“Anh ấy cũng sẽ cảm nhận được ngay, không có độ trễ, mãi mãi đồng điệu”
| editor: ilovesther_
Triệu Mục Trinh mở video tiếp theo, dù đã xem quá nửa nhưng anh không kéo thanh tiến độ, coi như lỗi tua nhanh này không tồn tại.
Cũng không nói cho Ước Tây biết.
Vạn sự gian nan đâu chỉ ở bước đầu, Ước Tây thấm thía điều đó sau khi xỏ chỉ xong. Cô không hiểu, tại sao cây kim vừa cứng vừa nhọn như thế, mà xuyên qua lớp vải mềm mại cực kỳ khó khăn.
Mỗi mũi kim đều tốn rất nhiều sức.
So với cảnh cô tưởng tượng trước khi ngủ đêm qua, hình ảnh bản thân đoan trang ngồi thêu hoa thêu chim, không chỉ xa vời mà là hoàn toàn chẳng liên quan chút nào.
Thấy Ước Tây chật vật, Triệu Mục Trinh khuyên cô: “Nếu không khâu được thì —”
Ước Tây bực bội cắt ngang lời anh, tiện thể đổ lỗi cho anh: “Đừng nói gì cả! Đừng làm phiền em!”
Sau khi khăng khăng khâu lại chiếc cúc, kết quả khỏi nói cũng biết.
Bốn chiếc thẳng hàng, nhìn thoáng qua có thể thấy chiếc cúc này số phận lận đận, chịu nhiều khổ cực nhất.
Triệu Ước Tây, tiểu hoa đán luôn dẫn đầu về gu thời trang trong nhóm nghệ sĩ cùng lứa, kéo căng chỗ mình vừa khâu ra giới thiệu:
“Cái này chính là thiết kế hot trend nhất năm nay, rất thịnh hành trong giới thời trang.”
Triệu Mục Trinh: “… Hot trend?”
Ước Tây tự tin gật đầu: “Chủ nghĩa giải cấu trúc đó!”
“Tháo bỏ những phụ kiện có sẵn, định nghĩa lại, thổi luồng sinh khí hoàn toàn mới cho những yếu tố cũ.”
Triệu Mục Trinh: “…”
Đúng là hoàn toàn mới thật.
Bữa trưa gọi đồ ăn ở quán Nhật gần đó, họ vẫn ngồi trên chiếc bàn trà kính này, laptop đặt bên cạnh vẫn chạy video bài giảng.
Trên màn hình là video minh hoạ thí nghiệm giao thoa khe đôi.
Ước Tây thổi mì, đau đầu than: “Phiền chết đi được, mấy khoá học online này sao không cho tua nhanh chứ?”
Phía đối diện, Triệu Mục Trinh đột nhiên bị sặc.
Dù sao cũng là mình nhờ người ta giúp, Ước Tây cảm thấy nên thể hiện thái độ tốt hơn, bèn cười đưa giấy cho anh: “Không sao không sao, em không vội đâu. Em chỉ sợ anh cứ ngồi đợi mãi sẽ chán thôi.”
“Phải để video phát đầy đủ một lượt, hiểu cấu trúc thì sẽ dễ viết bài luận hơn.”
Họ gọi khá nhiều món ăn lạnh, chỉ riêng hai bát mì ramen này bốc hơi nghi ngút, hít thở một cái, làn hơi đã tan ra rồi tụ lại.
Ước Tây lo lắng nói: “Anh viết giúp em dễ hiểu chút nhé, đừng quá cao siêu. Bạn cùng phòng em bảo trường còn kiểm tra ngẫu nhiên, xác suất bốc trúng nhỏ nhưng nếu bị phát hiện là tiêu luôn đó.”
Ăn xong, buổi chiều Ước Tây phải ôn tập cho môn thi ngày kia, cầm hai quyển sách gạch đầy bút nhớ ra bàn học, ngồi đọc hơn một tiếng mà đầu óc cứ để đâu đâu.
Video bài giảng không hỗ trợ chế độ thu nhỏ cửa sổ, laptop cắm sạc pin, Triệu Mục Trinh dùng điện thoại của mình giúp cô viết bài luận ba nghìn chữ.
Anh nhìn đồng hồ, sắp ba giờ.
Ước Tây ghé sát tai anh nói: “Triệu Mục Trinh, uống trà sữa không?”
Luồng hơi nóng nhỏ xíu bất ngờ phả lên vành tai, Triệu Mục Trinh thoáng cứng đờ đốt sống cổ, anh lập tức cảm nhận được khoảng cách giữa cô và mình gần đến mức nào.
Có lẽ, chỉ cần anh quay đầu lại, sẽ chạm vào môi hoặc chóp mũi cô.
Anh không động đậy, đáng lẽ ra phải nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng đầu óc rối tung mất rồi, mắt anh dừng lại trên màn hình laptop, giả vờ bình tĩnh.
Trong tài liệu, con trỏ văn bản đứng ngơ ngác sau dấu phẩy, nhấp nháy liên tục từng giây, nóng lòng chờ đợi được bổ sung gì đó.
Hỏi qua khẩu vị của Triệu Mục Trinh, Ước Tây nhanh chóng đặt đơn. Trong lúc chờ đồ ăn giao đến, cô không muốn đọc sách nữa, bèn ngồi phê duyệt bài luận mà anh sắp viết xong.
“Có phải anh viết phức tạp quá không vậy? Vừa nhìn là biết không phải em viết rồi á?”
Triệu Mục Trinh nói: “Không đâu, đều là các khái niệm trong video có nhắc tới.”
“Nhưng em xem không hiểu.”
“Không hiểu chỗ nào?”
Ước Tây chỉ một từ: “Nè, ‘sự vướng víu lượng tử’ là gì? Đoạn sau nói mấy cái hạt này tương tác với nhau, đấy là định nghĩa của nó sao? Gì mà ‘chỉ có thể mô tả tính chất của toàn hệ’, nghe chẳng dễ hiểu chút nào.”
“Vậy để anh đổi cách nói.”
Ánh nắng nhạt dần, chắc vì chiếu lên lớp tuyết nên hắt ra vài tia sáng. Đến chiều nắng mới ngả sang màu vàng ấm, Triệu Mục Trinh quay lưng về phía cửa sổ sát đất, bóng anh ẩn hiện một vầng hào quang mờ ảo.
Ước Tây đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn anh.
“Giả sử trên thế giới này có hai người, chính là hai hạt đó, chúng tương tác lẫn nhau. Cứ hiểu thô thiển là hai người này ở bên nhau, rồi nảy sinh mối ràng buộc tình cảm.”
“Quan sát hạt, tức là quan sát trạng thái tình cảm của một người. Nếu trạng thái tình cảm của người này có thể tác động tuyệt đối lên trạng thái tình cảm của người kia, thì đó chính là trạng thái ‘vướng víu’. Cô ấy yêu, anh ấy sẽ yêu, cô ấy chia tay, anh ấy nhất định cũng chia tay.”
“Thậm chí những hỉ nộ ái ố của cô ấy, dù có cách xa ngàn dặm, cách cả vũ trụ thiên hà, thì với nửa kia của trạng thái ‘vướng víu’, anh ấy cũng sẽ cảm nhận được ngay, không có độ trễ, mãi mãi đồng điệu.”
Anh nói xong, dường như nhận ra ví dụ này có chút không phù hợp, lại bổ sung một câu.
“Đây chỉ là cách giải thích thô thiển, em cứ hiểu tượng trưng thôi.”
Khi nói những lời ấy, anh tựa như đang lặng lẽ phát sáng, Ước Tây ngước nhìn chàng trai trước mắt, cô hơi ngẩn người, con ngươi đảo nhẹ rồi mới khẽ thì thầm:
“Thô… thô thiển sao…”
Sao nghe lại thấy dịu dàng thế này.
Rất lưu luyến, rất thuỷ chung.
Âm thanh quá nhỏ, Triệu Mục Trinh không nghe rõ cô mấp máy môi nói điều gì.
“Vẫn không hiểu à?”
“Hiểu rồi.” Ước Tây gật đầu thật mạnh, nhìn sâu vào mắt anh: “Em hiểu hết rồi.”
Bài giảng online phát ra tiếng giảng bài đều đều, những hạt bụi li ti lơ lửng trong ánh sáng, bốn mắt nhìn nhau, không gian yên tĩnh cực độ, cho đến khi chuông cửa bất ngờ vang lên.
“Đinh đoong —— Đinh đoong ——”
Ước Tây đứng dậy mở cửa, anh nhân viên giao hàng đưa túi giữ nhiệt cho cô, cô nói cảm ơn rồi đóng cửa lại, không quay người đi ngay mà đứng ở đó. Có lẽ vừa nãy chạy từ phòng khách ra đây quá vội vàng.
Lúc này tim đập thình thịch, có chút hồi hộp.
Ngón tay khẽ miết lên vân túi giấy sần sùi, Ước Tây nhớ lại câu “nửa kia của trạng thái vướng víu”.
Anh bây giờ thì sao?
Liệu anh có hồi hộp giống như cô không?
Khoá học online kết thúc lúc hơn 5 giờ chiều, Triệu Mục Trinh đã nộp xong bài luận của cô. Ngoảnh ra ngoài cửa sổ, thành phố Bắc Hi những ngày cuối năm chìm trong bóng tối, bầu trời phía trên những toà cao ốc đặc quánh một màu xanh sẫm như mực.
Ước Tây nói muốn mời anh ăn cơm.
“Dưới tầng có quán lẩu cá chua cay ngon lắm.”
Triệu Mục Trinh mặc lại chiếc áo len màu be, Ước Tây chống tay ngồi dậy từ ghế sofa, vươn vai lười biếng than mệt quá.
Cảnh tượng ấy, một bên cô than mệt, bên kia anh đang mặc quần áo, cảm giác “vừa xong việc” không thể rõ ràng hơn.
Triệu Mục Trinh nhìn chân cô, đôi tất trắng bị xô lệch nhăn nhúm, còn khiến người ta liên tưởng mờ ám hơn cả khi cô mặc nó chỉnh tề.
Anh chỉnh lại cổ áo mình, hỏi: “Em không thay đồ à?”
“Thay chứ.”
Ước Tây buông hai chân xuống, ngón tay móc vào viền tất ở đầu gối, dễ dàng kéo nó xuống.
Anh đứng bên cạnh hạ mắt nhìn đôi chân trần của cô, nhất thời không nhịn được hỏi:
“Em cố ý mặc như này ở nhà à?”
Đây không phải lần đầu tiên Triệu Mục Trinh đến nhà con gái dạy kèm, hồi ở Di Hoà Thiên Tuỵ, anh cũng từng qua nhà Khương Di vài lần, người ta đâu có giống như cô, khi ở nhà là mặc đồ ngủ bông quấn kín mít.
Ước Tây rất thẳng thắn trong phương diện này, cố tình kéo dài giọng: “Ừm, em cố ý mặc, cũng chẳng biết ai đó có nhìn không.”
Ai đó trực tiếp nhận trách nhiệm, cũng trả lời thành thật.
“Nhìn rồi.” Nói xong lại thấy hai chữ khô khan quá, nghiêm túc bổ sung: “Rất đẹp.”
Ước Tây bước tới gần, ngẩng đầu nhìn anh.
“Em không chỉ mặc để đẹp thôi đâu.” Nói rồi cô nhướng mày đầy ẩn ý, không đợi Triệu Mục Trinh kịp phản ứng đã đi vào phòng thay quần áo.
Lúc ra cửa thay giày, Triệu Mục Trinh đã thay xong từ trước, đứng một bên chờ cô, thấy cô khoác chiếc áo dạ màu cà phê, đang định lấy đôi bốt da từ tủ giày.
Triệu Mục Trinh chỉ sang đôi bên cạnh.
“Đi đôi này đi, ngoài trời tuyết vẫn chưa tan, lạnh lắm.”
Ước Tây nhìn đôi ủng đi tuyết lông xù mà anh chỉ, màu trắng sữa, viền lông mềm xù, cũng dễ thương nhưng hơi cồng kềnh.
“Đôi này không đẹp.”
Anh cúi người cầm lên, đặt giày xuống chân cô: “Em chẳng bảo quán ở ngay dưới tầng, đi bộ là tới à. Vậy cũng không gặp ai cả, giữ ấm quan trọng nhất.”
Ước Tây nhớ lại lần ở quán bar Phiến Mộng không lâu trước đây, anh lau môi cô, nói môi cô đỏ quá, bảo cô ăn mặc cho tử tế vào.
Người này thật là, càng ngày càng…
Không chỉ đơn thuần là sinh viên khoa Vật lý, mà còn đăng ký thêm lớp tổng tài bá đạo đúng không?
Hai người đi thang máy xuống tầng, Ước Tây âm thầm chỉnh sửa “thiết lập nhân vật” của Triệu Mục Trinh trong đầu. Chợt cô nhớ đến đoạn giới thiệu sến sẩm từng gửi nhầm cho anh hồi ở trấn Thường Vu: anh ấy xuất thân từ dòng họ khắc bia đá trăm năm, thủ khoa khối tự nhiên thành phố Nam Hồ…
“À mà Thư Tuệ cũng đến Bắc Hi học nhỉ?”
Vừa ra khỏi sảnh đã có cơn gió lạnh ùa đến, Ước Tây rụt cổ lại, khu Quân Hoà này quản lý mặt bằng rất tốt, tuyết trên đường đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Ven bồn cây vẫn còn đọng một lớp tuyết trắng, ánh đèn đường xuyên qua cành lá phủ tuyết mỏng, trông lấp lánh trong suốt.
Triệu Mục Trinh để cô đi phía trong: “Ừm, cô ấy học sư phạm.”
“Vậy học kỳ này hai người đã gặp nhau chưa?”
“Gặp rồi.”
“Hửm?” Ước Tây liếc nhìn anh, giọng điệu thẩm vấn: “Gặp khi nào thế?”
Triệu Mục Trinh: “Tháng 11.”
“Chỉ hai người bọn anh?”
“Không, ba người.”
“Ba người?” Ước Tây nhíu mày hỏi: “Còn ai nữa?”
Triệu Mục Trinh trả lời: “Bạn trai cô ấy.”
Ước Tây nhanh chóng đổi sang vẻ mặt hóng hớt, bàn tay giấu trong ống tay áo vươn ra một nửa, che hờ lên đôi môi đang hé mở.
“Hả? Thật hay giả vậy? Thư Tuệ có bạn trai rồi á?”
Ước Tây nghĩ mãi không thông.
Bây giờ mỗi lần nghĩ đến Thư Tuệ, trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh cô gái đeo băng đô, đi dép xăng đan đỏ ở trấn Thường Vu, luôn nhìn lén Triệu Mục Trinh một cái rồi lại đỏ mặt quay đi.
“Sao lại thế được, không phải Thư Tuệ thích anh sao? Mới tháng 11 đã dẫn bạn trai đến gặp anh rồi? Bạn trai cô ấy học cùng trường hả?”
“Ừ.”
Giọng anh đáp lại trầm thấp.
Ước Tây vẫn chưa kịp tiêu hoá thông tin, nhỏ giọng nghi hoặc: “Sao nhanh vậy nhỉ? Rõ ràng cảm giác cô ấy rất thích anh mà.”
Lúc ấy gió bỗng thổi mạnh hơn.
Tuyết vụn trên mái hiên quán cà phê bị thổi tung, vài hạt lả tả rơi xuống mặt Ước Tây.
Có một hạt bay vào mí mắt cô, hàng mi khó chịu quét qua, tuyết tan thành giọt nước đọng nơi khoé mắt, phản chiếu mờ nhoè gương mặt u sầu của Triệu Mục Trinh.
Giọng anh tan trong gió, cũng trầm thấp y như thế.
“Có lẽ thích chính là như vậy — tuỳ tiện, không nghiêm túc, không đáng tin, là một loại quy tắc.”
Sự trầm lắng nặng nề như tuyết đè ấy kéo dài cho đến tận bàn ăn, Ước Tây cố gắng gợi chuyện nhưng chẳng mấy hiệu quả, người ngồi đối diện chỉ đáp lại vài câu khách sáo.
Chưa nói được mấy câu, câu chuyện lại tự nhiên rơi vào im lặng.
Nói là Ước Tây mời, cuối cùng vẫn là Triệu Mục Trinh trả tiền, Ước Tây ăn chậm, lúc giơ tay ra hiệu thanh toán, nhân viên thông báo đã thanh toán xong rồi.
Đúng giờ ăn tối, khách trong quán ngày càng đông, nhân viên phục vụ đi sang bàn bên cạnh giúp lấy ghế ăn cho trẻ em.
Triệu Mục Trinh đứng dậy: “Đi thôi.”
Một bữa tối có thể gọi là đánh nhanh thắng nhanh.
Khoá học online đã hoàn thành, ngay cả bài luận cũng nộp rồi, nếu không thì cô còn có thể moi thêm vài lỗ hổng kiến thức để nói chuyện với anh thêm chút nữa.
Lên tầng, Triệu Mục Trinh không thay giày vào nhà, Ước Tây cầm chiếc áo khoác phong cách giải cấu trúc đưa cho anh: “Anh vội đi sao?”
Anh hỏi cô có chuyện gì?
Ước Tây nhanh chóng vận hành bộ não, rà soát một lượt tất cả các thiết bị điện trong nhà xem có vấn đề gì không. Trời đánh cái tên Tiểu Cốc! Bình thường cứ chạy đến nhà cô suốt, hễ có con ốc nào lỏng lẻo là ngay lập tức được anh ta vặn chặt.
Cô thật sự không nghĩ ra vấn đề gì, vậy nên bắt đầu tạo ra vấn đề.
“À, cái đèn ngủ đầu giường của em…”
Thang máy bên cạnh kêu “ding” một tiếng báo hiệu đến nơi.
Cánh cửa kim loại mở sang hai bên, một người đàn ông từ bên trong bước ra, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đang lơ đãng nhìn xung quanh của Ước Tây.
Đối phương mừng rỡ, Ước Tây nhíu mày.
“Tây Tây, biết ngay em ở nhà mà.”
“Anh tới đây làm gì?”
Triệu Mục Trinh đứng trước mặt Ước Tây, sự hiện diện của anh là không thể bỏ qua, thậm chí khoảng cách giữa anh và cô rõ ràng còn ngắn hơn khoảng cách xã giao thông thường.
Tần Hàn càng nhìn càng khó hiểu, ánh mắt lại quay về khuôn mặt Ước Tây, lần này còn kèm theo nụ cười mơ hồ.
Anh ta trả lời câu hỏi của cô: “Tất nhiên là tới tìm em rồi, Tây Tây, ăn cơm chưa?”
Ước Tây đáp cộc lốc: “Ăn rồi.”
Tần Hàn như thể đã đoán trước, hoặc nói là kinh nghiệm phong phú, lập tức đưa ra phương án B với Ước Tây: “Thế ra ngoài uống vài ly nhé? Bạn tôi mới mở quán bar, có ca sĩ hát live, chắc là gu em thích đấy.”
“Không hứng thú, rốt cuộc anh đến tìm tôi làm gì?”
Giọng điệu bực bội của Ước Tây chẳng mảy may ảnh hưởng đến Tần Hàn, trái lại khiến Triệu Mục Trinh không muốn tiếp tục ở lại.
Anh liếc Tần Hàn một cái, không hẳn là đánh giá, ánh mắt nhạt nhẽo gần như không mang theo cảm xúc.
Anh từng thấy ảnh đại diện WeChat của người này.
Hồi còn ở thị trấn Thường Vu, người này từng nhắn tin WeChat cho Ước Tây hẹn cô chơi game, là bạn bè cùng hội với cô bạn thân Bặc Tâm Từ.
Còn cả lần ở quán bar Phiến Mộng, người đàn ông xăm hoa văn đầy tay đó, xung quanh cô có không ít bạn bè khác giới.
Triệu Mục Trinh khẽ thở ra một hơi, “Anh đi trước đây.”
“Ơ ——”
Ước Tây muốn đuổi theo, vấn đề cô vừa nghĩ ra, cái đèn ngủ đầu giường hơi tối, cô còn chưa nói xong mà!
Tần Hàn túm lấy cánh tay cô, Ước Tây không đề phòng, bị kéo giật trở lại. Cùng lúc đó, thang máy “ting” một tiếng mở cửa.
Triệu Mục Trinh đi mất rồi.
Ước Tây hất mạnh bàn tay đang giữ cánh tay mình ra: “Anh có bệnh à? Anh kéo tôi làm gì?”
Tần Hàn không cười nữa.
“Tôi tới là muốn hỏi em một chuyện, Bành Duy ——”
Ước Tây tức giận ngắt lời: “Vậy thì nói luôn đi, vòng vo nãy giờ làm gì!” Nhớ đến lời chị Tinh dặn không thích cũng đừng làm căng quá, Ước Tây niệm “đừng nổi giận” ba lần trong lòng, cuối cùng mới miễn cưỡng giữ được chút bình tĩnh trên mặt.
“Nói đi.”
Cửa vẫn mở, Tần Hàn nhìn cô ẩn ý, “Không mời tôi vào ngồi sao?”
Ước Tây lạnh lùng đáp một câu: “Nhà tôi không có nước nóng, không tiện tiếp khách.”
Tần Hàn nuốt giận.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị Ước Tây cho ăn quả đắng, điều anh ta thích nhất ở cô chính là sự chân thật, không giả tạo, khí chất thẳng thắn tuỳ hứng ấy.
“Được rồi, Bành Duy Châu nói rằng em đang để ý một người ở Đại học Hi, bạn cùng phòng của em họ cậu ấy?”
Anh ta vẫn cố tỏ ra điềm nhiên, cho đến khi nghe được câu trả lời của Ước Tây, chút bình tĩnh kiểu công tử nhà giàu kia mới vỡ tan như tấm kính bị đập mạnh.
Ước Tây nói: “Ờ, chính là người vừa đi ngang qua mặt anh đấy.”