo đảo một đoạn mới lấy lại thăng bằng.
Triệu Mục Trinh đứng dưới nhìn mà thót tim.
Cửa sổ gỗ tầng hai khá cao, sáng nay trời mưa, khe cửa còn đọng lại chút nước. Ước Tây lóng ngóng trèo vào, bị va một cái, loạng choạng đập mạnh vào góc tủ.
Cô lấy tay che miệng, nén lại tiếng “Ưm” trong cổ họng.
Dì Triệu lo lắng nói: “Tây Tây ơi?”
“Cháu đây ạ!”
Điều hoà trong phòng đã được bật, Ước Tây xốc tung chăn, chạy ra mở cửa.
Cô giơ hai tay lên vươn vai, giả bộ vừa ngủ dậy.
Dì Triệu đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, “Vừa nãy có tiếng gì thế?”
Ước Tây tỏ vẻ ngơ ngác: “À, cháu… mới ngủ dậy, chưa tỉnh hẳn nên bị va vào tủ ạ.”
“Con bé này, không phải chưa tỉnh hẳn mà là ngủ say như chết, có trộm vào nhà chắc cũng chẳng biết đâu!”
Dì Triệu rút cái chổi lông gà từ sau lưng ra, thoăn thoắt quét vài lượt trên bàn ghế rồi lại giắt vào tạp dề, tiện tay tháo luôn ga trải giường.
Một lớp bụi bay khắp phòng.
Ước Tây không còn dáng vẻ khổng tước nhỏ kiêu ngạo như thường ngày, chỉ đứng yên một bên, khiến dì Triệu nhìn mà thấy thương. Dì cuộn gọn tấm ga giường, cúi đầu nhìn chân cô: “Cẩn thận nhé, đừng để va đập bị thương. Nếu cháu vẫn buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi.”
Cô không có thói quen ăn sáng, thường ngủ nướng đến tận trưa, ngay cả thợ làm thuê nhà họ Triệu cũng quen với điều đó.
Chờ dì Triệu đi xa, Ước Tây chạy ngay ra cửa sổ gỗ, thò đầu nhìn xuống.
Gió trong ngõ mang theo hơi lạnh, cuốn bay vạt áo trắng tinh của thiếu niên. Không khí buổi sáng trong lành, thoang thoảng mùi gạch mục và rêu xanh, hơi ẩm ướt nồng nặc quanh mũi.
Ước Tây gạt lọn tóc dài bị gió tạt che nửa khuôn mặt ra, đè giọng, giận dỗi nói:
“Triệu Mục Trinh! Tôi bị thương ở chân rồi đấy! Tất cả là tại cậu, cứ giục giục giục!”
Nói xong cô bực bội ngồi xuống mép giường, nhìn miếng da bị trầy xước sắp bong ra trên bắp chân, vết thương rỉ máu, chảy xuống một vệt máu dài trông khá đáng sợ.
Chưa tới mấy giây sau, Triệu Mục Trinh nhanh chóng trèo từ cửa sổ vào, ánh mắt có nét áy náy.
“Cậu… không sao chứ?”
Ước Tây liếc xéo anh rồi lại thu ánh mắt về, giọng không to nhưng rất cứng rắn, “Có sao, đau muốn chết đây này!”
“Để tôi xem.”
“Xem gì mà xem? Trong mắt cậu có thuốc chắc?” Ước Tây dứt khoát giật phăng lớp da mỏng kia đi, miệng vết thương rộng ra, đầu ngón tay cô run lên.
“Xuýtt —— đau quá.”
Cơn đau ở vết thương nhói lên, mỗi giây trôi qua đều như bị kim châm vào dây thần kinh, cô nhíu mày khẽ rên một tiếng, không dám động vào chỗ đó nữa.
Triệu Mục Trinh nghe tiếng cô than đau, lại nhìn xuống chân cô, cau mày lo lắng.
Dì Triệu đi vẫn chưa đóng cửa, ánh nắng ban mai mỏng manh từ hành lang tầng hai chiếu vào, rọi lên người nào đó. Anh khom lưng cúi đầu, cánh tay thon dài đặt trên đầu gối, góc nghiêng khuôn mặt được ánh sáng vàng nhạt hắt lên.
Gương mặt như được phủ thêm một lớp filter ánh sáng dịu dàng.
Mang theo một vẻ ôn hoà mà xa xăm trống trải chạm đến lòng người, giống như ánh bình minh và làn sương sớm trên núi non.
Ước Tây đoán có thể do sáng nay vận động mạnh nên cô hơi tụt đường huyết, chân thì chảy máu, vậy mà còn có tâm trạng ngẩn ngơ ngắm người ta.
Cổ họng khô khốc, cô nuốt một cái, cảm giác ẩm ướt và dinh dính càng làm cổ họng rát hơn.
Cô nhấc chân, bắp chân trắng muốt đá nhẹ vào cánh tay anh.
“Còn nhìn gì nữa?”
Anh đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi đi lấy băng cá nhân.”
Triệu Ước Tây chống hai tay ở phía sau, xương quai xanh thanh tú lộ ra, dây váy bèo nhún trên vai hơi trễ xuống, chân cong lên.
Hai miếng giấy dán hai bên của băng cá nhân đã được bóc ra.
Ngón tay anh lướt qua lớp keo dính, xác nhận các góc đã dán chặt. Tư thế này của cô… Trong đầu Triệu Mục Trinh bỗng vang lên tiếng ong ong, chợt nhớ ra lúc nãy cô đã gác chân lên đùi anh như thế nào.
Tự nhiên một cách quá đáng.
Ngón tay anh đặt lên mắt cá chân cô, nhẹ nhàng nâng lên, đặt sang bên cạnh.
“Dán xong rồi, cậu nhớ đừng để dính nước.”
Ước Tây không nhận ra biểu cảm khác thường của anh, xỏ dép lê, đứng bật dậy chỉnh váy ngay ngắn, sau đó cô kéo tay anh lôi ra ngoài, không thèm ngoảnh đầu lại, giọng ghét bỏ:
“Đi mau đi mau, đừng ở trong cái ổ chuột này nữa!”
Anh bị cô kéo lê từng bước, đến khi ra khỏi phòng mới kịp hoàn hồn, nửa giây sau bật cười.
Ước Tây nghe thấy tiếng cười, quay đầu trừng mắt với anh.
“Cười gì mà cười, tôi từ bé đã sợ chuột rồi, không có gì đáng cười hết!”
Anh khẽ lắc đầu, không trả lời.
Thật sự không biết nên nói gì, chỉ là cảm thấy khoảnh khắc này rất thoải mái và dễ chịu, vì thế nụ cười trên môi càng rõ nét hơn.
Ước Tây đi dép lê, thấp hơn anh cả khúc, tức đến mức muốn nhảy lên đánh anh.
“Còn cười nữa? Cười cái gì hả? Có tin tôi bắt một con chuột to thả lên đầu cậu không?”
Đối với Ước Tây, đây là lời đe doạ còn đáng sợ hơn cả việc trăm mũi tên xuyên tim, thế mà anh chẳng sợ chút nào, ngược lại còn bật cười khẽ.
“Cậu dám chạm vào chuột không?”
Ước Tây á khẩu, giận đến bốc hoả, không nhịn được đá anh một cái.
Khi ra ngoài, dù thời tiết nóng đến mấy anh vẫn luôn mặc quần dài. Chỉ khi ở trong căn nhà nhỏ này mới thấy anh mặc quần đùi rộng rãi, bắp chân thon dài khoẻ khoắn lộ ra, bị ngón chân Ước Tây đá vào.
Không đau.
Nhưng cũng không dễ chịu.
Nói đúng hơn thì, đó là một cảm giác vui sướng mơ hồ, có thể đoán trước nhưng khó mà xoa dịu.
“Không cho cậu cười!”
Cô đá anh bằng một chân, chân còn lại không giữ được thăng bằng suýt ngã, cuối cùng vẫn là Triệu Mục Trinh đỡ lấy cô.
“Được rồi, tôi không cười nữa. Cậu còn ngủ tiếp không?”
Ước Tây hưởng thụ cảm giác được anh nhường nhịn, bây giờ mới hạ hoả đôi chút.
Liếc nhìn ánh mặt trời không quá gay gắt, phía cuối dãy mái ngói đen ẩn chứa ánh vàng rực rỡ, cô thu tầm mắt lại, ngón tay che lên môi, Ước Tây ngáp một cái lười biếng.
“Ngủ tiếp chứ, buồn ngủ chết đi được.”
Dưới sân, tiếng củi cháy dưới nồi nước kêu lách tách, tiếng giặt giũ chăn ga ào ào, tiếng đục đá từ cửa hàng vọng lại, cùng với tiếng chim hót líu lo dưới mái hiên.
Cửa phòng đóng lại, mọi âm thanh đều nhỏ dần.
Ước Tây đá dép lê, leo lên giường.
Bộ chăn ga màu xám đậm này anh vừa mới giặt, giờ cô nằm lên, mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của con gái len lỏi trong từng ngóc ngách.
Chiếc chăn mỏng chất thành một đống, Ước Tây cố gắng dùng chân đạp cho phẳng. Triệu Mục Trinh thấy cô loay hoay mãi không được, kéo nhẹ góc chăn, Ước Tây thuận thế chui vào trong, ôm lấy con thỏ tai dài yêu quý.
Cô cứ thích như thế —— giảm điều hoà thật thấp, đắp chăn kín mít, đến khi nóng quá lại đạp tung ra trong lúc ngủ.
Dáng ngủ chẳng thục nữ chút nào.
Đôi khi nửa đêm Triệu Mục Trinh đang ngủ, nguyên cái chăn bỗng nhiên bay xuống người anh, anh không đếm được đã đắp lại chăn cho cô bao nhiêu lần rồi.
Ước Tây nằm trên gối, nhìn anh đang thất thần.
Có lẽ thật sự chưa tỉnh ngủ, ngón tay cô dụi mắt cho bớt ngứa, mí mắt mỏng bị kéo căng khiến Triệu Mục Trinh không nỡ nhìn. Anh cúi người xuống, giữ tay cô lại, nhẹ giọng hỏi:
“Mắt bị dính gì à?”
“Ừm.” Cô khẽ đáp bằng giọng mũi, chắc khó chịu thật, âm thanh phát ra mềm mại như miếng bánh ngọt thơm nức.
“Hình như có sợi lông mi rụng chọc vào mắt tôi, á ——”
“Đừng dụi, để tôi xem.” anh dặn dò, quỳ một gối bên mép giường, khoảng cách đủ gần để nhìn rõ.
Ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng giữ hai mí mắt trên dưới của cô, những ngón còn lại cứ thế tự nhiên áp lên gò má trắng mịn mềm mại.
Anh thổi nhẹ một cái, mùi bạc hà mát lạnh.
Khi cô nhíu mày, sợi lông mi rụng trôi theo dòng nước mắt sinh lý, trôi đến khoé mắt. Triệu Mục Trinh nhẹ nhàng dùng ngón tay lấy ra.
“Được rồi.”
Giọng nói như đang dỗ trẻ con.
Ước Tây bật cười, khoé môi cong cong, mắt long lanh phủ một lớp sương, trong suốt như hồ băng mùa xuân phản chiếu ánh sáng.
Bỗng nhiên cô hỏi:
“Triệu Mục Trinh, sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy? Muốn hôn tôi hả?”
Vành tai thiếu niên đỏ bừng, lập tức đứng dậy né tránh, không hề hay biết cách che giấu này lộ liễu đến mức nào.
“Nói linh tinh, cậu mau ngủ đi, ngủ không đủ giấc trưa lại không muốn ăn cơm, cứ như vậy mãi không tốt cho sức khoẻ đâu.”
“Lắm lời quá luôn á Triệu Mục Trinh.”
Cô kéo dài giọng trêu anh, thấy anh quay lưng đi, cô cười ranh mãnh, nghiêm túc nói:
“Triệu Mục Trinh ơi, đừng nói cậu đỏ mặt rồi đấy nhé?”
Dù lòng rối như tơ nhưng anh vẫn còn chút lý trí, thầm hỏi đây cũng là trêu ghẹo đúng không, anh chưa bao giờ gặp cô gái nào táo bạo như vậy.
Kinh nghiệm giao tiếp với người khác giới của anh ít đến đáng thương, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi, ánh mắt lảng tránh nói:
“Đừng nghịch nữa, cậu còn ngủ không?”
Ước Tây không đáp, nghĩ gì đó, thò tay ra khỏi chăn, giữ lấy áo anh, không cho anh đi.
“Hôm nay cậu có ra ngoài không?”
Ánh mắt Triệu Mục Trinh di chuyển từ góc áo bị cô nắm đến khuôn mặt mộc của cô.
“Tôi muốn ăn hạt sen, cậu mua giúp tôi được không? Loại mà lần trước Thư Tuệ cho ấy.”
Cô gái trước mặt, anh chẳng thể nhìn thấu.
Yết hầu khẽ chuyển động, cảm giác bủn rủn toàn thân khiến anh nghi ngờ liệu mình có phải cũng chưa tỉnh ngủ, cần phải ngủ bù một giấc không. Nhưng sự thật là, anh không buồn ngủ chút nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô gái trước mắt, mặt mộc tóc rối nhưng vẫn xinh đẹp như tiên nữ.
Trong đầu không còn phương án trả lời nào khác, khẽ “Ừm” một tiếng
Anh biết mình đã trúng tà.
Ước Tây buông tay, giơ ngón cái khẳng định: “Triệu Mục Trinh tốt ghê!”
Triệu Mục Trinh bị chọc cười, bất ngờ hỏi một câu có tính toán: “Lúc thì bảo tôi lắm lời, lúc lại khen tôi tốt, rốt cuộc tôi là gì trong lòng cậu?”
Câu hỏi này đã vượt quá ranh giới của sự mập mờ.
Giữa họ đã vượt quá giới hạn từ khi nào, sớm không thể nhớ rõ nữa, có thể là do cô quá tuỳ tiện, hoặc cũng trách anh quá mức dung túng.
Anh đứng bên cạnh giường, góc nhìn từ trên cao xuống mang theo áp lực vô hình. Ở góc chết như vậy mà anh vẫn đẹp trai lạ thường.
Tim Ước Tây bỗng đập nhanh, cô túm chăn kéo lên, che kín mặt.
Âm thanh vùi trong chăn.
“Cậu tự đoán đi, tôi phải ngủ bù đây!”
Triệu Mục Trinh nhẹ tay đóng cửa phòng lại, vào nhà tắm thay đồ, đi vài bước xuống tầng, rồi lại quay về vặn thêm một chốt khoá. Anh rút chìa khoá ra, bên ngoài không vào được, bên trong vẫn có thể mở chốt đi ra.
Cẩn thận hơn nữa, anh khoá luôn cái “ổ chuột” mà Ước Tây nói.
Vừa xuống tầng đã gặp người lớn.
Chú Triệu xách cối đá tròn từ kho đi ra, thấy Triệu Mục Trinh cầm balo trong tay, cười hỏi: “Mục Trinh, giờ lên thị trấn à?”
Sau khi có kết quả thi đại học, toàn bộ vở ghi chép cấp ba của Triệu Mục Trinh được người ta mua lại với giá cao, bên mua hợp tác cùng một trung tâm giáo dục để biên soạn thành sách. Có tận mấy môn học, khối lượng công việc không nhỏ, mãi đến gần đây mới hoàn tất.
“Vâng, gửi xong cháu về luôn ạ.”
“Đi đường cẩn thận nhé.”
Triệu Mục Trinh đáp vâng, đi đến hành lang, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu gọi chú Triệu.
Chú Triệu nhìn anh, “Sao thế?”
Triệu Mục Trinh khẽ ho, “…Cô ấy đang ngủ, nếu thím định dọn dẹp thì đợi cô ấy ngủ dậy hẵng làm, đừng ồn đến Ước Tây.”
Ngớ người hai giây, chú Triệu nhanh chóng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Ước Tây có tính gắt ngủ khi mới tỉnh dậy, nhưng tính cách tiểu thư được nuông chiều của cô chưa bao giờ khiến người ta khó chịu, ngược lại còn thấy cô làm nũng một hợp lý và đáng yêu. Người nhà họ Triệu đều sẵn lòng chiều chuộng cô.
.
Tác giả: Phần ở thị trấn cổ sẽ hơi chậm nhiệt một chút, khi đổi bối cảnh sẽ khá hơn nhiều — sắp đến đoạn nhanh rồi, sắp rồi.