“Anh có thể hôn em thêm lần nữa không?”
| editor: ilovesther_
Khi cả hai bắt đầu mong đợi cuộc gặp gỡ, cuộc gặp đó sẽ trở nên vô cùng ý nghĩa.
Ngày 16 còn chưa đến, Ước Tây đã sớm nghĩ xong hôm đó sẽ mặc gì. Chiều ngày 15 sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, buổi tối, cô dựa vào ghế trong ký túc xá, than phiền với Bặc Tâm Từ về Tần Hàn, kể cho cô bạn thân nghe chuyện xảy ra hôm trước.
Ước Tây: [ Anh ta tự tin quá đáng, lại còn không biết tự lượng sức mình. Dám mở miệng nói với tớ về thứ tự đến trước đến sau? Trước đây tớ đã chẳng buồn liếc anh ta cái nào, bây giờ tớ gặp được người tớ thích rồi, ai còn quay lại nhặt rác chứ? ]
Bặc Tâm Từ: [ Chuẩn luôn! Thật ra tớ không có ý kiến gì về việc đến trước đến sau, nhưng tớ cực kỳ ngứa mắt cái trò “đứng núi này trông núi nọ” của Tần Hàn. Muốn theo đuổi cậu ít ra cũng nên dứt khoát với đám hotgirl mạng kia trước đi đã! Chắc anh ta nghĩ bản thân si tình lắm đấy, không tự soi lại xem vì sao ngay cả Bành Duy Châu cũng lười giúp anh ta, vấn đề nằm ở đâu thì tự hiểu!”
Ước Tây đang gõ chữ, màn hình bất ngờ nhảy ra tin nhắn mới của Tiểu Cốc, hỏi cô thi xong rồi đang ở đâu.
Ước Tây trả lời: [ Em ở trường, sao vậy? ]
Tiểu Cốc nói: [ Mau về nhà thu dọn đồ đạc đi, anh cũng sắp qua rồi. Bên phía nhãn hàng vừa điều chỉnh lịch quay quảng cáo, ngày mai chúng ta phải bay sớm. ]
Chuyện đổi lịch quay đột xuất không phải lần đầu Ước Tây gặp, cô vốn không quá câu nệ, trước giờ đều nghe theo sắp xếp của chị Tinh.
Đây là lần đầu tiên cô tức giận đến vậy.
[ Ở đâu ra cái kiểu thay đổi sát giờ như thế chứ? ]
Ngày mai cô còn phải gặp Triệu Mục Trinh nữa mà!
Quay quảng cáo cho hãng nước ngọt đó cần bay đến Tam Á, chỉ riêng việc chọn cảnh đã tốn công di chuyển qua nhiều địa điểm, ít nhất cũng phải mất ba đến năm ngày. Ngày 16 cô bay, lúc quay xong trở lại thành phố Bắc Hi, Triệu Mục Trinh đã nghỉ đông và về trấn Thường Vu rồi.
“Chết tiệt! Đây là ông trời đang cản trở chuyện yêu đương của đại minh tinh sao?”
Ước Tây bực bội lẩm bẩm.
Tiểu Cốc gửi tin nhắn liên tục khiến màn hình điện thoại chật ních, nào là kế hoạch truyền thông, nào là ảnh chụp màn hình trò chuyện nhóm, Ước Tây liếc sơ qua đã nắm rõ tình hình.
Nhãn hàng muốn kịp tung chiến dịch quảng cáo trước Lễ Tình Nhân, nên thời gian quay càng sớm càng tốt.
Ước Tây dùng dấu chấm than bày tỏ sự tức giận: [ Bảo họ đền tiền đi!!! ]
Tiểu Cốc khuyên nhủ dỗ dành: [ Chị Tinh với bên đó có quen biết mà, chuyện này không được nói bừa nha. Thôi được rồi, tổ tông nhỏ ơi, chị Tinh chắc chắn sẽ không để em chịu thiệt đâu. Giờ nhanh chóng về thu dọn đồ đạc, sáng mai bay sớm đấy. ]
Ước Tây bảo Tiểu Cốc cứ về trước, mật khẩu cửa nhà cô Tiểu Cốc cũng biết.
[ Em còn có việc, em sẽ về muộn một chút. ]
Đáng lẽ ra cô nên nhắn tin cho Triệu Mục Trinh từ lúc bắt taxi đến đây, thì đã không phải đội mũ đứng ngơ ngác dưới ký túc xá nam như này.
Kế hoạch bị đảo lộn bất ngờ khiến người vốn không giỏi sắp xếp như cô càng thêm rối loạn, nhìn toà nhà phía sau tán cây, trên tường không thấy ghi số hiệu, cửa sổ phòng nào cũng sáng đèn, Ước Tây không chắc mình đã tìm đúng chỗ chưa.
Nhưng chỉ dẫn từ bản đồ đã kết thúc, hiển thị thông báo đến nơi.
Cô gọi điện thoại cho Triệu Mục Trinh, hỏi anh có đang ở ký túc xá không. Anh nói có.
Ước Tây: “Cuộc hẹn ngày mai phải huỷ bỏ, báo gấp cho anh nè, bây giờ gặp luôn, xuống đây nhanh!”
Nhận được cuộc gọi, Triệu Mục Trinh thoáng ngây người trong chốc lát, mơ hồ nghe thấy âm thanh quen thuộc, anh lập tức phản ứng lại.
“Em đang ở dưới tầng?”
Sự kinh ngạc trong giọng anh hoàn toàn không giấu được, Ước Tây có phần đắc ý nói: “Đúng vậy, tiên nữ giáng trần rồi đó, còn không mau ra gặp!”
Anh đáp: “Xuống ngay đây!”
Cái “ngay” này lâu hơn dự tính của Ước Tây một chút, tuyết đã ngừng rơi từ hai ngày trước, nhiệt độ ở Bắc Hi càng về cuối năm càng giảm sâu.
Tuyết phủ trên ngọn cây, hết lớp này lại đến lớp khác.
Từng nhóm sinh viên tản bộ trò chuyện đi về ký túc xá.
Không khí trong khuôn viên Đại học Hi không giống với Học viện Điện ảnh.
Ước Tây lại hứng thêm vài lượt gió lạnh.
Cô đứng ở chỗ tương đối khuất, bên trái là một cây long não, bên phải là một tảng đá lớn. Chờ đợi chán chường, cô dùng mũi giày khẽ đá vào thân cây.
Tuyết rơi lả tả qua các kẽ lá, ánh đèn đường mờ vàng, Triệu Mục Trinh bước ra từ cửa kính ký túc xá nam, lướt qua những người khác.
Vầng sáng đèn và làn sương tuyết giao nhau trong khoảnh khắc, phản chiếu một thứ ánh sáng mờ ảo kỳ lạ.
Điện thoại reo lên.
Ước Tây thấy môi anh cử động, giọng nói vang lên bên tai cô không chút chậm trễ.
“Em ở đâu?”
Khung cảnh này, câu thoại này, sao mà quen thuộc đến thế. Chỉ cần đổi đông thành hè, đổi địa điểm thành cuối con phố Tỳ Lam Bà ở trấn Thường Vu, đèn đường hỏng, lá cờ hiệu màu vàng mơ bay phấp phới trong buổi hoàng hôn chập choạng.
Ước Tây lặp lại câu thoại cũ của anh: “Nhìn về phía trước đi.”
Anh ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy.
Cô đội chiếc mũ len màu hạt dẻ, chỉ để lộ một phần trán nhỏ, mái tóc dài ngang eo buông lơi hai bên má. Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, đường nét tinh xảo đến mức khó tin.
Chiếc áo khoác dài màu đen ôm sát tôn lên vòng eo thon gọn, cô không đeo kính râm, cũng chẳng bịt khẩu trang. Có lẽ lo lắng đứng ở nơi sáng đèn sẽ dễ bị nhận ra, nên mới chọn một vị trí khuất sáng như vậy.
Ngay bên cạnh có một tảng đá lớn cao hơn một mét, đây là biểu tượng điêu khắc tiêu biểu của ký túc xá nam Phong Uyển. Những tảng đá này, đi vài bước trong khu Phong Uyển lại gặp một cái, hôm thời tiết đẹp dễ bị biến thành chỗ phơi chăn, ban bảo vệ cầm loa ra quát:
Làm ô uế văn hóa!
Trên đá còn khắc mấy câu thành ngữ truyền cảm hứng, đều là thư pháp của danh gia, chữ sơn màu đỏ, bố cục dọc. Ví dụ như câu “Khoan dung mới là vĩ đại” của một nhà văn cận đại, nét chữ rồng bay phượng múa.
Tấm chăn kẻ caro xám che khuất một nửa dòng chữ, chỉ còn lại hai chữ cuối nằm hiên ngang dưới ánh nắng chói chang.
Hét câu “làm ô uế văn hoá”, nghe ra cũng thấy khá hợp tình hợp cảnh.
Tảng đá chỗ cô đang đứng khắc bốn chữ “Kiến hiền tư tề” (Học hỏi người tài giỏi hơn mình).
Tách khỏi ý nghĩa thành ngữ gốc, tảng đá “Kiến hiền tư tề” dưới toà ký túc xá của họ còn gắn liền với một điển tích theo kịp thời đại.
Tình yêu vườn trường, đa phần là sinh viên nam đưa bạn gái về ký túc xá. Cảnh ôm hôn dưới ký túc xá nữ rất phổ biến, còn dưới ký túc xá nam thì ít hơn, nhưng cũng không phải không có.
Bọn tôi cũng có anh hùng hào kiệt.
Có lần, sau buổi tổng vệ sinh hàng tháng, nhóm người Triệu Mục Trinh đang phơi giẻ lau và chổi lau nhà ngoài ban công, tình cờ thấy bên tảng đá “Kiến hiền tư tề” có một cặp đôi quyến luyến không rời.
Trời tối quá, nhìn không rõ, chỉ lờ mờ thấy hai người kia đứng sát nhau, gần như mặt kề mặt.
Bốn chàng trai đứng thành hàng, tựa vai nhau.
Khang Thắng lúc đó yêu đương lần đầu tiên, tò mò hỏi: “Hôn rồi à?”
Vệ Bân, người chưa từng yêu đương nghiêm túc nhưng luôn tự xưng là dày dạn kinh nghiệm, giật kính từ trên mặt Khang Thắng, không đeo mà giơ lên ước lượng trước mắt như cao thủ, nhả ra một vòng khói, tự đắc nói: “Hôn rồi, hôn lưỡi đấy.”
“Vãi, cái này mà cậu cũng nhìn ra được?”
Vệ Bân đầy tự tin, định dùng từ ngữ hoa mỹ: “Tôi thấy má chàng trai kia hóp vào…”
Văn vẻ rõ ràng không phải sở trường của dân nghệ thuật, Vệ Bân tặc lưỡi một tiếng, đổi sang cách nói chuyện bình thường: “Thè cả lưỡi ra rồi, không phải hôn lưỡi thì là cái gì? Chẳng lẽ anh ta đè cô gái đó lên tảng đá rồi nói ‘Ê, em thấy món lẩu ở căng-tin số 3 ngon không? Haizzz, cay nóng đến mức anh nhiệt miệng luôn này, em nhìn xem, cái mụn nước trên lưỡi anh có đẹp không?”
Khang Thắng cười đau cả bụng, vừa điên cuồng đấm Vệ Bân vừa mắng cậu ta đừng có miêu tả sinh động như thế chứ!
Tạ Quân Hoa chỉ vào mấy chữ khắc trên đá, ý tứ sâu xa nhắc nhở: “Học hỏi người tài giỏi hơn mình, thấy chưa?”
Khang Thắng và Vệ Bân đồng loạt gật đầu, nói có lý.
“Đã thấy gương sáng thì nhất định phải noi theo.”
“Chúng ta đều là sinh viên Đại học Hi, không thể có sự phân biệt đối xử như vậy được, nhất định phải noi theo!”
Lời nói truyền đến chỗ Triệu Mục Trinh thì ngừng lại.
Khang Thắng nghiêng đầu hỏi: “Hot boy Triệu, không noi theo chút nào à?”
·
Bậc thang trước cửa ký túc xá lát xi măng, cao chừng năm sáu bậc, bên cạnh còn có một con đường dốc thoải dành cho lối thoát hiểm. Triệu Mục Trinh bước xuống, không đi tiếp.
Trong điện thoại, tiếng thở của cô gái sau câu nói vang lên rất rõ, không ồn ào như gió, mà giống như bị lạnh đến đông cứng, có tiếng hít mũi khe khẽ.
Anh thở ra một hơi, lập tức có làn sương trắng phả ra trước mặt.
“Tây Tây, lại đây.”
Nghe tiếng gọi, động tác đá tuyết của Ước Tây khựng lại.
Số lần anh gọi cô là Tây Tây chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù chẳng cố tình lên giọng hay làm màu, giọng điệu rất đỗi tự nhiên và bình thản, nhưng lại có sức mê hoặc lạ kỳ.
Cô chợt nhớ tới bộ phim mình từng đóng, trong đó có một vai yêu nữ do siêu mẫu quốc tế đến diễn khách mời. Người kia không giỏi diễn xuất, đạo diễn phải đứng cạnh chỉ dẫn từng chút.
Đạo diễn nói quyến rũ trực diện như vậy thì quá lộ liễu, thành ra tầm thường; yêu tinh thật sự cao cấp là phải biết đối phương thích gì, ra đúng chiêu, khéo léo nắm bắt đúng nhịp, đấy mới là đỉnh cao.
Mà cô thì đúng là bị Triệu Mục Trinh “nắm bắt”.
Anh chính là kiểu yêu tinh cao cấp ấy.
Che giấu chút ngại ngùng kín đáo, nhưng lại không giấu nổi sự nhiệt tình khi gọi tên cô, khi nói chuyện với cô, vừa dịu dàng vừa thẳng thắn.
Ước Tây cất điện thoại vào túi, giẫm lên lớp tuyết đóng băng kêu răng rắc, chạy nhào tới ôm chầm lấy anh.
“Chỗ này có sáng quá không nhỉ? Liệu có dễ bị người ta nhìn thấy không?” Khi nói ra câu này, mặt cô đã vùi vào ngực Triệu Mục Trinh rồi.
Anh quay đầu liếc camera.
“Không đâu, chỗ này tránh được cửa sổ tất cả các phòng, còn là góc chết của camera.”
Ước Tây hé mắt ra khỏi cánh tay anh, chỉ một mắt, nhìn theo hướng anh vừa liếc. Cô chỉ thấy có camera, không thể xác định đó có phải góc chết thật hay không.
“Sao anh biết là góc chết.”
Triệu Mục Trinh đầu óc thông minh, trí nhớ siêu phàm, chuyện này rất bình thường, nhưng đến mức ‘hoả nhãn kim tinh’, có phải hơi quá rồi không?
“Ký túc xá bên cạnh từng bị mất gói hàng ở đây, kiểm tra camera mới phát hiện chỗ này là góc chết.”
Thì ra là vậy.
Ước Tây ngẩng đầu lên.
Nỗi lo lắng ban nãy được gạt bỏ, những tâm tư khác bắt đầu trồi lên như bong bóng. Cô đã ôm anh nãy giờ rồi, cho dù là “hiệp khách cụt tay” thì cũng còn một tay để ôm cô cơ mà.
Hai cánh tay của Triệu Mục Trinh đi lạc hết rồi à?
“Anh không thể —— Ưm ——”
Cằm đột ngột bị một bàn tay lớn nâng lên, ánh đèn đường yếu ớt bị động tác cúi đầu của anh hoàn toàn che khuất. Ước Tây ban đầu chỉ cảm thấy cổ hơi cứng, sau đó, trên môi bỗng có thứ gì đó dán chặt, ẩm ướt và nóng bỏng.
Đồng tử run lên vì kinh ngạc.
Như thể quên cả hô hấp, chưa bao giờ ở khoảng cách gần đến thế, chớp mắt, có thể nhìn thấy rõ nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt dưới khoé mắt anh.
Toàn thân cô cứng đờ.
Chỉ cứng đờ trong hai giây, rồi lại như nước đóng băng bắt đầu tan chảy. Anh hôn lên môi cô, vừa ướt át vừa bỏng rẫy, chắc hẳn anh mới đánh răng không lâu, mang theo hương bạc hà chanh dễ chịu. Cô như được anh sưởi ấm.
Khi đôi môi chậm rãi rời ra, hơi thở anh trở nên nặng nề, hai tay vẫn áp vào hai bên má Ước Tây.
“Hôm đó em ngủ trưa, anh sai vì không hôn em, đây coi như đền bù.”
Hoá ra nụ hôn này còn có lý do.
Ước Tây đang định nói cô sắp quên mất rồi, còn chưa kịp thốt ra nửa chữ, môi lại bị anh lấp kín lần nữa.
Hôn xong, anh tiếp tục giải thích: “Đây là lần ở quán bar Phiến Mộng.”
Cái này thì Ước Tây thực sự không nhớ gì cả.
Không chỉ không nhớ mình từng nói “Sao anh không hôn em”, ngay cả việc sau đó nổi giận c*n v** c* anh, cô cũng quên sạch.
“Hôm đó ở quán bar Phiến Mộng em cũng nói sao?”
“Có nói, anh nhớ rõ.”
“Ồ.”
Ước Tây tưởng đến đây là kết thúc, không ngờ lại bị anh bất ngờ hôn lên trán. Với chênh lệch chiều cao giữa họ, anh làm hành động này vô cùng tự nhiên.
Ước Tây bật cười: “Vậy còn cái này là lần nào?”
Anh nói: “Hôm em nhắn tin cho anh lúc nửa đêm, bốn rưỡi sáng anh mới thấy. Lúc đó thật sự rất muốn chạy đến gặp em, thậm chí anh đã nghĩ xong cách mở khoá cửa sau ký túc xá. Nhưng cổng trường không dễ ra, lại nghĩ đến việc hôm sau em còn đi thi, đánh thức em sớm vậy có lẽ sẽ làm phiền em. Nghĩ đi nghĩ lại đành thôi.”
Anh nhìn thẳng vào mắt người đối diện khi nói chuyện, ánh mắt đặc biệt chân thành, giống như một chú chó lớn ôn hoà mà dũng mãnh, toát lên cảm giác trung thành tuyệt đối.
Ước Tây bị ánh mắt đó làm cho mê mẩn.
Cô hỏi: “Vậy sau đó anh có ngủ ngon không?”
Anh trả lời: “Không, cứ nghĩ về em mãi. Anh đọc đi đọc lại tin nhắn em gửi, nếu lúc ấy em ở ngay trước mặt anh, anh sẽ hôn em như thế này, rồi nói cho em biết —”
Dừng một lát, anh nghiêm túc nói: “Anh chưa từng trách em, chưa từng đợi em cúi đầu, càng không mong em nói lời xin lỗi. Tất cả những trạng thái tiêu cực mà anh để lộ trước mặt em, đều xuất phát từ sự hẹp hòi và tự ti của bản thân anh.”
Lời nói bỗng nặng trĩu, Ước Tây nghe mà khó chịu trong lòng. Cô đưa tay lên má mình, đặt lên mu bàn tay anh, bóp nhẹ ngón tay anh.
Cô từng thấy Triệu Mục Trinh như thế này rồi.
Vào một đêm khuya nào đó ở trấn Thường Vu, khi cô hỏi vì sao di ảnh của bố anh không được treo trong phòng khách, anh cúi đầu nói: Vì ông ấy không trở về.
Đó là loại cảm giác biết rõ một sự thật, quá sức chịu đựng, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tình.
“Đừng nói như vậy, Triệu Mục Trinh.”
Anh chìm vào trạng thái tự giằng xé, nhìn Ước Tây, giọng nói trầm thấp tha thiết cầu xin:
“Anh có thể hôn em thêm lần nữa không?”
Anh đã tự mình sắp xếp ba lần, vậy thì chỉ ba lần thôi. Nếu có lần thứ tư, không thể tuỳ tiện, cần được sự cho phép.
Ước Tây không hiểu lắm, nhưng thấy anh nghiêm túc cổ hủ như vậy cũng rất đáng yêu.
“Ừm.”
Anh lại hôn cô một cái, như vừa nạp thêm năng lượng, tiếp tục nói: “Mỗi năm anh đều nhận được một bức thư bố gửi cho anh. Năm mười tám tuổi, trong thư ông viết rằng, nếu một ngày con tìm được tình yêu, nhất định phải học cách tin tưởng và thấu hiểu. Lúc đó anh không hiểu, sau này mới hiểu ra, và cũng phát hiện mình không làm được.”
“Ước Tây.”
“Anh biết chúng ta là hai người hoàn toàn khác biệt.”
“Rất nhiều chuyện đối nhân xử thế, em trải nghiệm sớm hơn anh, sâu sắc hơn anh. Anh biết vì thế mà em rất khó để dựa dẫm hay đặt lòng tin vào người khác. Em trưởng thành, độc lập, em không thiếu người yêu thương, và cũng không cần bất kỳ ai mang lại cho em cảm giác an toàn. Còn anh thì non nớt, kém cỏi, suy nghĩ nông cạn. Có vô số khoảnh khắc anh tệ hại, chỉ muốn kéo em vào thế tục rối ren để cùng anh vướng bận.”
“Nhưng đồng thời anh cũng hiểu, những vì sao thì không nên bị che lấp, em vốn là người sinh ra để toả sáng rực rỡ. Vậy nên việc cảm xúc thay đổi thất thường, cứ giằng co vô lý với em mãi, tất cả đều là lỗi của anh.”
Thời khắc này.
Ước Tây chẳng còn nhớ cô từ Học viện Điện Ảnh qua đây để nói gì, quên mất Tiểu Cốc vẫn đang chờ ở nhà, sợ cô xảy ra chuyện nên nhắn dồn dập mấy chục tin nhắn WeChat, quên cả việc ngày mai phải bay đến Tam Á quay quảng cáo.
Quên đi hết thảy.
Một thứ cảm xúc nào đó, dày đặc như mưa như sương, bao trùm lấy tất cả. Rõ ràng không hề nhắc đến tình yêu, nhưng Ước Tây nghĩ, cảm giác được người mình yêu cầu hôn, chắc cũng chỉ đến thế này thôi.
Anh nào có tệ hại và tầm thường như lời anh nói, anh rõ ràng là ánh nắng trong tuyết, là ánh trăng trong đêm, là sự tồn tại dịu dàng, sâu sắc và chân thực nhất.
Trên thế gian này sao lại có người thuần khiết đến thế?
Ngay cả tình yêu cũng trong sáng như vậy.
Ước Tây từ nhỏ đến lớn không thiếu người tỏ tình, dù chưa từng yêu đương, nhưng trong việc ứng phó với chuyện tình cảm, cô luôn là người thành thạo mà chẳng cần ai dạy.
Đây là lần đầu tiên, ngập ngừng muốn nói mà không nên lời.
“Vậy… anh còn tiếp tục thích em nữa không?”
Triệu Mục Trinh ấn sau gáy cô, ôm cô vào lòng. Anh hơi cúi người, môi kề sát bên tai cô.
Anh nói.
“Anh chưa bao giờ ngừng thích em.”
Vẫn luôn thích em, chỉ thích mình em.