Thiên Kim Danh Y

Chương 21: Rong biển.




Xem ra vị bá mẫu này thật sự quý mến nàng, hoặc cũng có thể là quý mến nguyên chủ Tô Liên Y. Nhưng dù là thế nào đi nữa, Tô Liên Y cũng thật lòng thích vị bá mẫu thẳng thắn, cởi mở này.

Ở nơi xa lạ này, bá mẫu là người đầu tiên giúp đỡ và quan tâm nàng. Ngoài cảm động ra, Tô Liên Y chẳng biết nói gì hơn ngoài lòng biết ơn. Trong lòng nàng, đã coi bá mẫu như người thân ruột thịt thật sự rồi.

“Đại bá mẫu, tấm lòng của bá mẫu con xin ghi nhớ, nhưng bọn con vẫn không làm phiền người nữa, bọn con về nhà tự nấu ăn là được rồi.”

Nói xong, Tô Liên Y nhìn về phía sau gốc cây lớn cách đó chừng hơn mười mét. Nơi đó, đại bá đang rụt rè ló đầu ra quan sát.

Tô Liên Y vốn thông minh, đương nhiên đã đoán ra lý do vì sao ngay khi nàng vừa xuất hiện ở ruộng, mảnh ruộng vốn đang đông người làm liền trống không; cũng hiểu vì sao lúc nhìn thấy phu thê đại bá mẫu thì hai người lại đang giằng co, càng biết rõ vì sao đại bá phải trốn sau gốc cây, không dám ló ra.

Sự uy hiếp! Đây chính là “uy hiếp” mà Tô Liên Y gây ra!

Đại Hổ dĩ nhiên cũng hiểu rõ, liếc nhìn Tô Liên Y bằng ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.

“Đứa nhỏ này, hồi còn bé theo nương ngươi sang nhà bá mẫu chơi không biết bao nhiêu lần, sao lớn rồi lại khách sáo thế? Đi, về nhà với bá mẫu!”

Nói rồi, không cho Tô Liên Y từ chối, bà đã kéo tay nàng rảo bước ra khỏi ruộng.

Tô Liên Y bị lôi đi, đành bất lực bước theo, lòng lại càng thêm ấm áp. Ở cái thế gian xa lạ này, nàng không còn người thân nào, từ nay bá mẫu chính là người thân duy nhất của nàng.

“Còn ngây ra đó làm gì? Nhặt nông cụ rồi theo mau!” Bà Triệu dừng chân, quay đầu gọi với ra sau, giọng dứt khoát.

Đại Hổ bị điểm tên, chỉ có thể bặm môi, cúi người gom hết cuốc xẻng, lặng lẽ bước theo sau hai người.

Đại Hổ khựng người, thân phận tôn quý như hắn xưa nay ít khi bị ai ra lệnh như thế, nhưng nhiệm vụ còn dang dở, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, cúi đầu nhặt hết nông cụ và làn cơm, lặng lẽ đi theo sau.

Bà Triệu thấy Đại Hổ chịu nghe lời, lại như chưa nói đủ, tiếp tục càm ràm không ngớt:

“Đại Hổ à, ngươi cũng là đàn ông rồi, ruộng đất thì chẳng biết trồng, tiền trong nhà cũng bị ngươi đánh bạc thua sạch, thế còn ra thể thống gì nữa hả?”

Cả người Đại Hổ căng cứng, cơ bắp siết lại, vì phải gắng sức kìm cơn giận, vai hắn khẽ run lên.

Bà Triệu đi đằng trước không hay biết gì, nhưng Tô Liên Y lại ngoảnh đầu, nhìn thẳng Đại Hổ bằng ánh mắt đầy đe dọa: Ngươi dám tức giận thử xem, ta dám bóc trần bí mật của ngươi cho cả làng biết!

Đại Hổ chỉ thấy oan ức đến mức chẳng biết than với ai, đành nén giận, gồng mình chịu trận.

Bà Triệu vẫn hoàn toàn không hay biết gì, tiếp tục lải nhải không ngừng: “Đại Hổ à, giờ hai đứa còn trẻ thì đói khát chút cũng không sao, nhưng sau này mà có con rồi, chẳng lẽ lại để con theo cha mẹ nó chịu đói luôn chắc?”

Đại Hổ sắp phát điên đến nơi. Hắn thừa nhận mình không biết trồng trọt, nhưng ít nhất cũng đã dốc hết sức lực mà làm. Riêng cái tội đánh bạc này thì thật sự là vô cùng oan uổng!

Tô Liên Y ngoảnh đầu lại nhìn hắn, rồi áy náy chớp mắt mấy cái, còn làm mặt tội nghiệp đầy đáng thương như muốn xin lỗi.

Đại Hổ không ngờ cái con người bình thường vẫn “cao cao tại thượng”, bày ra bộ dạng nắm mọi chuyện trong tay như Tô Liên Y, giờ lại có lúc hạ mình làm nũng xin lỗi hắn thế này. Hắn vừa ngạc nhiên, vừa buồn cười, cơn giận cũng vơi đi quá nửa.

Bà Triệu còn định tiếp tục lải nhải gì đó, Tô Liên Y liền nhanh trí giơ tay chỉ về phía gốc cây:

“Đại bá mẫu, người nhìn kìa, đại bá đang đứng đợi người đấy!”

Một câu lập tức chuyển hướng “giận cá chém thớt”, khổ cho đại bá bị kéo ra chịu trận.

Quả nhiên, bà Triệu vừa thấy ông lão co ro trốn sau gốc cây, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, lập tức buông tay Tô Liên Y ra, xông thẳng tới, bắt đầu một tràng mắng xối xả không ngừng.

Bà Triệu mắng, Tô Chính thì chỉ biết cúi đầu nghe, hai phu thê phối hợp vô cùng “ăn ý”.

Tô Liên Y phì cười thành tiếng, bất giác trong lòng cũng dâng lên chút ấm áp và ngưỡng mộ. Nàng chợt nghĩ, sau này phu quân của nàng không cần giàu sang quyền quý gì, chỉ cần giống như đại bá và đại bá mẫu thôi cũng đủ rồi - bình dị mà yêu thương nhau, cả đời bền chặt không rời xa.

Tô Chính và bà Triệu sống cách ruộng không xa, chỉ là một căn nhà ba gian cũ kỹ, nhưng sân rộng rãi, nhà cửa dù không mới nhưng lại sạch sẽ, gọn gàng. Chỉ nhìn thôi cũng biết nữ chủ nhân là người siêng năng, khéo quán xuyến.

Vừa bước qua cổng sân, bên tay trái là chuồng heo, bên trong đang nuôi một con heo mập ú, béo tròn, nhìn là biết nuôi rất khéo. Đi sâu vào bên trong là chuồng gà, bà Triệu vừa vào sân đã tiện tay khép cổng rồi mở cửa chuồng gà ra. Lập tức một con gà trống oai phong dẫn đầu một bầy gà mái lạch bạch đi ra, phía sau còn có một đám gà con líu ríu chạy theo.

Bà Triệu chẳng khách sáo, cầm cái gáo múc một gáo bắp khô đưa cho Tô Liên Y: “Nha đầu, cầm lấy mà cho gà ăn đi, ta vào bếp nấu cơm.”

“Dạ!” Tô Liên Y vội vàng đón lấy cái gáo.

Bà Triệu liền chui thẳng vào bếp. Tô Chính thì khỏi phải nói, vừa thấy còn mình và “con cháu lưu manh” ở lại sân, ông lập tức chuồn ngay vào nhà chính, chẳng dám dây dưa thêm. Thế là trong sân giờ chỉ còn lại nhà Tô Liên Y và bầy gà đang tung tăng kiếm ăn.

Tô Liên Y chưa từng cho gà ăn bao giờ, nhưng đã từng cho bồ câu ăn, nên cũng bắt chước làm theo. Nàng nắm một vốc hạt bắp, rải xuống đất, lập tức gà trống gà mái cúi đầu tranh nhau mổ, cảnh tượng vừa náo nhiệt vừa thú vị.

Thấy hay hay, Tô Liên Y liền nảy ra ý tinh quái, nàng khẽ ngồi xổm xuống, đặt vài hạt bắp lên lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng đưa ra trước mặt một con gà mái trông có vẻ hiền lành nhất. Vốn không hy vọng gì nhiều, ai ngờ con gà mái đó thật sự cúi đầu mổ lia lịa ngay trong lòng bàn tay nàng.

Cảm giác mỏ gà chạm vào da tay, vừa mạnh mẽ lại vừa nhột nhột, khiến Tô Liên Y bật cười khúc khích, mắt cong cong tràn đầy vẻ thích thú.

Đại Hổ đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn Tô Liên Y đang co người lại như một quả cầu thịt tròn vo, lông mày rậm cau chặt lại, đúng là một nữ nhân kỳ quái.

Phu thê Tô Chính và Triệu thị (bà triệu) có ba con gái và một cậu con trai út. Ba cô con gái đều đã xuất giá, chỉ còn lại một cậu con trai sinh muộn, năm nay mới mười tuổi, hiện đang ở nhờ nhà người thân trên trấn để tiện bề theo học tư thục.

Đối với người thời xưa mà nói, con đường tốt nhất để đổi đời chính là thi đỗ công danh. Dù không dám mơ làm trạng nguyên hay tiến sĩ, chỉ cần đỗ tú tài cũng đã đủ rạng danh tổ tiên, nở mày nở mặt với làng xóm rồi.

Gia đình như nhà Tô Chính, cuộc sống coi như khá giả, tất nhiên đặt hy vọng con trai có thể học hành đỗ đạt, thoát kiếp nông phu.

Chẳng mấy chốc, từ gian bếp đã tỏa ra mùi cơm thơm lừng.

Nhà nông không có bàn ăn lớn, đều dùng bàn thấp đặt sát đất. Ngày thường, bàn được dựng đứng gọn một bên, đến giờ ăn mới hạ xuống, quanh bàn đặt vài chiếc ghế gỗ tạo thành một vòng tròn.

Bữa ăn gồm cháo loãng và bánh màn thầu. Màn thầu có màu vàng nhạt xen trắng, do ngoài bột mì còn trộn thêm ít bột ngô. Với những hộ nông dân như ở thôn Tô gia, dù sống khá giả đến đâu cũng khó có thể ăn thoải mái cơm trắng hay bánh mì tinh, đó chính là thực tế khắc nghiệt.

Có bốn món mặn và một món canh: thịt băm xào đậu que, trứng xào hẹ, nấm hầm và một món nguội - rau mùi trộn chua cay.

Có lẽ Đại Hổ đã rất lâu rồi mới được ăn một bữa cơm đàng hoàng như thế này. Trước kia, hoặc là hắn tự tiện vứt mấy lá rau vào nồi nấu tạm cho qua bữa, hoặc lén lên núi săn chút thịt rừng để cải thiện. Bây giờ được ngồi ăn một bữa cơm đúng nghĩa, có canh có rau, hắn thấy vô cùng xúc động.

Chẳng mấy chốc, hai cái bánh bao lớn đã bị hắn ăn sạch bách, làm Tô Chính nhìn mà xót của như đứt từng khúc ruột. Còn Triệu thị thì lại vui vẻ, cười tít mắt, còn gắp thêm cho hắn hai cái bánh bao nữa, khiến Đại Hổ càng cảm kích hơn.

Trái ngược với Đại Hổ đang ăn uống ngon lành, Tô Liên Y lại ngồi im lặng, cầm đũa cứ gẩy gẩy món canh, rồi gắp một miếng lên, xoay qua xoay lại ngắm nghía, cuối cùng mới nhẹ nhàng đưa lên miệng nếm thử. Nhưng nàng nếm không phải để ăn, mà chỉ cắn một chút xíu, ngậm trong miệng rồi chậm rãi cảm nhận hương vị và độ mềm của thức ăn.

“Liên Y à, sao thế? Món canh này ta nấu bị mặn à?” Triệu thị thấy vậy, vội vàng hỏi.

“Không… không phải…” Tô Liên Y như vừa xác nhận được điều gì đó, đôi mắt lập tức ánh lên vẻ vui mừng, gương mặt trắng trẻo cũng ửng hồng đầy phấn khích. Nàng liền hỏi dồn: “Đại bá mẫu, món này gọi là gì vậy? Nó ở đâu ra? Ở chỗ nào có thể mua được?”

Triệu thị hơi ngẩn ra rồi cười thoải mái: “Trời đất, có gì to tát đâu con! Nếu con thích thì bá mẫu gói cho mang về, nhà bá mẫu còn khối, cứ ăn thả ga cũng không thiếu!”

“Không… đại bá mẫu, người nhất định phải nói cho con biết món này tên gì, nó trồng ở đâu, mua ở chỗ nào!” Tô Liên Y càng lúc càng kích động, giọng cũng bắt đầu run run.

Đại Hổ vừa nuốt xong cái bánh bao, thấy vậy bèn nhìn sang bát canh, nhíu mày khó hiểu, rồi bưng lên uống một hớp to. Ai dè mùi tanh ngai ngái xộc lên khiến hắn suýt nữa thì phun ra, suýt nghẹn: “Cái thứ quái quỷ gì thế này?!”

Từ nãy giờ Tô Chính vẫn lặng lẽ ăn cơm ở góc phòng, nghe vậy cũng ngơ ngác, liếc nhìn Tô Liên Y đầy dè dặt. Thật ra món này ông cũng chẳng thích lắm, nhưng Triệu thị lại mê mẩn nó vô cùng.

Triệu thị cười giải thích: “À, cái này là đồ biển đấy. Con còn nhớ Nhị tỷ con lấy chồng ở Phương Trì không? Phương Trì gần biển, người ở đó thích ăn món này lắm. Nhị tỷ con thương ta, nên nhờ người mang về cho ta một ít đấy. Hình như… hình như gọi là… rong biển hay gì đó.”

Tô Liên Y nghe xong thì mừng rỡ không giấu nổi, đôi mắt sáng bừng: “Đúng rồi! Chính nó! Chính là nó! Thứ này chứa rất nhiều i-ốt và kali, là thực phẩm cực tốt để bổ sung cho người bị thiếu kali máu!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận