Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 44: Nữ sinh trung học.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Gia sư nam sẽ rất vất vả”

| editor: ilovesther_

Kết thúc giờ thi Vật lý đại cương, giám thị mới thu bài xong còn chưa đi xa, sinh viên trong phòng không giải tán mà vẫn tụm năm tụm bảy đối chiếu đáp án. Không còn cái không khí căng thẳng như hồi cấp ba, mọi người vừa thảo luận vừa cười mắng loạn lên vì đáp án lệch bét.

Lệch đến mức ba người có thể có ba đáp án khác nhau.

Tạ Quân Hoa cũng đứng trong đó, ngầng đầu lên, bỗng gọi Triệu Mục Trinh đang đi ngang qua.

Triệu Mục Trinh đưa ra đáp án thứ tư.

Vài người nghe xong càng thêm nản, lắc đầu nói thi xong rồi thì kệ đi. Tạ Quân Hoa tách khỏi nhóm, mấy người này đều là dân tuyển thẳng nhờ đi thi đấu, tính cách tương tự nên cậu ta bình thường chơi thân với họ.

Bốn ngày nữa mới đến môn thi tiếp theo, Tạ Quân Hoa bước xuống cầu thang cùng Triệu Mục Trinh, rủ rê:

“Ngày mai tôi định dẫn bọn họ đi chơi phố cổ, cậu đi cùng không? Cậu đến thành phố Bắc Hi mà chưa tới thăm khu đó nhỉ?”

Đến Bắc Hi nửa năm đúng là chưa từng đi.

Triệu Mục Trinh và Khang Thắng đều không phải dân địa phương, lần trước Khang Thắng muốn dẫn bạn gái đi chơi, hỏi Vệ Bân ở đây có chỗ nào thú vị.

Vệ Bân thuộc tuýp người ở đâu chê đó, hoàng thành cố đô trong miệng cậu ta cũng “chả có gì hay ho cả”.

Khu phố cổ có mấy con phố nổi tiếng, đường Nam Đàn Môn và ngõ cổ Du Bình, về cơ bản là những nơi phải ghé qua khi đến Bắc Hi.

Vệ Bân đánh giá: “Ở đường Nam Đàn Môn buôn bán đồ cổ và đồ vật tinh xảo, 90% là hàng giả.”

Khang Thắng hí hửng: “Chà! Vậy vẫn còn 10% là hàng thật đúng không?”

Vệ Bân hất cằm với cậu ta: “Ờ, thật lắm, 10% còn lại chính là mấy đứa ngốc từ nơi khác tới như anh giai đấy!”

Tạ Quân Hoa thì khác, cậu ta thích dẫn bạn học ngoại tỉnh đến chỗ đó chơi. Dưới chân thiên tử, khắp nơi đều là vàng.

Nhắc đến phong cảnh hoàng thành Bắc Hi, Tạ Quân Hoa kể đâu ra đó, trích dẫn điển tích điển cố, lời lẽ bóng bẩy như châu ngọc, rực rỡ như gấm vóc. Chỉ học mỗi ngành Vật lý thôi đúng là hơi phí, học thêm văn bằng hai Lịch sử cũng đủ sức chiến một trận ra trò.

Triệu Mục Trinh nghe xong không mấy hứng thú, hơn nữa ngày mai còn có việc, anh trả lời Tạ Quân Hoa: “Tôi không đi đâu.”

Tạ Quân Hoa chưa bỏ cuộc, cười nói: “Đi cùng đi? Còn bốn ngày nữa mới thi mà, sinh viên giỏi cũng không đến mức cuồng học như thế chứ?”

Thật ra Triệu Mục Trinh rất ít khi đọc sách trong ký túc xá, nói về việc học hành quá độ, Tạ Quân Hoa mới là người đứng đầu.

“Bọn tôi tính mai sẽ đi ngõ cổ Du Bình, chỗ đó gần Chung Tước Lâu, quanh khu này có nhiều đồ ăn. Tiện thể ghé mấy phòng triển lãm nữa, thú vị lắm, đi cùng đi. Tôi còn có mấy đứa bạn muốn làm quen với cậu, nể mặt chút?”

Triệu Mục Trinh rất phản cảm kiểu ép buộc người khác thế này.

“Tôi bận thật, với lại ——”

Nhân viên vệ sinh môi trường từ sáng sớm đã dọn dẹp mặt đường, trước toà giảng đường, tuyết bẩn chất thành đống dưới mấy gốc cây khô, người tuyết nhỏ không biết do ai đắp cũng bị cán mất nửa cái đầu, trông chẳng đẹp mắt chút nào.

Triệu Mục Trinh nói: “Ngõ cổ Du Bình đa số là kiến trúc cũ, nhiều sân là nhà dân nên không mở cửa, mùa đông đến đó đi dạo không thú vị.”

Nơi đó đẹp nhất là vào tháng Tư, cả ngõ nở đầy hoa lê cổ thụ.

Bị từ chối liên tục, mặt Tạ Quân Hoa bắt đầu biến sắc, giọng nói lộ vẻ khó chịu: “Cậu chưa đi bao giờ sao biết không thú vị? Đi thử một lần xem sao?”

Bên cạnh bất ngờ có giọng nói chen vào, Khang Thắng tay cầm hộp bút từ hành lang tầng hầm bước ra, gọi Triệu Mục Trinh.

“Đi căng-tin không? Vệ Bân vẫn đang nằm lì trong ký túc xá, bảo tôi mua hộ bát mì ở căng tin số 3, lại còn phải ghé qua siêu thị mua cho cậu ta bao thuốc lá nữa. Thằng nhóc đó nói vẽ tranh mà không có thuốc lá thì thiếu cảm hứng, tưởng tôi là mẹ cậu ta chắc.”

Triệu Mục Trinh chẳng buồn nhìn sắc mặt Tạ Quân Hoa, để lại một câu rồi bước xuống cầu thang.

“Hồi nhỏ tôi sống ở đó.”

Giờ ăn cơm trong tuần ôn thi, căng tin không đông đúc như mọi ngày, căng-tin số ba là quán ăn xếp top đầu trong bốn căng-tin của trường cũng không còn cảnh chen chúc như thường ngày.

Trước cửa có một quán bánh ngọt nhượng quyền, rèm chắn gió vừa kéo lên đã ngửi thấy mùi thơm ngọt lừng, một khay bánh tart trứng kiểu Bồ Đào Nha mới ra lò.

Khang Thắng bị mùi hương dụ dỗ, mua một hộp mang về.

Trong lúc chờ đóng gói, Khang Thắng chống tay lên quầy, ghé đầu nói với Triệu Mục Trinh: “Viên Viên thích ăn cái này, tí tôi mua mì xong cậu mang về cho Vệ Bân giúp tôi nhé? Viên Viên hôm nay đau bụng, không muốn ra ngoài mà cũng chẳng thèm ăn gì, tôi mang ít bánh qua cho cô ấy.”

Quầy kính lắp đèn ánh vàng ấm áp, chiếu lên mấy kệ gỗ bên trong xếp đầy bánh ngọt tinh xảo.

Ngón tay Triệu Mục Trinh đặt lên mặt kính vẫn còn hơi ấm, trầm tư hỏi: “Bánh tart trứng này ngon lắm à?”

Khang Thắng nói: “Tôi thấy bình thường thôi, nhưng chắc là con gái thích ăn mấy thứ này. Viên Viên bảo ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ vui vẻ hơn.”

Triệu Mục Trinh khẽ gật đầu, giống như đã hiểu và lặng lẽ ghi nhớ.

Mua bánh xong, mỗi người gọi một suất cơm, ngồi xuống bàn trống phía sau tủ khử trùng.

Giữa chừng, dì nhà bếp đẩy nồi canh ra, Khang Thắng đi lấy hai bát về, đặt một bát trước mặt người đối diện, hiếm thấy cảnh Triệu Mục Trinh vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại.

Triệu Mục Trinh là kiểu người ở chung rất dễ chịu, tính tình tốt lại không kiêu căng, nhưng nếu để ý kỹ sẽ nhận ra ở anh có rất nhiều thói quen mà người trẻ hiện đại ít ai giữ được.

Ví dụ như, giường là giường, bàn là bàn, nơi nào làm việc nấy, khi chơi game không lo lắng chuyện học hành, khi ăn cơm không động vào điện thoại.

Khang Thắng thấy ngón tay anh bấm bấm như đang gõ chữ, không kìm được tò mò hỏi: “Ai thế? Vệ Bân à?”

Triệu Mục Trinh dừng tay, ngước hàng mi dài lên, hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ cậu ta trong thời gian ngắn liệu có chủ động tìm tôi không?”

Khang Thắng sực hiểu, lắc đầu.

Bây giờ Triệu Mục Trinh trong lòng Vệ Bân là Hồ Ly Tinh viết hoa in đậm, cậu ta mà còn tự động tìm đến thì đúng là mất mặt quá.

Khang Thắng chẳng mấy khi nhạy bén thế này, nhìn xung quanh không có ai nhưng vẫn hạ thấp giọng: “À, không phải là Triệu Ước Tây đấy chứ?”

“Ừ.”

Triệu Mục Trinh bình thản trả lời, đặt điện thoại xuống tiếp tục ăn cơm.

Vừa nãy Ước Tây nhắn tin cho anh, chụp một tấm hình hộp kim chỉ đặt trên ghế sofa rồi gửi qua.

Triệu Mục Trinh trả lời một dấu hỏi chấm.

Ước Tây đáp lại rất nhanh: [ Ngày mai nhớ mang cái áo khoác màu xanh đậm của anh theo nhé, em giúp anh khâu lại cái cúc, nhớ kỹ nha. ]

Triệu Mục Trinh đang định trả lời không cần đâu, anh căn bản không tin một cô gái đến cái túi nilong buộc lỏng cũng bực bội đến mức dùng kéo cắt xoẹt mà lại có kỹ thuật may vá tinh tế như vậy.

Ước Tây đoán được từ trước: [ Không cho phép từ chối! Em còn đặc biệt mua hộp kim chỉ rồi đấy, em sẽ chịu trách nhiệm với cái áo khoác của anh. ]

Phải nói Triệu Mục Trinh rất thông minh, khả năng nắm bắt trọng điểm hạng nhất, phân tích sắc bén đâu ra đấy.

Đặc biệt mua hộp kim chỉ.

Nghĩa là trước đây có khi kim chỉ tròn méo ra sao cô còn chưa từng đụng đến.

Thôi thì cũng đã mất một chiếc cúc, cái áo đó anh không cần nữa, thế là được chứ gì.

Cứ mang qua cho cô nghịch vậy.

Triệu Mục Trinh: [ Ăn cháo vị gì? ]

Ước Tây: [ Anh cứ tuỳ tiện mua đi, em thích mở hộp mù. ]

Ngón tay thon dài bất giác siết chặt đôi đũa, giờ chỉ cần nhìn thấy hai chữ “tuỳ tiện” là Triệu Mục Trinh như mắc chứng PTSD, vô cớ nổi giận. Triệu Ước Tây cái người này… tại sao đến chuyện ăn uống cũng tuỳ tiện như vậy?

Không thể có một thứ cực kỳ yêu thích, rồi không bao giờ thay đổi sao?

Buổi tối, Triệu Mục Trinh tắm xong bước ra, đang gói ghém chiếc áo khoác kia lại thì nhận được một tin nhắn mới từ người bạn WeChat có tên ghi chú là emoji bướm xanh 🦋.

Số điện thoại chính là số WeChat.

Thời điểm Ước Tây chủ động kết bạn lại với anh, Triệu Mục Trinh chợt nhớ tới một buổi sáng u ám nào đó, khi anh đứng trước quầy dịch vụ viễn thông của trường vứt bỏ chiếc sim cũ.

Lại nhìn dòng lời nhắn kết bạn đầy kiêu ngạo trên màn hình, chỉ thiếu điều trực tiếp nói thẳng, anh dám không đồng ý thử xem.

[ Em, Triệu Ước Tây! ]

Trong đầu anh hiện ra một từ — công vô ích.

Trong Vật lý, công vô ích được giải thích là công không cần thiết nhưng lại bắt buộc phải làm.

Triệu Mục Trinh cảm thấy định nghĩa này chạm thẳng vào lòng mình, đúng là vạn vật muôn hình vạn trạng đều có điểm chung.

Sau khi thêm bạn bè, nghĩ đến việc có thể bị người khác nhìn thấy, anh không trực tiếp để ghi chú là Triệu Ước Tây. Biệt danh Tây Tây có vẻ an toàn, nhưng có quá nhiều người gọi cô là Tây Tây, thậm chí gọi là “vợ” cũng không ít.

Bỗng dưng thấy không cam lòng.

Anh ngẩn người hồi lâu, cuối cùng đặt cho cô một biểu tượng hình bướm xanh. Trong danh sách bạn bè toàn tên họ đầy đủ nghiêm chỉnh, biểu tượng ấy nổi bật và sinh động y như chính con người cô.

/🦋/: [ Ngày mai lúc nào anh dậy thì gọi em nha, em dậy cùng anh. ]

Anh đã tra sẵn đường đi, từ Đại học Hi đến căn hộ Quân Hoà nếu không kẹt xe cũng mất hơn nửa tiếng, ra khỏi cổng trường còn phải ghé mua cháo, quán cháo đó ở khu đại học rất đông khách, ít nhất phải đợi mười phút.

Triệu Mục Trinh: [ Em không cần dậy sớm vậy đâu, anh còn mất thời gian đi đường nữa. ]

/🦋/: [ Em cũng cần thời gian sửa soạn mà, anh cứ gọi em dậy nha. ]

Tập luyện hơn một tiếng dưới phòng gym, Ước Tây đầm đìa mồ hôi mới quay về nhà, chân tay mỏi rã rời, nằm trên ghế sofa phòng khách nhắn tin với Triệu Mục Trinh.

Nhìn chú thỏ hồng bên kia trả lời “Ừm”, cô cong môi cười đắc ý.

Nhìn đi.

Dịch vụ báo thức cá nhân đã được kích hoạt lại!

Triệu Mục Trinh đến quán cháo, tự mang theo hộp giữ nhiệt để đựng, bắt taxi đến căn hộ Quân Hoà, gặp đúng giờ cao điểm, tắc trên đường Trường Lăng một lúc. Anh đi thang máy lên tầng bấm chuông, cửa vừa mở ra.

Lúc này anh mới hiểu cô cứ khăng khăng phải dậy sớm để sửa soạn bản thân, cụ thể đã sửa soạn những gì, nhìn phát là rõ.

Áo sơ mi trắng cổ nơ kết hợp váy xếp ly màu xám, đôi chân đi tất trắng mỏng xuyên thấu dài đến đầu gối, xỏ đôi dép bông xù.

Tóc đuôi ngựa buộc cao, kính gọng đen, ôm cuốn sách dày cộp trong lòng, còn khẽ đẩy đẩy chiếc kính không tròng, nháy mắt rồi nhoẻn miệng cười với anh.

“Thầy Triệu, buổi sáng tốt lành nha!”

Hiệu ứng giảm chỉ số IQ của chiếc kính gọng đen rất rõ rệt, đeo lên lập tức làm dịu bớt khí chất lạnh nhạt chán đời vốn có của cô. Sống mũi yêu kiều, phảng phất nét ngây ngô như thể đầu óc chẳng lanh lợi cho lắm.

Triệu Mục Trinh nhìn cô, nhất thời không nghĩ ra cách diễn tả.

Nói sao nhỉ, một cô gái ngốc nghếch trong sáng, tưởng chừng bị bán đi còn móc tiền ra đếm cho kẻ bắt cóc, nhưng thực chất lại là tay lão luyện trong việc trêu chọc đàn ông.

Bộ đồ của cô thoạt nhìn như nữ sinh trung học, nhưng thực tế làm gì có nữ sinh trung học nào mặc váy ngắn thế này? Còn đi tất trắng mỏng, giám thị trường cấp ba đâu phải để trưng, chắc chưa kịp bước qua cổng đã bị chặn lại.

Cái kiểu đóng giả nữ sinh này, trong một số bộ phim hành động của đảo quốc, dám mở cửa cho đàn ông, lại còn là gia sư nam đến tận nhà, nội dung tiếp theo của bộ phim có thể đoán ra được.

Thực ra cũng không có nội dung gì, chủ yếu là hành động.

Gia sư nam sẽ rất vất vả.

Triệu Mục Trinh đã cảm nhận được áp lực rồi. Đôi tất mỏng đến mức tạo cảm giác kém chất lượng, chỉ cần kéo nhẹ là rách, váy thì quá ngắn, nhìn lên phía trên, tiêu điểm thị giác lại tập trung vào phần đầy đặn dưới chiếc nơ của cô.

Anh không biết nên đặt ánh mắt ở đâu nữa, dời tầm nhìn sang khung cửa sổ nhà cô, yết hầu khẽ động, tay siết chặt túi đồ.

“Chào buổi sáng.”

Cửa ra vào đối diện với tấm kính lớn sát đất, trong nhà rất ấm, anh đứng ở cửa cũng có thể cảm nhận được. Có lẽ do mặc áo phao trắng, cả người anh cứ nóng bừng, hơi rịn mồ hôi.

Ước Tây kéo tay áo anh.

“Vào thôi thầy Triệu, em lấy dép cho anh.”

Triệu Mục Trinh bước vào, cởi áo khoác treo lên giá treo cạnh tủ giày, nghe Ước Tây nói như muốn được khen: “Tối qua em đặc biệt đi siêu thị để mua dép đó.”

Lại là đặc biệt…

Triệu Mục Trinh quay đầu, vừa hay thấy Ước Tây đang quỳ gối trước tủ giày tìm đồ, tư thế đó không chỉ khéo léo tôn lên tỉ lệ eo hông mà còn khiến chiếc váy trông càng chật chội hơn.

Trong đầu anh loé lên một tràng xèo xèo như tiếng mạch điện sắp cháy.

Ước Tây xé vỏ, đưa cho anh đôi dép nam màu xám nhạt.

“Anh thay đi, em không biết chân anh cỡ bao nhiêu, dì bán hàng ở siêu thị bảo con trai đều đi vừa size này.”

Triệu Mục Trinh nhanh chóng thay xong, theo Ước Tây vào bên trong.

Không gian phòng khách rộng rãi, nhưng không phải kiểu tối giản lạnh lẽo như phong cách Bắc Âu. Ghế sofa nhỏ hình nhân vật hoạt hình có vài chiếc, căn phòng điểm xuyết những màu sắc nhẹ dịu với độ bão hoà thấp, trông vô cùng sống động và hoà hợp.

Ánh mắt anh lơ đãng rơi xuống chân cô, Triệu Mục Trinh ho nhẹ một tiếng nhắc nhở:

“Em… em có cần mặc thêm quần áo không?”

Ước Tây hỏi: “Anh lạnh ạ?”. Chẳng đợi anh trả lời, cô nhìn màn hình hiển thị, nhiệt độ đã khá cao rồi. Ước Tây quay đầu lại nhìn Triệu Mục Trinh.

Cởi áo khoác ra, bên trong anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be, cổ áo cao và rộng rãi, làm nổi bật đường xương hàm gọn gàng rõ nét của anh. Bên dưới là chiếc quần thể thao màu ghi nhạt, chất vải dày dặn tạo cảm giác đứng form.

Toàn thân màu nhạt, trông rất sạch sẽ.

Ước Tây đánh giá xong, đến gần anh nói: “Anh mặc thế này lát nữa sẽ nóng đấy.”

Sống lưng Triệu Mục Trinh hơi căng.

Không cần chờ lát nữa, ngay bây giờ anh đã bắt đầu nóng rồi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận