Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 47: Anh ngốc quá.




“Em còn nhiều điều muốn nói với anh lắm”

| editor: ilovesther_

Ước Tây ước chừng thời gian Triệu Mục Trinh về đến trường, canh đúng giờ gửi tin nhắn cho anh.

[ Sao anh đi vội thế, anh hiểu lầm gì rồi phải không… ]

Chữ gõ xong rồi lại xoá đi, câu này vòng vo quá, anh trả lời “có” hoặc “không”, cô lại phải đoán xem cái “có” hoặc “không” ấy là thật hay giả.

Ước Tây ngẫm nghĩ, ý định ban đầu của mình là giải thích điều gì.

Cô lại gõ chữ.

[ Người đó tên là Tần Hàn, bạn của Bành Duy Châu, căn hộ này trước đây là của Bặc Tâm Từ, vậy nên anh ta mới có địa chỉ. Ngoài anh ra, em chưa từng nói cho bất kỳ người con trai nào biết em sống ở đâu. ]

Đọc lại một lượt, xác nhận không có lỗi chính tả, cô ấn gửi.

Khoảng một phút sau, màn hình điện thoại sáng lên.

Triệu Mục Trinh: [ Anh biết rồi. ]

Ước Tây nhìn ba chữ ấy, bực bội hít một hơi thật sâu. Cô không chịu nổi, cô không phải kiểu con gái có thể ôm tâm trạng giày vò âm ỉ rồi một mình suy nghĩ lung tung.

Ước Tây lập tức gọi điện thoại cho anh, muốn nghe giọng anh, muốn cảm nhận, muốn biết tình hình hiện tại của Triệu Mục Trinh.

Điện thoại được kết nối, bên kia thoáng kinh ngạc “alo” một tiếng, ngay sau đó là tiếng đóng mở cửa, có gió thổi vào ống nghe.

“Triệu Mục Trinh, tin nhắn em vừa gửi anh đã đọc chưa?”

“Đọc rồi.”

“Có hiểu lầm gì không?”

“Không.”

Giọng anh vẫn rõ ràng, chỉ là bị tiếng gió làm gián đoạn đôi chút, Ước Tây nhẹ nhõm thở phào một hơi.

“Dù sao anh ta cũng chỉ là một người không quan trọng, em với anh ta không có gì hết. Trước anh, sau anh, đều không có.”

Triệu Mục Trinh đứng cạnh cửa sổ hành lang ký túc xá nam, ánh mắt vô định nhìn những bóng cây lấp ló trên con đường nhỏ, môi hơi mấp máy mà không biết phải nói gì.

Tâm trạng rối bời đến mức chính anh cũng không hiểu mình đang nghĩ gì.

Giữa muôn vàn cảm xúc, vị đắng của hối hận ngày càng rõ rệt. Chẳng phải muốn ở bên cô thêm chút nữa sao? Nếu không, tại sao lại giấu diếm cái bug có thể tua nhanh ấy như một bí mật, đổi lấy việc được ở cạnh cô thêm vài tiếng.

Cho dù không nói chuyện, anh vẫn có thể thông qua hình ảnh phản chiếu trên màn hình máy tính, tha hồ nhìn ngắm cô ngồi trên ghế sofa lật sách, nghịch tóc, ngáp ngủ, gãi cổ…

Chủ đề về Thư Tuệ có tác động quá lớn, tình cảm của con gái không lâu bền, trong nháy mắt, anh như bị gió lạnh thổi tỉnh.

Hôm nay anh vừa mới cảm nhận được chút ngọt ngào, làm sao chấp nhận nổi việc nó sẽ không lâu bền.

Ước Tây thì thầm trong điện thoại: “Vậy sao anh lại đi vội thế, em vẫn còn nhớ anh lắm.”

Cách cô nói chuyện luôn thẳng thắn như thế, ngọt ngào khiến người ta không tài nào kháng cự nổi.

Anh từng thử quan sát những cô gái khác để phân tích Ước Tây, nhưng thực tế chứng minh, không ai có thể là Triệu Ước Tây.

Triệu Mục Trinh căng thẳng đến mức nắm chặt tay nói dối: “Anh có chút việc…”

“Ở nhà em từ sáng đến tối có thấy việc gì đâu. Em còn cố tình ngủ trưa nửa tiếng, cũng chẳng thấy anh qua hôn em.”

Chả trách lúc ăn xong, chưa bao lâu cô đã nói muốn đi ngủ một lát, còn nhấn mạnh mình ngủ trưa rất sâu, bình thường không dễ tỉnh dậy.

Triệu Mục Trinh hít một hơi lạnh, quai hàm căng cứng: “Anh không biết em có ý đó.”

Ước Tây bĩu môi hừ nhẹ, chỉ đích danh phê bình.

“Triệu Mục Trinh, anh ngốc quá!”

Anh can tâm chấp nhận, khẽ nói: “Chắc vậy.”

Dù bị mắng là ngốc nhưng tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều so với lúc vừa trở về, cửa sổ hành lang chưa đóng kín, gió lạnh thổi vù vù rít từng cơn.

Nhưng anh không thấy lạnh.

Nửa phút sau, cả hai đều im lặng.

Triệu Mục Trinh đút tay vào túi quần, sờ thấy một tờ giấy, là hoá đơn giao đồ ăn không biết bị ai nhét vào từ bao giờ. Trên đó có ghi loại trà sữa họ uống chiều nay.

Và cả địa chỉ nhà Ước Tây.

“Em ở một mình, buổi tối nhớ khoá cửa cẩn thận.”

Ước Tây lười biếng đáp: “Còn gì nữa không?”

Chỗ anh đứng rất gần cầu thang, vài chàng trai ồn ào đi lên, nhận ra Triệu Mục Trinh bèn cất lời chào.

Ước Tây nghe thấy, tò mò hỏi: “Ai thế? Anh đang ở đâu vậy?”

“Hành lang ký túc xá.”

“Sao không vào phòng? Anh vừa mới về à? Bị tắc đường sao?”

Triệu Mục Trinh trả lời: “Không phải, Vệ Bân đang ở trong phòng, sợ làm cậu ta kích động.”

Ước Tây bật cười khúc khích, sau đó giả vờ lo lắng nói, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ cái gì?”

“Anh khen tất em đẹp mà, em tặng anh rồi đó, để trong túi áo khoác của anh. Anh thấy em tốt với anh chưa?”

Triệu Mục Trinh: “…!!!”

Cái áo đó anh vừa vắt trên lưng ghế, túi thì mở, có lẽ nào…

“Anh cúp máy đây, lát nữa gọi lại.”

Ước Tây bổ sung, “Nếu anh không thích thì giặt sạch rồi trả lại em nhé.”

Luồng hơi nóng như mất kiểm soát liên tục dồn lên não, Triệu Mục Trinh cảm thấy hơi thở của mình nóng rực đến vô lý, ngay cả lời nói cũng đầy rẫy sự cấm kỵ.

“Em… kiểu tất này của em, anh… anh làm sao mà phơi ở ký túc xá nam được?”

Ước Tây ngang ngược nói: “Vậy anh vứt đi, mua cái mới đền cho em.”

“Anh ——”

Triệu Mục Trinh th* d*c: “Anh… làm sao đi mua cái đó được?”

Cả hai cách đều có thể bị coi là tên b**n th**.

“Cúp máy đây, anh về phòng xem sao đã.”

Trước khi đẩy cửa, Triệu Mục Trinh nín thở, cánh cửa ký túc xá màu xanh sẫm được đẩy từ ngoài vào, Vệ Bân ngồi chơi game tại chỗ, Tạ Quân Hoa đọc sách, Khang Thắng phơi quần áo ngoài ban công.

Anh thở phào, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên chiếc áo khoác kiểu ‘giải cấu trúc’ vẫn đang bình yên vô sự trên ghế. Triệu Mục Trinh nhanh chóng đi tới, lấy đồ ra, nhét vào túi quần, bước với tốc độ nhanh bất thường về hướng phòng vệ sinh.

Vừa tới cửa, Khang Thắng bê chậu không quay về, quan tâm hỏi han: “Triệu Mục Trinh, đi tắm hả?”

Đầu óc anh trống rỗng, ngón tay vẫn nắm chặt thứ mềm mịn như làn da con gái trong túi quần.

Anh cứng đờ quay người lại, khẽ ừ một tiếng.

Ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới của Khang Thắng khiến anh lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất an như kẻ làm chuyện mờ ám.

Khang Thắng nói: “Vậy sao không cầm khăn tắm với đồ ngủ?”

Triệu Mục Trinh bấy giờ mới sực tỉnh, đi thẳng ra ban công.

“Giờ tôi lấy.”

Cho đến khi chốt cửa nhà vệ sinh cài xuống, anh mới thấy yên tâm.

Trong không gian nhỏ hẹp ẩm nóng, anh cởi áo, bờ vai, cánh tay, ngực và bụng đều hiện rõ lớp cơ bắp thanh mảnh nhưng săn chắc; đặc biệt là cơ bụng, phập phồng theo từng nhịp thở nặng nề.

Triệu Mục Trinh vốn chăm rèn luyện thể chất.

Phòng ngủ của anh ở trấn Thường Vu có một cái xà đơn đơn giản, sau này bị Ước Tây tiện tay vắt váy lên, anh cũng thuận theo tự nhiên biến nó thành giá treo quần áo của cô.

Trên bồn rửa mặt có gương, bàn tay anh đã ướt đẫm mồ hôi, lấy món đồ trong túi quần ra. Trong lòng bàn tay là đôi tất trắng mỏng xuyên thấu mà cô mặc cả ngày hôm nay.

Vò lại trong tay, đôi tất như bị bắt nạt đến tơi tả, hai lớp vải trắng chồng lên nhau, biến thành một màu trắng đục không còn xuyên thấu.

Cảm giác khi chạm vào khác xa tưởng tượng của anh.

Quá mềm, quá mịn.

Giống như lúc tay anh trượt vào từ vạt áo sau lưng cô, cảm giác nơi đầu ngón tay chạm phải ấy, anh thậm chí không dám dùng sức, chỉ sợ sẽ làm cô tan chảy.

Cổ họng khô nóng bỏng rát, khoang miệng không còn đủ độ ẩm để nuôi dưỡng dòng suy nghĩ mơ hồ đầy mê hoặc ấy tiếp tục kéo dài.

Anh đã có phản ứng.

Tối đó, anh tắm lâu hơn bình thường.

Tất được giặt hai lần, một lần trước khi tắm, một lần sau khi tắm.

Anh thay xong đồ ngủ, đã trở lại trạng thái bình thường, đứng trước gương, tóc vẫn còn nhỏ nước. Anh cúi đầu, tập trung sấy khô hai chiếc tất trắng mỏng nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng nhưng sự hiện diện lại cực kỳ mạnh mẽ kia.

Mỏng hơn cả lông vũ, sấy một lúc đã khô.

Chợt có một giọt nước đọng lại quá lâu trên ngọn tóc trước trán anh, mất trọng lực rồi rơi thẳng xuống lòng bàn tay, thấm vào mảnh vải trắng mềm mại, lại một lần nữa loang ra thành một vệt ướt tối màu.

Cũng như lúc nãy, chính anh đã làm nó ướt.

Một tay anh siết chặt, tay còn lại cầm máy sấy chống lên mặt bàn, nhất thời không thể chấp nhận bản thân mình lại sa đoạ đến thế.

Anh nhắm mắt, nặng nề thở dài.

Về khoản khiến anh rối loạn, Triệu Ước Tây từ trước đến nay luôn có cách — từ thị trấn Thường Vu đến thành phố Bắc Hi, cô là người có thiên phú đặc biệt.

Thứ đồ kia đặt ở đâu cũng thấy không an toàn, Triệu Mục Trinh nhét vào túi quần ngủ, mang luôn lên giường. Anh chưa từng chơi điện thoại trên giường, hôm nay là ngoại lệ.

Vì sau khi tắm xong nhìn thấy tin nhắn của Ước Tây, anh khẽ nín thở, cảm thấy chỉ có trên giường là tương đối kín đáo và an toàn.

Ước Tây: [ Thấy tất của em chưa? ]

Triệu Mục Trinh: [ Thấy rồi. ]

Ước Tây: [ Vậy anh vứt rồi à? ]

Triệu Mục Trinh: [ Không vứt. ]

Ước Tây: [ Anh cất ở đâu rồi? ]

Triệu Mục Trinh: [ Giặt sạch rồi, cất trong túi quần ngủ. ]

Đầu bên kia không trả lời ngay lập tức, một lúc sau mới nhắn lại:

[ Thích đến vậy hả? Lại còn mang theo bên người nữa, liệu tối nay anh có ngủ được không? ]

Nhờ món quà của cô, đêm đó anh không những ngủ không ngon, mà còn mơ một giấc mơ vô cùng hao tổn thể lực.

Lúc ấy trời còn chưa sáng, ký túc xá chỉ có tiếng ngáy đều đều của bạn cùng phòng, chiếc điện thoại đặt đầu giường nhấp nháy ánh đèn xanh.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện tối qua, hai người chúc nhau ngủ ngon, vậy mà đến hơn một giờ sáng, cô lại gửi cho anh tin nhắn mới. Trong màn đêm, ánh sáng từ màn hình điện thoại đặc biệt chói mắt.

Đoạn tin nhắn dài cô gửi đến cũng vậy.

Xuyên thẳng vào tim anh.

[ Triệu Mục Trinh, em đã suy nghĩ kỹ rồi.

Em cảm thấy giữa chúng ta còn thiếu một lời giải thích nghiêm túc — lý do vì sao khi rời khỏi trấn Thường Vu, em lại nói những lời đó với anh.

Thứ nhất, khi ấy anh trai em vừa gây ra chuyện rắc rối, nếu không xử lý tốt sẽ ảnh hưởng đến em, em buộc phải trở về Bắc Hi ngay để xem xét tình hình. Thứ hai là lúc đó em thật sự không chân thành. Em lớn lên trong một môi trường thiếu thốn sự chân thành, em luôn nghĩ chân thành là thứ không cần thiết. Em tưởng giữa chúng ta chỉ là mỗi người đều có được thứ mình muốn, vui vẻ một thời gian rồi xem như không ai nợ ai.

Đó cũng là ‘quy tắc’ mà em từng nghĩ.

Sau này em sẽ không nói đến quy tắc nữa, sau này giữa chúng ta chỉ nói về công bằng thôi, được không? Những gì anh nói em đều sẽ nghiêm túc lắng nghe, những gì anh hỏi em cũng sẽ thành thật trả lời.

Em còn nhiều điều muốn nói với anh lắm, em đã tính toán thời gian rồi, ngày 15 em thi xong, vừa đúng ngày 16 anh rảnh, chúng ta gặp nhau nhé, được không anh? ]

Trời còn chưa sáng, gió đêm mang theo tiếng tuyết thổi vù vù, vào khoảnh khắc này, anh chỉ muốn đi gặp Triệu Ước Tây.

Thậm chí, anh ngay lập tức nhớ lại rõ ràng lối ra cửa sau của ký túc xá nam, ổ khoá đó không chắc chắn, tấm khoá chỉ có bốn con ốc vít, là loại đầu chữ thập, trong hộp dụng cụ của Khang Thắng có cây tua vít phù hợp.

Ánh sáng điện thoại rọi vào lúc Vệ Bân trở mình làm cậu ta cau chặt mày, nửa tỉnh nửa mơ nhìn sang, thấy Triệu Mục Trinh chơi điện thoại trên giường, đúng là cảnh tượng hiếm thấy.

Vẫn còn ngái ngủ, Vệ Bân tạm thời quên mất thân phận fan cuồng từng lên án “hồ ly tinh” của mình, chỉ lo hóng hớt: “Giờ này còn không ngủ, làm gì đấy?”

Triệu Mục Trinh nằm ngửa nhìn trần nhà, chìm trong dòng suy nghĩ, anh cũng quên mất chuyện tạm thời không nên k*ch th*ch người ở giường đối diện, khẽ nói:

“Tôi đang nghĩ về Triệu Ước Tây. Rõ ràng tối qua lúc mới về còn hơi tức giận, nhưng bây giờ lại chẳng nhớ nổi giận chuyện gì. Tôi nhớ cô ấy quá, lâu lắm rồi tôi chưa được hôn cô ấy.”

.

Tác giả: Trước khi có được một tình yêu chắc chắn thì cảm thấy thiếu an toàn cũng là chuyện rất bình thường.

Trong mạch truyện chính này không có nam phụ hay nữ phụ gì cả — chỉ có Tây Tây và anh thủ khoa thu hút nhau, va chạm, hòa hợp rồi yêu nhau.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận