Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 24: Kẻ trộm hoa.




“Cậu muốn đến trường tôi xem thử không?”

| editor: ilovesther_

Buổi chiều trời mưa to, đến tối, không khí ẩm ướt mà trong lành, những giọt mưa nhỏ tí tách ngoài hiên, phảng phất chút se se lạnh báo hiệu hè qua thu sắp đến.

Ước Tây chọn xong phim, quay lại ngồi cạnh Triệu Mục Trinh.

Giữa hai người đặt hai cái bát, một to một nhỏ, dùng để đựng hạt sen và vỏ hạt.

Mùa hè ở miền Nam nắng mưa đầy đủ, các loại cây trái phát triển nhanh chóng, thay đổi qua từng ngày. Bông sen hôm trước Thư Tuệ cho cô là đợt sen non, giờ đã cuối tháng tám, hạt sen sắp hết mùa, chỗ ít này Triệu Mục Trinh cũng phải tốn công sức mới mua được.

Ước Tây cắn một hạt, đắng đến nhăn mặt.

Bóc cánh sen trắng ra, bên dưới vẫn còn một đoạn mầm xanh non.

Triệu Mục Trinh bóc vỏ, nhét cả hạt lẫn mầm vào miệng: “Tâm sen cũng ăn được.”

“Đắng lắm.” Ước Tây bóc một hạt khác, bỏ mầm rồi mới ăn, nhai một lúc nói: “Không ngọt nữa rồi, không ngon bằng hôm Thư Tuệ cho tôi.”

“Hết mùa ngọt rồi.”

Mọi thứ đều có thời hạn.

Trên màn chiếu là bộ phim tình cảm kỳ ảo của Nga, cốt truyện đơn giản cũ mèm, nữ chính và rồng cứu rỗi lẫn nhau, thế mà Ước Tây xem mãi không chán.

Lúc này, ánh sáng mờ ảo và pháo hoa trong màn sương đều rơi cả vào trong đôi mắt Triệu Mục Trinh.

Rất sáng, rất đẹp.

Đèn tắt ngay khoảnh khắc anh nhận ra ánh mắt chăm chú của cô, vừa định quay đầu lại.

Xung quanh bỗng tối sầm.

“Cúp điện rồi à?”

Giọng dì Triệu oang oang từ dưới sân truyền lên, không lệch một giây.

Hai người men theo ánh sáng điện thoại đi xuống tầng, mấy dì hàng xóm trong ngõ Mão Nhật đã tụ tập trước cửa nhà họ Triệu, ai nấy đều thắc mắc vì sao mưa tạnh từ chiều, trời không sấm không chớp mà lại mất điện.

Trong lúc tám chuyện, một dì nhắc đến con trai, nói:“Định định trú thiên nhai, Y y hướng vật hoa.” *

Dì ấy tặc lưỡi than: “Thôi thì mất điện cũng tốt, được nghỉ tiết tự học buổi tối ở trường. Thằng nhóc hư đốn nhà tôi mới học được vài ngày đã không chịu ngồi yên, như thể trên ghế có rải đinh, giờ chắc nó đang hớn hở chạy về rồi.”

Ước Tây phì cười.

Cô phát hiện các dì ở trấn Thường Vu nói chuyện rất thú vị, chất giọng oang oang của dì Triệu là do trời phú, còn những dì kia giỏi ví von châm biếm, nghe thôi cũng biết dày dạn kinh nghiệm thực chiến.

Triệu Mục Trinh nhìn cô: “Cậu cười gì thế?”

Vừa nhắc đến chuyện học hành, các dì lại bắt đầu lấy Triệu Mục Trinh ra làm đỉnh kim tự tháp, lần lượt so sánh rồi chê bai con cái mình không sót góc nào.

Bầu trời thị trấn Thường Vu vắng lặng không một ánh đèn, không trăng cũng không sao, màn đêm vốn yên tĩnh bị trận cúp điện bất ngờ làm náo loạn. Con ngõ nhỏ thoắt cái có không ít người tụ tập, tiếng nói chuyện vang vọng gần xa.

Ước Tây đứng dựa vào cửa, trong lòng bàn tay còn sót lại một hạt sen. Cô mò mẫm bóc vỏ trong bóng tối, động tác không tính là nhẹ nhàng, hạt sen sau khi bóc vỏ đầy những vết lõm.

“Không có gì, hồi đi học cậu có mong tiết tự học buổi tối bị cúp điện không?”

“Không có cảm giác gì cả.”

Người biết tự giác, ở đâu cũng học được.

Dừng một lúc, anh bất ngờ hỏi: “Còn cậu?”

Hạt sen nhai trong miệng đắng ngắt, mầm xanh chưa được bỏ, Ước Tây sực tỉnh: “Tôi á? Tôi chưa trải qua bao giờ, thời gian tôi ở trường ít lắm.”

Bên cạnh vẫn ồn ào, hai người đứng sát nhau, gió từ hành lang tối tăm thổi ra từng đợt.

“Cậu muốn đến trường tôi xem thử không?”

Ước Tây ngây người, quay đầu tìm tiếng nói.

Điện có lại ngay trong khoảnh khắc đó, đèn sáng choang, bất ngờ chiếu sáng đôi mắt Triệu Mục Trinh.

Ước Tây ném vỏ hạt vào thùng rác: “Muốn chứ.”

Chỉ cúp điện vài phút, tiết tự học buổi tối không bị huỷ, trên con đường đến trường cấp ba Thường Vu không gặp ai.

Mấy chiếc đèn đường cũ kỹ, vài bóng đã hỏng, chập chờn dẫn lối đến cổng trường mới sáng hơn đôi chút. Bên cạnh cánh cổng tự động đặt một tảng đá lớn, trên đó khắc năm chữ “Trường Trung học Thường Vu”

Dưới chân tảng đá phủ lớp rêu xanh dày, hàng chữ sơn đỏ đã phai, ngả sang màu đỏ sẫm.

Học sinh năm nay lên lớp 12 đã bắt đầu học sớm.

Hai người vừa tới thì nghe tiếng chuông reo, chắc là bắt đầu vào tiết thứ hai của buổi tự học. Trên sân trường không một bóng người, toà nhà dạy học bốn tầng, từng phòng đều sáng lên ánh đèn vàng cam, như những ô vuông nhỏ nối liền nhau.

Trong phòng bảo vệ nhỏ hẹp có một ông bác đang xem ti vi, bên cạnh là cây quạt điện quay vù vù.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, bác bảo vệ thò cái đầu hói bóng loáng ra hỏi lớn: “Ai đấy?”

Triệu Mục Trinh vóc dáng cao ráo, phải cúi người xuống cửa sổ: “Bác ơi, mở cửa cho bọn cháu được không ạ?”

“Không được! Giờ này học sinh đang…” Ông bác nghiêm mặt nói được nửa câu, chưa kịp nói nốt “tự học” thì đã im bặt, nheo mắt nhìn kỹ Triệu Mục Trinh, vui mừng nhận ra anh.

“Ôi! Cháu là Triệu Mục Trinh lớp 12A9 khoá trước đúng không! Đúng là cháu rồi! Thằng nhóc này giỏi thật đấy, trường cấp ba Thường Vu bao nhiêu năm nay lần đầu tiên có thủ khoa tỉnh, đúng là nở mày nở mặt cho trường mình. Lại còn đẹp trai thế này, nhìn đã thấy thông minh sáng dạ. Mà sao giờ này còn đến trường?” Ông bác càng nói càng hăng.

“Cháu đưa bạn đến thăm trường, giờ vào được không ạ?”

“Được chứ! Bác để cửa cho hai đứa, lát về cứ đi thẳng là được.” Nói rồi cánh cổng tự động bắt đầu “cạch cạch” mở ra.

Triệu Mục Trinh nói cảm ơn, dẫn Ước Tây vào trong.

Ước Tây ngoái đầu nhìn phòng bảo vệ, vừa mở miệng đã trêu chọc.

“Không ngờ cậu cũng có đặc quyền ghê ha.”

“Vì tôi vốn là học sinh của trường mà.”

Người này đúng là không màng danh lợi.

Ước Tây chụm tay thành cái loa nhỏ, như thể đang loan tin mừng: “Là học sinh giỏi nhất từ trước đến nay của trường trung học Thường Vu đấy!”

Vừa dứt lời, thấy ngay dải băng đỏ căng giữa hai hàng cây sam ven lối đi —— Nhiệt liệt chúc mừng bạn Triệu Mục Trinh trường chúng ta đạt 714 điểm, giành vị trí thủ khoa khối Tự nhiên thành phố Nam Hồ trong kỳ thi đại học năm nay.

“Nổi tiếng thật, chắc cậu phải được ghi vào sử sách của trường rồi ấy nhỉ, khoe bao nhiêu năm cho đủ đây?” Triệu Ước Tây lại giả vờ nghiêm túc vỗ tay hai cái.

“Đỉnh đỉnh!”

Cô nói chuyện lúc nào cũng nửa thật nửa đùa, Triệu Mục Trinh liếc nhìn vẻ trêu chọc của cô, thản nhiên thu ánh mắt về.

Đã quen với kiểu ‘vô tâm vô phế’ của cô rồi.

Bố cục sân trường đối xứng, cuối lối đi vào trường chia thành hai đường, lá cây khẽ lay động, hương long não tràn ngập trong không khí. Đi trong làn gió, đêm hè cũng chẳng còn oi bức.

Anh chỉ phía trước: “Sân thể dục ở đằng sau dãy lớp học, cậu muốn tới không? Bên cạnh còn có căng tin, nhưng không biết nghỉ hè có mở không.”

Bên cạnh dãy lớp học có một cái hồ nước tròn được lát gạch men, họ vừa tới gần, mấy con cá cảnh đang nghỉ ngơi lập tức bơi toán loạn, mặt nước gợn sóng, vài cụm sen hồng* trôi lác đác, chỉ có duy nhất một bông nở.

Ước Tây lanh lẹ cúi người xuống hái.

Hoa đã nằm trong tay, cô đưa lên mũi ngửi thử, có hương thơm dịu nhẹ.

Vừa ngẩng đầu, bông hoa sen vẫn đang chạm vào mũi, giữa màn đêm mờ ảo của sân trường, chỉ thấy Triệu Mục Trinh mang vẻ mặt bị cô chọc tức đến nghẹn lời.

Anh im lặng chỉ tay vào một tấm biển.

[ Cấm phá hoại hoa cỏ trong khuôn viên trường ]

Ước Tây bật ra một tiếng “Ối”, ngón tay xoay xoay cuống hoa, “Tiêu rồi, phải làm sao bây giờ? Có đúng một bông nở mà cũng bị tôi hái mất, liệu trường cậu có bắt tôi viết bản kiểm điểm không nhỉ?”

Giọng cô nhẹ nhàng tinh nghịch, không có chút lo lắng nào.

Triệu Mục Trinh khẽ thở dài, quay người đi tiếp về phía trước, Ước Tây theo sát đằng sau, rướn cổ nhất quyết hỏi bằng được, nếu tuỳ tiện phá hoại hoa cỏ trong trường sẽ bị xử lý như nào?

Bị hỏi đến mức hết cách, Triệu Mục Trinh đành nói thật: “Phải viết bản kiểm điểm.”

Biết rõ cô gan to bằng trời, mấy chuyện cỏn con như này căn bản cô không để tâm, nhưng sau hai giây, anh vẫn không nhịn được muốn bao che.

“Đừng để bị nhìn thấy là được.”

“Nếu tôi học ở trường cậu chắc vài ba hôm lại phải viết bản kiểm điểm một lần quá.”

Cô thuận miệng nói, rồi ánh mắt bỗng sáng lên, bị một con châu chấu xanh nhảy ra từ bụi cỏ thu hút.

Triệu Mục Trinh dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang, bục sân khấu trên sân thể dục tối om không một bóng người, anh không kiềm được mà tưởng tượng ra khung cảnh ấy.

Nếu cô tồn tại trong những năm tháng cấp ba của anh.

Anh đọc xong bài phát biểu đầu tuần, cô bị giám thị gọi lên đọc bản kiểm điểm, cô chắc chắn sẽ không chịu ngoan ngoãn, sẽ gây ra đủ trò. Cho dù họ chỉ vô tình lướt qua nhau trong một khoảnh khắc, cô cũng có thể khiến anh bồn chồn không yên.

“Đi thôi nào Triệu Mục Trinh.”

Tỉnh táo lại, Triệu Mục Trinh nhìn cô gái đang túm chặt con châu chấu xanh, cô đứng ngược sáng, mỉm cười, nét mặt rạng rỡ.

Anh đã bắt đầu bồn chồn không yên rồi.

“Cái này bỏ vào túi quần cậu được không?”

Triệu Mục Trinh: “!!”

Một tay Ước Tây cầm châu chấu, tay kia cầm hoa sen, cô bị vẻ mặt ngơ ngác của anh chọc cười, ép anh lựa chọn: “Giúp tôi cầm một cái đi.”

Anh chọn hoa sen.

Ước Tây nhìn anh, lùi về sau thật nhanh, thấp giọng giả vờ rêu rao:

“Triệu Mục Trinh là kẻ trộm hoa!”

Đồng tử Triệu Mục Trinh lập tức mở to, theo phản xạ giấu bông hoa vào túi quần, làm Ước Tây cúi gập người cười ha hả.

“Buồn cười quá đi mất! Triệu Mục Trinh, từ nhỏ tới giờ cậu chưa từng làm chuyện xấu đúng không?”

Anh hỏi: “Như nào gọi là chuyện xấu?”

Bỗng nhiên nhận được câu hỏi nghiêm túc, Ước Tây không kịp phản ứng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Là những chuyện không nên làm, làm xong sẽ thấy chột dạ, nhưng mà cũng thấy rất vui.”

Cô đi lùi không nhìn đường, bị vấp vào hòn đá dưới chân, Triệu Mục Trinh vội đưa tay đỡ lấy. Ước Tây loạng choạng một chút mới đứng vững, khi quay đầu, người nào đó đã rụt tay về.

Đi lướt qua cô.

Trong làn gió vờn quanh, anh lén nhìn cô bằng khoé mắt, trả lời câu hỏi còn bỏ dở.

“… Từng làm rồi.”

Ước Tây nhíu mày, chẳng hiểu “từng làm rồi” là như nào, bèn ranh mãnh dụ anh nói tiếp.

“Chuyện xấu gì thế? Kể đi, tôi giúp cậu phân tích.”

Triệu Mục Trinh: “Không cần.”

“Kể đi mà.”

Đi một lúc thì đến căng tin trường, đèn điện sáng trưng, cửa kéo bằng kính đã cũ, dán mấy chữ to bằng băng dính đỏ.

Hai người đi vào dạo một vòng, mua hai chai nước và một gói kẹo cao su, vừa ra ngoài đã gặp ngay nhóm nữ sinh trốn tiết tự học đến mua đồ ăn vặt.

Thị lực của mấy cô gái trẻ tốt hơn ông bác bảo vệ nhiều, liếc một cái đã nhận ra ngôi sao sáng của trường – Triệu Mục Trinh.

Mấy cô nàng vô cùng phấn khích, thì thầm xác nhận với nhau, rồi ùa lên xin chữ ký. Triệu Mục Trinh như bị người ta yêu cầu đưa ra một thứ hoàn toàn không tồn tại, bối rối không biết phải làm như nào.

Mãi cho đến khi một cô gái nhận ra vẻ khó xử của anh, bèn gợi ý: “Hay là… anh viết cho bọn em mấy lời chúc được không ạ? Bọn em cũng muốn đạt thành tích cao!”

Nhóm nữ sinh này chạy ra ngoài mua đồ ăn, dĩ nhiên không cầm vở bút theo, nhưng lại có một cây bút highlight dùng để đánh dấu kiến thức quan trọng.

Ý tưởng nảy ra ngay lập tức, các cô vây quanh Triệu Mục Trinh nhờ anh viết lời chúc lên áo.

Lần đầu tiên Triệu Ước Tây chứng kiến cảnh người khác bị xin chữ ký, trước đây cô luôn là người bị người ta vây quanh.

Đúng là trải nghiệm mới mẻ.

Cô khoanh tay đứng xem trò vui, con châu chấu trong tay không ngừng giãy giụa, kẹo cao su vị dưa hấu trong miệng đã thổi được mấy quả bong bóng rồi.

Cô liếc qua, bật cười.

Quả nhiên là thủ khoa khối Tự nhiên, không khoe mẽ chút văn chương nào cả, ai cũng được đối xử công bằng như nhau, mỗi người tám chữ:

Học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày.

Khi mấy cô gái đã vui vẻ rời đi, Ước Tây vặn nắp trà trái cây uống một ngụm, nhìn Triệu Mục Trinh cười:

“Nổi tiếng thật đấy.”

.

Tác giả: Sau này Ước Tây cũng sẽ dắt anh chàng thủ khoa đến trường mình!!!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận