Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 57: Lãng mạn mơ hồ.




“Anh thấy mình với họ có điểm chung”

| editor: ilovesther_

Ước Tây đã hiểu.

Nhưng cô vẫn nghi ngờ cái phẩm hạnh chết tiệt của Ước Thư Lâm.

Chuyện này vốn dĩ không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, cho dù Triệu Mục Trinh có tiền, cho dù anh không để ý việc cho Ước Thư Lâm mượn chút tiền, thì cô vẫn không muốn cái tên anh trai vô tích sự của mình nghiễm nhiên trục lợi từ Triệu Mục Trinh.

Đúng lúc ấy, bạn gái của Ước Thư Lâm đến.

Ước Tây nhận ra cô gái này, chính là người mà trước đây Bặc Tâm Từ từng nói Ước Thư Lâm mắt mù mới chia tay, là cô gái yêu anh ta thật lòng.

Ước Thư Lâm lúc đó thực sự là một thằng khốn, vậy mà hai người vẫn có thể gương vỡ lại lành. Ước Tây hít một hơi thật sâu, không đưa ra bình luận, chỉ thầm nghĩ, kịch bản “lãng tử quay đầu” quả thật luôn khiến các cô gái trẻ không thể cưỡng lại được.

Sau màn chào hỏi, bạn gái Ước Thư Lâm ngồi xuống, Ước Thư Lâm cầm menu đưa cho cô ấy xem, hỏi có muốn gọi thêm gì không.

Ước Tây không nói nặng nề nữa, mượn bút của nhân viên quán lẩu, bổ sung một điều khoản phụ lên tờ giấy nợ vốn chẳng được coi là hợp pháp kia.

Yêu cầu anh ta phải nghiêm túc trong mối quan hệ này, nếu còn dám làm tổn thương con gái nhà người ta thêm lần nào nữa – lập tức trả tiền, gấp đôi!

Ước Tây lén đưa tờ giấy nợ đã bổ sung cho anh ta, Ước Thư Lâm lấy từ trong túi ra xem, trợn tròn hai mắt, hạ giọng cố gắng nói lý với Ước Tây: “Gấp đôi á? Cho vay nặng lãi cũng không quá đáng đến vậy đâu!”

“Bây giờ các công ty niêm yết còn ký điều khoản yêu cầu chủ thể pháp nhân không được ly hôn nữa kìa. Đối với một người từng có tiền án như anh, tôi thế này đã là nhân đạo lắm rồi, khuyên anh nên biết điều một chút.”

Ước Thư Lâm gấp tờ giấy nợ trong tay lại, hậm hực liếc cô, miệng lẩm bẩm: “Cô không có chút lòng tin nào với anh trai mình à?”

Bát đũa của Ước Tây đã được Triệu Mục Trinh tráng qua bằng nước sôi, cô vừa vào cửa đã nói liên tục, giờ bụng cũng đói meo rồi.

Ước Tây gắp một miếng thịt trong nồi lẩu cay, đặt trước mặt mình thổi thổi, liếc xéo Ước Thư Lâm, khuyên anh ta tốt nhất nên tự biết thân biết phận.

“Vậy anh phải suy nghĩ kỹ lại xem, niềm tin đã bị phá huỷ như thế nào?”

Quán lẩu này nằm trong khu trung tâm thương mại gần căn hộ Quân Hoà, giờ ăn tối là giờ cao điểm nên rất đông người. Ăn xong, Ước Thư Lâm dẫn bạn gái đi xem phim, bọn họ tách ra ở đây.

Ước Tây và Triệu Mục Trinh đi thang cuốn xuống.

Dưới tầng một đang tổ chức chương trình gì đó, dựng sân khấu, trang trí bóng bay, đám đông vây quanh kín mít.

Trước giờ Ước Tây rất ít khi nán lại những chỗ đông người thế này, nhưng hôm nay cô ỷ vào việc mình đeo khẩu trang, mạnh dạn kéo Triệu Mục Trinh chen vào xem náo nhiệt.

Xung quanh toàn tiếng ồn ào, mọi người thi nhau hô “chọn tôi chọn tôi”, hai người còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, người dẫn chương trình trên sân khấu đã chỉ vào Triệu Mục Trinh.

Anh cao ráo lại đẹp trai, bị Ước Tây cúi rạp người kéo đi đâu là đi theo đó, giữa đám đông lố nhố trông giống như một bóng đèn phát sáng.

MC rõ ràng là dân chuyên chạy show, rất thành thạo trong việc khuấy động không khí và dẫn dắt tiết tấu, từ micro nhanh chóng vang kên giọng nói nhấn nhá trầm bổng: “Anh chàng đẹp trai mặc áo đen bên kia, có dám nhận thử thách không?”

Ước Tây còn chưa biết họ đã được chọn làm người chơi tiếp theo, nghe vậy chỉ cảm thấy xung quanh dần yên tĩnh, dường như có vô số ánh mặt đồng loạt đổ dồn về phía này. Động tác cúi đầu len lỏi tìm đường của cô khựng lại, Ước Tây quay đầu nhìn bạn trai mình.

Áo đen.

Ngước lên thêm chút nữa, mày rậm mắt sáng, đường nét rõ ràng, đúng là trai đẹp.

Cuối cùng, lấy Triệu Mục Trinh làm tâm, ánh mắt Ước Tây xoay một góc 90 độ, chuẩn xác đối diện với khuôn mặt hồ hởi của người dẫn chương trình. Người này cực kỳ biết cách khuấy động không khí: “Cô gái xinh đẹp bên cạnh có thể cổ vũ cho anh chàng đẹp trai một chút được không? Mọi người hãy cho đôi bạn trẻ một tràng pháo tay nào!”

“Bốp bốp bốp ——”

Triệu Mục Trinh cứ thế bị kéo lên sân khấu tham gia thử thách hỏi đáp, người dẫn chương trình chỉ vào Ước Tây đang đeo khẩu trang, hỏi đó có phải bạn gái của anh không?

Triệu Mục Trinh trả lời, phải.

Với giá trị nhan sắc của anh, khán giả đều rất tò mò mặt mũi cô bạn gái trông như thế nào. Đẹp trai như này chắc hẳn phải có một cô bạn gái xinh đẹp.

Nhưng khi người dẫn chương trình đưa ra yêu cầu muốn Ước Tây tháo khẩu trang xuống, Triệu Mục Trinh lập tức từ chối. Người dẫn chương trình hỏi anh lý do:

“Không nỡ cho mọi người nhìn sao? Anh thấy bạn gái mình có xinh đẹp không?”

Anh đứng dưới ánh đèn sáng rực của khu vực sự kiện.

Có lẽ do bị quá nhiều người quan sát chăm chú, anh hơi không quen, mím môi né tránh ánh nhìn. Khoảnh khắc ấy, Ước Tây bỗng có cảm giác như được thấy lại Triệu Mục Trinh ngày mới quen ở thị trấn Thường Vu.

Khoảng cách tầm 3 mét, anh nhìn cô, tĩnh lặng, như thể đã gạt bỏ hết mọi thứ xung quanh.

“Rất xinh đẹp.”

Chương trình đã chuẩn bị rất nhiều thú bông làm phần thưởng, người dẫn chương trình bảo Triệu Mục Trinh nói xem bạn gái anh thích con vật nào nhất, rồi cho anh tự chọn trước một phần quà.

Anh nhìn lướt qua, nói: “Hình như không có, cô ấy thích thỏ nhất.”

Người dẫn chương trình lại hỏi Ước Tây đứng dưới sân khấu: “Bạn trai bạn trả lời có đúng không? Thỏ có phải là con vật bạn yêu thích nhất không? Trả lời sai thì cho anh ấy về nhà quỳ bàn phím!”

Ước Tây gật gật đầu, cười mãi không thôi, suýt bị không khí ngượng ngùng này làm cho chết ngạt.

Cá nhân Ước Tây thấy chương trình hỏi đáp này tổ chức khá thất bại, tính giải trí hoàn toàn lấn át chủ đề chính, mãi đến giữa phần thi hỏi đáp, cô mới biết đây là hoạt động offline do một trung tâm dạy thêm phối hợp với một thương hiệu thiết bị học tập cùng tổ chức.

Người tham gia được phép chọn tối đa ba môn học trong ngân hàng đề, Triệu Mục Trinh chỉ chọn hai môn, Toán và Vật lý.

Anh trả lời rất nhanh và chính xác, gần như không cần suy nghĩ nhiều. Đám đông xung quanh ban đầu còn thì thầm đoán xem anh có phải là người của ban tổ chức dàn dựng sẵn không, về sau cũng không nhịn được mà trầm trồ: “Anh chàng này thông minh thật đấy.”

Ước Tây nhớ tới lần anh giúp cô cày hết khoá học online và viết bài luận hồi kỳ trước.

Bản thân cô không phải là người ham học, nhưng đã không ít lần bị sự tập trung và trí tuệ của Triệu Mục Trinh làm cho choáng ngợp, một cảm giác chấn động vừa sâu sắc vừa mạnh mẽ.

Phong thái tự nhiên, những câu trả lời trôi chảy tưởng chừng không tốn sức kia, thực chất ẩn chứa một nền tảng tích luỹ sâu rộng cùng sự chuyên tâm học hỏi bền bỉ, thứ mà người ngoài không thể tưởng tượng hay nhìn thấu được.

Giống như đang ngắm một dải ngân hà.

Không nhìn rõ quỹ đạo chuyển động, nhưng có thể thấy được sự rộng lớn vô tận phía sau những ánh sao.

Khi đi xuống, Triệu Mục Trinh chọn cho Ước Tây một chú gấu bông mặc áo len màu nâu. Trên sân khấu lại bắt đầu một vòng náo nhiệt mới, người người hăng hái tham gia.

Ước Tây ôm lấy con gấu, được Triệu Mục Trinh nắm tay dắt về phía lối ra. Cô bất ngờ hỏi anh: “Có đôi khi em rất tò mò, trong đầu anh rốt cuộc chứa những gì vậy? Ban nãy sao anh có thể trả lời vừa nhanh vừa chính xác thế? Lúc đó anh đang nghĩ gì?”

Anh dừng hẳn bước chân, chăm chú nhìn hàng mi dài chớp chớp của Ước Tây, trầm ngâm một lát.

“Một vài kiến thức chết đã thuộc lòng… và em.”

Lời anh nói hơi ngừng lại một chút ở giữa, nhưng hai chữ cuối cùng lại vô cùng kiên định, như măng non phá đất chồi lên, tự nhiên mà chắc chắn, không gì cản nổi.

Anh vừa dứt lời, vai bỗng bị kéo xuống, Ước Tây kéo anh chạy thẳng về phía lối ra. Cảm giác bất ngờ ấy gần như trùng khớp với nhịp tim, anh sải bước theo cô, hỏi cô làm sao vậy.

“Chạy mau!”

Triệu Mục Trinh vẫn còn ngơ ngác.

Họ băng qua luồng ánh sáng cuối cùng trong trung tâm thương mại, bước vào màn đêm mờ mịt bên ngoài, giọng Ước Tây vang lên trong làn gió lướt qua má, vui vẻ phóng khoáng, mang theo chút nghịch ngợm:

“Tìm chỗ để hôn anh.”

Ước Tây hôm nay đội một chiếc mũ tai bèo màu đen, nhìn từ chính diện gần như che khuất cả đôi mắt. Khi anh cúi xuống hôn cô, phải hơi nghiêng đầu vì chênh lệch chiều cao.

Nghiêng mặt đi, đường xương hàm sắc nét, lại rất thành kính.

Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, anh dừng lại, đứng trước mặt Ước Tây, ngón tay cái khẽ chạm vào môi mình, sau đó lại l**m một cái. Nơi đầu ngón tay là sắc đỏ chín mọng như quả anh đào, óng ánh nước và phảng phất hương thơm.

Anh cười có phần ngượng ngùng: “Có phải anh làm lem son của em rồi không?”

Anh từng nghe Bành Duy Châu nói.

Con gái trang điểm tỉ mỉ là để người ta ngắm nhìn, hôn bừa bãi là phá hoại, mà đã phá hoại thì phải ăn đòn. Anh hỏi có thật không, Bành Duy Châu ôm ngực trả lời, bài học xương máu của người từng trải đấy.

Ước Tây khẽ bật cười, hai tay vòng qua eo anh, ôm chặt lấy người. Cô dụi mặt cọ cọ vào anh, nói anh bây giờ cũng hiểu chuyện ra phết.

Sau Lễ Tình Nhân, đoạn quảng cáo nước giải khát không đường của Ước Tây đã phủ kín các bảng quảng cáo ở ga tàu điện ngầm. Hôm khai giảng, phòng ký túc xá của Triệu Mục Trinh rủ nhau ra ngoài ăn tối, Vệ Bân nhìn thấy, không còn hưng phấn chụp ảnh như mọi khi, mà dùng ánh mắt đau khổ như mất đi tình yêu quý giá lườm Triệu Mục Trinh một cái.

Gần đây, đoạn quảng cáo mới cũng đã được chiếu trên màn hình LED ở quảng trường.

Cô ngồi giữa khung cảnh thiên nhiên, trang điểm giống như một chú nai con lạnh lùng, đẹp đến mức không tì vết.

Trên quảng trường người qua kẻ lại tấp nập, Triệu Mục Trinh ôm Ước Tây trong lòng, bất giác nhớ tới khung cảnh tương tự vào năm ngoái, cũng tại một khu thương mại sầm uất thế này.

Hình như lúc đó là tháng Mười.

Anh đến trung tâm thành phố mua sách, vừa xuống cầu vượt thì gặp đúng giờ tan tầm, dòng người tràn ra từ cửa tàu điện ngầm, tản đi bốn phía.
Ánh đèn sáng rực như nước đọng sau mưa, len lỏi vào từng ngóc ngách của thành phố. Rõ ràng ánh sáng rực rỡ là thế, nhưng khoảng cách giữa người với người lại sâu thăm thẳm.

Quảng trường khi ấy cũng tràn ngập quảng cáo của cô.

Đó là khoảng thời gian anh cảm thấy lạc lõng nhất.

Không biết ở lại thành phố Bắc Hi để làm gì, cũng chẳng tưởng tượng được tương lai của chính mình.

Nhưng giây phút này, anh ôm lấy Ước Tây giữa dòng người đông đúc, đêm đầu xuân ẩm ướt, nghe cô áp mặt vào cổ mình thì thầm nói chuyện. Những phần không thể đoán trước của tương lai kia, chưa bao giờ khiến anh mong đợi và khát khao đến thế.

Trên đường về nhà, họ ghé cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua một ít đồ ăn và nước uống, còn có một hộp đồ dùng kế hoạch hoá gia đình.

Hộp anh mua online lần trước vẫn còn dư, nhưng Ước Tây dọn đồ xong không biết nhét vào đâu rồi.

Hai người phối hợp ăn ý trong siêu thị, Ước Tây khẽ liếc một cái, anh hiểu ý, thuận tay lấy một hộp mang ra quầy thanh toán.

Ngoài trời nói mưa là mưa ngay, trả tiền xong, Triệu Mục Trinh lại mua thêm một chiếc ô. Chiếc ô trong suốt khá nhỏ, may mà đường về không xa.

Mưa rơi lất phất, Triệu Mục Trinh một tay cầm ô, một tay kéo Ước Tây vào lòng che chắn. Về đến nhà, vạt áo cả hai đều ướt nhẹ.

Đèn ở huyền quan sáng lên trước, hai người cởi áo thay giày, Triệu Mục Trinh hỏi: “Muốn tắm trước không?”

Ước Tây cởi áo khoác ném cho anh, cười rạng rỡ nói: “Không, em muốn đi xem quà của em trước!”

Chiếc túi này là do cô bạn thân làm cố vấn chọn mua, tất nhiên rất hợp ý Ước Tây, là một trong những thương hiệu cô yêu thích nhất, giá cũng không hề rẻ.

Triệu Mục Trinh treo gọn áo khoác của cả hai lên, rồi bước tới cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô: “Em có thích không?”

Ước Tây gật đầu, ngón tay khẽ v**t v* lớp vải sần, im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Lúc em quay phim ở Du Hương thường xuyên trò chuyện với mẹ anh, mẹ anh nói anh không mấy để tâm tới việc ăn mặc, còn nói bình thường anh khá trầm tính…”

Những lời ấy, dĩ nhiên là xuất phát từ sự lo lắng của một người mẹ dành cho con trai, hy vọng Ước Tây có thể hiểu anh nhiều hơn, và cũng thông cảm cho anh hơn.

Ước Tây cũng có nỗi lo riêng.

Cô thuần thục vòng hai tay qua bờ vai rộng của anh, nhẹ nhàng đan vào nhau sau gáy. Cô ngẩng đầu, để toàn bộ gương mặt mình hiện rõ trong tầm mắt anh: “Triệu Mục Trinh, em không biết việc anh dần làm quen với bạn bè em, với anh trai em, liệu có khiến anh cảm thấy mệt mỏi không? Anh có thấy khó chịu với việc thường xuyên giao lưu cùng bạn bè như thế không?”

Anh lắc đầu: “Không đâu. Anh thấy mình với họ có điểm chung.”

Ước Tây hơi ngạc nhiên: “Điểm nào vậy?”

“Em.” Bàn tay đặt chắc ở eo Ước Tây, Triệu Mục Trinh bế bổng cô lên rồi tự mình ngồi xuống ghế sofa, đặt cô ngồi lên đùi. Cằm cô theo quán tính đập nhẹ vào vai anh, đầu hơi choáng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe anh giải thích:

“Đều thích em.”

Ước Tây lại hỏi tiếp: “Vậy anh có vui không?”

Câu hỏi này quá chung chung, Triệu Mục Trinh nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Cộng thêm việc Ước Tây lúc này còn đang ngồi trong lòng anh, đèn chính phòng khách không bật, ánh sáng dịu nhẹ giống như một lớp filter mờ ảo ái muội, bầu không khí “tiểu biệt thắng tân hôn” cứ thế âm thầm lên men.

Cái cảm giác lâng lâng đó khiến anh chẳng thể suy nghĩ sâu hơn được.

Anh nói: “Anh nghĩ, vui vẻ là một ngưỡng giới hạn, mà ngưỡng của anh rất thấp.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như… mới vừa nãy thôi, em vừa nói chuyện, anh đã thấy vui rồi.”

Anh có năng khiếu nói lời ngọt ngào, nhưng lại không hề hay biết, nói ra cứ như đang trình bày một nguyên lý quy tắc nào đó, nghiêm túc đến mức không cho phép người ta nghi ngờ.

Anh đã nói thế, thì chính là thế.

Ước Tây bật cười, lười biếng dựa hẳn vào người anh, hơi thở nóng hổi của cô phả lên tai làm Triệu Mục Trinh hơi nhột, nhưng anh không né tránh, ngược lại còn siết tay ôm chặt eo cô hơn.

Ước Tây cảm thấy, trong chuyện hoà hợp sinh mệnh loài người, giữa cô và Triệu Mục Trinh dường như có một ranh giới rất kỳ diệu. Khó nói rõ cụ thể, chỉ là mỗi lần bắt đầu, người chủ động hơn luôn là cô.

Anh khá dè dặt, có lẽ còn theo đuổi một chút cảm giác lãng mạn mơ hồ.

Chẳng hạn như lúc này, rõ ràng đã có phản ứng rồi, anh vẫn sẽ hỏi cô: “Em có muốn xem phim trước không?”

Ước Tây thấy không cần thiết, “Hay là làm chuyện gì đó khiến anh vui hơn đi.”

Sau đó, tài năng của cô cũng chỉ đến vậy.

Điều bất ngờ tối nay là, khi anh vén áo len của Ước Tây lên, bên trong cô mặc một chiếc bra màu đen, ngay dưới mép áo lót, trên xương sườn có một hình xăm chú thỏ nhỏ.

Hình xăm không được viền nét, dạng lì, chỉ dùng hai tông hồng đậm nhạt, trông giống như một vết bớt tinh xảo.

Anh hỏi cô xăm từ bao giờ.

Ước Tây nằm nhìn anh, bụng hơi lạnh, cũng bắt đầu thấy ngại ngùng: “Ngay sau hôm anh bảo em đến bên anh đi.”

Mùng Một Tết.

Tiệm xăm không mở cửa, cô gọi điện bảo ông chủ tới làm.

“Anh chạm vào được không?”

Hàng mi dày của anh rủ xuống, Ước Tây không nhìn thấy ánh mắt anh lúc này — đang rực lên những tia lửa nhỏ.

“Được.”

Vừa nói xong, cái bóng chắn ánh sáng trước mắt cô lập tức biến mất, anh cúi người xuống.

Trên xương sườn Ước Tây, có một nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận