“Đẹp đến mức khiến người ta chẳng thể nào quên”
| editor: ilovesther_
Gia đình Bặc Tâm Từ kinh doanh bất động sản, qua chuyện Ước Thư Lâm vay 300.000 tệ, cô ấy biết Triệu Mục Trinh có một khoản tiền lớn để mua nhà cưới, bèn khuyên anh nên tranh thủ mua sớm.
“Mua càng sớm càng tốt, sau này kiểu gì cũng lên giá.”
Mùa xuân ở thành phố Bắc Hi năm nay đến rất sớm, mới tháng Ba mà cỏ đã mọc xanh, chim chóc ríu rít. Trong công viên đâu đâu cũng thấy người trải thảm picnic, dựng xích đu ngoài trời, một nhà ba người hoặc mấy cặp đôi trẻ tụ tập cùng nhau.
Ước Tây và Triệu Mục Trinh cũng bị cặp đôi Bặc Tâm Từ kéo đi chơi ở khu nghỉ dưỡng mới xây ngoài ngoại thành, tiện thể tham quan luôn vài địa điểm du lịch gần đó.
Coi như buổi hẹn hò bốn người đầu tiên.
Cuối tuần đi chơi, kẹt xe còn hơn trong tưởng tượng, chưa ra khỏi nội thành mà dòng xe đã nối đuôi nhau thành hàng dài, đi một chút lại dừng, đến cả người không say xe cũng bị xóc cho phát nôn.
Vì có hai “tiên nữ” đi chơi, nên dù chỉ là kỳ nghỉ ngắn bốn ngày, họ vẫn phải mang theo tới bảy tám bộ đồ, còn tự chuẩn bị một chiếc bếp nướng mini siêu xinh, cùng một đống đồ ăn và phụ kiện trang trí linh tinh.
Tất nhiên không đơn thuần là muốn trổ tài nấu nướng, tám chín phần là mang đi làm đạo cụ chụp ảnh.
Vì mang nhiều đồ nên bốn người lập nhóm chat bàn bạc, cuối cùng chọn đi chiếc SUV cốp rộng của Triệu Mục Trinh. Người cầm lái là Bành Duy Châu, bản đồ định vị hiện những chấm đỏ chằng chịt, Triệu Mục Trinh ngồi ghế phụ kiểm tra tình hình đường xá, tìm xem có đường nào đi nhanh hơn không.
Ước Tây và Bặc Tâm Từ ngồi ghế sau tám chuyện không ngớt, từ xu hướng thời trang gần đây đến các tin đồn trong giới giải trí, vừa chỉnh ảnh sáng vừa căn góc chụp, chụp hơn hai trăm tấm vẫn chưa được kiểu nào ưng ý.
Đặc biệt là mái tóc của Bặc Tâm Từ, khó khăn lắm mới chỉnh được cho hoàn hảo thì xe lại xóc nảy, tóc rối tung che kín cả mặt. Sự bất mãn với “tài xế” cũng theo đó mà lên tới đỉnh điểm:
“Bành Duy Châu! Anh lái xe kiểu gì vậy? Phanh gấp rồi rẽ, rồi lại phanh gấp rồi rẽ, anh tưởng đang chơi xe điện đụng chắc?”
Bành Duy Châu nhìn dòng xe trước mặt, khổ mà chẳng biết than với ai: “Tại vì đang tắc đường mà?”
“Thôi đi, để Triệu Mục Trinh lái cho rồi. Em thấy thủ khoa nhà người ta lái còn ổn định hơn anh nhiều.”
Đang lo không tìm được chỗ đỗ xe gần khu tham quan, họ dừng tạm ở ven đường, đi hỏi thăm người dân xung quanh, sau đó quay lại xe, đổi thành Triệu Mục Trinh cầm lái. Bặc Tâm Từ và Ước Tây đều nhất trí cho rằng — chạy êm hơn hẳn.
Bành Duy Châu chuyển sang ngồi ghế phụ, ấm ức kêu oan: “Hai cô thì biết cái gì! Thủ khoa là người mới, cậu ấy lái chậm tất nhiên là êm rồi! Anh đây là tài xế lão luyện, mà người lão luyện thì không quan tâm mấy thao tác cơ bản, quan trọng là khả năng ứng biến! Hiểu không?”
Không hiểu.
Ước Tây đã mua sẵn mấy cái gối ôm cực mềm để trên xe của Triệu Mục Trinh, có loại nhồi lông vũ, có loại bằng vải nhung, cả loại bọc da cũng có. Cô và Bặc Tâm Từ như thể chẳng còn xương cốt, nằm nghiêng ngả trên đống gối, phối hợp cực kỳ ăn ý, đồng thanh “xì” một tiếng không thèm nể mặt.
Bành Duy Châu: “…”
Triệu Mục Trinh nhìn gương chiếu hậu, vừa xoay vô lăng vừa giải vây cho Bành Duy Châu: “Anh tra xem trong khu tham quan có chỗ đỗ xe không.”
Chật vật cả một chặng đường, cuối cùng cũng tìm được chỗ đỗ xe. Khuôn viên ở đây quá rộng, đi dạo một vòng, mua chút quà lưu niệm xong thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Kế hoạch đi du thuyền ở hồ Nhàn Trang bên cạnh đành hoãn sang hôm sau.
Bốn người lại lái xe về khu nghỉ dưỡng, họ thuê một căn biệt thư hai tầng có hồ bơi, kèm theo một quản gia riêng luôn túc trực theo yêu cầu.
Trên đường về, Bành Duy Châu lái xe, Triệu Mục Trinh gọi điện đặt đồ ăn.
Bành Duy Châu nghiêng đầu hỏi: “Không phải hai vị tiểu thư kia muốn nướng BBQ à?”
Tối hôm trước khi đi, Ước Tây phát tác hội chứng háo hức du xuân của học sinh tiểu học, nửa đêm tỉnh dậy còn chạy xuống bếp kiểm tra đám tôm cua sống đã chuẩn bị sẵn.
Cá và rau là do cặp đôi kia lo liệu.
Theo Triệu Mục Trinh thấy, với kinh nghiệm nấu ăn mà ngay cả bật bếp gas cũng bị giật mình của Ước Tây, thì việc cô có thể tiễn mấy con tôm cua này “chuyển kiếp” trót lọt không vẫn còn là một dấu hỏi lớn.
Còn về chuyện nướng BBQ? Tốt nhất là đừng nghĩ xa xôi đến thế.
“Cứ để họ làm đi, nhưng đừng kỳ vọng quá.”
Về đến biệt thự, họ chia phòng ngủ trước, các phòng đều ở tầng hai. Xuống tầng, Ước Tây và Bặc Tâm Từ hào hứng khoe với nhau mình đã chuẩn bị nguyên liệu kỹ lưỡng như thế nào.
Ước Tây thậm chí còn hỏi ông chủ quán hải sản xem loại cua nào thích hợp để đem nướng, nên chấm với loại sốt nào thì ngon hơn.
Hai người ôm đống túi hộp lỉnh kỉnh vào bếp, ra vẻ chuyên nghiệp chuẩn bị thể hiện tài năng.
TV ngoài phòng khách đang chiếu một trận bóng, trước mặt Triệu Mục Trinh và Bành Duy Châu là một đống hoa quả, hai người họ phụ trách ép nước.
Đúng như dự đoán của Triệu Mục Trinh, màn trình diễn ẩm thực kết thúc bằng việc một con cua do Ước Tây mang đến kẹp trúng dép của Bặc Tâm Từ, khiến cô tiểu thư họ Bặc hốt hoảng đá bay chiếc dép ra xa ba mét, la hét đến tái cả mặt.
Nghĩ đến chuyện không thể để lãng phí nguyên liệu, Ước Tây và Bặc Tâm Từ tạm gác mớ cá tôm sang một bên, chụm đầu nằm dài trên ghế sofa phòng khách, lướt vòng bạn bè, bàn xem ngày mai có thể gạ vài người biết nấu ăn đến chơi cùng.
Bữa tối đương nhiên là ăn những món Triệu Mục Trinh đã đặt trước đó: bò bít tết, mì đút lò, salad, súp kem nấm và mấy món đồ ăn vặt quốc dân.
Bành Duy Châu vừa ăn vừa không quên giơ ngón cái lên, khen ngợi Triệu Mục Trinh có tầm nhìn xa.
Nếu là bình thường, anh ta chắc chắn sẽ trách móc Bặc Tâm Từ vì ôm đồm làm màu rồi không có gì ăn, mà lúc đó, Bặc Tâm Từ vừa thất bại trong màn trình diễn nấu nướng đang bực bội sẵn, chỉ cần anh ta chọc ngoáy một câu thôi là cả hai thể nào cũng cãi vã om sòm.
Quả nhiên, người thông minh làm gì cũng có kế hoạch rõ ràng, còn chuẩn bị cả phương án dự phòng.
Hẹn bạn bè xong, sau bữa tối cả bốn người lên sân thượng biệt thự ngồi uống rượu trò chuyện. Rượu là chai Latour Bặc Tâm Từ lấy từ chỗ bố mình, rượu lâu năm cao cấp, nhưng không ai rành thưởng thức, mở nút xong thì coi như bia mà uống.
Cây cối xanh mát ở khu nghỉ dưỡng không chỉ đảm bảo sự riêng tư cho mỗi căn biệt thự, mà còn khiến làn gió đêm thoang thoảng hương hoa.
Các cặp đôi trẻ ngồi với nhau thường nói về kế hoạch tương lai, nếu không có gì bất ngờ thì Bặc Tâm Từ và Bành Duy Châu sang năm sẽ cưới, tiện nhắc đến chuyện mua nhà, Bặc Tâm Từ khuyên nên mua sớm.
Triệu Mục Trinh không có ý kiến, vấn đề rơi xuống đầu Ước Tây.
Ước Tây lập tức thấy nhức hết cả đầu, hai tay cô đặt trên bàn, ngón tay đỡ gò má ửng đỏ nói: “Tớ còn chưa đến tuổi kết hôn mà, giờ bàn chuyện nhà cưới hơi sớm quá đó?”
Bành Duy Châu: “Mua sớm càng tốt mà, căn hộ hiện tại ở Quân Hoà không đủ rộng, hai người muốn mời bạn bè đến chơi cũng bất tiện.”
Bặc Tâm Từ gật đầu đồng tình.
Triệu Mục Trinh hiểu ý: “Nghĩa là bắt buộc phải sớm có một căn nhà à?”
Bặc Tâm Từ: “Chứ còn gì nữa, chỗ Quân Hoà bên kia không đủ riêng tư, hai người cứ ra vào đó mãi rất dễ bị paparazzi chụp ảnh. Cậu cũng không thể đưa Tây Tây về ký túc xá nam Đại học Hi được, hai người lại còn muốn gặp nhau thường xuyên cơ mà.”
Triệu Mục Trinh khẽ gật đầu, một lát sau nhớ ra điều gì đó, anh nói: “Bố tôi có để lại một căn tứ hợp viện, bỏ hoang hơn chục năm rồi, trước kia là xưởng làm việc của ông. Bây giờ chắc không ở được nữa, để tôi hỏi xem có sửa được không?”
Không khí lặng đi trong chốc lát.
Bặc Tâm Từ nhíu chặt mày, không dám tin vào tai mình: “Cậu nói gì cơ?”
Triệu Mục Trinh: “Tôi nói là để tôi hỏi xem có sửa được không.”
Bặc Tâm Từ xua tay: “Không phải câu này! Câu trước ấy, cậu bảo bố cậu để lại cái gì?”
Triệu Mục Trinh: “Tứ hợp viện.”
Nửa tháng sau, nhận được chìa khoá từ người bạn cũ của Triệu Văn Trai, một nhóm người lái xe đến ngõ Du Bình.
Ngoài Bặc Tâm Từ còn có Thiệu Vũ – người đã xăm hình cho Ước Tây và bạn gái anh ta là A Mạch. A Mạch và Ước Tây học cùng trường, cùng chuyên ngành, trên đường đi hai người còn đang phàn nàn về một giáo viên dạy thoại tính tình quái gở nào đó ở khoa biểu diễn.
Rẽ trái từ đại lộ Hoành Vũ khu Thượng Nam, ngõ Du Bình nằm ngay sát Lầu Chung Tước, là vùng đất phong thuỷ tốt được các nghệ sĩ thế hệ trước rất ưa chuộng.
Tháng Tư, ngõ cổ Du Bình đang vào mùa du lịch cao điểm.
Ô tô không vào được, họ đỗ xe bên ngoài rồi đi bộ vào trong, thấy không ít khách du lịch đến ngắm hoa chụp ảnh. Càng vào sâu càng thưa người, vì đa phần cổng nhà đều đóng kín, trên cột trụ ngoài cổng còn gắn bảng đồng ghi “Nhà riêng, không phận sự miễn vào”.
Nhà Triệu Mục Trinh ở số 78, ổ khoá kiểu cũ bị mưa gió ăn mòn, gỉ sét đến mức suýt không mở được.
“Kẹt” một tiếng, cánh cửa cũ bị đẩy vào trong, một mùi bụi bặm xưa cũ, thiếu vắng hơi người lập tức xộc ra, xen lẫn hương hoa cỏ nhè nhẹ.
Trong sân có một cây lê cổ thụ, cành lá sum suê, cao vượt cả mái nhà, tự do vươn những cành cây khoẻ khoắn ra bốn phía như thể đã thành tinh.
Giống như được hướng dẫn viên thông báo đến giờ hoạt động tự do, vừa vào sân, mỗi người tản ra một hướng, tự mình chọn chỗ thú vị để tham quan.
Ngón tay miết dọc theo mép bàn gỗ sẫm màu, vệt bụi dày đến một đốt ngón tay, Bặc Tâm Từ thổi nhẹ.
Lớp bụi mịn bay lơ lửng trong ánh nắng của sân nhà cũ.
“Đây… chính là bụi vàng của thời gian đó.”
Ước Tây bị mấy lời văn vẻ trình độ tiểu học của cô bạn làm cho rùng mình, xoa xoa cánh tay nổi da gà, đi về phía Triệu Mục Trinh.
Trên tay anh là chùm chìa khoá bằng đồng cũ kỹ, mỗi lần mở một cánh cửa giống như đang dùng phương pháp loại trừ, thử từng cái một.
Bành Duy Châu càng nhìn càng kinh ngạc, hỏi: “Tứ hợp viện ở ngay gần Lầu Chung Tước á? Tôi không ngờ cái tứ hợp viện mà cậu nói lại nằm ở đây đấy! Mẹ nó, cái cây này ít nhất cũng phải to gấp đôi người tôi rồi. Thủ khoa ơi, bố cậu hồi trước làm ăn lớn cỡ nào mà mở được xưởng ở chỗ này thế?”
“Đồ ngọc. Ông ấy không kinh doanh, chỉ góp vốn với mấy người bạn để mở xưởng thôi.”
Vậy nên mấy chú ấy bây giờ đều rất quan tâm đến Triệu Mục Trinh, nghe anh nói muốn dọn dẹp lại căn nhà này, ai cũng ngỏ ý muốn giúp, nhưng Triệu Mục Trinh đã khéo léo từ chối.
Đẩy cửa ra, bụi bám trên khung cửa bị gió thổi bốc lên.
Triệu Mục Trinh nhanh tay kéo Ước Tây lại, cô lùi về sau một bước, vai đập vào ngực anh, được anh ôm trọn trong lòng che chắn kỹ càng.
“Cẩn thận hít phải bụi.”
Ước Tây nhíu mày, khẽ ho một tiếng.
Anh dường như sợ cô dính phải dù chỉ là một hạt bụi, hơi cúi đầu, thổi nhẹ lên mặt cô: “Sặc rồi ạ?”
Ước Tây mỉm cười lắc đầu, trong đáy mắt ánh lên tia sáng lấp lánh xuyên qua kẽ lá cây lê mùa xuân: “Lừa anh đó.”
Anh nhéo má cô một cái.
Ước Tây bật cười đẩy anh ra, nói tay anh vừa mở cửa bẩn chết đi được, không anh cho chạm vào mình. Rồi cô chắp hai tay ra sau lưng, đi qua đi lại dưới mái hiên như một vị lãnh đạo đi thị sát công trình.
“Hồi nhỏ anh ở phòng nào thế?”
Triệu Mục Trinh sống ở ngõ Du Bình khi anh còn rất nhỏ, vẫn ở chung phòng với bố mẹ. Ước Tây nghe xong thì quay lại đứng trước mặt anh, bắt chước cách anh vừa nhéo cô lúc nãy, cũng nhéo lại anh một cái đầy cưng chiều, trêu chọc nói: “Ở một mình sợ ma lắm hả? Vậy sau này chị sẽ ở cùng em, chị sẽ bảo vệ em nha ~”
Anh biết rõ Ước Tây sợ nhột chỗ nào, véo nhẹ eo cô một cái, Ước Tây nghiêng người né tránh, vòng eo mảnh khảnh lắc lư, suýt chút nữa kêu thành tiếng. Cái dáng vẻ chị đại ban nãy của cô lập tức tan thành mây khói.
Cô tránh đông tránh tây, nhưng lần nào anh cũng nhắm chuẩn, Ước Tây cười không ngừng, đẩy mãi không được, bất ngờ quay sang tính sổ với anh:
“Đừng mà, đừng mà, Triệu Mục Trinh, anh thật sự đã thay đổi rồi! Trả lại chàng thơ ngây thơ đơn thuần ngày xưa cho em!”
Anh ôm chặt Ước Tây, hai người dính lấy nhau như sam, cùng bước đến trước cửa căn phòng kế tiếp.
Triệu Mục Trinh nói: “Anh không thay đổi.”
“Có đấy! Hồi ở trấn Thường Vu, em hôn anh một cái là anh luống cuống tay chân. Còn bây giờ em hôn anh, anh động tay động chân luôn! Quá đáng lắm, còn nói không thay đổi hả! Giờ anh còn biết cù lét em nữa!”
Anh không đáp, chùm chìa khoá trong tay bị lật qua lại phát ra tiếng kim loại leng keng, Ước Tây thúc nhẹ cùi chỏ vào bụng anh: “Bị em nói trúng tim đen rồi chứ gì? Chột dạ rồi hả?”
Anh có trí nhớ tốt, phân loại chìa theo rãnh khoá và ổ khoá, thử qua mấy cái, lần này nhanh chóng mở được cửa.
Không đẩy cửa, họ tiếp tục đi thẳng.
Triệu Mục Trinh nói: “Không phải chột dạ, lúc đó anh không chắc em có thích anh hay không, nhưng anh thì luôn thích em, thái độ của em quyết định biểu hiện của anh.”
Anh lúc nào cũng vậy, nghiêm túc đến đáng yêu, đem lời ngọt ngào nhét vào giữa những câu giải thích bình thường, nói ra một cách hết sức tự nhiên. Ví dụ như câu “Nhưng anh thì luôn thích em” vừa rồi, giọng điệu bình thản, như thể việc anh thích cô là điều hiển nhiên không có gì phải bàn cãi.
Nắng xuân ấm áp chiếu rọi vào tim, Ước Tây cũng giống như cây lê kia, nở rộ trong ánh xuân rực rỡ, tự do vươn mình, bừng sáng đầy sức sống.
Rõ ràng niềm vui trên mặt không thể giấu nổi, cô vẫn giả vờ nghiêm khắc, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Đừng có nói cái giọng “được cưng mà kiêu” nghe hay ho như thế!”
Cô tưởng rằng buông ra câu đó là mình nắm chắc phần thắng rồi, đi thẳng về phía trước.
Chưa được mấy bước, Triệu Mục Trinh bất ngờ kéo cô lại, anh cúi đầu, nói khẽ bên tai cô bằng giọng trầm thấp.
Ước Tây có cảm giác anh đang cười.
“Gì cơ? Được cưng mà kiêu? Là được em cưng à?”
Ước Tây quay đầu lại, quả nhiên đáy mắt anh ánh lên ý cười.
Ước Tây kiêu ngạo hất cằm, tặng anh một cái nháy mắt đầy sức sát thương: “Ừm, cưng anh đó!”
Anh hơi khom người, cười đến lộ cả hàm răng trắng, giống như đã bị ánh mắt sát thương của cô đánh gục. Cười đủ rồi, anh lại áp sát thêm lần nữa:
“Bây giờ.”
Ước Tây sực hiểu, sau một thoáng ngạc nhiên là từng đợt vui sướng cuộn trào không ngừng: “Bây giờ cưng anh á?”
Anh đương nhiên gật đầu.
Ước Tây kiễng chân hôn nhẹ lên má anh, cố tình làm giọng ồm ồm nói: “Được rồi mỹ nhân, Bổn vương còn nửa cái sân giang sơn chưa thị sát xong, quốc sự vẫn là quan trọng nhất.”
·
Không tính nhà chính và bếp, căn tứ hợp viện còn bốn gian phòng nữa, sân trước đặc biệt rộng, Ước Tây thấy nơi này rất thích hợp để tổ chức tiệc nướng ngoài trời. Bặc Tâm Từ cũng tán thành, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng sẽ sắp xếp bàn ghế và sofa như thế nào.
“Chọn màu đỏ rượu ấy, phối với cây lê trắng này thì tuyệt vời luôn!”
A Mạch cho ý kiến: “Mỗi màu đỏ rượu thôi thì đơn điệu quá, phải thêm chút xanh đậm nữa mới có cảm giác cổ điển, giống như ảnh tạp chí ấy.”
Sau này, Ước Tây quả thật có chụp ảnh tạp chí trong sân vườn này, nhưng đó là chuyện của rất lâu về sau, cũng vào một tháng Tư khi hoa lê nở rộ.
Hôm đó giáo sư Triệu được nghỉ phép, vốn đang sửa luận văn cho hai sinh viên, giảng được nửa chừng, sinh viên bắt đầu mất tập trung, nói rất muốn ra ngoài ngắm cô giáo xinh đẹp.
Giáo sư Triệu luôn nghiêm túc trong học thuật, nhưng ngoài đời lại là một người thầy dễ gần. Ông khép cuốn tài liệu trong tay lại, đặt sang một bên rồi nói, thôi, hôm nay không giảng nữa, thầy cũng muốn ra ngoài xem một chút.
Còn hiện tại, Bặc Tâm Từ đưa tay đón lấy một cánh hoa lê mỏng manh vừa rụng xuống, hào hứng tưởng tượng: “Cây này mùa thu chắc sẽ ra quả chứ nhỉ? Tây Tây, đến lúc đó tụi mình làm mứt lê nhé?”
Bành Duy Châu gác đầu lên vai Triệu Mục Trinh, không biết xả với ai đành thì thầm than thở: “Haizz, tại sao cô ấy cứ muốn làm những việc chẳng phù hợp với bản thân chút nào vậy?”
Triệu Mục Trinh vỗ vai anh ta an ủi: “Vì thích thôi. Anh cũng đâu phù hợp với cô ấy lắm, nhưng cô ấy vẫn muốn ở bên anh, ngăn làm sao được?”
Bành Duy Châu ngẩn người, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, lần đầu tiên trong đời anh ta bị một chàng trai “thả thính” đến mức nội tâm gào thét. Anh ta há to miệng đầy khoa trương như thước phim slow-motion, kêu lên: “Mẹ nó! Cậu giỏi quá Triệu Mục Trinh! Đỉnh thật đó thủ khoa, không hổ là người đàn ông cua được Triệu Ước Tây!”
Căn nhà ở ngõ Du Bình nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.
Một tháng sau, trên bàn ăn ở Di Hoà Thiên Tuỵ, Triệu Mục Trinh và Ước Tây được Cát Mạn Sinh gọi về nhà ăn cơm, ba người vừa ăn vừa bàn chuyện sửa sang và trang trí lại nhà cửa.
Ước Tây không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, đột ngột bị hỏi ý kiến thì hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu, Cát Mạn Sinh bèn giới thiệu cho cô vài nhà thiết kế nội thất mà bà quen biết.
Cát Mạn Sinh nói sẽ sắp xếp một buổi hẹn để họ đến nói chuyện với Ước Tây, xem thử cô thích phong cách gì.
Ước Tây ăn cơm từng miếng nhỏ.
Dì Dương nấu ăn thật sự quá ngon, nhưng tuần này Ước Tây còn phải tham gia một buổi livestream của đài truyền hình, chị Tinh đã ra lệnh phải giữ trạng thái tốt nhất, cô chẳng dám ăn nhiều.
Nuốt nước miếng liên tục, chỉ được nhìn mà không được ăn quả thật là một cực hình.
“Cũng phải xem Triệu Mục Trinh thích phong cách nào nữa ạ.”
Ước Tây vừa nói vừa nhìn sang Triệu Mục Trinh, người mà sau đó thản nhiên gắp miếng tôm viên phô mai cuối cùng ngay trước mắt cô.
Ước Tây mới ăn có hai viên.
Cô nhìn cái đĩa trống trơn, cái hương vị chua chua ngọt ngọt, cắn một miếng là phô mai béo ngậy bùng nổ trong miệng ấy, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta ứa nước miếng.
Triệu Mục Trinh nói: “Để anh ăn giúp, em cứ nhìn mãi mà không dám ăn, anh thấy xót.”
Cát Mạn Sinh trách anh một câu, nói lẽ ra nên báo trước là Ước Tây đang phải ăn kiêng, để bà còn dặn dì Dương nấu thêm mấy món chay ít béo.
“Con không ủng hộ cô ấy giảm cân.” Nói xong, Triệu Mục Trinh lại bổ sung: “Cũng không ngăn cản.”
Bàn tiếp chuyện trang trí nhà cửa, Cát Mạn Sinh nói: “Không cần hỏi nó, nó chẳng có ý kiến gì đâu. Giống y chang bố nó, mấy việc thường ngày thế này không bao giờ đưa ra được ý tưởng, nói một hồi còn có thể làm con phát bực đấy.”
Lời này không sai.
Hễ hỏi đến Triệu Mục Trinh, câu trả lời luôn là: “Nghe em hết, em thích là được, chỉ cần có vợ bên cạnh, ở đâu cũng không quan trọng.” – nghe rất chung thuỷ và giản dị.
Nhắc đến chuyện giản dị, sau bữa ăn có kiện hàng giao tới, là một lô hoa tươi. Cát Mạn Sinh gọi Ước Tây ra giúp một tay, trong lúc cắm hoa bà chợt cảm thán, nói Triệu Mục Trinh dạo này có chút thay đổi.
“Hồi trước nó không chịu mặc kiểu quần áo này đâu.”
Ước Tây quay đầu nhìn ra phía phòng khách, Triệu Mục Trinh ngồi trên ghế sofa, trong một không gian mang đậm phong cách thiền tịnh Nhật Bản như này, trên màn hình TV lại đang chiếu bộ phim hoạt hình “Chú bọt biển tinh nghịch” ồn áo nhốn nháo.
Là bộ phim Ước Tây bảo rất hay.
Dạo gần đây anh đang cố gắng xem bù những bộ phim thiếu nhi hay ho mà mình từng bỏ lỡ vì thành kiến, xem rồi là không dừng được, còn nói không ngờ cái khối vuông màu vàng thắt cà vạt này lại thú vị đến thế.
Ước Tây thu ánh mắt về, cắt thêm một đoạn rễ của cành hoa mõm sói, “Kiểu quần áo nào ạ?”
Cát Mạn Sinh đặt bó Thất Bảo vào chiếc bình miệng rộng, vừa căn chỉnh lại từng cành vừa nói: “Chính là kiểu nó mặc hôm nay ấy.”
Kiểu nào nhỉ?
Quần jeans rách gối màu xanh nhạt wash bạc, áo hoodie trắng rộng rãi, cùng với đó là đôi giày thể thao trắng có hoạ tiết graffiti nhiều màu sắc.
“Con chọn cho Mục Trinh à? Nhìn nó không giống có mắt thẩm mỹ được như này.”
Trên người Cát Mạn Sinh không có cảm giác phụ huynh, có lẽ là do Triệu Mục Trinh ít khi tiếp xúc với bà, và cũng chẳng mấy khi làm bà phải lo lắng.
Trước mặt Ước Tây, bà cũng không tỏ vẻ bề trên, trước đây Ước Tây còn gọi bà là cô giáo Mạn Sinh, sau này bị trêu ghẹo mãi mới đổi thành “dì Mạn Sinh”.
Nhưng bà chăm sóc nhan sắc quá tốt, Ước Tây cảm thấy thực ra mình gọi bằng chị cũng được.
Phụ nữ trong giới giải trí vốn kiêng kỵ chuyện tuổi tác, Ước Tây khi gặp những tiền bối tầm tuổi Cát Mạn Sinh, nếu chưa thân thì gọi là cô giáo, thân rồi đều gọi là chị.
Ước Tây nói: “Không phải con chọn đâu ạ.”
Cô gãi nhẹ phần da dưới mắt, nghĩ thầm, nhưng cũng khác cô chọn là mấy.
“Một người bạn của con, Ngải Bách, không biết dì đã nghe tên chưa. Chị ấy mở một studio tạo mẫu, là chị ấy phối cho Triệu Mục Trinh.”
Cát Mạn Sinh cũng coi như là người của giải trí: “Là Ngải Bách chuyên stylist trang phục riêng cho nghệ sĩ phải không?”
“Vâng, năm ngoái chị ấy ra mắt thương hiệu thiết kế riêng, con và Triệu Mục Trinh có đến studio chơi. Ngải Bách nói đùa rằng anh ấy nhìn là biết không cùng tần số với con rồi. Anh ấy thì chẳng hiểu gì về thời trang, lúc ấy có hỏi thử con, con cũng không biết giải thích như nào, chỉ bảo đại khái giống kiểu của Ngải Bách đi, nếu anh thích có thể tìm chị ấy thử. Sau đó anh ấy thật sự âm thầm liên hệ với Ngải Bách.”
Hôm đó Ước Tây đóng máy bộ phim Bia đá cũ > ở phim trường, trên đường về khách sạn, cô nhận được cuộc gọi từ Ngải Bách.
“Bạn trai em có phải đáng yêu quá mức rồi không? Chúng ta chỉ nói vu vơ vài câu, vậy mà cậu ấy thật sự nhắn WeChat cho chị, nhờ chị phối giúp bốn bộ đồ có phong cách gần giống với phong cách thường ngày của em. Cậu ấy nhớ kỹ lời em dặn lắm!”
Ước Tây cũng không ngờ anh lại để tâm đến vậy, còn tưởng anh không dễ tiếp thu mấy thứ này: “Gu thẩm mỹ của anh ấy chắc sẽ không thay đổi quá nhiều đâu, chị đừng chọn mấy màu nổi quá, anh ấy sẽ thấy không thoải mái đó.”
Ngải Bách là người có tiếng tăm và uy tín trong giới, phong cách thời trang rất độc đáo, không phải ai cũng có thể dễ dàng hợp tác. Cô ấy và Ước Tây là bạn bè lâu năm, Ước Tây gần như là người đại diện “chui” cho thương hiệu của cô ấy.
“Không định thu phí tư vấn của trai đẹp, chị đã hẹn bạn trai em ngày mai qua studio, chuẩn bị lừa cậu ấy làm người mẫu một chút, chỉ chụp những bộ chị đã phối cho cậu ấy thôi, muốn xin phép bạn gái đồng ý trước cái đã.”
“Nếu anh ấy rảnh thì không thành vấn đề, em ok, tới lúc đó nhớ gửi ít ảnh hậu trường cho em xem ké nhé.”
Triệu Mục Trinh cứ thế được Ngải Bách giúp bước một chân vào cánh cửa thời trang, về sau, phong cách ăn mặc của anh và Ước Tây ngày càng đồng điệu.
Trước kia hoàn toàn dựa vào nhan sắc và vóc dáng để gánh cả bộ đồ, đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn mang nhiều dáng vẻ học sinh.
Còn bây giờ đã bắt đầu hình thành phong cách riêng, khí chất lạnh lùng vốn có sau khi được tạo hình càng trở nên sắc sảo và trong suốt như lớp băng mỏng. Chiều cao 1m85 đúng chuẩn người mẫu, tuấn tú, lạnh lùng, mà lại mang theo nét mong manh dễ vỡ.
Ngải Bách thường xuyên chụp ảnh xong là gửi vào nhóm chat của mấy cô gái, gào lên rằng anh chính là Muse (chàng thơ), quá hợp gu thẩm mỹ của chị ấy.
Bặc Tâm Từ: “Đừng để Bành Duy Châu thấy, anh ấy sẽ ghen tị.”
A Mạch và hai cô gái khác đồng loạt trả lời “ghen tị +1”
Triệu Mục Trinh bây giờ đi chung với Vệ Bân, trông còn giống sinh viên khoa nghệ thuật hơn cả cái tên Vệ Bân với mái tóc vàng xoăn tít kia.
Vệ Bân còn từng mách lẻo với Ước Tây.
Như một gián điệp chính hiệu, cậu ta chụp lén ảnh Triệu Mục Trinh trong giờ học rồi gửi cho Ước Tây, nói rằng khi vắng mặt cô, Triệu Mục Trinh càng ngày càng lộng lẫy thế đấy, cmn quá quyến rũ người khác rồi!
Hôm nay còn có mấy cô gái ở trường bên cạnh chạy sang chen vào lớp chỉ để ngắm Triệu Mục Trinh, kết quả là chen nhầm chỗ, chen vào giảng đường của khoa Vệ Bân, vì trước đó Triệu Mục Trinh từng đi học hộ Vệ Bân một buổi.
Gây ra một màn hiểu lầm oái oăm.
Vệ Bân phải đứng ra đính chính, trai đẹp đó học ở khoa Vật lý.
Mấy cô gái trường bên vẫn không tin, nói cảm thấy anh không giống sinh viên khoa Vật lý chút nào.
Vệ Bân dở khóc dở cười: “Cảm giác không phải lúc nào cũng đúng đâu các chị ơi, người ta thật sự không thuộc khoa bọn em mà.”
Từ sau khi Vệ Bân điều chỉnh lại thái độ làm fan của mình, cậu ta vui vẻ làm tai mắt của Ước Tây ở Đại học Hi, hễ Triệu Mục Trinh có chuyện vặt vãnh gì là ngay lập tức báo cho Ước Tây.
Mối quan hệ với Triệu Mục Trinh cũng ngày càng hoà hợp, ngay cả ánh mắt khi nhìn anh cũng thay đổi, không còn là kiểu “thù đoạt vợ, không đội trời chung” nữa, giờ đây bình thản và thông suốt hơn, còn thoáng chút cảm giác “cậu, chẳng qua chỉ là công cụ để tôi lấy lòng nữ thần của mình mà thôi”.
Có một chuyện cũng là Vệ Bân kể lại cho Ước Tây nghe.
Rằng năm ngoái khoa Nghệ thuật của Đại học Hi mở rộng tuyển sinh, khoa Vật lý và khoa Nghệ thuật cùng phối hợp làm công tác tiếp đón tân sinh viên.
Không có nhầm lẫn, không thể có nhầm lẫn.
Trên mỗi tấm thẻ ăn của tân sinh viên đều dán ảnh chân dung, đêm trước ngày khai giảng, hội sinh viên nhận được một chồng thẻ. Mấy cán sự nữ nhanh chóng tụm lại, lật từ đầu đến cuối để soi hết một lượt đám đàn em.
Tấm ảnh thẻ tuấn tú của Triệu Mục Trinh vừa xuất hiện, cả phòng ngay lập tức bùng nổ tiếng hét chói tai, vài cô gái còn đập bàn cá cược.
Đây chắc chắn là trai đẹp trăm năm có một của khoa Vật lý Đại học Hi.
Vậy nên khi Triệu Mục Trinh xuất hiện ở khu vực đăng ký tân sinh viên, khoa Vật lý đã đặc biệt cử hẳn hai đàn chị quý báu ra đón.
Hai chị khoá trên ưỡn ngực ngẩng đầu, sải bước tự tin ngang qua đám yêu ma quỷ quái ăn mặc kì quặc của khoa Nghệ thuật, lần đầu tiên cảm thấy khoa Vật lý của mình thực sự đè bẹp đối phương về mặt nhan sắc.
.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, lúc bận thì ai làm việc nấy, hễ rảnh là quấn lấy nhau không rời.
Thỉnh thoảng lại theo hội bạn đi chơi đây đó, còn thời gian thì tranh thủ ghé qua xem tiến độ sửa sang ở ngõ Du Bình.
Chiều tối, xe kẹt cứng giữa dòng người đông đúc như thường lệ ở thành phố Bắc Hi. Hạ cửa kính xuống, cơn gió hè oi bức lùa vào, nhìn ngắm bầu trời xem ánh hoàng hôn đang đỏ rực nhất ở đâu, Ước Tây chợt nảy ra ý nghĩ.
“Triệu Mục Trinh, hay là bọn mình mua nhà ở chỗ kia đi? Nhìn có vẻ đón nắng tốt lắm đó? Buổi chiều có thể ngồi trong nhà ngắm hoàng hôn.”
Mọi lời cô nói anh đều nghiêm túc suy xét, cho dù đó chỉ là những câu bâng quơ hay những ý tưởng bất chợt.
Triệu Mục Trinh tra cứu cẩn thận rồi nói: “Khu đó giá nhà cũng ổn, mà an ninh khá tốt.”
Ước Tây không ngờ mình tiện tay chỉ bừa lại trúng một nơi đáng sống, lập tức xáp lại gần Triệu Mục Trinh, vẻ mặt mong chờ hỏi: “Sao anh biết vậy?”
Triệu Mục Trinh vòng tay ôm cô, để cô dựa vào mình thoải mái hơn, chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Vì trụ sở công an ở ngay gần đó.”
Ước Tây: “…”
Không biết nói gì, tức đến bật cười, tặng cho anh một cú đấm.
Khi Ước Thư Lâm và Bành Duy Châu nhắc đến chuyện Ước Tây đánh người, cả hai đều có chung một biểu cảm sợ hãi vì đã từng trải qua. Cô thỉnh thoảng cũng đấm anh, đá anh, nhưng Triệu Mục Trinh lại chẳng có cảm giác gì mấy, bạn gái anh trước mặt anh lúc nào cũng mềm mại đáng yêu, đến đánh người cũng dịu dàng.
Đùa giỡn xong, Triệu Mục Trinh bế Ước Tây ngồi lên đùi mình, hai người đối mặt trò chuyện.
“Em thích căn nhà nhiều ánh sáng đúng không? Có thể ngắm được hoàng hôn?”
Mặc dù nửa năm nay vấn đề nhà cửa đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Ước Tây vẫn không có khái niệm gì rõ ràng về chuyện này. Chắc là vì mọi chuyện đều có Triệu Mục Trinh lo liệu, nên cô hoàn toàn chẳng phải bận tâm tí nào.
Cô chỉ việc đưa ra mong muốn, nói mình thích gì, anh sẽ dốc hết khả năng để đáp ứng.
Ước Tây ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người anh, bỗng nhiên cảm thấy rất quyến luyến. Có lẽ, anh mới chính là thứ gọi là “nhà”.
Anh mới là nơi khiến cảm giác thuộc về của cô có thể bén rễ và đâm chồi.
Ước Tây nghịch nghịch nhãn áo sau cổ anh, dịu dàng đề nghị: “Triệu Mục Trinh, sắp nghỉ hè rồi, bọn mình về trấn Thường Vu nhé? Em muốn ngắm hoàng hôn ở đó.”
Triệu Mục Trinh sờ nhẹ đầu cô.
Tóc cô mềm mại, trượt qua đầu ngón tay anh như gấm như lụa. Khi cô nhắc đến trấn Thường Vu, anh bỗng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Cô mặc bộ đồ hè phong cách unisex, áo phông rộng và quần short, đứng bên cửa sổ hành lang nhỏ, làn da trắng mịn như sữa, mái tóc dài ngang eo bị gió thổi bay bay.
Lạnh lùng, kiêu kỳ, đẹp đến mức khiến người ta chẳng thể nào quên.