“Tất cả sự phản kháng đi ngược lại lòng mình, đều là công vô ích”
| editor: ilovesther_
Chiếc áo len màu be của Triệu Mục Trinh vốn không dài, vạt áo lộ ra một đoạn vải trắng như có áo mặc bên trong.
Ước Tây chỉ vào, nói: “Anh còn mặc áo thun bên trong đúng không? Hay là anh cởi cái này ra đi?”
Vào cửa đã cởi rồi, cứ c** q**n áo mãi… không hay lắm nhỉ?
Triệu Mục Trinh đang do dự, chiếc túi trong tay anh được Ước Tây ân cần đỡ lấy, cô thong thả hất cằm ra hiệu.
“Anh cởi đi.”
Triệu Mục Trinh thoáng lúng túng, luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng để tránh việc cùng Ước Tây bốn mắt nhìn nhau quá lâu, thêm nữa nhiệt độ trong nhà đúng là khá nóng.
Cuối cùng anh vẫn làm theo.
Cổ áo len bị kéo lên, hai tay anh đưa qua đỉnh đầu, mỗi bên nắm một ống tay áo rồi cởi ra. Khoảnh khắc đó, không chỉ có mùi hương thoang thoảng gần gũi lan toả theo chuyển động, mà chiếc áo thun trắng bên trong cũng theo đà trượt lên.
Lộ ra một mảng nhỏ cơ bụng gợi cảm.
Đầu Ước Tây lập tức bật ra câu thoại kinh điển trong mấy bộ phim cổ trang: “Phong thuỷ hoàng thành thật khéo dưỡng người.”
Ở thành phố Bắc Hi nửa năm, hình như người này ngày càng trắng hơn. Làn da sạch sẽ trắng trẻo hoà cùng những đường cơ bắp rắn rỏi, cảm giác cấm dục và tính xâm lược cùng tồn tại, quyến rũ đến khó tả.
Vạt áo rơi về vị trí cũ, tóc bị áo len cọ qua hơi rối, Triệu Mục Trinh đưa tay vuốt đại vài cái rồi tiện thể ném áo lên ghế sofa. Thấy Ước Tây vẫn đang đứng ngẩn ngơ, anh lấy lại cái túi từ tay cô.
“Cháo đây, cả áo khoác nữa.”
Đặt áo khoác sang một bên, Triệu Mục Trinh mở túi đựng cháo, lấy ra chiếc hộp giữ nhiệt nhiều tầng màu hồng nhạt.
Ước Tây lại thò tay vào trong, lôi ra một chai nước rửa bát.
“Cái này cũng cho em hả?”
“Ừ.”
Cô lật qua lật lại cái chai, là nhãn hiệu nội địa quen thuộc, Ước Tây nhìn rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng mà em không biết rửa bát.”
Câu này diễn đạt hơi sai, ý cô là từ lúc dọn vào căn nhà này cô chưa từng nấu nướng lần nào, thậm chí đến cái nồi còn chẳng có, bình thường toàn gọi đồ ăn ngoài, hoàn toàn không cần đến thứ đồ gọi là nước rửa bát.
Còn chưa kịp mở miệng giải thích.
Đã nghe thấy giọng nói trầm lạnh mà trong trẻo bên cạnh vang lên: “Để anh rửa.”
Trái tim chợt thấy ấm áp, như một quả bóng bay được hơi nóng bơm căng tròn, Ước Tây ngồi quỳ bên bàn trà, hai chân ngoan ngoãn khép lại. Dưới gầm bàn không ai thấy, những ngón chân của cô đang xoắn xuýt, vui vẻ nhảy múa trong lớp tất trắng mỏng manh.
Túi vẫn chưa xẹp xuống, Ước Tây lại thò tay vào lục tiếp, quả nhiên có thu hoạch, lôi ra thêm một bịch khăn giấy bếp.
“Anh mua cả cái này nữa sao?”
Triệu Mục Trinh có lẽ cũng cảm thấy việc mang khăn giấy bếp đến nhà cô rất kỳ quặc, khẽ ho một tiếng, giải thích: “Dì bán hàng trong siêu thị trường khá nhiệt tình, cái này là dì ấy giới thiệu.”
Khá nhiệt tình, không tiện từ chối.
Ước Tây chống hai tay lên mặt bàn, lúc này hơi nghiêng người về phía anh, cố ý đẩy gọng kính nhằm thu hút sự chú ý của anh: “Vậy hôm nào anh dẫn em đến siêu thị trường anh trải nghiệm thử nhé?”
Lại giở trò được đằng chân lân đằng đầu.
Anh mở hộp giữ nhiệt, đưa bộ đũa thìa đã rửa sạch cho cô.
Anh không dính bẫy của cô.
“Bình thường trường anh ngoài giờ đóng cổng thì đều cho người ngoài ra vào tự do, em muốn đến trải nghiệm lúc nào cũng được. Siêu thị ngay gần căng-tin số ba, tên là Tứ Hải Nhất Gia.”
Ước Tây liếc xéo anh, âm thầm nghiến răng.
Thế giới phồn hoa bao điều cám dỗ, ngay cả những thiếu niên vốn thuần khiết cũng không dễ lừa nữa rồi.
Bắc Hi đúng là cái vũng bùn lớn!
Cô cúi đầu, cầm hộp đựng đồ ăn trong tay, mở ra đóng vào tạo ra âm thanh lạch cạch khó chịu, rồi khẽ thở dài ai oán nói: “Ồ, thì ra trong lòng anh, em còn chẳng bằng mấy dì bán hàng ở siêu thị trường nhỉ.”
Triệu Mục Trinh nghe không hiểu ý cô, động tác múc cháo cũng khựng lại.
Ước Tây trừng anh, bày ra vẻ mặt vô tội: “Dì trong siêu thị vừa nhiệt tình một cái là anh không nỡ từ chối, còn em thì sao? Rõ ràng em cũng nhiệt tình mà, anh – còn – cố – ý – làm – khó – em!”
Gằn từng chữ một, oán khí ngút trời.
Bàn trà mặt kính trong suốt không lớn lắm, Triệu Mục Trinh định chuyển hướng sự chú ý, cầm cái túi rỗng mang đi vứt. Nhưng chỉ mới cúi người sang bên cạnh, ánh mắt đã vô thức bị đôi chân thon thả bọc trong lớp tất trắng mỏng thu hút.
Anh cố kiềm chế ánh nhìn đang muốn trượt lên làn váy, ép nó quay về gương mặt Ước Tây.
Anh nói: “Em cũng cố ý làm khó anh mà.”
Nói xong, Triệu Mục Trinh chuyển chủ đề, “Em muốn ăn cái nào?”
Hộp giữ nhiệt ba tầng lần lượt được mở ra, hai phần cháo, một cháo sò điệp hải sản, một cháo trứng bắc thảo thịt bằm, thêm một phần sủi cảo chiên và một phần quẩy được đựng trong túi giấy.
Ước Tây nhìn, thoáng nghi ngờ hỏi: “Hình như em nói muốn mở hộp mù mà?”
Nghĩ đến từ “tùy tiện”, giọng Triệu Mục Trinh không hề dịu dàng, anh lấy lại hộp đựng đũa thìa từ tay cô. Triệu Ước Tây có đôi lúc cứ như trẻ con, ăn cơm cũng không chịu ngồi yên, cầm cái hộp nghịch tới nghịch lui mãi chưa chịu mở.
Anh lấy chiếc thìa cán hình củ cà rốt ra, đưa cho cô.
“Tỷ lệ rủi ro của một hộp mù quá cao, hai hộp còn có thể so sánh.”
Ước Tây cầm thìa, lại bắt đầu nghịch, múc thử một miếng thịt nạc nếm trước: “Nhưng em không ăn hết.”
“Anh ăn cái em không thích.”
Ước Tây chọn cháo sò điệp hải sản.
Dù tắc trên đường khá lâu, cháo vẫn còn nóng hổi, chỉ có quẩy đã bị nguội nhưng ngâm vào cháo nóng ăn lại ngon bất ngờ.
Còn có bất ngờ khác nữa.
Cháo sánh mịn, nước cháo ngấm quá đà, mới cắn một miếng mà chiếc quẩy đã vỡ lớp vỏ mềm nhũn, một chút cháo trắng b*n r* ngoài.
Ước Tây khó chịu hừ một tiếng.
Triệu Mục Trinh ngước mắt nhìn sang.
Khoé môi cô cũng dính vệt cháo, đầu lưỡi hồng nhạt khẽ l**m đi, ánh mắt ghét bỏ nhìn chiếc quẩy trong tay rồi ném sang một bên.
“Chà… kh*** g** thật đấy.”
(Câu này Ước Tây nói về cái quẩy, kiểu nũng nịu đẫm lệ á)
Áp lực sọ não lập tức tăng vọt, Triệu Mục Trinh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng có một giọng trầm thấp nghiến răng nói: Thì ra cô ấy cũng hiểu khái niệm kh*** g**!
Anh rút giấy ăn đưa cho cô, quyết định đổi sang chủ đề nghiêm túc hơn để cứu vãn bầu không khí khó xử hiện tại.
“Khụ — khoá học online của em là về lĩnh vực nào thế?”
Ước Tây nói: “Vật lý đó, nhìn đã thấy khó rồi. Toàn thuật ngữ chuyên ngành, em xem video chẳng hiểu gì cả.”
“Phần nào của vật lý?”
Ước Tây múc cháo vào miệng, chớp chớp mắt: “Vật lý thì là vật lý thôi? Sao lại còn phần nào nữa?”
“Vật lý chia thành…”
Âm thanh bỗng ngừng lại, anh ý thức được không cần nói ra mấy câu thừa thãi này. Không hiểu thì thôi vậy, cô vốn không có hứng thú với những kiến thức khoa học tự nhiên khô khan.
Chuyện này cũng không quan trọng.
“Không có gì, vậy em xem hết video chưa?”
Ước Tây khổ sở lắc đầu, bây giờ mới thật sự là một cô bé ngốc nghếch trong sáng: “Cái video đó xem được nửa chừng sẽ nhảy ra trang câu hỏi, trả lời không đúng thì không thể xem tiếp. Em làm sao mà trả lời đúng được chứ.”
Đại học Hi cũng có các môn học online, Triệu Mục Trinh hiểu ý cô.
“Thường thì đáp án nằm ngay trong đoạn video trước đó, em chịu khó xem là có thể trả lời được.”
Ước Tây nhỏ giọng lầm bầm: “Xem không hiểu, nên em không muốn xem nữa…”
Triệu Mục Trinh sững sờ vài giây, cuối cùng nói: “Được rồi, em có máy tính không, đăng nhập vào tài khoản trường đi.”
Ước Tây chạy vào phòng lấy laptop của mình ra, Triệu Mục Trinh đứng bên cạnh nhìn cô đăng nhập. Trước đây anh từng giúp cô đăng nhập tài khoản game, mật khẩu cô đặt rất cố định.
Triệu Mục Trinh nhắc nhở: “Em cứ dùng một mật khẩu mãi thế này, không an toàn đâu.”
Ước Tây phồng má, vẫn đang nhai sủi cảo chiên, giọng lúng búng không để tâm: “Nhiều mật khẩu quá em nhớ không nổi, với lại có gì mà không an toàn chứ? Chẳng lẽ sẽ có người tốt bụng đăng nhập tài khoản học online của em, giúp em làm hết đống bài tập phiền phức này chắc? — Nè, em đăng nhập xong rồi.”
Danh sách chương trình học có tổng cộng 2 trang, mỗi tiết học là một video dài, xem hết video sẽ hiển thị dấu tick xanh “Đã hoàn thành” ở cuối dòng.
Hiện tại, số tick xanh mới đếm trên đầu ngón tay.
‘Người tốt bụng’ kéo chuột xuống dưới, phát hiện khối lượng công việc không hề nhỏ.
“Em ăn nốt đi, để anh xem thử.” Nhấp chuột vào mục nhiệm vụ khoá học, một khung nhỏ bật ra, Triệu Mục Trinh liếc qua hai dòng chữ: “Còn phải viết bài luận ít nhất ba nghìn chữ nữa, em viết được bao nhiêu rồi?”
Câu hỏi này làm cổ họng Ước Tây nghẹn lại, nuốt miếng cháo suýt sặc, ánh mắt lảng đi chỗ khác, trả lời mơ hồ:
“Ờm… cỡ… một phần mười rồi á, lát anh bổ sung giúp em nha.”
Một phần mười, đây gọi là bổ sung ư?
Phải gọi là viết gấp mười lần mới đúng chứ?
Đương nhiên rồi, bất ngờ luôn nằm ở phía sau, Triệu Mục Trinh tạm thời chấp nhận khái niệm “bổ sung gấp mười lần bản gốc” này, vừa mở video vừa bảo Ước Tây gửi bản gốc của cô sang.
Ước Tây: “Dạ.”
Vài giây sau, điện thoại Triệu Mục Trinh có tin nhắn mới.
Anh mở tài liệu, nhìn xuống cuối màn hình, một khoảng trắng lớn, góc dưới bên trái có ô hiển thị số chữ màu xám nhạt.
—— Toàn văn: 256
Triệu Mục Trinh: “Em có gửi nhầm không? Cái này chưa tới 300 chữ?”
Ước Tây ghé sát lại nhìn màn hình điện thoại anh, gấp giấy ăn nhẹ nhàng lau miệng, khẽ ừm một tiếng.
“256… làm tròn không phải là 300 sao?”
Triệu Ước Tây vĩnh viễn là con cưng của lý lẽ.
Triệu Mục Trinh dần thích nghi, mím môi giây lát rồi nhàn nhạt nói: “Ừ, rất chặt chẽ.”
Ước Tây cười ngọt ngào: “Hì hì, đúng mà nhỉ ~”
Hai trăm mấy chữ kia thực sự quá mỏng manh, không chịu nổi ánh mắt Triệu Mục Trinh lướt một lượt là đọc xong. Anh xem qua nội dung khoá học online của cô, tên nghe thì cao siêu: “Vũ trụ dưới góc nhìn cơ học lượng tử”, thực tế còn không phải một môn vật lý chính thống.
Chỉ có thể coi là… phổ cập kiến thức khoa học.
Bài giảng cũng không đi sâu vào bản chất, chẳng qua có nhiều từ ngữ tương đối xa lạ như toán tử vectơ, vật chất vi mô, hàm sóng, sự vướng víu lượng tử. Cô nhìn qua một chút, trong đầu không có khái niệm gì, thế nên mới thấy phiền.
Triệu Mục Trinh bỗng tò mò, hỏi cô: “Em có biết gì về cơ học lượng tử không?”
Ước Tây ngồi bên cạnh chống cằm nhìn anh, nghĩ một lát rồi nói: “À thì… con mèo của Schrödinger! Thế có tính không?”
Triệu Mục Trinh gật đầu, khoé môi cong nhẹ, khích lệ cô: “Có, ông ấy là một trong những người đặt nền móng cho cơ học lượng tử.”
Để video tự động phát, anh đứng dậy dọn dẹp bàn: “Để anh rửa bát.”
Ước Tây cầm chai nước rửa bát và hộp khăn giấy, lon ton đi sau anh: “Em đi cùng anh.”
Nước ấm xối lên mấy cái bát inox xếp chồng, Triệu Mục Trinh thao tác rất nhanh, khoé mắt vẫn liếc thấy cô đang lười biếng tựa vào tủ lạnh, một chân đứng thẳng một chân hơi co.
Trước đây ở trấn Thường Vu cũng vậy.
Cô không phải kiểu người có thể xuống bếp, nhưng lại tò mò với mọi thứ trong bếp, cứ bám theo sau anh như cái đuôi nhỏ. Anh đi đâu cô theo đó, anh lục lọi gì cô cũng phải xem cùng.
Rửa bát xong, anh quay lại chỗ lúc nãy ăn sáng, tựa lưng vào ghế sofa, ngón tay di chuyển chuột, nhanh chóng trả lời các câu hỏi trên màn hình. Anh nhấp chuột vào thanh tiến độ, video đã phát được quá nửa.
Anh thử kéo thanh tiến độ về cuối, thế mà lại được.
Bỏ qua luôn câu hỏi ở cuối video, thoát ra tải lại, trong danh sách hiện thêm một dấu tick xanh mới.
Có lẽ là bug (lỗi), chỉ cần xem quá nửa, hệ thống sẽ mặc định là đã hoàn thành. Anh lướt tiếp toàn bộ danh sách, tính nhẩm cực nhanh, tổng thời gian giảm đi một nửa, tầm đầu giờ chiều có thể xem xong hết khoá học online này.
Ngón trỏ thon dài lăn nhẹ chuột, màn hình như thể đang vật lộn, cứ lướt qua lướt lại không theo trật tự.
Anh nghiêng đầu nhìn Ước Tây.
Hiếm hoi có ngày tuyết tan, nắng mùa đông yếu ớt lọt qua cửa kính sát đất, ánh sáng dịu nhẹ. Cô ngồi trong vệt sáng ấy, khoanh hai chân, trước mặt trải chiếc áo khoác màu xanh đậm bị mất cúc của anh, khom lưng cúi đầu, vài sợi tóc vương trên má, tay này cầm kim tay kia cầm chỉ, chuyên tâm xỏ kim.
Lỗ kim quá nhỏ, đầu chỉ xù xì, mắt cô gần như dí sát vào cây kim, vậy mà xỏ đi xỏ lại vẫn không được.
Cô đâu phải người kiên nhẫn gì cho cam, giây tiếp theo bắt đầu bực bội, tháo cặp kính gọng đen vứt sang bên cạnh, vẫn không xỏ được.
Tiếp sau đó, cô giơ đoạn chỉ màu xanh đậm lên, đặt giữa hai mắt, nhìn chằm chằm như kẻ thù truyền kiếp, hơi thở phập phồng, hình như đã hạ quyết tâm làm liều.
Ước Tây kéo đầu chỉ lại gần, nhẹ nhàng đưa lưỡi ra thăm dò — đầu lưỡi sạch sẽ, đỏ hồng, ánh lên trong suốt.
Chạm vào sợi chỉ, làm nó cũng ẩm ướt theo.
Ước Tây reo lên: “Vào rồi!”
Trái tim ai đó hụt một nhịp.
Anh cũng cảm nhận rõ ràng có lực xuyên qua, mạnh mẽ không cách nào ngăn cản được.
Đã cố gắng lạnh lùng, cố gắng thờ ơ hết mức có thể, nhưng vô ích.
Anh nghĩ, chắc chắn phải tồn tại một sự tuyệt đối nào đó.
Cho nên mới vô ích.
Tất cả sự phản kháng đi ngược lại lòng mình, đều là công vô ích.
.
Tác giả: Thầy Triệu chắc chắn cũng có lúc mệt mỏi, đừng vội, từ từ rồi sẽ đến ~