Từ trấn huyện về đến thôn không xa nhưng cũng chẳng gần, ngồi xe lừa lọc cọc, kẽo kẹt suốt hai canh giờ (4 tiếng giờ hiện đại) mới về tới nơi.
Trên suốt quãng đường, lão Mã kiên nhẫn kể cho Tô Liên Y nghe hết mọi chuyện nàng muốn biết.
Kết quả, người suýt rơi khỏi xe lừa lúc này không phải lão Mã nữa, mà là chính Tô Liên Y!
Hóa ra, thân xác này đúng là của một nữ lưu manh chính hiệu. Nơi nàng đang sống gọi là thôn Tô Gia, nghe tên là biết, người trong thôn hầu hết đều mang họ Tô. Vốn là người cùng tộc, lẽ ra phải hòa thuận, đùm bọc lẫn nhau. Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược, cả thôn ai cũng sợ nhà nàng.
Cha ruột của Tô Liên Y — Tô Phong, nổi tiếng khắp vùng là kẻ vô lại, chuyên bắt nạt kẻ yếu, dân làng ai cũng sợ tránh còn không kịp.
Tô Phong có ba đứa con. Con cả là Tô Hạo, được xem là người duy nhất trong nhà còn biết điều, kế thừa tay nghề của ông nội, mở được một xưởng rượu nhỏ, kiếm sống đàng hoàng. Đứa thứ hai chính là nàng — Tô Liên Y. Đừng nhìn nàng là con gái mà lầm, một khi gây chuyện thì còn ngang ngược hơn cả con trai. Mà Tô Phong lại cực kỳ cưng chiều đứa con gái thứ hai này, chỉ vì nó giống tính ông ta nhất, thành ra người trong thôn dù bực cũng chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn.
Đứa út là Tô Bạch, cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, chỉ khác ở chỗ có gan ăn trộm mà không có gan làm điều xấu. Hằng ngày hắn cứ lẽo đẽo theo bà chị hỗn láo của mình, coi như cánh tay đắc lực cho Tô Liên Y.
Tô Liên Y thực ra đã thành thân, một cuộc hôn nhân do cha nàng tự ý sắp đặt. Người đàn ông ấy vốn là kẻ mà Tô Phong lượm được từ trên núi về: mặt mũi xấu xí, đầu óc cũng có vẻ không được nhanh nhạy, cả ngày chẳng nói chẳng rằng, nhưng bù lại sức vóc khỏe mạnh. Tô Phong liền đem hắn về ở rể, bắt xuống đồng cày bừa, coi như thêm được một nô lệ vậy.
Tô Liên Y vốn xấu xí, mập mạp, nhưng lúc nào cũng chảnh chọe, tự cho mình đáng được gả cho mỹ nam như Phan An. Nàng chẳng ưa gì cuộc hôn nhân này, thành ra nhìn gã phu quân cục mịch kia, nàng không cam tâm, nhưng cãi cha không nổi, đành tạm thời nhịn xuống.
Lý gia là phú hộ giàu nhất huyện Nhạc Vọng, có hai người con trai. Con cả Lý Ngọc Lan thi đỗ công danh, đang trên đường làm quan, lại cưới được con gái quan Lễ bộ thượng thư từ nhị phẩm, tiền đồ sáng lạn, là niềm tự hào của Lý gia. Còn nhị công tử Lý Ngọc Đường thì dung mạo khôi ngô, thông minh lanh lợi, được gia đình đặt nhiều kỳ vọng, định bồi dưỡng để tiếp quản gia nghiệp buôn bán của Lý gia.
Nguyên chủ Tô Liên Y ấy thế mà lại trúng tiếng sét ái tình với nhị công tử Lý Ngọc Đường vì dung mạo tuấn tú của hắn. Thế là cứ năm lần bảy lượt chạy đến quấn lấy người ta đòi yêu đương, để rồi cuối cùng lại chết một cách mơ hồ khó hiểu.
Nhà Tô Liên Y và nhà cha ruột Tô Phong không ở chung. Thường ngày, bản thân nàng ta đối xử với người phu quân xấu xí kia chẳng khác gì với súc vật, đánh mắng là chuyện thường tình. Thậm chí có lần còn dám lôi hắn ra giữa đường, quất roi tới tấp ngay trước mặt bao người. Gã đàn ông ấy có lẽ đúng thật là ngốc, chẳng những không trốn mà cứ đứng trơ ra giữa đường, mặc cho nàng ta đánh cho đến khi mệt thì thôi.
Nghe lão Mã kể đến đây, Tô Liên Y suýt nữa thì há miệng không ngậm lại được.
Kiếp trước nàng là một bác sĩ cứu người, lương thiện ngay thẳng, không ngờ vừa xuyên qua đã biến thành nữ lưu manh côn đồ có tiếng?
Nhưng điều khiến nàng càng thêm sửng sốt không chỉ là chuyện bản thân, mà còn là quốc gia này, hay đúng hơn, là cái thế giới này.
Quốc gia này tên là Loan Quốc — một trong những cường quốc lớn nhất trên lục địa này. Tô Liên Y vốn học tự nhiên, chẳng giỏi lịch sử, nhưng dù có dốt mấy thì nàng cũng biết chắc chắn Loan Quốc chưa từng tồn tại trong năm nghìn năm lịch sử Trung Hoa mà nàng được học.
Ngoài Loan Quốc ra, còn có Triệu Quốc, Thanh Sơn Quốc,... nghe tên đã đủ hiểu, đây tuyệt đối không phải là Trung Quốc cổ đại trong ký ức của nàng.
Nói cách khác, nàng đã mượn xác hoàn hồn, lại còn xuyên đến một thế giới hoàn toàn hư cấu.
Lão Mã kể xong liền chuyên tâm đánh xe, để mặc Tô Liên Y ngồi phía sau, một mình tiêu hóa hết những chuyện kinh thiên động địa vừa nghe được.
Nàng lờ mờ nhớ kiếp trước từng nghe một giả thuyết: song song với thế giới của con người, còn tồn tại vô số không gian khác, những thế giới song song đồng thời cùng tồn tại. Chẳng lẽ... điều này không phải chỉ là phỏng đoán mà thật sự có thật?
Chiếc xe lừa lọc cọc chạy vào đầu làng. Dân làng thấy xe lừa nhà Tô Hạo liền len lén liếc mắt, ánh mắt đầy khinh bỉ. Chắc con ả Tô Liên Y kia lại vác mặt đi mơ mộng trèo cao, thật nực cười!
Mọi người khinh thường là thế, nhưng chẳng ai dám công khai chế giễu, vì ai cũng biết con mụ này điên lên thì chuyện gì nó cũng dám làm, nói lý với nó chẳng khác nào tự tìm đường chết.
“Liên Y, đến nhà ngươi rồi đấy.” Lão Mã dừng xe, quay đầu nhắc.
Tô Liên Y bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ miên man, quay đầu nhìn sang thì thấy bên cạnh là một sân nhà. Căn nhà và sân nhìn qua đều là nhà mới xây, tường còn chưa kịp bạc màu. Thế nhưng, chủ nhà rõ ràng chẳng biết giữ gìn: cỏ dại mọc đầy, rác rưởi vứt lung tung, biến ngôi nhà mới tinh thành cảnh tan hoang nhếch nhác.
“Liên Y?” Lão Mã lại gọi một tiếng, rồi chợt nhớ nàng nói đầu óc chưa tỉnh táo, bèn kiên nhẫn giải thích: “Đây chính là nhà ngươi đấy. Tầm giờ này chắc Đại Hổ đi làm đồng về rồi, đang chờ ngươi trong nhà.”
Liên Y ngơ ngẩn gật đầu: “Ta biết rồi. Cảm ơn Mã đại thúc vất vả quá.” Tuy miệng đáp vậy, nhưng trong lòng vẫn cứ ngỡ ngàng như đang nằm mơ, cảm giác thật giả lẫn lộn.
Nàng xoay người nhảy xuống xe. Dù thân hình tròn trịa, nhưng chân tay lại khá nhanh nhẹn, có lẽ do bản thân “chủ cũ” vốn quen đánh nhau nên luyện ra.
Lão Mã giục lừa quay đầu đi về, ông còn phải trở về thanh toán với chủ.
…
Trời đã nhá nhem tối, Tô Liên Y đứng lặng ở trước cổng hồi lâu, cuối cùng vẫn chẳng gom đủ dũng khí để bước vào. Nàng hoang mang tự hỏi: vậy là… mình thật sự đã xuyên không? Đã có phu quân rồi sao? Từ nay phải làm một bà thôn nữ, lại còn mang tiếng lưu manh đầu gấu?
Nàng cười khổ, thở dài bất đắc dĩ, rồi vẫn đưa tay đẩy cánh cổng sân đang khép hờ, chậm rãi bước vào.
Kiếp trước làm ở bệnh viện, nàng đã chứng kiến biết bao nhiêu con người tuyệt vọng cầu sống mà không được. Chính vì vậy, nàng càng hiểu mạng sống quý giá nhường nào. Chỉ cần còn sống, đã là may mắn hơn người đã chết. Ông trời đã cho nàng cơ hội này, nàng nhất định phải sống cho thật tốt, tiếp tục quãng đời mình.
Vừa đặt chân vào sân, mùi ẩm mốc đã xộc thẳng vào mũi. Quay sang nhìn, nàng mới thấy một đống quần áo bẩn chất thành núi bên góc sân, lâu ngày không giặt, bốc ra thứ mùi chua nồng đến nhức óc. Vốn có chút ưa sạch sẽ, Liên Y suýt nữa thì bị mùi hôi này làm ngất xỉu.
Nàng đành nhịn thở, len lỏi qua đống bừa bộn để vào nhà. Vừa mở cánh cửa phòng, chưa kịp bước hẳn vào, mùi hôi thối nồng nặc bên trong đã khiến nàng ho sặc sụa, phải vội vàng lùi ra vài bước để hít thở.
Tô Liên Y thực sự muốn ngất đi cho xong. Ở trong cái ổ bẩn thế này, thà chết quách còn dễ chịu hơn!
Tô Liên Y hít sâu mấy hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó nín thở lao vào trong, chạy khắp phòng mở hết cửa sổ càng nhanh càng tốt.
Đáng thương thay, nàng thật sự không hiểu bản thân nguyên chủ trước kia đã sống kiểu gì. Trời đã sang xuân rồi mà cửa sổ vẫn đóng chặt như niêm phong kho báu. Nhìn lớp bụi dày bám kín trên khung cửa, có lẽ đã phải hơn một năm rồi chưa từng mở ra. Chẳng lẽ mùa hè cũng đóng kín thế này mà chịu nổi sao?
Cố gắng mở được hai cửa sổ, đến cửa sổ thứ ba thì kẹt cứng, thế nào cũng không nhúc nhích được. Khí lực của nàng vốn không nhỏ, nhưng nín thở mãi cũng không trụ nổi, cuối cùng đành phải thở mạnh một hơi. Nào ngờ mùi hôi thối lập tức ập vào phổi, khiến nàng ho sặc sụa, suýt nôn ngay tại chỗ.
Nhịn không nổi nữa, nàng lùi lại mấy bước, rồi dồn hết sức lao lên, tung một cú đá xoay gọn gàng. Rầm một tiếng, khung cửa bị phá bung ra, gió mới ập vào mang theo luồng không khí dễ chịu, cuối cùng cũng xua bớt mùi hôi kinh khủng.
Nhìn quanh căn nhà, Tô Liên Y chỉ biết câm nín. Khắp nơi đều lộn xộn bẩn thỉu, chẳng khác gì ổ chuột. Giữa phòng có một chiếc bàn gỗ dày dặn, mặt bàn còn được chạm khắc hoa văn tinh xảo, thoạt nhìn là đồ tốt. Nghĩ lại cũng đúng, nguyên chủ được cha và huynh trưởng cưng chiều, chắc mấy món đồ dùng tử tế thế này đều do hai người họ sắm cho.
Mặt bàn cũng phủ đầy một lớp bụi dày, nhưng thứ khiến người ta kinh hãi hơn cả đống bụi chính là những vết dầu mỡ đã khô cứng, dính loang lổ khắp nơi. Thậm chí trên lớp dầu mỡ ấy còn vương vãi vài thứ nhìn không ra hình thù.
Tô Liên Y cố kìm cơn buồn nôn, đưa tay nhón lấy, hóa ra là... lá rau! Mà lại còn là lá rau không biết đã để từ đời nào!
Người ta thường nói sức chịu đựng của con người có giới hạn, nhưng ngay khoảnh khắc này, Liên Y kiên quyết phủ nhận: Sức chịu đựng của con người thật sự là vô hạn!
Ban đầu nàng tưởng chỉ cần nhìn thấy những thứ này, với tính sạch sẽ của mình, chắc chắn sẽ nôn ra tại chỗ. Thế mà trái lại, không những không nôn, cô còn bất ngờ bình tĩnh lại.
—-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Xin mời mọi người đứng dậy, bỏ mũ ra, dùng tràng pháo tay nồng nhiệt nhất của chúng ta để chào đón nam chính sắp xuất hiện ~~~~~