Mặc dù Tô Liên Y đã giải thích rồi, nhưng bà Triệu vẫn không tin, cái tay to như lá quạt vẫn tiếp tục đập bồm bộp vào sau gáy Đại Hổ:
“Thê tử ngươi có béo tí thì đã sao, đàn bà có da có thịt mới dễ đẻ, cái đồ ranh con chưa mọc đủ lông mà bày đặt chê thê tử hả! Xem ta dạy lại mày thế nào cho biết lễ độ!”
Bàn tay người đàn bà quanh năm làm ruộng, sức lực đâu có vừa, mỗi cái tát giáng xuống nghe bốp bốp như trống đánh, đầu Đại Hổ rung lên từng chập. Hắn không dám đánh lại, chỉ có thể luống cuống chạy quanh né tránh, trông vừa thảm hại vừa tức mà chẳng dám nổi giận. Muốn chạy cũng không dám, chỉ sợ Tô Liên Y thật sự lôi chuyện bí mật ra vạch trần thì khỏi còn mặt mũi ở làng.
Tô Liên Y dở khóc dở cười, vội nhào tới kéo tay bà Triệu lại: “Bá mẫu, thật mà! Đại Hổ không có mèo mả gà đồng gì đâu ạ!”
Bà Triệu bị Tô Liên Y níu tay lại nhưng miệng vẫn không ngừng mắng chửi:
“Ngươi nhìn xem, thê tử ngươi thương ngươi thế đấy! Ngươi làm ra cái trò bẩn thỉu này, vậy mà nó còn bênh vực ngươi! Ngươi có còn lương tâm không hả? Ngươi có xứng đáng với nó không hả?”
“…”
Đại Hổ đứng một bên, mặt mày nghẹn đỏ bừng, trong lòng thì tức đến phát điên: cái con Tô Liên Y chết tiệt này, bịa ra cái quái gì thế hả!?
Tô Liên Y thấy tình hình càng lúc càng to chuyện, liền vội vàng chữa cháy, buột miệng bịa tiếp: “Bá mẫu, hắn… hắn thật sự không có mèo mả gà đồng gì đâu, hắn… hắn chỉ là… cờ bạc thôi ạ!”
“Cờ bạc!?”
Đại Hổ sững sờ tại chỗ, trừng mắt nhìn Tô Liên Y, không dám tin tai mình: Hắn có trời đất chứng giám, cả đời này chưa từng đánh bạc một lần nào!
“Thật không đấy?”
Bà Triệu dừng tay lại, nghiêm mặt nhìn Tô Liên Y, hỏi gặng.
Tô Liên Y gật đầu lia lịa, như giã tỏi: “Vâng… đúng ạ… chính thế ạ! Tên này đem hết lương thực trong nhà đi cá độ hết rồi, giờ nhà ta sắp nhịn đói đến nơi!”
Đại Hổ tiếp tục trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt như muốn phun lửa, không thể tin nổi cái người này bịa chuyện mà mặt không đỏ, mắt không chớp! Mất lương thực là do nàng tiêu hoang, giờ lại đổ cho hắn cờ bạc?
Tô Liên Y lườm Đại Hổ một cái: So với tội “lén lút mèo mả gà đồng” thì nhận tội cờ bạc còn đỡ nhục hơn, hiểu chưa!?
Phụ nữ đúng là giống loài kỳ lạ, so với chuyện đàn ông ham mê cờ bạc thì họ không chấp nhận được chuyện phu quân lăng nhăng bên ngoài. Tuy nói thời xưa quan niệm tam thê tứ thiếp rất phổ biến, nhưng đó chỉ là chuyện của đám nhà giàu, chứ ở cái xó làng nghèo này thì cưới được một thê tử đã chật vật lắm rồi, muốn cưới thêm? Tiền đâu! Thế nên dần dần ai cũng mặc định đàn ông chỉ có một thê tử mà thôi.
“Ra là thế…” Bà Triệu lúc này mới chịu thôi đánh mắng, giọng điệu cũng hòa hoãn hẳn. Bà quay sang vỗ vỗ tay Tô Liên Y, dạy dỗ đầy thương yêu: “Liên Y à, đàn ông mà, ít nhiều cũng có tật xấu. Đại Hổ này nhà con ngoài cái tội hơi đần đần với ham cờ bạc ra thì ít ra nó cũng chưa lăng nhăng bên ngoài. Phận đàn bà, thôi thì cũng ráng nhẫn nhịn cho yên cửa yên nhà, biết chưa?”
“…”
Tô Liên Y chỉ còn biết gật đầu liên tục: “Vâng vâng, đúng ạ, bá mẫu dạy phải lắm ạ…”
Đại Hổ khinh khỉnh liếc xéo Tô Liên Y, còn nàng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt đầy khinh thường ấy liền trừng mắt lại: “Sao ngươi không nói gì đi? Chẳng lẽ ngươi cờ bạc còn cho là đúng chắc?”
Nói rồi, nàng lại trừng mắt đe dọa hắn: dám cãi thử xem!
Đại Hổ bất lực, trong lòng thầm nghiến răng, nhưng lại chẳng làm gì được Tô Liên Y: “Đa… bá mẫu… dạy phải lắm…”
Những lời này gần như là nghiến ra từ kẽ răng, nghẹn uất mà không thể phản bác.
Bà Triệu thấy vậy thì càng hài lòng, vỗ vỗ tay Tô Liên Y rồi dạy dỗ tiếp, giọng nói đầy thấm thía: “Ừm, thế mới phải chứ. Nghèo thì nghèo, nhưng chỉ cần phu thê đồng lòng thì kiểu gì cũng dựng nên cơ nghiệp, sống với nhau hòa thuận mới là phúc đức nhất. Hai đứa nghe rõ chưa?”
“Vâng vâng, đúng ạ…”
Cả hai, kẻ bị ép nói dối, người bị ép chịu oan, chỉ còn biết gật đầu lia lịa, răm rắp vâng dạ cho yên chuyện.
Thấy bà Triệu lại chuẩn bị giảng đạo thêm, Tô Liên Y vội vàng tìm cớ đánh trống lảng: “Bá mẫu, ngài xem giúp đi, ruộng này Đại Hổ trồng có đúng không ạ?”
Câu này nói ra đúng là tự vả vào mặt mình, nhìn mảnh ruộng đầy cỏ mọc loạn xanh um kia, chỉ cần mang cái máy cắt cỏ đến là gọn như sân bóng, làm sao mà gọi là đúng được chứ!
Bà Triệu khom lưng xuống, giơ tay nhổ mấy nhánh cỏ, rồi nghiêng đầu hỏi: “Đại Hổ à, Đây… ngươi trồng cái giống gì đây hả?”
Đại Hổ vẫn câm như hến, mặt mày lì ra không đáp.
Tô Liên Y bực quá, giơ cùi chỏ huých mạnh vào sườn hắn một cái: “Bá mẫu hỏi đấy, đừng có giả câm!”
Đại Hổ nhíu chặt đôi mày rậm, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không biết.”
“Không biết?” Tô Liên Y sững người.
“Ruộng này chính ngươi tự trồng, sao lại không biết mình gieo giống gì?”
Đại Hổ hơi nhướn mày, nét mặt vẫn vô cảm như thường: “Cha ngươi đưa cho ta hạt giống, ta cứ đem hết ra gieo thôi.” Giọng điệu nghe rất vô tội.
Tô Liên Y dở khóc dở cười: “Ngươi không hỏi xem đó là hạt gì à?”
Đại Hổ đáp gọn lỏn, vẻ rất bình tĩnh: “Đợi nó mọc lên chẳng phải sẽ biết là cái gì sao?”
Tô Liên Y đưa tay day day huyệt Thái Dương, cảm giác đầu đau như búa bổ: “Mỗi loại cây trồng đều có cách gieo khác nhau, ngươi không biết sao?”
“Không biết.”
“……”
“Nó trồng là lúa mạch đấy.” Bà Triệu lên tiếng cắt ngang cuộc đối đáp của hai người. “Đại Hổ à, lúa mạch này đáng lẽ phải đợi thu ngô xong, tầm đầu thu mới gieo, bây giờ gieo thì không hợp thời chút nào.”
“……”
Hai người nhìn nhau, cả hai đều mù tịt chuyện đồng áng, nghe mà chẳng hiểu được mấy.
Bà Triệu kiên nhẫn giảng tiếp: “Chỉ miền Bắc mới trồng lúa mạch xuân, chỗ mình khí hậu ấm thì toàn trồng lúa mạch đông thôi. Trồng lúa mạch vào mùa xuân thế này, người ta sẽ cười cho là dân dốt ruộng, không biết làm ăn. Thời điểm này, hoặc là gieo ngô, hoặc trồng ít rau, sau còn có cái mang ra chợ bán kiếm chút tiền tiêu.”
Hai người chỉ biết gật đầu lia lịa, chăm chú nghe.
Nhìn cảnh này, trông chẳng khác nào cặp phu thê son mới cưới, còn lơ ngơ, vụng về, chưa biết xoay xở việc nhà ra sao.
Bà Triệu quay đầu lại, càng nhìn hai đứa nhỏ này càng thấy xứng đôi vừa lứa, trên mặt càng nở nụ cười hiền hậu.
“Hai đứa cũng đừng sốt ruột, cuộc sống mà, đều phải từ từ mà khá lên, kinh nghiệm cũng sẽ tích lũy dần. Chỗ hạt giống này coi như bỏ rồi, dẫu có nhổ cỏ sạch thì lúa mạch gieo cũng không đều, thu hoạch chẳng ra sao đâu. Nghe lời ta đi, đổi sang trồng rau đi.”
Tô Liên Y gật đầu ngay tắp lự: “Mọi chuyện đều nghe theo đại bá mẫu ạ.”
Trong lòng Đại Hổ có chút không cam tâm. Tuy hắn không biết trồng trọt thật, nhưng mảnh đất này là hắn cuốc, hạt giống là hắn gieo, cả tháng vất vả coi như đổ sông đổ biển, bảo không tiếc thì là nói dối.
Nhưng dưới cái lườm sắc như dao của Tô Liên Y, Đại Hổ cuối cùng chỉ đành nuốt lại tất cả lời oán thán.
Sau đó, bà Triệu lại chỉ dạy cho hai người cách dùng nông cụ, phương pháp trồng trọt, rồi dẫn hai người nhổ sạch đám cỏ dại và cây non trước đó, cuốc lại cả mảnh đất từ đầu. Loáng cái, đã đến chiều.
Bà Triệu dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, cười hỏi: “Liên Y à, ngươi mệt rồi phải không?”
Tô Liên Y chỉ cảm thấy hai bàn tay cầm cuốc rát bỏng, cái cuốc vốn không nặng giờ như nghìn cân: “Không sao ạ, ngược lại là để đại bá mẫu vất vả rồi, tuổi đã cao mà còn phải giúp chúng ta cuốc đất, thật ngại quá.”
Nói không mệt thì là nói dối, toàn thân nàng bây giờ chẳng chỗ nào là không ê ẩm, mệt rã rời.
Bà Triệu đưa tay vỗ vỗ vai Tô Liên Y, khẽ thở dài:
“Liên Y à, ngươi đúng là đứa trẻ ngoan, sao ngoài miệng thiên hạ lại đồn ngươi thành ra chẳng ra gì thế?”
Tô Liên Y chỉ biết cười khổ: Vì sao à? Vì thân xác này đã đổi người rồi còn gì.
Còn Đại Hổ, một người quanh năm luyện võ, làm việc đồng áng lâu như vậy cũng mệt rã rời. Cái mệt của luyện võ khác hẳn làm ruộng: nó mệt sâu, dai dẳng, hành người hơn nhiều. Hắn duỗi thẳng lưng, rút trong ngực ra chiếc khăn tay lau mồ hôi, động tác vừa thoải mái lại không mất phong thái.
“À đúng rồi, Liên Y, ngươi chưa ăn cơm trưa phải không? Giờ đã qua bữa lâu rồi.” Bà Triệu lúc này mới sực nhớ ra, trời đã ngả chiều.
Tô Liên Y giật mình, đừng nói cơm trưa, ngay cả bữa sáng Đại Hổ cũng chưa ăn! Sáng sớm nàng ăn xong một mình rồi xách hộp cơm ra ruộng, vừa thấy tình cảnh này liền nổi giận, hộp cơm vẫn còn để yên ở góc kia. Đại Hổ cứ thế nhịn đói làm việc suốt từ sáng.
“Đại Hổ, ngươi đói lắm rồi phải không?” Nàng vội vàng hỏi.
Hắn liếc nàng một cái, lười chẳng buồn đáp.
“Liên Y, nào, theo bá mẫu về nhà ăn cơm, bá mẫu làm cho ngươi món trứng xào hẹ mà hồi bé ngươi thích nhất.” Bà Triệu cười hiền từ, đưa tay kéo nàng đi.