Thiên Kim Danh Y

Chương 2: Nguy hiểm.




Một câu ngắn ngủi mà chứa đựng quá nhiều thông tin, nhưng Tô Liên Y lúc này chẳng có thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi cái gọi là Lý phủ này càng sớm càng tốt, tránh xa nguy hiểm.

Lưu ma ma quay người bỏ đi, Tô Liên Y cũng lập tức theo sát phía sau. Vừa ra khỏi gian bếp chưa được bao xa, đã nghe có người gọi nàng: “Liên Y! Hóa ra ngươi ở đây, ta tìm ngươi khắp nơi đó!”

Tô Liên Y nhìn theo hướng giọng nói, thấy không xa có một ông lão mặc áo ngắn màu nâu đất, vẻ mặt đầy lo lắng. Rõ ràng ông nhận ra nàng, giọng nói quen thuộc, lại còn mồ hôi đầm đìa, chắc đã tìm kiếm suốt một thời gian dài.

Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nở nụ cười thân mật, làm ra vẻ như rất quen thuộc: “Đúng vậy, ta ở đây, để ông phải tìm vất vả rồi. Thật ngại quá!”

Câu nói vừa dứt, không chỉ ông lão sững sờ mà ngay cả Lưu ma ma đứng cạnh cũng trố mắt nhìn nàng, ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ xa lạ.

Bề ngoài Tô Liên Y vẫn giữ vẻ tự nhiên bình thản, nhưng trong lòng thì căng như dây đàn: Sao vậy? Chẳng lẽ câu vừa rồi không đúng? Hay… đây không phải kiểu ăn nói của nguyên chủ?

Nàng nghiêng về khả năng thứ hai hơn. Dù sao hồn đã đổi, không để lộ sơ hở mới là chuyện lạ. Hơn nữa, nàng hoàn toàn không biết tính cách nguyên chủ trước kia ra sao.

Chuyện mượn xác hoàn hồn, nàng tuyệt đối không thể để người khác phát hiện. Ở thời hiện đại thì còn bị lôi vào phòng thí nghiệm làm chuột bạch, chứ ở cái thời đại này, e rằng chưa kịp giải thích đã bị coi là yêu quái rồi đem thiêu sống. Chưa kể con nha hoàn tên Thúy Nhi kia còn đang hận nàng đến thấu xương.

Ông lão kia họ Mã, bình thường mọi người gọi là Mã lão đầu, là người làm thuê cho huynh trưởng của Tô Liên Y. Lẽ ra việc mang rượu giao cho Lý phủ là nhiệm vụ của ông, nhưng Tô Liên Y lại cứ nhất quyết bám theo, mê mẩn sắc đẹp của Nhị công tử Lý gia, sống chết đòi đi cùng. Mà huynh trưởng nàng, Tô Hạo, lại vô cùng cưng chiều muội muội, đành nhắm mắt cho nàng làm theo ý mình.

“Lưu ma ma, trời cũng không còn sớm nữa, ta xin phép về trước, lần sau lại làm phiền Lưu ma ma nhé.”

Tô Liên Y cố gắng nặn ra một nụ cười được cho là tươi tắn, chỉ tiếc gương mặt đầy mỡ này mà cười lên thì trông lại càng đáng sợ.

“Còn có lần sau?” Lưu ma ma lập tức hừ lạnh, chẳng hề khách sáo: “Tô Liên Y, Lý phủ là khách hàng lớn nhất của xưởng rượu nhà các ngươi. Nếu ngươi còn không biết điều, cứ bám riết lấy Nhị thiếu gia, để mất mối làm ăn này, ngươi gánh nổi trách nhiệm không?”

Đến lúc này Tô Liên Y mới thật sự hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra huynh trưởng của nguyên chủ mở một xưởng rượu, còn Lý phủ chính là khách hàng lớn. Mỗi lần giao rượu, nguyên chủ đều kiếm cớ đi theo, mục đích là quyến rũ Nhị thiếu gia Lý gia. Mấy nha hoàn ăn mặc sang trọng lúc nãy tám chín phần là người hầu thân cận bên cạnh Nhị thiếu gia. Chúng chạy đến mắng chửi nguyên chủ, muốn cho nguyên chủ một bài học, không cẩn thận xô nguyên chủ ngã chết, kết quả chính nàng lại mượn xác hoàn hồn mà sống lại trong thân thể này.

Vừa nghĩ, Tô Liên Y vừa đưa tay sờ ra sau gáy. Ngón tay vừa chạm vào, lập tức đau buốt như xé da xé thịt. Vết thương ấy lại trùng khớp với vết thương chí mạng khiến nàng chết ở kiếp trước.

Nguyên nhân cái chết giống hệt nhau, tên cũng giống nhau. Lẽ nào việc nàng mượn xác hoàn hồn lần này không phải ngẫu nhiên mà còn có ẩn tình sâu xa?

Nàng lại đưa tay lần xuống đai lưng. Người xưa thường nhét vài món đồ nhỏ trong đai áo để tiện lấy, cũng giống như người hiện đại hay bỏ ít tiền lẻ trong túi quần vậy.

Trong đai lưng quả nhiên có mấy đồng bạc vụn. Tô Liên Y cũng không biết số này đáng giá bao nhiêu, nhưng nghĩ bụng có còn hơn không, bèn lấy hết ra, cầm gọn trong tay rồi tươi cười bước lên mấy bước, nắm chặt tay Lưu ma ma: “Lưu ma ma nói đùa rồi, dù ta có đến Lý phủ nữa thì cũng chỉ là để thăm ma ma thôi. Được trò chuyện với ma ma, ta học hỏi được bao điều quý báu mà!”

Hai tay nắm nhau, ánh mắt của Lưu ma ma lập tức mềm mỏng hơn, bà ta lập tức đổi ngay sắc mặt. Vẻ khắt khe ban nãy biến mất, thay vào đó là nụ cười gượng gạo, giả vờ hiền hậu:

“Thế mới phải. Tô Liên Y, sau này vào Lý phủ mà không tìm ta thì ta sẽ buồn đấy.”

Trong lúc hai tay nắm nhau, Lưu ma ma kín đáo nhận gọn số bạc vụn kia. Chậc, cũng kha khá đấy, ít ra cũng cỡ một lượng bạc!

Trời đã ngả về chiều, ánh nắng cũng bắt đầu nhạt dần. Đang mùa xuân, cái oi nóng ban nãy trong bếp giờ ra ngoài đã tan biến hết, chỉ còn lại làn gió mát nhẹ thổi qua.

Đám nha hoàn đứng sau Thúy Nhi đều tròn mắt ngạc nhiên khi thấy thái độ của Lưu ma ma bỗng thay đổi nhanh như vậy. Ngay cả lão Mã cũng không khỏi sững người.Lưu ma ma xưa nay nổi tiếng chua ngoa khó tính ở hậu viện Lý phủ, sao giờ lại niềm nở với Tô Liên Y thế kia?

Lý do thì quá rõ ràng rồi: cầm tiền của người ta thì phải thay người ta gánh chuyện phiền phức.

Tô Liên Y đưa tiền, chẳng qua cũng chỉ để giữ cho xưởng rượu Tô gia một con đường lui. Nàng cũng không chắc cách này có hiệu quả hay không, nhưng trong tình cảnh này thì cứ còn nước còn tát mà thôi.

May mắn là… Lưu ma ma quả nhiên là người thích tiền. Lưu ma ma đúng là dễ bị mấy chiêu này mua chuộc thật.

“Trời cũng không còn sớm nữa, mau về lại thôn Tô Gia đi. Làm việc thì nhớ động não nhiều một chút, nghĩ kỹ rồi hãy làm.” Lưu ma ma bày ra bộ dáng người lớn dạy dỗ, giọng điệu ra vẻ quan tâm.

Tô Liên Y gật đầu, rút tay về: “Vâng, ta nhớ rồi. Vậy ta xin phép về trước, làm phiền Lưu ma ma lo lắng rồi.”

Lưu ma ma cũng khẽ gật đầu, mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng bàn tay đã kín đáo cất gọn số bạc. Bà ta đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn theo Tô Liên Y và lão Mã rời đi.

Ra khỏi Lý phủ, Tô Liên Y leo lên chiếc xe lừa chở rượu, bánh xe cọt kẹt lăn trên đường đất trở về thôn Tô Gia. Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh: cuối cùng cũng tạm thoát khỏi hiểm cảnh rồi!

Lưu ma ma đúng là người độc ác, ra tay giết người cũng chẳng hề chớp mắt. May mà Thúy Nhi kia vẫn còn non nớt, chưa đủ thủ đoạn như Lưu ma ma. Nếu không, lúc nãy mà chúng sớm quẳng nàng xuống giếng thì chắc nàng cũng không còn cơ hội sống sót.

Xe lừa cứ thế lộc cộc chạy về phía trước. Tô Liên Y quay đầu nhìn lại Lý phủ, cánh cổng lớn sơn đỏ sừng sững, đôi sư tử đá trước cổng oai phong dữ tợn. Dòng họ danh gia vọng tộc, trong nhà sâu như biển, nhìn ngoài thì lộng lẫy huy hoàng, nhưng bên trong lại tối tăm thối nát đến tận xương tủy! Dù thế nào, về sau nàng cũng tuyệt đối không bao giờ bước chân vào nơi đó nữa.

Nàng quay đầu nhìn người đang đánh xe, mỉm cười nhẹ nhàng: “Đại thúc, vừa rồi thật xin lỗi, đã để thúc phải tìm ta lâu như vậy.”

Việc cấp bách bây giờ, vẫn là phải tìm hiểu cho rõ thế giới hiện tại rốt cuộc ra sao.

Lão Mã nghe nàng gọi hai tiếng “đại thúc”, sợ đến mức suýt ngã khỏi xe lừa, may mà Tô Liên Y phản ứng nhanh, đưa tay kéo lão lại kịp lúc.

“Đại thúc, thúc làm sao vậy?” Tô Liên Y giả vờ kinh ngạc hỏi.

Một lúc lâu sau, lão Mã mới lắp bắp tìm lại được giọng nói: “Liên… Liên Y, hôm nay ngươi làm sao thế? Sao tự dưng lại khách khí như vậy?” Khiến lão vừa ngạc nhiên vừa luống cuống, chưa kịp thích ứng.

Tô Liên Y hơi sững người, càng chắc chắn hơn phỏng đoán trước đó, bản thân “nguyên chủ” ngày thường hẳn là tính tình cục cằn, thô lỗ, chẳng biết nói năng mềm mỏng bao giờ.

Nàng bèn cười cười, làm ra vẻ khổ sở: “Đại thúc, thật không giấu gì thúc, lúc nãy ta có xô xát với Thúy Nhi kia, bị đánh trúng đầu, giờ vẫn còn choáng váng, đầu óc cứ ngơ ngơ sao ấy…”

Vừa nói, nàng vừa kéo tay áo vải thô màu xanh xám lên, để lộ cánh tay trắng mịn mà trên đó còn in mấy mảng bầm tím rõ rệt.

Lão Mã nhìn thấy vậy, liền bực mình xót xa: “Vậy tại sao lúc bị bắt nạt không nói với Lưu ma ma? Người ta quý ngươi thế cơ mà…”

Lão Mã chỉ là lão nông quê mùa, tính tình hiền lành chất phác, suy nghĩ đơn giản nên tin ngay Lưu ma ma thật lòng thương Liên Y, không mảy may nghi ngờ.

Tô Liên Y khẽ bật cười, biết lão Mã chắc chắn không thể đoán ra những toan tính vừa rồi, chỉ đành bất lực lắc đầu:

“Không sao đâu đại thúc, chuyện nhỏ thôi. Thân thể ta khỏe mạnh, nghỉ ngơi vài ngày là lại ổn. Nhà ca ca ta làm ăn cũng chẳng dễ dàng gì, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, vẫn tốt hơn”

Câu nói này suýt nữa khiến lão Mã sốc tới mức ngã lăn khỏi xe lừa: “Liên… Liên Y… ngươi… không phải ngươi thật sự đập đầu hỏng rồi chứ? Mấy lời thế này, sao có thể do ngươi nói ra được? Cái đứa xưa nay ai cũng sợ cơ mà…”

Liên Y chớp chớp mắt, mỉm cười hỏi: “Vậy đại thúc thấy, Liên Y trước đây tốt, hay Liên Y bây giờ tốt hơn?”

Lão Mã ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn thành thật thở dài: “Tất nhiên… bây giờ tốt hơn chứ…”

Nàng gật đầu, ánh mắt cong cong, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy từ giờ ta sẽ mãi như bây giờ. Nhưng phiền đại thúc kể cho ta nghe rõ về tình hình trong nhà với, để ta sắp xếp lại đầu óc.”

Thế là, lão Mã — một lão nông quê mùa, thật thà — liền kiên nhẫn kể cho nàng nghe về tất cả những chuyện trong gia đình, cũng như tình hình xung quanh.

Đến khi nghe xong, Tô Liên Y không khỏi trố mắt kinh hãi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận